Chương 37: Nhị nữ tranh hùng
" Được.
Việc thứ nhất là Thiên Sơn môn phải trả cho Hoàng Tuyền môn mười vạn thượng phẩm linh thạch vì lộ phí xa xôi quá mà.
Hai là làm phiền Cố Trường Sinh phải hạ mình xin lỗi sư tôn của ta.
Ba là... " Thiên Sơn duy ngã độc tôn thân thông" .
Không biết điều kiện của ta Thiên Sơn môn có đáp ứng được không?"
Nghe tới đây Cố Trường Sinh cũng phải nhíu mày, hơn ai hết hắn biết Thiên Sơn duy ngã độc tôn thần thông là ý gì.
Xa xưa ngược dòng sông thời gian tìm hiểu, Thiên Sơn môn được một đạo sĩ Hoá Thân thành lập, hắn nhận tất cả ba tên đệ tử, đại sư huynh tên là Ngạo Du, nhị để tử tên là Hông Trần, tiểu đệ tử tên là Vân Như, ai nấy đều là tuyệt thế thiên tài hiếm có thời bấy giờ.
Qua thời gian trường hà, ba người đệ tử này cũng kế thừa y bát của sư phụ mà phát triển Thiên Sơn môn trở thành một trong tư đại tông môn của Bắc châu lúc bấy giờ.
Trước khi họ phí thăng tiên giới đã cùng nhau sáng tạo ra một môn thần thông tên là Thiên Sơn duy ngã độc tôn thần thông.
Tương truyền sau khi ba người cùng phi thăng, tôn môn gặp phải đại địch, bị ba phái hợp lực tấn công, vị chưởng môn đời thứ ba của Thiên Sơn môn tên là Thiên Ấn đạo nhân đã dùng Thiên Sơn duy ngã độc tôn thân thông mà trấn áp ba vị chưởng môn của tam phái, từ đó môn thần thông này vang danh thiên hạ, Thiên Sơn môn cũng vì thần thông nầy mà trở thành thánh địa.
Dương Vọng Hương nghe ba điều kiện của Bỉ Ngạn xong thì cười đáp lại.
" Bỉ Ngạn cô nương có hiểu đạo lý tham thì thâm không?
Ta nghĩ điều kiện đầu tiên là đủ rồi."
" Không được, hôm nay, nắm đấm của Hoàng Tuyền môn của ta lớn hơn."
" Có thật không?"
" Ngươi muốn thử sao?"
" Sớm đã nghe danh Bỉ Ngạn cô nương là kì tài của Hoàng Tuyền tông, chưa đầy trăm tuổi đã Hoá Thân, chỉ là không biết thực hư thế nào?"
" Được."
Bỉ Ngạn chân dậm nhẹ một cái đã đến trước mặt của Dương Vọng Hương, giơ chưởng đánh về phía trước, nhưng ngây lập tức bị dây leo từ dưới đất mộc lên quấn lấy toàn thân, Dương Vọng Hương nhân cơ hội thi triển mộc pháp biến thành những mũi tên lao nhanh về phía Bỉ Ngạn.
Bỉ Ngạn không gấp, không hoảng, mà cười nhạc, cả thân thể bắt đầu toả ra hắt khí ăn mòn đi dây leo xung quanh, sau đó phất tay một cái thì đã khiến cho thuật pháp của Dương Vọng Hương biến mất.
Sau đó Bỉ Ngạn lao nhanh về phía Dương Vọng Hương mà tung đấm, khiến Dương Vọng Hương chỉ có thể né tránh, quá mỗi nắm đấm, dấu chân của Bỉ Ngạn lúc nào cũng để lại tàn tích của cháy xém mà thành.
Các đệ tử hai bênh quan sát thấy hai mỹ nữ tuyết sắt giao đấu mà đôi khi cảm thấy tự ti hỗ thẹn, nhất là Đặng Phong thì lại cảm thấy ghen ghét tự ti hơn cả, hắn biết nếu đổi lại là hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không có phần thắng nào, tu tiên ba trăm năm đạt tới Hoá Thân đỉnh phong trước mặt hai vị tuyệt thế kiêu nữ nầy thì hắn chỉ là phàm phu.
Dương Vọng Hương liên tục thi triển đạo pháp thuộc tính mộc vừa đánh vừa lùi vưa thâm dò Bỉ Ngạn, còn Bỉ Ngạn thì lại không quản chuyện của Dương Vọng Hương, giống như một mãnh phụ chỉ biết có đánh.
" Từng được sư tôn nói Bỉ Ngạn cô nương là trời sinh Đại Nhật ma thể lại tu luyện Hoàng Tuyền ma công, là tu sĩ pháp thể song tu hiếm có, nay được thử sức quả nhiên danh xức với thực."
" Đừng nhiều lời như vậy, thâm dò ta đã đủ rồi, còn không xuất tuyệt chiêu ngươi thua chắc."
" Dương Vọng Hương đắt tội.
Thiên Sơn lục tự, Đạo, Đan, Trận, Khí, Phù, Đặng."
Trước mặt Dương Vọng Hương lập tức xuất hiện lên sáu vòng xa luận mang theo sáu chữ Đạo, Đan, Trận, Khí, Phù, Đặng, mỗi luân một chữ đánh thẳng về phía Bỉ Ngạn, Bỉ Ngạn liền vận dụng Đại Nhật ma thể tấn công sáu luân, nhưng sáu luân lại như có sự sống liên tục công kích liên tục né đoàn tự hình thành nên một trận pháp biến hoá tấn công, phòng thủ liên tục lên Bỉ Ngạn, dồn Bỉ Ngạn đến bước đường cùng.
Trong khoảnh khắc sấp thua, Bỉ Ngạn vận dụng pháp lực của mình thì triển ra thần thông Hoàng Tuyền lục đạo triệu hồi ra sáu tôn ma thân ngăn chặn lục luân của Dương Vọng Hương.
Nắm bắt đúng thời cơ, Dương Vọng Hương nhanh như cắt thi triển ra mộc linh tiên thể của mình gian cho Bỉ Ngạn một đấm, Bỉ Ngạn bị đánh lùi về phía sau, ngoại thương mà ói ra một ngụm tiên huyết.
" Thật không ngờ ngươi cũng là pháp thể đồng tu, Dương Vọng Hương, ta nhớ rõ tên ngươi rồi."
Thắng bại của hai khiêu nữ đã phân, Quỷ Lệ thấy đệ tử mình thua cuộc cũng chỉ nhíu mày một chút, hắn lập tức đứng dậy đi xuống chổ của Bỉ Ngạn, đưa cho nàng một bình đan dược trị thương.
Quỷ Lệ quay sang nhìn Dương Vọng Hương, sau lại nhìn về Cố Trường Sinh, nói:
" Ngươi nhận được một để tử giỏi lấm, chuyện hôm nay tới đây thôi, hai việc sau Thiên Sơn môn không cần làm, còn về mười vạn thượng phẩm linh thạch thì?"
" Đương nhiên sẽ không thiệu cho tiền bối, giản bối sẽ phái người đưa đến tông môn sâu."
" Được, thống khoái.
Gửi lời hỏi thâm của ta đến tên bất tử kia.
Hồi môn."
Cứ như vậy mà Hoàng Tuyền môn hồi sơn môn của mình, cứ ngỡ đại chiến chính tả sẽ diễn ra, nào ngờ cứ như vậy mà kết thúc, ăn dưa quần trùng cũng thối lui ra khỏi phạm vi của Thiên Sơn môn, tin tức nhanh chống lang truyền khấp cả Bắc quốc.
Cố Trường Sinh cũng phân phó môn hạ đệ tử xấp xếp ổn thoả mọi thứ, đồng thời ra lệnh cho sáu vị đại trưởng lão nhanh chống phát thiệp mời ăn mừng hắn tấn thăng Độ Kiếp cảnh.
Phân phó xong hết thẩy thì hai thầy trò Cố Trường Sinh và Dương Vọng Hương cùng nhau bay về chủ phong.
Cố Trường Sinh hỏi:
" Hương nhi, nàng xấp xếp thế nào rồi?"
" Sinh ca yên tâm, Tiêu Dương không thoát được, trước khi chàng độ kiếp, ta đã bày ra rất nhiều trận pháp và cấm chế để ngăn hắn trốn thoát.
Thậm trí vì lấy lòng tin của hắn, ta cũng đã nhờ người đóng giả mẫu thân ta đưa cho hắn nữa thanh đoạn kiếm, còn cho hắn đặt cấm chế lên người của ta, cũng theo lời của chàng đưa cho hắn kim Long tam biến cùng Cổ Long tam biến dụ hoặc.
Bây giờ chắc hắn còn bị giảm ở bí động không ra được, sinh tử là nằm trong tay của chàng và ta."
Cố Trường Sinh cười nhẹ, nói:
" Năm xưa giữ cho mẹ con hắn một mạng cũng chỉ muốn chiêu đùa Cổ Thanh, làm Cổ gia mất mặt, không ngờ lại nhờ đó mà ta có thể Độ Kiếp, cũng tính không uổng công ta nhân từ một khắc.
Giờ đây hắn biết quá nhiều, vốn định để lại cho Cổ Thanh mầm hoạ, nên phải giết thôi."
Cố Trường Sinh và Dương Vọng Hương đi đến nơi cửa động, Cố Trường Sinh không kiềm lòng được mà ôm Dương Vọng Hương vào lòng, hắn sờ soạn khấp cả người Dương Vọng Hương, Dương Vọng Hương không hề trống cự như là chuyện nầy rất đổi bình thường, Dương Vọng Hương hôn đáp lại Cố Trường Sinh, hai người nồng nàng quấn lấy nhau không còn cảnh tiên nhân đạo cốt lúc đầu nữa, giờ đây chỉ còn là dục vọng.
" Sinh ca, chúng ta chưa được a.
Chàng phải kiên nhẫn thêm một chúc nữa, đợi tới khi ta đến Hợp Đạo thì mới là lúc song tu hoàn mỹ nhất.
Đến lúc đó cùng ta cùng nhau phi thăng, cung nhau là một đôi chân chính thần tiên nha."
0