Chương 17: Thanh Thạch chi biến ( phần 2)
Hà lão gia chủ nhìn Tiêu Xuân một cái thương hại lẫn coi thường.
" Tiêu Xuân ơi Tiêu Xuân, ta phải thừa nhận ngươi đủ độc ác, đủ ẩn nhẫn, nhưng đến cuối cùng ngươi thắng vẫn là Hà gia ta."
Tiêu Xuân nhìn cảnh hoan tàn trước mặt thì biết mình đã thua triệt để, nhưng hắn không cam tâm, hắn rất uất hận.
" Hà gia ngươi tuy thắng, nhưng ngươi đừng quên, Tiêu Xuân ta vẫn còn một đứa con trai, chỉ cần nó không c·hết thì Tiêu gia ta không vong."
Hà lão giả nhìn Tiêu Xuân một cách mỉa mai.
" Ngươi yên tâm, Tiêu Vũ sẽ sớm gập ngươi dưới hoàng tuyền mà thôi."
" Thanh Long học viện sẽ không cho ngươi là việc đó đâu."
" Đáng tiếc viện trưởng không tại Thanh Long học viện.
Tiêu Xuân ngươi tại vì sao cả gang t·ấn c·ông phủ thành chủ và Hà gia ta bộ tưởng ta không biết sao?"
Câu " viện trưởng không tại" là một truyền thống của Thanh Long học viện.
Mỗi ba năm viện trưởng của học viện Thanh Long sẽ đi đến trung viện trong vòng ba ngày, lúc này các học viên ở cùng khoá sẽ có quyền khiêu chiến ở bất cứ đâu trong học viện, thậm chí có thể g·iết c·hết đối phương miễn sau không để đạo sư phát hiện.
Cũng vì lý do đó mà ngày này được gọi là ngày " Diêm la câu hồn" vì lý do đó mà học viện mới thành lập các bang để tự bảo vệ nhau, vì trong những ngày này bất kể ai cũng sẽ có thể bị g·iết c·hết.
Ngày Diêm la câu hồn rất bí ẩn vì không biết lúc nào viện sẽ rời khỏi học viện.
Nhưng ít ai biết bí ẩn phía sau của ngày Diêm la câu hồn này là do ba nhà Trần, Hà, Tiêu cố ý xấp đặt mà ra, vì mục đích duy nhất là triệt hạ những mầm hoạ có thể ảnh hưởng tới cả ba gia tộc trong tương lại, mà vị viện trưởng này cũng không có ý kiến với vẫn đề này vì chỉ có thiên tài chân chính mới có thể sống trong núi đao biển lửa.
Mỗi lần muốn kích hoạt ngày Diêm la câu hồn thì phải cần tới tính vật của cả ba nhà mới được, nhưng Tiêu Xuân lại dùng một bình đan dược khiến viện trưởng động tâm mà rời khỏi học viện để Tiêu Xuân có thể hành động, tiết thay vẫn thua bởi Hà gia.
Tiêu Xuân nghe vậy biết đã không thể giấu được bèn quỳ xuống khấu lại:
" Hà gia chủ xin giơ cao đánh khẽ chừa cho Tiêu gia ta một tia huyết mạch lưu truyền, ta xin hiến toàn bộ gia sản cho Hà gia."
" Tiêu Xuân à Tiêu Xuân, ta mới khen ngươi thông minh sao giờ ngươi lại ngu đi rồi?
Ngươi thử nghĩ xem, diệt cỏ không diệt tận gốc thì đến mùa gió thổi lại nẩy mầm.
Ta già rồi không chịu nổi mấy cái này nữa."
Chưa kịp hoàn hồn thì trên người của Hà lão gia chủ đã bị Khoái đao môn chủ cho một đao, đồng thời lại bị Hồ Hoàng giáng thêm một chưởng từ trên cao ngã xuống dưới đất.
" Hai ngươi các ngươi, tại sao?"
" Bởi vì bọn họ là môn khách của Tiêu gia ta."
Nghe tới âm thanh này Tiêu Xuân cũng rung rẩy, Hà lão thì toàn thân cứng ngắt như không tin vào mắt mình nữa, nếu Trần thành chủ còn sống sẽ trực tiếp đau tim mà c·hết mất.
" Bái kiến Tiêu lão."
" Vất vã cho hai vị rồi, diễn một màng liên hoàn kế như vậy a."
" Tiêu gia có ơn với chúng ta, một cái mặt mũi không tính là gì."
Hà lão đầu nhìn thấy Tiêu lão đầu thì không biết nên nói gì nữa mà chỉ hỏi:
" Ngươi đã ở đây, vậy Hà gia còn ai sống sót không?"
" Hà lão đầu, không ngờ ngươi cũng đột phá nguyên thân rồi, nhưng đáng tiết a."
" Xem ra Hà gia ta cũng đã bị diệt rồi, nhưng ta vẫn có một chuyện muốn biết.
Ta muốn biết kẻ phía sau lão ai, dựa vào tài trí của ngươi sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn này, rốt cục ta thua bởi ai?"
" Ngươi thật sự muốn biết sau?"
" C·hết cũng cần được nhấm mắt."
" Được, ta sẽ cho ngươi biết.
Mọi kế hoạch hôm này đều do một tay của Tiêu Dương an bày, mà ta chỉ là trợ thủ thôi."
Nghe vậy Tiêu Xuân hét lớn:
" Phụ thân, ngươi nói dối, Tiêu Dương không thể nào có bản lãnh lớn như vậy được."
Hà lão nói:
" Điều kiện là gì?"
" Giữ cho Tiêu Xuân còn sống."
Hà lão suy nghĩ một hồi rồi nói:
" Thì ra là vậy, Tiêu Dương muốn Tiêu Xuân triệt để thất bại, triệt để c·hết tâm, muốn báo thù cho mẫu thân mà dùng Trần gia và Hà gia ta cùng bồi tán cho Tiêu Xuân.
Xem ra Tiêu Vũ, Hà Giang, Trần Tiểu Tiểu cũng không thoát khỏi c·ái c·hết rồi.
Tiêu lão đầu đánh với ta một trận."
Hà lão lấy trong người ra một viên đan dược nuốt vào rồi liều mạng xông về phía của Tiêu lão.
" Bạo huyết đan, xem ra ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận."
Bạo huyết đan là đan dược dùng tính huyết là nguyên liệu để đốt chạy sinh mệnh gia tăng thực lực trong một khoảng khác, đây không phải là chiêu bảo mệnh của Hà lão mà là chiêu cùng c·hết của Hà lão.
Tiêu lão thì vẫn nhẹ nhàn đứng ở trên không trung, xung quanh cường giả bất đầu tản ra quang sát.
" Tiêu lão đầu đoán lấy một chiêu Thiên hoả thần quyền của ta."
Cơ thể Hà lão bắt đầu bốt lữa, ngọn lửa chuyển đần từ màu đỏ sang vàng rồi càng ngày một to lấy trung tâm là Hà lão mà phóng tới hướng Tiêu lão.
Tiêu lão cũng bắt đầu vận dụng linh khí, bạo phát linh khí hoá thành một cây kích ở trước mặt hướng về Hà lão.
" Linh kích mạc trần"
Kích phóng nhanh với tốc độ đáng sợ sau đó xuyên qua ngực của Hà lão ngây ở vị trí trái tim.
Một kích mà bại, Hà lão nhín Tiêu lão mà ngã xuống .
Hà lão bại dưới tay Tiêu lão không phải vì b·ị t·hương lúc trước đó tập kích mà là triệt để bại, trước khi nhấm mắt thì Hà lão cũng biết Tiêu lão đã đột phá đến nguyên thân trung kì rồi, cho dù không dùng âm mưu thì thành Thanh Thạch vốn cũng sẽ về Tiêu gia mà thôi.
Dùng mưu kế chẳng qua như một trò chơi đối với Tiêu lão để có ái cớ chính đáng diệt sạch Trần gia và Hà gia mà thôi, cũng là lấy một cái cớ cho hoàng thất Cổ Long, chính thống lên ngôi thành chủ của thành Thanh Thạch.
Những chuyện như thế này ở tu tiên giới không tính là gì, nhưng đối với Bắc quốc lại không tính là chuyện hiếm lạ, chỉ có điều thêm một chúc quý cũ mà thui.
Bốn phía cường gia quang sát thành Thanh Thạch, có tông môn cao thủ, cũng có giá tộc cường đại, họ thấy tất cả mọi việc, cũng biết Tiêu lão còn sống, cũng muốn nhúng một chân vào thành Thanh Thạch, nhưng họ không dám vì sau các thành trấn luôn có Cổ tộc hoàng thất ở đó trấn thủ.
Tiêu Xuân nhìn lấy Tiêu lão quỳ lại mà khẩn cầu:
" Phụ thân đại nhân, Tiêu Vũ dù gì cũng là cháu nội của cha, mong cha cứu Tiêu Vũ."
" Tiêu Xuân, ngươi còn biết ta là cha của ngươi sao?
Năm xưa nếu không phải nể tình mẫu thân ngươi thì ngươi đ·ã c·hết ngàn lần rồi.
Ta đúng là già rồi lẫm cẩm nên giao gia chủ Tiêu gia cho một tên cẩu tạp chủng như ngươi.
Vậy mà ngươi không biết ơn mà còn hại c·hết con gái ta, đánh tàn phế cháu ngoại ta, giờ đây ngươi còn xin ta tha cho Tiêu Vũ?
Nói cho ngươi biết, ngày hôm đó ta không g·iết ngươi và Tiêu Vũ không phải vì ta không dám, cũng không phải vì ta không nhẫn tâm, đơn giản vì ta chỉ muốn cha con ngươi mất đi tất cả, rồi c·hết dưới tay của Tiêu Dương mà thôi."
Nói xong Tiêu lão trực tiếp phế đi từ vi của Tiêu Xuân.
Tiêu Xuân ở Tiêu gia nhẫn nhục, tính kế kết quả vẫn là bại mà thôi.
0