0
Chương 21: Tam niên chi ước. Ta muốn Tiêu gia phải chịu lữa giận của Trần Tiểu Tiểu ta.
Sáu tháng sau, trong động phủ của Ma Thanh.
" Trần Tiểu Tiểu, con có biết quyết định của con là ngu xuẩn đến mức nào không?"
" A di, tại sao lại gọi là ngu xuẩn, con thấy phải gọi là thông minh mới đúng."
Ma Thanh lúc này cũng nhíu mài.
" Thông minh?
Tiêu gia là chủ của thành Thanh Thạch, tuy chỉ được xem là tam lưu, tứ lưu thế lực nhưng cũng là thế lực phụ thuộc hoàng thất Bắc quốc.
Con đã biết lại còn dám công khai lấy thân phận kiếm tử của Âm kiếm cung đi kiêu chiến Tiêu Dương của Tiêu gia với tội từ hôn mình?
Ta thật sự không biết ai lại cho con cái suy nghĩ ngu ngốc cỡ đó?
Con không sợ thiên hạ loạn, chẵn lẽ không sợ thiên hạ cười sau?
Còn cái gì tam niên chi ước, quyết sinh tử tại Thanh Long thành, chẳng lẽ còn không biết đó là nơi của quận chủ ở sao?
Cho dù là cung chủ cũng phải cho quận chủ ba phần mặt, con lại tính là cái gì?"
Trần Tiểu Tiểu nghe vậy bèn tức giận ra mặt phản lại:
" A di, nể tình ngươi là em gái của mẹ ta nên ta mới gọi người một tiếng a di.
Người nên nhớ ta là kiếm tử, thân phận của ta không kém hơn người đâu."
Trần Tiểu Tiểu lấy từ trong giới chỉ ra một tấm lệnh bài hoàng kim ném về phía Ma Thanh, Ma Thanh nhận lấy lệnh bài thì ngơ ngác.
Trần Tiểu Tiểu nói tiếp:
" Lệnh bài này ta trả lại cho người, bây giờ ta là kiếm tử, là đệ tử của cung chủ rồi, tấm lệnh bài này không cần giữ lại nữa.
Còn nữa, chuyện ta làm cung chủ không quản thì mong Ma trưởng lão đừng quản nửa, Tiêu gia nhất định phải bị tiêu diệt.
Tiêu Dương chỉ là phần lãi mà thôi."
Ma Thanh nhìn lấy tấm lệnh bài mà bi ai.
" Haizz, đây là con đường mà nó chọn, ta cũng hết cách.
Hy vọng nó không tự tìm diệt vong."
Kiếm phần, kiếm sơn, chủ kiếm cung nơi cung chủ ở.
" Bẩm báo cung chủ, đã tra ra tin tức là thật."
Cung chủ Dương kiếm cung là Bùi Anh cũng giật mình nói:
" Long Âm làm gì đây?
Chẵn lẽ luyện kiếm đến hỏng não tử rồi lại đi cho kiếm tử làm điều vô ích như vây?"
" Cung chủ, có cần tiếp tục điều tra không a?"
" Ngươi về đi, chuyện này để ta tự giải quyết."
Nói xong Bùi Anh vẫy tay không gian liền bị rát, hắn hiền bước vào rồi biến mất, tới lúc lần nữa xuất hiện thì đã ở trước động phủ của Long Âm.
Bênh ngoài thành Thanh Thạch, sâm lâm lôi bạo, trên đỉnh núi cao chỉ còn nhìn thấy tân mây, một người thanh niên đang ngồi trên đỉnh núi, xung quanh người là những đám mây màu xám đang không ngừng đánh vào cơ thể của người thanh niên này.
Người thanh niên này là Tiêu Dương, sau khi mọi chuyện ở thành Thanh Thạch được ổn thoả, Tiêu Dương liền đi đến đây và đã toạ suốt sáu tháng, đến nay cũng là thời khắc cuối cùng then chốt nhất.
Lúc này mây đen kéo lại càn nhiều hơn, những tia sét kéo đến ngày một nhiều hơn, mạnh hơn, nhan hơn, không ngừng đánh vào người của Tiêu Dương, đánh đến nổi trên người Tiêu Dương đâu đâu cũng thấy v·ết t·hương, đâu đâu cũng có vết cháy khét, quần áo rách nát coi như không còn.
Trên bầu trời lúc này đã hầu như không thể thấy được mặt trời nữa, du tẩu trong các đám mây bây giờ là những lôi long, tất cả chín con, đây là lôi kiếp báo hiệu cho việc Thanh Long tam biến đang bước vào cảnh giới lôi đình.
Chín con lôi long không hẹn mà cùng lúc xong vào Tiêu Dương, lúc này Tiêu Dương cũng đã mở mắt nhưng không phải phản kháng mà vận dụng một pháp quyết.
" Đại địa tương dung sinh vạn vật
Vạn vật tương dung dưỡng thể thân
Thân thể tương dung hoà đại đạo
Đại đạo tương dung khai thế gian.
Dung."
Cơ thể Tiêu Dương giống như cái động không đái, dùng một lực hút kì lạ quấn lấy chín con lôi long không ngừng c·ướp đoạt lấy lực lượng dần dần cho đến khi chín con lôi biến mất không còn, bầu trời mây đen dần dần tan hết.
Cơ thể Tiêu Dương lúc này v·ết t·hương đã lành hẳn, cả cơ thể cũng được bảo bọc trong lôi điện màu xanh, còn khí hải của Tiêu Dương lúc này cũng cấp tốc mở rộng, bây giờ đã rộng gấp năm mươi lần so với khí hải của tu sĩ luyện khí viên mãn bình thường.
" Đến lúc về lại Tiêu gia rồi."
Tiêu Dương lấy trong giới chỉ ra một bộ quần áo màu xanh mặt vào rồi rời khỏi sấm lâm.
Tiêu gia, thành Thanh Thạch.
Sau khi Hà gia và Trần gia bị diệt, đặt sứ thành Thanh Long cũng đã đến để sắt phòng cho Tiêu gia thành trưởng khống giả thành Thanh Thạch, đồng thời bảo hộ mười năm cho Tiêu gia.
Gia chủ của Tiêu gia là Tiêu Hạ cũng chính thức trở thành thành chủ, thành Thanh Thạch cũng bị đổi tên là Tiêu thành.
Tiêu Dương bước vào thành thì thấy hộ vệ có vẽ không vui bèn lấy ra lệnh bài đích hệ Tiêu gia mà hỏi:
" Trong thành đã xẩy ra chuyện gì?"
Thấy lệnh bài quân lính cung kính báo:
" Bẩm thiếu gia, nữa tháng trước Trần Tiểu Tiểu dẫn theo người của Âm kiếm cung đến gây rối."
" Trần Tiểu Tiểu?
Nói tiếp đi."
" Dạ. Tiêu lão bị một trưởng lão của Âm kiếm cung đánh b·ị t·hương may mà có đặt sứ ra tay mới ngăn được sóng dữ.
Sau đó Trần Tiểu Tiểu nói là lấy thân phận là kiếm tử của Âm kiếm cung ước hẹn ba năm sau sẽ quyết chiến sinh tử với Tiêu Dương ở thành Thanh Long vì năm xưa hắn hỷ hôn."
" Trần Tiểu Tiểu thật sự nói như vậy sau?"
" Đúng vậy thưa thiếu gia, chuyện này cũng làm cho Tiêu gia đau đầu, ai cũng biết Tiêu Dương là phế vật a."
" Trương Tam im miệng."
Một thống lĩnh đi ra quát Trương Tam, sau đó quay sang hành lễ với Tiêu Dương:
" Tiêu Dương thiếu gia, mong thiếu gia rộng lòng bỏ qua cho Trương Tam, hắn mới đến không biết ăn nói a."
Trương Tam nghe vậy thì bủn rủn tay chân quỳ xuống khấu đầu với Tiêu Dương:
" Tiểu nhân có mắt không tròn, mạo phạm Tiêu thiếu, mong Tiêu thiếu tha mạng."
" Đứng lênh đi, ta không trách tội ngươi."
Nói xong thì Tiêu Dương tự bước vào thành bỏ hai người ở lại.
" Trương Tam, ngươi may mắn lấm, ngươi chỉ nghe người khác nói Tiêu thiếu gia là phế vật, nhưng người ta không nói cho ngươi biết tại sao Tiêu gia lại chiếm được Tiêu thành a."
Trương Tam mơ hồ hỏi lại thống lĩnh:
" Mong thống lĩnh giải bày cho."
" Tiêu Dương thiếu gia là kẻ sau màng bày kế cho Tiêu lão."
Trương Tam nghe vậy thì sau lưng ước sũng.
" Thông lĩnh, vậy thiếu gia có..."
Trương Tam để tay lên cổ của mình làm động tác cắt ngang.
Thống lĩnh thấy vậy thì cười to bảo Trương Tam:
" Tiêu Dương thiếu gia không phải là kẻ nhỏ nhen ghi thù, ngươi yên tâm đi, mạng nhỏ của ngươi không mất được đâu.
Ha ha ha."
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì một nữ tử vận đạo bào màu trắng đã tiến vào Tiêu thành mà không ai biết.
Một cơn gió thoáng qua, Tiêu Dương dừng bước ở một hẻm nhỏ trong thành, vị nữ tử vận đạo bào trắng đang đợi ở đó.
" Tại hạ Tiêu Dương ra mắt tiên tử.
Chẳng hay tiên tử muốn gặp tại hạ có chuyện gì?"
Vị tiên tử vận đạo bào màu trắng nhíu mài nhìn Tiêu Dương hỏi:
"Làm sao ngươi biết ta theo giỏi ngươi?"
Tiêu Dương bột phát linh hồn lực biến thành tên lão về phía vị tiên tử, vị tiên tử liên đáp lại bằng linh hồn lực khiến các mũi tên biến mất.
" Đoàn hồn quyết, xem ra ngươi không phải là phế vật như ngoại nhân đồn đại."