0
Chương 36: Đánh hay không đánh
Lôi kiếp tan, trời quang mây tạnh.
Cố Trường Sinh phất tay một cái thì kiếm đã bay về với chủ của mình, Cố Trường Sinh quây đi nhìn về phía Dương Vọng Hương cười nhẹ, rồi quay về hướng của lục đại trưởng lão và các đệ tử trong tông môn, các đệ tử ý thức được bèn quỳ xuống hô vàng:
" Chúc mừng chưởng môn, tấn thăng Độ Kiếp.
Thiên Sơn trường tồn, học đạo trường sinh."
Một tiếng cười từ ngàn xa vọng lại khiến cho Cố Trường Sinh nhíu mày.
" Chính đạo đúng là biết lừa người, cái gì Thiên Sơn trường tồn, cái gì học đạo trường sinh?
Ta hỏi ngươi, từ xưa đến nay, có đạo thống, tông môn nào trường tồn chưa? Có ai thành đạo trường sinh chưa?
Sau phi thăng còn có cảnh giới gì, thế giới ra sau, ngươi biết không?
Nếu đã là kẻ không tường, sao lại dám nói học đạo trường sinh?
Nói cũng chỉ nên nói là học đạo trường thọ mà thôi."
" Miệng lưỡi điêu hoa, ai đang nói đó, có giỏi thì bước ra."
Một trưởng lão của Thiên Sơn môn nhanh mồn nhanh miệng mà quát, sau khi quát xong hắn biết mình thất thố đã không kịp, một quả cầu thuật lao nhanh về phía hắn, hắn dùng pháp bảo phòng ngự nhưng lại bị đánh tan, nếu không có đại trưởng lão ở đó giải vây thì hắn đã chết rồi, đại trưởng lão trừng mắt với hắn.
" Nơi này ngươi không có tư cách lênh tiếng."
Trưởng lão đó bủn rủn tay chân ngã trên mặt đất, cái mạng nhỏ của hắn xém xíu nữa là không còn, khi nhớ lại hắn còn rung, thời gian từ lúc sinh ra tới hiện tại mấy ngàn năm như đoạn phim quanh nhanh trong vài giây đang xẹt qua đầu hắn.
Cố Trường Sinh thấy vậy liền tại không trung, hay tay che lại khom người bái về một hướng:
" Cố Trường Sinh tham kiến Quỷ Lệ tiền bối.
Trưởng lão trong môn có phần thất lễ, mong tiền bối lượng thứa."
Từ đăng xa, một cái bệ có chín mươi lăm bật thang, trên bệ bay mộ cái ghế trạm khắc cửu long vô cùng sống động, chẳng khác long ỷ là bao, nhưng toàn bộ bệ và ghế được nhuộm bằng màu đỏ, toả ra quỷ khí thay gì chính khí hoàng kim, bên dưới bệ tổng cộng có một trăm linh tám người cổng, mỗi người tu vi đều là Hoá Thân.
Chẳng nói đến uy phong, chỉ nhìn lấy một kẻ bưng bệ cũng đã kiến vô số lão giả, tông môn hóng chuyện phải đao lòng, với số tuổi và tư vi của những người bưng bệ này ở bất kì tông môn nào cũng được xem là đệ tử hạch tâm để bồi dưỡng, mà giờ đây trước mặt họ tổng công có một trăm linh tám tên, mà chúng chỉ là bề phu cho một người, Hoàng Tuyền môn chủ Quỷ Lệ.
Bệ của Quỷ Lệ đi tới đâu, tu sĩ ở đó nhường đường, bệ của hắn một mạch đi đến chính điện của Thiên Sơn môn mới dừng lại, hắn ngạo nghễ ngồi trên ghế, phải có tỳ nữ vì hắn mà bóp vai, trái có người vì hắn mà đức hoa quả, người trong lòng thì tiếp rượu, người quỳ ở dưới thì bóp chân.
Bốn người nữ tử hầu hạ cho hắn có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, trời sinh mị cốt khiến cho cả đám tu sĩ trẻ thần hồn điên đảo, các lão quái vật phần khì cũng xấp chịu không được.
Thấy vậy Cố Trường Sinh liền hạ xuống, lập tức khí trường toả ra đáng tan mi lực của tứ nữ tác dụng đến đệ tử của Thiên Sơn môn.
" Thứ không nên nhìn thì không nhìn, vận khí dưỡng tâm."
Nghe lời của Cố Trường Sinh, chúng đệ tử của Thiên Sơn môn làm theo mới tạm thoát khỏi khống chế của mị cốt của bốn nữ tử bên cạnh
Quỷ Lệ.
Khi Quỷ Lệ hạn xuống không bao lâu, người của Hoàng Tuyền môn được Bỉ Ngạn dẫn đầu cũng đã theo tới, lúc này đã hình thành hai thái cực là Thiên Sơn môn và Hoàng Tuyền môn, các tông môn, tán tu bênh ngoài thì vẫn giữ trung lập mạng cái tâm ăn dưa quần chúng.
Thấy tính thế như vậy thì Cố Trường Sinh mở lời trước:
" Không biết Quỷ Lệ tiền bối đại giá quân lâm đến Thiên Sơn là có chuyện gì?"
" Chuyện thì không có, ta chỉ đi du sơn hoạn thủy, đến Thiên Sơn của ngươi thì thấy không khí thật tốt, tốt hơn lục đạo sơn của ta rất là nhiều, hay không bằng ngươi bán Thiên Sơn môn cho ta đi.
Ta là trưởng bối, không tính thiệt cho ngươi đâu."
Nghe vậy thì lục đại trưởng lão mặt đỏ cả lên muốn xông đến thì bị Cố Trường Sinh cản lại:
" Tiền bối nói đùa rồi."
" Ta không đùa ngươi, ta nói thật.
Nếu không còn Thiên Sơn môn, chỉ còn Hoàng Tuyền môn không phải tốt hơn sau?
Sau này sẽ không còn cái gì mà chính tà đại chiến nữa, không phải là tốt lắm sao?"
" Tiền bối nói phải!
Nếu đã vậy sao tiền bối không bán lại Lục đạo sơn cho Thiên Sơn môn chúng ta?
Như vậy cũng là một cách hay."
" Cố tiểu tử hay lấm, phải khâm phục dũng khí của ngươi.
Muốn ta bán lục đạo sơn cũng được, nhưng cái giá ngươi mua không nổi đâu."
" Xin rữa tay lằng nghe."
" Được, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
Ta muốn Thanh Long quận, ngươi cho được không?"
" Giản bối cho không được."
" Sinh nhi, ngươi cho không được, chứ không phải là ta không bán cho ngươi.
Bây giờ tới lược ngươi ra giá."
" Trường Sinh không dám, cơ nghiệp nầy là do các đời tiên hiền trong môn phái gây dựng mà thành.
Trường Sinh không có quyền bán cho Quỷ Lệ tiền bối."
Bỉ Ngạn ở một bênh cạnh Quỷ Lệ thấy vậy bèn nói:
" Nè, ngươi là môn chủ một môn hay là quá phụ trung trinh vây?
Bán hay không bán cũng không quyết định được vậy ngươi làm môn chủ một môn làm cái gì?
Hôm nay ngươi đăng phong Độ Kiếp cảnh, chẳng lẽ còn cần lý, tình gì đó của nhân gian sau?
Nấm đấm ngươi lớn, thì lời nói của ngươi có trong lượng, đạo lý ở tu tiên giả chỉ có nhiêu đó thôi.
Sợ được sợ mất vậy tu tiên để làm gì?"
Nghe được lời ấy, Quỷ Lệ cũng nói một từ "hảo" những người bênh ngoài nghe cũng không thể chối cải được gì, một số lão quái còn cảm thấy nhiệt huyết không biết mình có sai hay không, mà bất đầu tự vấn đạo tâm.
Đệ tử, trưởng lão,đại trưởng lão của Thiên Sơn môn cũng đang suy nghĩ ý trong lời nói của Bỉ Ngạn, có đúng hay không?
Cố Trường Sinh cũng đâm chiêu, nó không phải đơn giản là bán hay không bán, mà dám hay không dám.
Từ đằng sau của Cố Trường Sinh, Dương Vọng Hương bước tới đáp:
" Chúng ta tu tiên không phải đối chội với nhau mà là đấu với trời.
Kẻ còn sống sau cùng mới là người chiến thắng.
Làm hay không làm lại có làm sao?
Không hối, không hận thì đã là kẻ thắng rồi."
Bỉ Ngạn nhìn chầm chầm dò xét Dương Vọng Hương.
" Ta là Bỉ Ngạn, sư tôn Quỷ Lệ, thiếu môn chủ của Hoàng Tuyền môn.
Xin hỏi cô nương quý danh."
" Không dám, Dương Vọng Hương, sư tôn Cố Trường Sinh, thiếu môn chủ Thiên Sơn môn."
Quỷ Lệ lẫn Bỉ Ngạn đề rơi vào trầm tư, vì theo tình báo mà họ biết về Thiên Sơn môn vốn không hề có người này.
Những người xung quanh cũng ngỡ ngàn, từ khi bào Thiên Sơn môn lại có một vị thiếu môn chủ rồi?
Bỉ Ngạn nói tiếp:
" Thì ra là Thiếu môn chủ.
Vậy thì dễ nói chuyện rồi."
" Rữa tai lắng nghệ."
" Được, người ta cũng đã đêm tới, tốn cũng không ít lộ phí đâu, ta có ba điều kiện, nếu Thiên Sơn môn đáp ứng được thì Hoàng Tuyền môn sẽ rút bình, ngươi thấy sao?"
Dương Vọng Hương nhìn lấy Cố Trường Sinh, thấy hắn gật đầu đồng ý thì mới bước tiến lên một bước, nói:
" Xin mời kim ngôn của Bỉ Ngạn cô nương."