Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22. Thiên tài và phế vật (1)
Chương 22. Thiên tài và phế vật (1) (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên ngẩn người, mặt cậu ta đột ngột trắng bệch, toàn thân còn run rẫy kịch liệt hơn nữa. Thấy thế, Phạm Ngữ nhẹ nhếch mép, ánh mắt ông ta càng lạnh lùng, có oán độc, có châm biếm.
“Cả nhà nó, thằng cha, thằng con đều không phải là thứ tốt lành gì. Con biết lí do vì sao mẹ con c·hết không?”
Vải từ váy trắng bị thấm đẫm máu mà hoá đỏ, tuy vậy cũng khiến máu cũng ít chảy ra hơn. Đỡ Thuận nằm lên đùi mình, Ngân run rẫy. Cô không trách tại sao cậu ta liều lĩnh như vậy, cũng hiểu rõ lý do Thuận làm vậy chỉ im lặng mà khóc không ra tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tao đã nói mày bao nhiêu lần, tao cấm mày tiếp xúc với tụi nó, hay là mày muốn làm cho tao tức c·hết.”
Ngay khi con rắn chưa kịp phóng lại gần họ thì Bình và Thiên cũng đã kịp thời nhận ra. Nhưng cũng đã muộn, không còn kịp làm thêm bất kì hành động nào nữa. Cứ tưởng như buông xuôi, chờ cô Xuân tới cứu rồi bị chia đôi số điểm.
…
Thuận đáp xuống đất, thở hồng hộc, đau nhứt đến toàn thân đều đang run rẩy. Máu trên người đều theo nước mà trôi mất nhưng những v·ết t·hương hở lại khó lòng khép lại, ít lâu sau lại rỉ máu.
Thuỷ vốn đã khắc chế hoả, dù tốc độ của Hoả Ma Tước có nhanh đến đâu thì cũng có lúc trúng chiêu, nhất là với đặc tính của thất tình thuỷ, chỉ cần dính một ít nước vào người thì kết quả dường như đã định đoạt.
,
Nhưng cốt yếu là chúng quá giỏi phối hợp mới gây áp lực cao như thế. Cảm nhận linh lực sắp cạn kiệt trong cơ thể, Thuận nhìn về phía Ngân đang đứng lôm côm một chỗ, mặt trắng bệch.
Tuy chỉ là nhất giai chín sao, nhưng với nọc độc c·hết người của nó, dù con mồi có là nhị giai, bị tiêm độc vào người nếu không kịp thời điều trị thì trong vòng năm phút chắc chắn bỏ mạng. Nó đã chờ ở đây từ lúc Bình và Thiên còn chưa đến.
Trong trường hợp đó, trong trạng thái không phòng bị của Ngân, đừng nói là b·ị t·hương, m·ất m·ạng cũng có khả năng cao. Trong mắt Ngân chỉ là tức giận, hối hận, tất cả cảm giác tiêu cực ấy chỉ nhằm về phía bản thân cô. Vì sao lại yếu đuối như vậy, vì sao luôn khiến người quanh mình b·ị t·hương? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đêm đó, Thiên quỳ rạp xuống sàn nhà, toàn thân run rẫy, trên vai trên lưng là những v·ết t·hương dài ngoằn do bị roi đánh.
Trong lúc Bình và Thiên mất cảnh giác, Ẩn Ma Xà vốn đã ẩn thân từ trên một tản đá đầu tiên rốt cuộc tìm thấy được thời cơ.
Đoạn ông ta thở dài rồi nói tiếp.
Phạm Ngữ ngồi trên ghế, tức giận đùng đùng, tay cầm roi cũng run lên bần bậc. Giọng ông ta âm u dường như không còn tình cảm, dù đứa trẻ đang quỳ trước mặt ông ta là con trai của mình.
Gương mặt Thuận cũng dần trắng bệch vì thiếu máu, nhìn như sắp không chịu được nữa.
“Làm như anh lớn hơn em.”
Cái mỏ sắc lẻm của Hoả Ma Tước rạch một đường dài, sâu hoắm lên cánh tay của cậu ta. Sau đó con chim chao đảo rồi rơi rụng xuống, hơi thở tắt dần. Một chiêu này, cũng như là hồi quang phản chiếu…
“Thiên! Sao em tới được đây?”
Từ từ chuyển động cơ thể dài ngoằn, nó uốn éo rồi từ từ thành hình lò xo, chỉ cần vận sức nó có thể phóng tới trong chớp mắt để phập vào cổ một trong hai. Người còn lại nó sẽ từ từ giải quyết. Với tình trạng của Bình và Thiên lúc này, đừng nói là nhất giai chín sao, có lại nhất giai năm sao cũng đấu không lại.
Thuận dùng tay còn lại yếu ớt lau nước mắt cho Ngân, nếu như lúc bình thường thì cái tay này đã bị gạt đi rồi.
“Thiên, mẹ con c·hết sớm, mọi chuyện cha làm đều là vì con.”
Đừng nói là linh sĩ nhất giai, dù là nhị giai thì tinh thần cũng sẽ tả tơi. Nhất giai sáu sao làm được việc này đã gọi là kì tích. Có thể nói khả năng phối hợp của Ngân và Thuận thật sự là quá khó tin, nhất là khi đây là lần đầu họ phối hợp.
Ngân cũng vì tiếng động đó mà tỉnh hồn lại, từ gương mặt đờ đẫn, đôi mắt cô khẽ chớp rồi nhanh chóng đỏ lên. Lần đầu tiên sau một thời gian thật dài, nước mắt từ trong đó tuông trào. Ngân lập tức chồm về phía Thuận, xé váy của mình lấy vải mà quấn lấy v·ết t·hương muốn cầm máu.
Nhìn đám Hoả Ma Tước, hơn ba mươi con giờ chỉ như bầy ô hợp. Một đám b·ị t·hương nặng rơi rụng đầy đất, một đám bị thất tình thuỷ ảnh hưởng bay loạn choạng trên không. Một lúc sau nữa, chúng quay sang tự t·ấn c·ông lẫn nhau.
Một đứa nhóc sáu tuổi len lén chạy tới phòng của Phạm Nhã, gõ gõ cửa. Đứa bé cười khúc khích khoái chí, hai chân nhịp nhịp chí thú không thể nào đứng im được. Cửa phòng mở ra, Phạm Nhã cũng mới sáu tuổi mừng húm.
“Cha em thật kỳ lạ, chúng ta là anh em họ mà cha cũng không cho em chơi chung với anh. Thậm chí cha em còn không có em tiếp xúc với bác Chánh nữa. Không lẻ cha em là em trai ruột của bác Chánh mà không ưa bác…um.”
Bình thở phào, âm thầm lau mồ hôi trên trán. Cậu không để ý sắc mặt của Thiên đã cứng đờ, mặt trở nên trắng bệch, cơ thể cũng trở nên run run. Không phải là vì b·ị t·hương mà là vấn đề về tinh thần.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, hai con người đứng trên mặt đất miệng nở nụ cười mệt mỏi. Thuận thì cơ thể tàn tạ như cái mền rách còn Ngân thì tinh thần mệt đến rã rời. Đừng thấy cô chỉ đứng một chổ điều khiển, nhưng với cảnh giới hiện tại, vừa điều khiển thất tình thuỷ hoà vào dòng nước của Thuận, vừa phải điều khiến từ xa và phải bắt kịp với tốc độ khủng kh·iếp. Tình cảnh đó không cho phép bất cứ một sai lầm nào, chị cần cô điều khiển chậm một nhịp thì Thuận liền nguy hiểm, không nói hai thứ nước trộn lẫn sẽ xé rách cơ thể cậu ta, chỉ cần dừng lại một nhẹp bầy Hoả Ma Tước sẽ lao tới mà xâu xé.
“Đừng lo, chỉ là…hộc…một v·ết t·hương thôi, tớ da dày thịt béo, không c·hết đầu mà sợ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó là một loài giống như rắn, vảy nức nẻ xếp không đều như đất khô rạn, chỉ có một con mặt chạy dọc trán, máu xanh mắt tím. Chúng có tài ẩn núp vào mọi môi trường, vừa chuyển đổi màu sắc vừa chuyển đổi khí tức. Nó sẽ canh lúc con mồi mất cảnh giác để bất ngờ t·ấn c·ông.
Chưa kịp nói hết lời thì Thiên đã bị Nhã bụm miệng lại. Nhã thở dài, tuy cùng là sáu tuổi nhưng thật sự Nhã trưởng thành hơn nhiều. Cậu thở dài, biết có những điều dù là sự thật cũng không nên nói.
Nhìn lũ chim này la liệt trên mặt đất mà thở dài nhẹ nhõm, lũ chim này đẳng cấp thật sự không cao, đa số đều từ năm sau tới sáu sao, con đầu đàn chỉ mới nhất giai bảy sao. Đối với những thiên tài có khả năng vượt cấp thì không tính là gì.
…
“Em trốn cha em tới, cha em không có ở nhà.”
Không còn kịp suy nghĩ nhiều, trong khi linh lực trong cơ thể cũng khô cằn, Thuận dùng chút linh lực còn lại ít ỏi trong cơ thể, bọc một ít bộc phá thuỷ dưới gót chân rồi phóng tới.
Một lúc sau hai đứa trẻ ngồi cạnh hồ cá, vừa cho cá ăn vừa chơi mấy món đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ trên tay. Bỗng chốc, Thiên lên tiếng.
Nhìn thấy Ngân còn an toàn, Thuận khẽ cười một tiếng, cô gái đẹp như vậy nếu có một vết sẹo thì thật là đáng thương. Cơn đau cùng lúc ập đến, cậu ta hước lên một tiếng đau đớn rồi gục xuống, máu tươi không ngừng từ trong v·ết t·hương chảy ra. Vết thương rất sâu nên chảy máu rất nhiều.
Quay trở lại với vị trí của Ngân và Thuận. Lúc này dưới sự giúp đỡ của Ngân, Thuận đã có thể đánh tan vòng vây của bầy Hoả Ma Tước.
Đột nhiên, v·ết t·hương bỗng nhiên chuyển tím tái, máu chảy ra cũng là máu đen. Trong máu của Hoả Ma tước, có độc. Thông qua v·ết t·hương, máu của nó đã thấm vào trong cơ thể Thuận.
Rõ ràng, nếu không có kiếm khí kia, người bị t·ấn c·ông sẽ là Thiên.
Thiên trề môi, cầm một nắm thức ăn cho cá ném vào trong hồ. Lũ cá vàng có cam có bu lại tranh ăn. Thiên lấy hai tay chống cằm.
“Chuyện của người lớn, con nít bép xép làm gì.”
Đó là bởi vì, luồng kiếm khí kia, quá quen thuộc. Đó là Nhã, thành viên xếp thứ hai…cũng là anh họ của Thiên.
…
Nhưng không để họ kịp thở dài, một kiếm khi màu tím lách tách lôi điện lao tới, vụt qua từ phía sau lưng Thiên chém thẳng vào chiều dọc của Ẩn Ma Xà, như là dao cắt đậu hủ, cơ thể con rách bị tách thành hai từ hai bên mép miệng. Hai phần cơ thể vô lực rơi xuống đất, c·hết đến không thể c·hết thêm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thuận vừa định đi qua hỏi thăm thì đột nhiên, con Hoả Ma Tước đầu đàn bỗng nhiên động, nó phóng tới như cắt, muốn liều mạng t·ấn c·ông con người đang bất động kia, đó là Ngân. Tinh thần kiệt quệ, cô chỉ có thể làm bia ngắm cho nó.
Giọng ông ta đay nghiến, vừa nói vừa siết chặc roi trong tay. Nhìn đứa trẻ sáu tuổi không nói gì trước mắt, chỉ thấy những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó. Giọng ông ta có phần dịu lại.
Nén đau, Thuận rống lên một tiếng rồi phóng đến ba con Hoả Ma Tước cuối cùng. Như một mũi tên, Thuận đâm sầm vào chúng khiến hai bên văng ra hai phía.
Thiên sáu tuổi cười nói, giọng nói vừa đắc ý vừa ngây thơ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.