Chương 28: Dạo thành trước phong ba
Yên lặng trong phòng tu luyện cũng đã gần đến thời gian quyết đấu với Trần Tiểu Tiểu, không sai biệt lấm chính là vào ngày mai.
Một cái tên Tiêu Dương bình thường ở Tiêu thành giờ đây lại nổi danh khấp chốn, ở đâu cũng vậy, nếu có mười tu sĩ thì sẽ có bảy người nghe tên hắn, năm người biết mặt của hắn.
Những câu chuyện xung quanh hắn và Trần Tiểu Tiểu cũng được thiêu dệt nên nhiều tình tiết của phế vật và thiên tài, những dị bản từ Trần Tiểu Tiểu khiêu chiến hắn trở thành Tiêu Dương hắn không chịu được bị từ hôn mà khiêu chiến Trần Tiểu Tiểu tuyệt thế thiên kiêu của Âm Dương kiếm cung,từ hắn tình nguyện hủy hôn trước kia thì thành thư bỏ vợ lúc bấy giờ.
Ở nhân gian đúng sai ở lòng người, nhưng miệng đời hại thế nhân, ở tu tiên giới thì thực lực quyết định tất cả, nếu như ngươi đủ mạnh, hậu trường ngươi đủ mạnh, thì ngươi nói con mèo là con chó, thì những kẻ yếu hơn cũng chỉ có thể học theo ngươi gọi mèo là chó mà thôi.
Tiêu Dương không quang tâm tới những thứ đó cho lấm, hôm nay hắn muốn dạo chơi.
Tiêu Dương tấm rữa xong thì thay cho mình một bộ thanh phục của công tử thế gian phàm nhân, mang lên thân một tấm ngọc bội để chế đậy khí tức và dưỡng thần thường thấy ở phàm nhân, tay cầm một cây quạt giấy rồi từ từ đi ra khỏi nhà trọ.
Hắn đi dạo một vòng nơi phồn hoa của thành Thanh Long, sau đó dừng chân ở quán đậu phụ nóng dùng một bát, trò chuyện với bà chủ đôi câu rồi tiếp tục du tẩu.
Địa điểm hắn đến tiếp theo là một chợ nhỏ của tu sĩ mở ở trong thành, người mở quầy đa phần đều là tu sĩ luyện khí, đôi khi sẽ có vài phàm nhân ở đây mơ quầy bán dược liệu hay trang sức cho các nữ tử sĩ thích đẹp.
Phàm nhân ở trong thành đến chợ này cũng không ích, chủ yếu là những người khảo sát tông môn phát hiện mình có linh căn nhưng phẩm cấp quá thấp nên không được nhận đành đến đây để mua vài quyển tâm pháp mà tự tu tập.
Tiêu Dương đi từ từ chậm chạp du tẩu quan sát từ gian hàn này đến gian hàng khác, cho đến khi nhìn thấy một tiểu hoà thượng và một lão hoà thượng cũng mở một giang hàng nhỏ thì dừng lại mà đi đến trước đó xem các món hàng họ bán.
Tiêu Dương nhìn lướt qua một lược thì dừng lại ở một thanh binh khí nhìn như một khúc tre có sáu đốt đều nhau, mỗi đối dài khoảng gắng tay, to vừa tay cầm, toàn thân đen huyền, có phần xen lẫn một chút xanh và đỏ,vừa chạm vào thì mang cảm giác mát lạnh, khiến Tiêu Dương khó tin là nó chính là một cây tre thân sự khi hắn có thể cảm nhận được sinh có trong đó qua linh hồn lực, chứ không phải là một thanh sắt c·hết.
" Lão bản, thứ này là gì?
Giá bán thế nào?"
Lão hoà thượng nhìn Tiêu Dương không nói, tiểu hoà thượng thấy vậy bèn mở lời:
" Thí chủ thật có nhãn quang a, cây tre nầy tên là Thanh Hồng Huyền Minh Trọng, là cây ở vùng Tây châu phật quốc được dùng để làm côn cho võ tăng dùng.
Cây côn này tuy không còn đủ độ dài ngưng vẫn tính là một v·ũ k·hí không tệ, nếu thí chủ thích tiểu tăng để rẽ cho."
Tiêu Dương nghe vậy liền câm côn lên xem thử thì thiếu chút nữa không phản ứng kịp mà ngã về sau, thanh côn này tuy chỉ có sáu khúc nhưng nặng hơn cả vạn cân, nếu tu sĩ không đạt tới cảnh giới trúc cơ muốn dùng côn này làm v·ũ k·hí thì khì trước khí công kích được đối thủ thì có lẽ đã bị côn này đè c·hết.
" Quên nhắc nhỡ thí chủ, côn nầy làm từ tre trưởng thành, mỗi đốt có thể nặng tới hai ngàn cân, đi chi côn nầy nặn một vạn hai ngàn cân khoản cách."
" Côn này giá cả bao nhiêu?"
Tiểu hoà thượng chưa kịp báo giá thì lão hoà thương đã nói trước:
" Ngàn viên thượng phẩm linh thạch."
Tiểu hoà thượng im lặng không nói, Tiêu Dương cũng không trả giá mà trực tiếp từ trong người lấy ra một túi trữ vật chứa một ngàn viên thượng phẩm linh thạch đặt ở trước mặt hai người rồi cầm đoạn côn rời đi.
Tiểu hoà thượng đợi Tiêu Dương đi khuất bóng rồi hỏi:
" Sư phụ à, chẳng phải người nói không được tham lam sao?
Sao lại bán gấp mười lần giá cho hắn?"
" Giá cả không phải là vấn đề, chủ yếu là vị thí chủ kia muốn mua, còn chúng ta có thể bán."
" Đồ đệ vẫn không hiểu?"
" Nếu ngươi hiểu thì ngươi đã là sư phụ của ta rồi còn gì?
Thôi được rồi, hôm nay đóng cửa xóm, ta phải đi Hoa Hồng viện để giải cứu hồng trần đây!"
Nghe vậy thì tiểu hoà thượng cũng cạn lời, hắn thật sự không biết sư phụ hắn có phải là hoà thượng thật không nữa, cứ mỗi lần có tiền lại đi uống rượu hoa.
Tiêu Dương tiếp tục đi dạo quanh chợ, nhưng lúc này trên người hắn lại nhiều hơn một đoạn côn, do đoạn côn này vẫn còn sinh mệnh khí tức nên không thể bỏ vào không gian giới chỉ, hắn chỉ đành mang theo bênh người như một vật trang trí, đồng thời đoạn côn này cũng coi là luyện tập thể lực của hắn vậy.
Ngoài thành Thanh Long lúc này đã có vài người ở các thế lực khác nhau đi đến, chủ yếu đề là những môn phái có kết minh với Âm Dương kiếm cung.
Nguyên chủ của mọi chuyện là Âm Dương kiếm cung Trần Tiểu Tiểu thì chưa thấy tung tích, còn Tiêu gia đã xóm đến Thanh Long thành từ lâu, nhưng họ cũng không tìm thấy Tiêu Dương ở nơi nào, chỉ biết được Tiêu Dương đã đến Thanh Long thành từ xóm.
Từ đầu đến cuối vị thành chủ của Thanh Long thành cũng không hề ra mặt mà luôn do vị đặt sứ của hắn đoán tiếp các môn phái, đồng thời còn hạ lệnh dựng sẳn một lôi đài ở ngoài thành cho Tiêu Dương và Trần Tiểu Tiểu thi đấu.
Rất nhiều môn phái cũng không hề hài lòng với sắp xếp này nhưng cũng phải thừa nhận vị trí của mình trước Thanh Long quận chi chủ mà an phận.
Đêm đến nơi đây hoàn toàn không yên tĩnh mà rất náo nhiệt, vì hôm nay là hội kết đèn của phàm nhân trong thành tự tổ chức.
Tu sĩ khi đột phá trúc cơ thì tuổi thọ đã có thẻ kéo dài tới năm trăm năm, nên đối với phàm nhân tuổi không quá trăm năm thường sẽ không nẩy sinh truy cầu nữa.
Dẫn tới trên con đường tu luyện luôn xem thời gian là một thước đo cho tu vi, là cái nhập thế để cắt đứt phàm trần, cũng là cái phân rõ tiên phàm khác biệt.
Tiêu Dương du tẩu trên đường gần con sông nhỏ chạy xuyên qua thành, một chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng có một người con gái chê mặt đánh đàng trên đó, chiếc thuyền bỗng rẻ hướng cập bến.
" Xin hỏi công tử cầm côn trẻ, có tiền hay không xuống thuyền du tẩu?"
Nếu là ngày bình thường thì cô gái này sẽ bị xem là không biết xấu hổ, nhưng hôm nay là hội kết đèn nên chuyện nữ tử mời quân tử là việc rất bình thường.
Tiêu Dương cũng không từ chối mà bước lên thuyền của cô nương che mặt.
" Xin hỏi công tử quê quán tín danh?"
" Tại hạ Tiêu Dương là người ở Tiêu thành.
Thất lễ."
" Tiểu nữ họ Dương tên gọi Vọng Hương, quê ở Thanh Long thành."
" Vọng Hương, trùng hợp thật."- Tiêu Dương nói thầm.
" Công tử không chê nghe tiểu nữ đánh một khúc chứ?"
" Là hân hạnh của Tiêu Dương ta, mời cô nương."
Tiêu Dương tự rót rượu cho mình, thuyền gia vẫn giữ thuyền xuôi dòng, Dương Vọng Hương thì đáng đàn, mỗi người làm một công việc, kẻ nghe người tấu, cứ như vậy một đêm không âu không lo của Tiêu Dương kết thúc.
0