0
Chương 30: Cũng nên kết thúc
" Hô Phong, Hoán Vũ, Lôi Đình."
Tiêu Dương biết Trần Tiểu Tiểu đã vận dụng đến bí pháp của Âm Kiếm cung, khi sử dụng sẽ g·iết địch một ngàn tổn hại tám trăm.
Tiêu Dương vốn dĩ muốn tránh đoàn này của Trần Tiểu Tiểu, với Hoán Vũ thì chuyện này hoàn toàn không phải vấn đề lớn gì, nhưng trong một khoảnh khắc, linh hồn lực của Tiêu Dương lại thấy được một người, đó là Bỉ Ngạn,cho nên Tiêu Dương quyết định diễn một lần cho ai đó xem.
Tiêu Dương cắm đoạn côn xuống mặt võ trường, thân đi tấn, tay thử thế tập trung tinh thần, hắn muốn thi triển Long Tượng mang quyền, nhưng để quyền pháp có thể đở được một khích của Trần Tiểu Tiểu thì hắn phải vẫn dụng lực lượng của Thanh Long tam biến hoà vào quyền.
" Quyền thứ nhất: Nộ Long bất phá."
Trên khán đài đâu đâu cũng nghe được tiếng long ngâm lúc ẩn, lúc hiện du tẩu xung quanh mang tại, những tu sĩ bình thường không biết nguyên nhân, nhưng những lão quái vật thì bắt đầu nhìn Tiêu Dương bằng con mắt khác, thậm trí có kẻ còn đánh giá hắn lại một lần, vì họ biết quyền Tiêu Dương chuẩn b·ị đ·ánh là từ Long Tượng mang quyền mà ra, mà cũng biết được bí tịch nầy từ đâu mà đến.
" Tiêu Dương ngươi đi c·hết đi."
Ma Thần sau lừng Trần Tiểu Tiểu bắt đầu phóng phi kiếm cầm trên tay về phía Tiêu Dương, nhưng Tiêu Dương đã kịp thời đã dùng Hoán Vũ mà tránh được tất cả, Tiêu Dương né được một thanh thì Trần Tiểu Tiểu lại gọi ra một thanh tiếp tục phóng, Tiêu Dương thuận thế càn nè càn tiến lại gần Trần Tiểu Tiểu, Tiêu Dương phóng lên trên cao định dùng một quyền này kết thúc tất cả.
Trần Tiểu Tiểu thấy vậy liền điều khiển phi kiếm hợp lại thành một đại cự kiếm chém về phía Tiêu Dương, thuận thế Tiêu Dương đánh ra một quyền.
Quyền phong, kiếm khí giao nhau gây ra chấn động linh khí vô cùng mãnh liệt làm cho trận pháp xuất hiện rất nhiều rạn nứt, đặt sứ thấy vậy cũng kinh hãi không kém, hắn chưa bao giờ nghĩ đến hai tên thiên tài tuổi chưa quá ba mươi lại có thực lực của tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí một bước tiến vào tiếp cận Hoá Thân, đâu không còn là thiên tài nữa, mà là yêu nghiệt ngàn năm khó gặp.
Đặt sứ thấy trận pháp xấp vỡ thì biết bản thân không thể cản cược, hắn liền dùng lực lượng của bản thân tạo ra một vòng chắn che chở tu sĩ nhỏ yêu xung quanh hắn, những tu sĩ khác thấy vậy cũng bắt đầu làm theo.
Trận pháp thật sự đã bị vỡ, khói bụi mịt mù trên sân, khi khói bụi tan thù họ thấy được Trần Tiểu Tiểu còn đứng tại đó, một nữa võ đài đã bị phá thành bình địa, mà Tiêu Dương thì đang từ từ trong đ·ống đ·ổ n·át đó ngồi dậy.
Đặt sứ thấy vậy thì tuyên bố:
" Tiêu Dương rời khỏi võ đài, nên Trần Tiểu Tiểu thắng cuộc."
Trần Tiểu Tiểu thấy Tiêu Dương bị phán thua cuộc thì trong lòng rất hả giận, bèn dùng linh khí còn lại của mình điều khiển phi kiếm định đoạt mạng Tiêu Dương, đặt sứ thấy vậy bèn nổi giận định ra tay cứu Tiêu Dương nhưng không kịp.
Phi kiếm bay đến trực chỉ huyết hầu của Tiêu Dương mà đâm, Tiêu Dương biết, nhưng hắn chỉ nhấm mắt đợi.
Phi kiếm đến huyết hầu của hắn cách một lý thì tự động dừng lại, Trần Tiểu Tiểu cũng bất ngờ khi không thể điều khiển được phi kiếm của mình nữa, đặt sứ thấy cảnh này cũng bỏ nổi lo trong lòng, trên khán đài bắt đầu xì xầm, một người từ trên khán đài nhẩy xuống.
" Trần Tiểu Tiểu ngươi thật sự không biết xấu hổ viết thế nào sao?
Đặt sứ đại nhân đã nói trận đấu kết thúc rồi.
Trên võ đài ngươi không thể lấy mạng Tiêu Dương thì khi trận đấu kết thúc ngươi càn không thể."
" Hồn Hoả, là ngươi."
Hồn Hoả cười một cái rồi tước đoạt quyền điều khiển phi kiếm của Trần Tiểu Tiểu rồi điều khiển nó quay lại t·ấn c·ông về phía Trần Tiểu Tiểu, từ trân bảo thuyền một người nhanh như cắt đã đứng trước người của Trần Tiểu Tiểu đỡ lấy một kiếm của Hồn Hoả, đồng thời thả ra kiếm khí kinh người quát:" muốn c·hết" về phía Hồn Hoả.
" Kẻ muốn c·hết là ngươi."
Kiếm ý kinh khủng bị một tia đao ý chém đứt, từ phía sau Tiêu Dương một người cầm đao từ từ đi đến, hắn đưa cho Tiêu Dương đan dược trị thương rồi đi đến trước mặt Hồn Hoả nhìn đối phương nói.
" Mộc Kiến Bình, ngươi muốn đấu với ta một trận sau?"
Điền Cửu cầm đao toả ra đao ý nhàn nhã, lập tức có người nhận ra mà bàn tán: " là đao vương chi cực đạo"" hắn mới bao nhiêu tuổi à".. Mộc Kiến Bình thấy vậy cũng không muốn đối đầu với Điền Cửu, bèn nói:
" Chuyện hôm nay tạm dừng tại đây.
Nước chảy, núi cao, thời gian còn gặp lại."
Mộc Kiến Bình đỡ lấy Trần Tiểu Tiểu quay lại bảo thuyền, Âm Dương kiếm cung cứ như vậy rời đi.
Mọi người cũng bắt đầu rời đi, Tiêu lão đến đỡ lấy Tiêu Dương, sau đó quay san hướng về phía Điền Cửu và Hồn Hoả cung kính chào.
" Tiêu Dương nhờ có hai vị đạo hữu nên mới an toàn, ta thay mặt hắn cảm ơn hai vị."
Hồn Hoả nhanh nhảu trả lời:
" Tiêu lão khách khí, hai chúng ta với Tiêu Dương là bằng hữu."
Tiêu Dương được hạ nhân Tiêu gia đưa về nhà trọ của Tiêu gia thuê lại mà tịnh dưỡng.
Tiêu Dương đã toạ được một lúc thì bình ổn được thể trạng thì một người từ bênh ngoài bước vào.
Người bước vào là Bỉ Ngạn, hôm nay Bỉ Ngạn không còn mặt bộ bạch bào đạo sĩ nữa mà thay vào đó là một bộ y phục màu đó như một bộ y phục của tân nương.
" Sau hôm nay người sẽ thành người nổi tiếng rồi, cảm giác như thế nào hả?"
" Bỉ Ngạn cô nương đến tìm tại hạ không biết có chuyện gì?"
" Ta muốn ngươi g·iết một người!"
Tiêu Dương suy nghĩ một hồi thì hỏi lại:
" Với thực lực của Hoàng Tuyền môn còn cần một tu sĩ nhỏ bé như ta giúp g·iết người sao?"
" Người này ta không g·iết được, nhưng ngươi thì có thể g·iết được."
Tiêu Dương cười :
" Xem ra mạng của người kia cũng đáng giá đấy chứ, có thể khiến cho Bỉ Ngạn cô nương đây dùng Long Tượng mang quyền để trao đổi ."
" Mạng của hắn không rẽ như ngươi nghĩ đâu.
Sau khi xong việc, ta sẽ nhận phần ân tình nầy của ngươi."
Nhận ân tình, đối với phàm nhân thì nó chỉ như một lời hứa có cũng được không làm cũng không sau, nhưng đối với tu sĩ thì phần ân tình lại là chuyện nhất định phải trả, kể cả khi chuyện đó khiến họ cửu tử nhất sinh, nếu không trả sẽ dẫn tới đạo tâm r·ối l·oạn, tu vi không tiến thậm trí còn lùi, dễ dẫn đến thiên nhân ngũ suy mà c·hết.
Phần ân tình mà Bỉ Ngạn nói cũng tương đưa với người thừa kế tương lại của Hoàng Tuyền môn hứa vậy, phải biết đó là cỡ nào lớn ân tỉnh.
Tiêu Dương biết rất rõ chuyện này không đơn giản như vậy, người mà thiếu chủ Hoàng Tuyền môn muốn g·iết không thể nào là nhân vật bình thường được, có thể nhân vật ấy cả đời này hắn cũng không thể nào động tới được.
" Người đó là ai?"
" Bây giờ thực lực của ngươi quá yếu không thể g·iết được hắn đâu.
Ba mươi năm sau là thời gian tiên hội của Bắc quốc diễn ra mỗi giáp một lần dành cho tu sĩ dưới trăm tuổi, cũng là thời gian thích hợp để ra tay.
Người còn ba mươi năm để nâng cao thực lực, lúc đó hắn cũng tham gia, ta và ngươi liên thủ g·iết hắn."
" Được."
Bỉ Ngạn đạt được điều kiện với Tiêu Dương thì rời đi.
Tiêu Dương suy nghĩ trầm từ rồi nói:
" Cũng nên kết thúc."