Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Cái C·h·ế·t Tiếp Theo

Chương 18: Cái C·h·ế·t Tiếp Theo


Một lần nữa hai người Trần Nhật Minh cùng Thu Trang lại bị triệu tập lên trụ sở công an, khác với lần trước chỉ là viết tường trình, lần này cả hai bị thẩm vấn riêng biệt, sau một hồi thông báo về quyền lợi và nghĩa vụ, Hải nhìn chằm chằm vào Trần Nhật Minh, giọng trầm xuống.

- Tại sao em lại có mặt ở hiện trường vào lúc đó, em có biết khu vực đó đã được căng dây niêm phong không?

Trần Nhật Minh thở dài một hơi nặng nề. Tối qua đã không ngủ được, nay lại tiếp tục một đêm thức trắng. Mọi chuyện cứ thế rối tung cả lên. Nói thật liệu có ai tin? Mà nếu nói dối... thì lấy lý do gì bây giờ?

- Báo cáo, em tới hiện trường là để bắt ma, sự tình này ảnh hưởng tới tính mạng sức khỏe của nhiều người khác, rất cấp bách nên em...

Nói đến đây, Minh ngậm chặt miệng lại. Hải trợn mắt, ánh mắt sắc bén không rời khỏi Minh. Câu trả lời vớ vẩn này mà cũng nói được sao? Giọng Hải nặng nề hơn.

- Em cứ suy nghĩ cho kĩ đi, sáng mai anh quay lại, bọn anh có quyền tạm giữ em đến chiều mai.

Trần Nhật Minh ngồi thẫn thờ trước tờ tường trình. Cậu ngửa cổ ra sau ghế, mệt mỏi vuốt hai hốc mắt, chán nản không thôi. Đúng là xui tận mạng mà. Nhìn xuống ngực mình, Minh nhấc áo lên, hai vết bầm tím hiện rõ—dấu tích do nữ quỷ kia xô mạnh. Không chỉ b·ị đ·ánh, mà còn b·ị b·ắt. Đúng là đen đủi chồng chất.

Lê Thu Trang tình huống nhẹ hơn, không phải người trực tiếp phá khóa. Sau khi lấy lời khai, Tiến thả cô về. Trước khi rời đi, Trang để lại một câu.

- Trong nhóm chơi cầu cơ tối hôm đó không chỉ có một mình Thắng, sẽ có người tiếp theo bị nó hại, các anh đừng lơ là, không tin thì thôi.

Tiến rùng mình, vội vàng quay trở lại văn phòng làm việc. Hôm nay, mọi thứ thật sự quá quỷ dị. Hình ảnh Trần Nhật Minh bị thứ gì đó hất bay ra vẫn lẩn quẩn trong đầu anh.

- Chẳng lẽ có ma thật?

Tại An Bình City, Tuyết đang học thì giật mình bởi tiếng thét thất thanh. Vân vùng dậy, mặt mày tái nhợt, miệng không ngừng gào lên.

- Tha cho tôi! Tránh xa tôi ra! Tôi xin cô, tha cho tôi...

Tuyết giật mình vùng dậy lao tới mà ôm lấy bạn trấn an, một tay vơ lấy cái gối của mình, nơi đó có lá bùa mà Trần Nhật Minh đưa cho Tuyết cùng ôm vào lòng, giọng nói an ủi bạn mình.

- Vân ơi không sao đâu, tao ở đây.

Vân được Tuyết ôm từ từ bình tĩnh lại, sau một lúc khóc nấc lên run rẩy nói với Tuyết.

- Tuyết ơi, nó không tha cho bọn mình đâu, tao thấy thằng Thắng, thằng Nghĩa bị nó treo cổ rồi Tuyết ơi, rồi cũng đến lượt bọn mình...

Tuyết nghe Vân nói mà lạnh sống lưng, cảm giác như đang có ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ trong góc tối, tay ôm gối nơi có lá bùa mà Nhật Minh cho cũng siết chặt hơn, như có một sự bảo đảm khiến Tuyết vẫn nhẹ nhàng an ủi bạn mình, vỗ vỗ Vân một thoáng sau vì quá mệt nên Vân chìm vào trong giấc ngủ, đã ba ngày rồi Vân vẫn chưa khỏe lại, dấu hiệu càng lúc càng không ổn.

Sau khi Vân th·iếp đi vì quá kiệt sức, Tuyết quay lại bàn học, nhưng không thể tập trung nổi. Tâm trí cô ngập tràn nỗi lo lắng. Cô cầm điện thoại lên, định gọi cho Trần Nhật Minh, nhưng thấy đã hơn 11 giờ, lại đặt xuống. Lẩm bẩm trong miệng.

- Cầu trời lạy phật, mong cho mọi chuyện bình an trôi qua...

Ở một phòng trọ khác, Nghĩa đang ngủ thì chợt nghe thấy tiếng gọi văng vẳng bên tai.

- Nghĩa ơi...Nghĩa, ra đây tao bảo cái này Nghĩa ơi...

Giọng nói như gần như xa, len lỏi vào trong tâm trí, kéo Nghĩa khỏi giấc ngủ. Cậu lững thững rời khỏi giường, mắt đờ đẫn, vô thức bước đi.

- Nhanh lên Nghĩa, bạn đang chờ này...

Giọng nữ vang lên từ không gian tĩnh lặng, nhẹ nhàng nhưng đầy u ám, như làn gió lạnh lẽo thổi qua những ngóc ngách tối tăm của căn phòng. Giọng nói ấy trầm ấm, nhưng lại có sự ma mị khó tả, như thể nó từ trong một khoảng không vô hình, từ một nơi không thuộc về thế giới này mà đến. Mỗi lần nó gọi tên, âm vang như vỡ ra từ một khe nứt sâu thẳm, khiến trái tim nghẹn lại, nhưng cũng lôi kéo sự tò mò không thể cưỡng lại.

- Nhanh lên Nghĩa, bạn đang chờ này Nghĩa ơi...

Giọng nữ thì thầm, ma mị, tựa như gió rít qua những ngõ ngách tăm tối. Nó nhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng vô hình, đè lên từng nhịp thở của cậu. Một sức hút kỳ lạ kéo Nghĩa bước đi không chút do dự.

Phòng 404 không biết từ lúc nào đã có sẵn một sợi dây thừng treo lên thanh sắt xà gồ giữa phòng, Nghĩa lững thững đi vào, đột nhiên Nghĩa tỉnh dậy từ mộng mị, ánh mắt cậu kinh hoàng khi nhận ra chỗ mà cậu đang đứng không phải phòng mình, đột nhiên cậu ngẩng đầu thấy một cái xác treo lủng lẳng giữa phòng.

- Nghĩa à, lên đây treo cổ với tao đi.

Cái xác từ từ quay lại. Khuôn mặt của Thắng hiện ra, trắng bệch, mắt trợn trừng, miệng nở một nụ cười quỷ dị.

- Thắng...mày tha...cho tao...đừng bắt tao...

Nghĩa sợ tới mức ngã nhào ra đất, cậu muốn bỏ chạy nhưng không thể, chân cậu nhũn ra không còn một chút sức lực, Nghĩa dùng tay mà bò dưới mặt đất, bên tai văng vẳng tiếng cười ma mị.

- Nghĩa ơi, ở lại treo cổ với tao, đến lượt mày rồi.

Giọng nói ma mị văng vẳng bên tai, nhẹ nhàng như tiếng gió rít qua khe cửa, nhưng lại có sức nặng vô hình, đè lên từng nhịp thở.

Bàn tay Nghĩa run rẩy bám lấy mặt đất, mồ hôi túa ra. Nghĩa muốn cử động, muốn bước lùi, nhưng hai chân như bị đóng chặt xuống nền đất. Làn khí lạnh buốt dần siết chặt lấy cơ thể cậu, rồi bất chợt...

Một lực vô hình nhấc bổng cậu lên, Nghĩa hốt hoảng, hai chân quẫy đạp trong không trung, bàn tay hoảng loạn vung loạn xạ nhưng chẳng chạm được vào thứ gì. Một cơn gió lạnh buốt quấn lấy cổ cậu, kéo cậu lên cao. Giữa khoảng tối lờ mờ, Nghĩa nhận ra một bóng đen đang lơ lửng trước mặt mình.

Mái tóc dài rũ rượi, che khuất nửa khuôn mặt trắng bệch. Đôi mắt đen sâu hoắm, không có tròng, chỉ là hai hố tối vô tận, nhìn xoáy vào tâm trí Nghĩa. Một nụ cười méo mó kéo dài từ khóe môi, rách toạc đến tận mang tai, để lộ hàm răng lởm chởm như thể đã bị bào mòn qua hàng thế kỷ.

Nữ quỷ nâng tay lên, những ngón tay dài gầy guộc chạm vào sợi dây thừng đang đung đưa trên thanh xà gồ giữa trần nhà.

"Không cần sợ hãi, đến lượt rồi..."

Giọng nói ấy không còn nhẹ nhàng nữa, mà trở nên dày đặc, vang vọng trong đầu như tiếng vọng từ cõi âm. Sợi dây thừng trườn xuống, tựa như một con rắn đang tìm đến con mồi của nó.

Nghĩa cảm nhận được vòng dây chạm vào gáy mình, rồi chầm chậm trườn lên cằm. Một luồng khí lạnh len lỏi vào tận xương sống, trái tim cậu đập loạn xạ, hai mắt trợn trừng.

"Không... Không... Đừng mà!"

Nhưng cổ họng Nghĩa như bị bóp nghẹt, chẳng thể hét lên được nữa. Hai tay vung lên, cố gắng gỡ sợi dây, nhưng chỉ chạm vào khoảng không trống rỗng. Lực siết dần mạnh hơn, hai chân cậu co giật, quẫy đạp, nhưng không thể chạm đất.

- Đi làm bạn với Thắng nào Nghĩa, Hí hí hí...

Chương 18: Cái C·h·ế·t Tiếp Theo