Chương 35: Độ Kiếp ( hạ)
" Truyền lệnh xuống, mở ra hộ sơn đại trận, chuẩn bị nghênh địch tập kích môn phái."
Lệnh ban xuống, tiếng " tuân mệnh" vang khấp Thiên Sơn môn, nhanh chóng một đại trận bắt đầu hình thành, bao trọn cả một vùng ngàn dậm.
" Báo thánh nữ, Thiên Sơn môn đã mở ra hộ sơn đại trận."
Bỉ Ngạn ở trên boong tàu nhìn về phía của Thiên Sơn môn, lúc này Bỉ Ngạn không còn mặt bộ đạo bào nữa mà thay vào đó là một bộ chiến giáp màu đỏ, xung quanh chiến giáp còn ẩn hiện hắc khí lượng lờ.
" Truyền lệnh xuống, án binh bất động, chờ mệnh lệnh của ta."
" Thuộc hạ tuân mệnh."
Ở Hoàng Cung của Bắc quốc lúc nầy trên bầu trời đang có hai người đang đứng.
Một người tuổi quá bốn mươi, thân mặt Long Bào thiêu cửu trảo Kim Long, đầu đội vương Miện, tay cầm một thanh kiếm có khắc hai chữ " Thượng Phương" tất cả ba món bảo vật nầy đề đạt tới cấp bật của Đế Binh.
Ngươi trung niên nầy chẳng ai khác chính là hoàng đế hiện tại của Bắc quốc Cổ Hoành Không.
Đứng đối diện với Cổ Hoành Không là một thanh niên mặt một bộ y phục màu đen, có hoa văn của Cữu U được thêu vào bằng màu đỏ, khuôn mặt hiền từ như văn sĩ hơn là tu tiên giả, nếu trên tay hắn không cần thêm một thanh đao có khắc hai chữ " Đồ Long" thì có lẽ cả thiên hạ nầy sẽ không ai đoán được thân phận thật của hắn là Môn chủ Hoàng Tuyền môn, Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ vuốt thanh đao của mình, nở một nụ cười mĩm mà nhìn Cổ Hoành Không, nói:
" Tiểu trắc nhi à, đây không phải là chuyện mà ngươi có thể tham gia.
Làm một hoàng đế tốt không phải hơn sau?
Chuyện giang hồ, triều đình không nhúng tay vào được đâu!"
" Hừ, Quỷ Lệ..."
Cổ Hoành Không chưa nói hết câu thì đao của Quỷ Lệ đã từ trên cao bổ xuống, Cổ Hoành Không phản ứng nhanh liền lấy Thượng Phương ra đỡ, nào ngờ không đỡ được một đao của Quỷ Lệ, mà còn làm Long Bào xuất hiện một vết rách, Thượng Phương kiếm thì bị nứt một đường, ở trên không nhìn xuống thì Long thành dường như đã bị chia làm hai nữa.
Cổ Hoành Không bất đầu thấy sợ, hắn biết nếu không phải Quỷ Lệ nương tay thì có lẽ hắn đã bị chia làm hai nữa rồi.
Cổ Hoành Không khấu đầu hành lễ tạ tội:
" Hoành Không cảm ơn Quỷ bá bá nương tay."
" Ừm, biết thức thời rồi đó, gửi lời hỏi thâm của ta tới Cổ lão đầu đó.
Bảo hắn chết nhanh một chút."
Nói xong thì Quỷ Lệ biến thành một vết màu đen biến mất, còn Cổ Hoành Không thì từ trên không hạ xuống, khi hắn tiếp đất đã kém chút đứng không vững, may mà chẳng có ai nhìn thấy dán vẽ bây giờ của hắn.
" Người đâu?
Thông báo cho ba quân lập tức rút lui."
"Hạ thần tuân chỉ." - một quạng quan ở gần đó lên tiếng.
Đã mười lăm ngày từ khi lôi kiếp xuất hiện, những lôi kiếp đầu tiên cũng đã bắt đầu đánh xuống, vùng biên giới của đại trận cây cối bị tàn phá, rất dễ dàn có thể nhìn thấy được hai sự khác nhau như sa mạc và ốc đảo ở bênh trong và bênh ngoài đại trận.
Trong môn phái, sáu đạo quân đang trấn giữ ở sơn môn, trên mỗi cánh quân có thể thấy rất gõ sáu chữ Đạo, Đan, Trận, Khí, Phù, Đặng, và đứng phía trước là sáu vị đại trưởng lão của sáu phòng đang tại.
Bênh trong mật thất, sinh cơ của Cố Trường Sinh không ngừng tăng nhanh, trái tim của hắn cũng bắt đầu đạp lại, Tiêu Dương cũng có thể cảm nhận được mối liên hệ huyết mạch rất rõ ràng ở trên người Cố Trường Sinh.
Ở ngày thứ ba mươi, lôi kiếp bắt đầu dồn dập hơn trước, xích lôi, hoàng lôi, thanh lôi, hồng lôi, tử lôi, là năm đạo sát lôi cũng đã xuất hiện, oanh động đến trận pháp bảo vệ của Thiên Sơn môn giang co bất phân thắng bại.
" Thiên Sơn môn à, không hỗ là tu tiên thánh địa của Bắc quốc, ngũ sắt sát lôi hiện thế thì từ sĩ Phi Thăng cũng phải dè trừng nhưng trận pháp bảo vệ này lại có thể đối kháng bình đẳng.
Căn cơ không tầm thường, nội tình cực thâm hậu."
Qua ngày thứ bốn mươi, Cố Trường Sinh mở mắt, hắn thoát khỏi ao, trực tiếp bay thẳng lên trời, thoát ra khỏi trận pháp phòng ngự của trơn môn để đoán lôi kiếp, Dương Vọng Hương đuổi theo sau, ngự không mà quang sát Cố Trường Sinh độ lối kiếp.
Tiêu Dương không đi theo sau hai người, mà hắn trực tiếp trầm mình xuống áo.
Trên bầu trời của Thiên Sơn môn, Cố Trường Sinh một mình đoán ngủ sắt sát lôi, hắn dùng một cái ô tên là Thiên Sơn tại thê, là một món binh khí phòng ngự cấp bật Bán thần cấp, kết hợp với đạo pháp Lục Tự Thiên Sơn công mà chống đỡ.
Đệ tử bênh dưới quang sát mà toả vẻ tháng phục, sùng bái, người ngoài môn phái thì kinh ngạt, khiếp sợ, Dương Vọng Hương lộ vẻ lo âu, còn Bỉ Ngạn lại mặt không biểu tình quang sát.
Trãi qua tâm ngày chống lại lôi kiếp, Thiên Sơn tại thê cũng bắt đầu hư hỏng xấp bị đánh tan, đan dược Cố Trường Sinh mang trong người cũng đã dùng hết, phù bảo, bùa chú hắn cũng đã không còn mấy, mà hôm nay là ngày quyết định cuối cùng, ngày thứ bốn mươi chín.
Hôm nay, mây đen càn đậm hơn thường ngày, du tẩu trong mây cơ hồ ai cũng có thể thấy là một luồng sét có màu đỏ như có sinh mệnh, lâu lâu còn nghe một tiếng long ngâm, Cố Trường Sinh biết đã đến thời khắc cuối cùng, hắn thu hồi lại Thiên Sơn tại thê, dự định một mình chống lại lôi kiếp.
Lôi kiếp cuối cũng cũng xuất hiện trước mặt Cố Trường Sinh, là một con xích long, khi nhìn kĩ ai cũng có thể nhận ra con xích long nầy được tạo thành từ xích lôi, đang lượng lờ quanh Cố Trường Sinh như đang tìm điểm yếu của Cố Trường Sinh.
Tu sĩ bênh ngoài:
" Sinh mệnh kiếp lôi, ta có nhìn lầm không, là sinh mệnh kiếp lôi."
" Cũng đã vạn năm rồi không thấy sinh mệnh kiếp lôi, quả nhiên Cố Trường Sinh không tầm thường."
Có một tủ sĩ nhỏ hỏi trưởng bối trong tông:
" Trưởng lão, sinh mệnh kiếp lôi là gì à?"
" Sinh mệnh kiếp lôi thường xuất hiện khi từ sĩ Hợp Thể trở lên độ kiếp mới thấy, nhưng cũng là trường hợp hiếm gập, vi những người khi độ kiếp có thể xuất hiện sinh mệnh kiếp lôi đề là những người mà ông trời muốn họ chết.
Nếu độ qua thù cùng cấp vô địch, độ không qua sẽ bị kiếp lôi nuốt trọn sinh mạng, thân tử đạo tiêu mà chết.
Một thời vô dịch, cả đời vô địch, hoặc chết không nơi chôn."
Tiểu tu sĩ nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu, đối với hắn chuyện nầy còn quá xa xôi.
Cố Trường Sinh thi triển đạo pháp hướng về phía lôi long trước, chỉ thấy lôi long uống mình đã hoá giải, Cố Trường Sinh cười nhạc rồi hô " mượn kiếm" lập tức ở xung quanh có trâm vạn cây kiếm mà tính bay tới hợp lại phía sau lưng Cố Trường Sinh hình thành nên một bức tường đầy kiếm.
Cố Trường Sinh dùng tay làm kiếm chỉ về phía lôi long, lập tức toàn bộ kiếm phía sau bay tới đâm về phía lôi long, chỉ thấy lôi long gầm lên một tiếng liền có hằng hà sa số lôi điện phóng tới đáng vào phi kiếm, nhưng cũng chỉ cản được một phần, một phần vẫn chém trúng lôi long, nó gầm lên trong đau đớn và bắt đầu hướng về phía Cố Trường Sinh mà lao tới.
Cố Trường Sinh thấy vậy thì giơ kiếm chỉ lên trời, lập tức trăm vạn thành kiếm hợp thành một cự kiếm, Cố Trường Sinh hô:" Trảm Long kiếm" rồi bắt đầu hạ kiếm xuống, kiếm vừa hạ xuống, lôi long cũng bị chém làm hai nữa, bầu trời cũng bị rách một đường, lờ mờ có thể thấy tinh hả qua khe rách đó, nếu Cố Trường Sinh không dừng tay kịp thời thì e răng đại địa cũng tăng thêm một cái vực sâu.
0