Chương 29: Huyết đấu bắt đầu
Mặt trời mộc cũng là lúc tu sĩ ở Thanh Long thành đã trật cứng xứng quanh đài tỷ võ.
Xung quanh đài cũng đã được các trận pháp sư gia cố, Tiêu gia đến rất xóm chiếm cứ một chỗ, các môn phái cũng quanh cũng có chỗ riêng của mình.
Từ trong của thành, Tiêu Dương từng bước đi ra trước sự quan sát của mọi người, có những tu sĩ nguyên anh trở lên thì dùng linh hồn lực lượng dò xét, nhưng tất cả ai có mặt ở hiện trường cũng cùng nhận được đáp án là luyện khí kì viên mãng.
Những tu sĩ phỏng đoán câu chuyện của Tiêu Dương và Trần Tiểu Tiểu thì giờ hoàn toàn không quan tâm nữa, vì hôm nay Tiêu Dương chỉ có con đường chết.
Những tu sĩ đặt cược Tiêu Dương thắng thì trực tiếp khóc ngây tại chỗ, những kẻ hóng chuyện thì hơn phân nữa đã bỏ đi, có người còn nói đã biết nguyên do vì sao không cho Tiêu Dương và Trần Tiểu Tiểu quyết đấu trong thành, vì đơn giản là không cần thiết.
Tiêu lão thấy Tiêu Dương xuất hiện thì liền bay đến ngăn cản bước tiến của Tiêu Dương.
" Còn mau theo ta về Tiêu thành, trận đấu này Tiêu gia chúng ta chịu thua."
Tiêu Dương ngăn Tiêu lão lại:
" Ngoại công, chúng ta không có đường lùi bước nữa."
Nói xong Tiêu Dương trực tiếp bước lên đài tỷ võ, trên tay hắn vẫn luôn cầm theo đoạn côn tre Thanh Hồng Huyền Minh Trọng, đứng ở đó chờ Trần Tiểu Tiểu đến.
Ngàn dậm bênh ngoài người chưa đến nhưng kiếm khí đã đến.
Các tu sĩ ngẩn đầu nhìn liền có thể thấy được hai chiếc bảo thuyền phi chu của Âm Kiếm cung và Dương kiếm cung đang tới.
Từ trên phi chu, Trần Tiểu Tiểu đạp trên phi kiếm mà xuống, vừa chạm đất đã bột phát ra kiếm khí kinh thiên cùng cảnh giới kiếm linh của mình.
" Kiếm khí thật mạnh, Trần Tiểu thư dường như đã bước vào cảnh giới kiếm linh chi cực đạo, Tiêu Dương lần nầy chỉ có chết mà thôi."
" Thiên tài đúng là thiên tài à.
Tại sao tông môn của ta không có một người như vậy?"
" Trận đấu này đã định thắng thua, không cần phải xem nữa."
" Ngươi đoán xem Tiêu Vượng Tài có thể tiếp mấy chiêu của Trần Tiểu thư?"
" Cần phải đoán sao, nữa chiêu cũng không được."
...
Lời bàn tán xì xàm bốn phía đều lọt vào tai của Trần Tiểu Tiểu làm Trần Tiểu Tiểu vô cùng hưởng thụ của việc trả thù.
" Tiêu Dương, thật sự không ngờ ngươi còn dám đến."
" Trần Tiểu Tiểu, chẳng phải chính cô đã ép ta tới sao?
Nếu hôm nay ta không tới, Tiêu gia, thậm trí là Tiêu Thành sợ rằng sẽ không yên ổn nữa.
Tệ hơn là không một ai có thể còn sống cả."
" Ngươi nói không sai, Tiêu gia ngươi diệt Trần gia ta, cũng nên suy nghĩ đến hậu quả chứ?"
" Trần Tiểu Tiểu, cô nói sai rồi.
Thứ nhất, Trần gia cô là bị Hà gia diệt chi không phải Tiêu gia ta.
Thứ hai, nếu Tiêu gia ta không diệt chi, chẳng lẽ Trần gia các người có thể bỏ qua cho hai nhà Tiêu, Hà?
Còn thứ ba, hôn ước ta đã xóm trả cho người rồi, ngươi không nên lấy việc nầy để hạ nhục Tiêu gia của ta."
" Kẻ có thực lực mới có tiếng nói."
" Trần Tiểu Tiểu, được lấm, vậy thì đánh đi, bất kể việc gì thì đều kết thúc tại hôm nay đi."
Tiêu Dương cầm côn trẻ đứng nghênh địch, Trần Tiểu Tiểu thấy vậy thì cười khẽ, dùng pháp lực hoá thành kiếm khí trảm về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương lúc này dùng tinh thần lực hoá thành trường mâu đỡ kiếm khí của Trần Tiểu Tiểu rồi phá giải chiêu thức một cách dễ giàn.
" Đoàn hồn quyết, không ngờ Tiêu Dương có thể luyện được đoàn hồn quyết tới cảnh giới kết bình, xem ra hắn không hoàn toàn là phế vật."
Trần Tiểu Tiểu thấy vậy cũng bất ngờ, liền lấy thanh kiếm trong giới chỉ ra một kiếm toàn lực chém về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương dùng côn tre đỡ lại một kiếm của Trần Tiểu Tiểu, đồng thời cũng bộc lộ ra thể chất nghịch thiên của mình khi đánh bật lại Trần Tiểu Tiểu khiến Trần Tiểu Tiểu lùi lại.
" Cực đạo thể tu, Tiêu Dương là cực đạo thể tu, hèn gì hắn chỉ có cảnh giới luyện khí, ẩn nhẫn thật sâu."
Trần Tiểu Tiểu nghe vậy liền nói:
" Đúng là ta và ngươi định sẵn là oan gia, ta tu kiếm chi cực đạo, ngươi lại tu thể cực đạo.
Điều này nói rõ ngươi khẳng định bị ta chém rồi."
" Vậy thì chưa chắc."
Trả lời xong thì thân ảnh Tiêu Dương bỗng biến mất trước mặt mọi người, chỉ có người ở tù vì Nguyên Anh mới cơ hồ nhìn đến Tiêu Dương.
Trần Tiểu Tiểu quay đầu đưa kiếm lên đỡ lấy một đoàn của Tiêu Dương, bản thân Trần Tiểu Tiểu đã bị kình phong ảnh hưởng mà lui lại vài bước, không kiềm được mà quay sang hỏi:
" Ngươi sử dụng là đạo pháp gì?"
Tiêu Dương không trả lời Trần Tiểu Tiểu mà lại tiếp tục hướng về Trần Tiểu Tiểu tấn công, thấy tình huống đó, thấy tính huống bị dồn dập vậy thi Trần Tiểu Tiểu liền từ trong giới chỉ lấy ra một thanh kiếm khác huy động kiếm ý tấn công bốn phía xung quanh ép Tiêu Dương hiện thân.
Từ trên cao, Tiêu Dương xuất hiện với đoạn côn bổ xuống, Trần Tiểu Tiểu liền sử dụng thân pháp né tránh, một kích này của Tiêu Dương làm cho sàn đấu bị phá hủy một phần, trên thân Tiêu Dương cũng bắt đầu xuất hiện lôi điện lượng lờ, Tiêu Dương và Trần Tiểu Tiểu nhìn nhau.
" Không thể nào, tên phế vật như ngươi tại sao lại mạnh như vậy?"
Câu hỏi của Trần Tiểu Tiểu cũng vô tình đụng chạm đến nổi tò mò của nhiều người, " chẳng phải Tiêu Dương là phế vật sao? Sao giờ hắn lại mạnh như vậy?" " Trần Tiểu Tiểu là kiếm linh chi cảnh, tương đương với tu sĩ Nguyên Anh, vậy chẳng phải nói Tiêu Dương cũng có thực lực của tu sĩ Nguyên Anh hay sao?"
Giờ đây Tiêu Dương không còn được xem là phế vật nữa mà được xem là một thiên tài.
Trần Tiểu Tiểu có nghĩ như thế nào thi kết cục này cũng là kết cực ngoài dự liệu của Trần Tiểu Tiểu.
" Cho dù ngươi có ra sao đi nữa, Tiêu Dương, hôm nay ngươi nhất định phải chết."
Trần Tiểu Tiểu bỏ đi hái thành kiếm đang cầm trên tay, từ trong giới chi lấy ra một thanh kiếm màu đen tuyền, các tu sĩ nhìn thấy thanh kiếm này thì cũng không kiềm được một tia tham lam của mình," là chân khí, một thanh phẩm chân khí phi kiếm" kiếm vừa ra thì cơ thể của Trần Tiểu Tiểu cũng hắt hoá theo, đôi mắt đỏ ngầu, cả cơ thể được bảo bọc trong luồng linh khí màu đen.
" Là cảnh giới Đạt ma của Hắc Tâm kiếm kinh.
Không hỗ hai chữ thiên tài, Trần Tiểu Tiểu mới bao nhiêu tuổi kia chứ."
Một trưởng lão của Dương kiếm cung bình luận.
Trần Tiểu Tiểu tập trung kiếm ý muốn một chiêu diệt sát Tiêu Dương.
" Tiêu Dương, ngươi nên cảm thấy dinh hanh khi chết đuối kiếm nầy của ta đi.
Kiếm chiêu, Ma Tâm Đoạt Mạng."
Ma Thanh thấy chiêu này của Trần Tiểu Tiểu thì buồn không thôi, hơn ai hết trong kiếm cung, Ma Thanh biết chiêu kiếm này giết địch một ngàn tổn hại tám trăm, là chiêu hại người hại mình.
Là người của tông môn, gia tộc, không có nhiều việc bản thân không thể tự quyết được, nhưng bản thân cũng phải biết có một số việc nên làm không nên làm.
Trận quyết đấu này là vô nghĩa, nhưng Ma Thanh lại không thể nào biết được tại sao Cung chủ lại cho phép Trần Tiểu Tiểu làm như vậy, mọi thứ xẩy ra hoàn toàn không hợp với cách làm của Cung chủ mà Ma Thanh biết.
Bênh dưới võ đài, hắn khí lượng lờ xung quanh Trần Tiểu Tiểu, từ từ hoá thành một tôn thần mà ba đầu sáu tay, trên mỗi tay thần mà cầm theo một thanh khiếm đen huyền như thanh kiếm của Trần Tiểu Tiểu đang cầm, trực tiếp ném về phía Tiêu Dương.
0