0
Chương 20: Âm Dương kiếm cung
Bắc quốc Thanh Long quận có một kiếm phần gồm kiếm sơn và kiếm mộ.
Ờ kiếm phần này có hai môn phái truyền thưa vạn năm tên là Dương kiểm cung và Âm kiếm cung.
Dương kiếm cung được xây trên đỉnh kiếm sơn, muôn đời chỉ nhận nam đệ tử.
Âm kiếm cung thì được xây ở dưới kiếm mộ, muôn đời chỉ được nhận nữ đệ tử.
Trong giới tu tiên giả, Âm kiếm cung và Dương kiếm cu·ng t·hường được cho mà một môn phái duy nhất vì có chung nguồn gốc.
Lý luận nầy cũng chưa từ bị hai cung chủ của kiếm cung phản bác nên luôn được tu tiên giả thừa nhận cho đến ngày hôm nay.
Mộc Kiến Bình dẫn theo Trần Tiểu Tiểu xâm nhập vào kiếm phần đến trước cửa Âm kiếm cung, thì bị hai nữ đệ tử chặng lại.
" Đứng lại, cửa lớn Âm kiếm cung không tiếp nam nhân.
Thi vào Âm kiếm cung năm sau mới tổ chức, xin hai vị rời kiếm mộ."
Mộc Kiến Bình thấy vậy thì lấy trong người ra một lái lệnh bài màu bạc một mặt khắc hai chữ " kiếm sơn" mặt còn lại khắc " nội môn đệ tử" rồi nói với hai đệ tử canh cổng:
" Phiền sư muội bẩm báo với Ma sư thúc là Mộc Kiến Bình cầu kiến."
" Hoá ra là kiếm sơn Dương kiếm cung sư huynh, thất kính, thất kính, xin sư huynh đợi một lác ta sẽ thông báo cho Ma sư thúc ngây lập tức."
Nói xong nữ tử từ trong tay lấy ra một tờ truyền tin phù, để phù trước miệng đọc nhẩm vài câu sau đó lá phù tự nhiên biến mất.
Một lúc sao, từ trong sơn môn bay ra một nữ đệ tử đang ngự kiếm phi hành từ từ đáp xuống, trên thắc lưng có treo một cái lệnh bài tương tự như Mộc Kiến Bình nhưng lại được khắc hai chữ " kiếm mộ".
Các nữ đệ tử gác cổng thấy người đến liền hành lễ:
" Chào Bạch sư tỉ."
Mộc Kiến Bình thấy người đi ra là Bạch Kiến Nhi thì vô cùng mừng rớ đến trước mà hành lễ.
" Kiến Nhỉ sư muội, đã lâu không gặp."
Trái với sự nhiệt tình của Mộc Kiến Bình thì Bạch Kiến Nhi lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạc, Mộc Kiến Bình thấy vậy cũng không thấy gì lạ vì hắn biết sở dĩ Bạch Kiến Nhi như vậy là do công pháp mà ra.
Bạch Kiến Nhi quang sát Trần Tiểu Tiểu lập tức khiến Trần Tiểu Tiểu như hưu non gặp sư tử, không ý thức mà nè tránh ở sau lưng Mộc Kiến Bình.
" Ngươi là Trần Tiểu Tiểu?"
Mộc Kiến Bình thấy Trần Tiểu Tiểu không nói được gì đành trả lời thay:
" Cô ấy đúng là Trần Tiểu Tiểu, điều này sư muội không cần nghi ngờ."
Nghe Mộc Kiến Bình nói như vậy thì Bạch Kiến Nhi không hỏi lại nữa mà đưa tay bắt lấy vai của Trần Tiểu Tiểu kéo lên phi kiếm rồi bay đi.
" Kiến Nhỉ sư muội, nếu có thời gian nhớ đến Kiếm sơn tìm ta."
Sau khi làm xong mọi chuyện thì Mộc Kiến Bình theo đường cũ mà đi về kiếm sơn.
Trần Tiểu Tiểu theo Bạch Kiến Nhi đến mộ toà động phủ nằm dưới mặt đất, tuy không khí có chút âm trần nhưng cũng không kém phần uy nga lộng lẫy.
Hai người tiến vào đại điện, xuất hiện trước mặt hai người là một nữ tử dung mạo như hoa, khuôn mặt tựa cánh sen, đôi mày công lá liễu, vận một bộ thanh y càn khiến người còn gái ấy tựa như tiên nữ gián trần băng thanh ngọc khiết.
Bạch Kiến Nhi thấy người này thì hữu lễ mà nói:
" Đệ tử Bạch Kiến Nhi vấn an sư phụ."
" Kiến Nhi, con lui xuống đi."
" Dạ."
Ma Thanh lúc này mở mắt mà nhìn lấy Trần Tiểu Tiểu, Trần Tiểu Tiểu cũng tương tự nhìn lấy Ma Thanh, một tia ấm áp mỏng manh nào đó trong lòng Trần Tiểu Tiểu được đánh thức khi khuôn mặt người trước mặt của Ma Thanh tương tự mẹ của Trần Tiểu Tiểu thông qua bức tranh mà Trần Tiểu Tiểu thấy ở trong thư phòng của cha nàng.
Mà mẹ nàng đã mất lúc sinh khó nàng nên đối với Trần Tiểu Tiểu thì người trước mặt chỉ là tò mò mà thôi.
Ma Thanh mở lời trước:
" Ta là Ma Thanh, tiểu muội song bào thai của mẹ ngươi là Ma Hồng.
Mẹ ngươi năm đó sinh khó ngươi mà mất, trước lúc lâm chung từng nhờ ta nếu ngươi tròn hai mươi tuổi mà chưa thành thân thì sẽ đưa ngươi về Âm kiếm cung để dạy ngươi thành tài.
Nay ngươi cũng đã đôi mươi rồi, có đồng ý gia nhập Âm kiếm cung hay không?"
Trần Tiểu Tiểu nhìn Ma Thanh rồi suy nghĩ một lúc sau đó hỏi lại:
" Ta biết Âm Dương kiếm cung là kiếm tu Thanh Long quận đệ nhất môn phái, dám hỏi a đi tư chất ta có thể g·iết Hoá thân tu sĩ không?"
" Ngươi muốn báo thù?
Giết ai ?"
" Đúng vậy, ta muốn báo thù, ta muốn g·iết toàn bộ Tiêu gia, gà chó không tha."
Ma Thanh thấy vậy khuyên nhủ:
" Oan oan tương báo tới khi nào?
Huống chị cha con Tiêu Xuân cũng đ·ã c·hết rồi?"
" Hoà thượng c·hết vẫn còn miếu, Tiêu gia diệt Trần gia ta thì ta cũng phải diệt Tiêu gia."
Ma Thanh không tiếp tục khuyên nhũ Trần Tiểu Tiểu nữa, đây là oán niệm, cũng là chấp niệm, chuyện mà Ma Thanh hứa chỉ cần thực hiện không cần cầu toàn, dù gì thì đây cũng là thế giới của người tu chân.
" Giết được Hoá thân không thì phải tùy ở ngươi rồi."
Nói xong Ma Thanh đưa cho Trần Tiểu Tiểu một miếng kim sắt lệnh bài có khắc hai dòng chữ là " kiếm mộ" " chân chuyền đệ tử".
" Ta chỉ có thể cho ngươi cơ duyên, còn tạo hoá phải xem ngươi rồi."
Trần Tiểu Tiểu tiếp nhận lệnh bài, sau đó được Ma Thanh phân phó một kiếm thị cho Trần Tiểu Tiểu.
Trần Tiểu Tiểu theo kiếm thị về nơi ở của mình, trong lúc vô tình đi ngang qua người Bạch Kiến Nhi, Bạch Kiến Nhi cũng thấy được lệnh bài " chân truyền đệ tử" của Trần Tiểu Tiểu thì hành lễ " thỉnh an sư tỷ" bỗng nhiên làm cho lòng thiên kiêu đã mất của Trần Tiểu Tiểu trở lại.
" Sư muội tốt, sau này ở Âm kiếm cung cũng cần sư muội giúp đỡ nhiều."
Chào hỏi Trần Tiểu Tiểu xong thì Bạch Kiến Nhi đi đến đại điện gặp riêng Ma Thanh.
" Đệ tử Bạch Kiến Nhi thỉnh an sư phụ."
" Thiệt thòi cho con rồi, Kiến Nhi."
" Sư phụ sao lại nói như vậy, nếu không có người, sau lại có Kiến Nhi ngày hôm nay?"
Ma Thanh nhìn Bạch Kiến Nhi một cách vừa lòng, còn Bạch Kiến Nhi vẫn thể hiện ra khuôn mặt băng lãnh của mình.
" Con thấy Trần Tiểu Tiểu như thế nào?"
" Thứ cho đệ tử nói thẳng, Trần sư tỷ tư chất bất phàm, nhưng đạo tâm bất ổn, e rằng không thể đi xa được."
Ma Thanh nghe vậy cũng không có cái gì phản bát.
" Hy vọng trước khi đạt được thực lực thì nó không làm điều gì ngu ngốc a."
Âm kiếm cung bất ngờ có thêm một vị chân truyền đệ tử đã dấy lên một làng sóng không nhỏ trong kiếm cung.
Mà vị chân truyền đệ tử này lại là đệ tử của một trong bốn vị đại trưởng lão là Ma trưởng lão trong Ma, Hồn, Quỷ, Thi tứ đại trưởng lão của kiếm cung.
Mà thiên phú của Trần Tiểu Tiểu cũng không khỏi khiến cho người khác đỏ mắt khi có thể dùng tu vi trúc cơ viên mãng mà xong qua " Luân hồi kiếm trận" chính thức trở thành một trong ba vị kiếm tử của kiếm cung, Ma Thanh cũng bất ngờ, thậm chí điều này còn ảnh hưởng tới cả cung chủ đã bế quang nhiều năm.
Sau khi cung chủ vì nàng mà kiểm tra mới phát hiện Trần Tiểu Tiểu trời sinh kiếm cốt đối với kiếm đạo vô cùng mẫn cảm, do trước kia không tu luyện kiếm pháp nên luôn bị che đi cho đến khi đến với Âm kiếm cung mới có thể bộc phát ra tiềm lực.
Trái ngược với sự vui mừng của mọi người trong tông thì Ma Thanh lại càn lo Trần Tiểu Tiểu sẽ lại gây ra hoạ hơn.