Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23. Thiên tài và phế vật (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23. Thiên tài và phế vật (2)


… (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nếu mày yếu kém thì không phải con của tao.”

“Ông nội mày không xem mày là cháu, ông ta chỉ biết đến cháu đích tôn thôi.”

Phòng bếp bu đông người, ông lão Phạm Cảnh, Phạm Chánh cũng ở đó. Lúc này Phạm Chánh toàn thân đẫm máu, ngồi gục xuống đất thở hồng hộc, cơ thể mỏi mệt như vừa trãi qua một trận chiến khốc liệt.

Phạm Ngữ ôm tai, rống lên.

Phạm Ngữ bật dậy, ông ta tìm kiếm xung quanh như không có ai. Giọng ông ta khàn đặc hướng về hư không.

Kiếp trước, vào ngày định mệnh ấy, Thiên nằm trong vũng máu, không còn sức động đậy, trong mắt cậu ta chỉ còn lại nước mắt hoà cùng với máu, thì thào.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Thiên nhẹ mĩm cười.


Thật thần kì là, thứ nước này còn có khả năng thanh tẩy, giải độc.

Năm Phạm Thiên sáu tuổi, cậu bé đổi tính đổi nết trở nên lầm lì, tỏ ra căm thù với Phạm Nhã. Năm bảy tuổi, Phạm Thiên không còn bạn bè. Năm mười hai tuổi, Phạm Thiên như cô lập mình với xã hội. Vừa mới mười lăm tuổi, Phạm Thiên đâm đầu vào tu luyện, trở thành người chỉ theo đuổi sức mạnh, kiêu ngạo, khinh thường kẻ yếu hơn mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng cậu ta khô khốc lại có chút nghẹn ngào. Bình đứng lên cạnh nhíu mày, khó hiểu vì thái độ của Thiên. Nhưng Bình biết điều này không phải là việc mình nên xía vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó là một sự tự tin của một thiên tài.

“Tôi xin lỗi.”

Kể từ lúc đó, Thiên đã tha thứ cho cậu ta.

“Đương nhiên, nhưng trong số mệnh của họ có em là đồng đội.”

Không kịp để ông ta phát tiết, một số hình ảnh từ đâu truyền vào đầu khiến ông ta rống lên đau đớn. Một lúc sau, Phạm Ngữ hai tay chống đất, thở dốc. Những hình ảnh ngắt quãng bất trật từ cứ vờn đi vờn lại trong óc. Mắt Phạm Ngữ ngày càng đỏ, thậm chí còn có máu từ trong hai hốc mắt chảy ra.

Giọng nói kia lại vang lên, như thao túng tâm trí ông ta.

Dừng lại trên ngọn đồi cạnh thành. Ông ta nằm xuống bãi cỏ, vô lực, ánh mắt vô hồn. Nhiều lúc ông ta tự nghĩ, ngay cả người mình yêu nhất còn không giữ được, sống làm chi nữa? Lẽ ra nên đi theo mới phải, nhưng đứa con thì sao, có nên đem nó đi theo không?


Cô lấy ra một ống tre rồi đổ nước từ bên trong vào v·ết t·hương. Thần kì là, màu v·ết t·hương dần hoá đỏ trở lại, máu đen cũng chảy ra hết thay vào đó là máu đỏ. Vết thương cũng từ từ khép lại, mặt của Thuận cũng trở nên hồng hào hơn.

Nhìn người đàn bà với chiếc bụng bầu đã quá tám tháng nằm hấp hối trước mắt, bên cạnh là hai linh sĩ trị liệu đang cố sức giúp người đàn bà tội nghiệp và đứa trẻ còn chưa kịp thấy ánh mặt trời thoát khỏi bàn tay tử thần. Phạm Ngữ quỳ sụp xuống, trong đôi mắt khô khốc chỉ còn từng đường tơ máu, kể cả nước mắt cũng không thể chảy ra.

“Tự dựng nên vở kịch bị kẻ ngoại nhập t·ấn c·ông để á·m s·át em dâu, à không, á·m s·át cháu ruột… nếu con của ngươi không kịp ra đời. Hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, thì Phạm Gia sẽ về tay cha con hắn. Há há há, loài người thật biết bày mưu dựng chuyện. Tà ma như ta cũng phải khâm phục, quả thật là người tài.”

Đêm tối qua đi, từng tia sáng mặt trời dần le lói qua ô cửa, ánh nắng rạng rỡ nhưng lòng người lạnh giá. Trong phòng, tiếng em bé vừa chào đời khóc oe oe khiến những người xung quanh đứt từng đoạn ruột.

“Mày câm miệng, mày là ai, sao mày dám đùa giỡn tao?”

Nơi Thuận và Ngân, lúc này độc đã phát tán, vết bầm tím lan ra vô cùng nhanh vì vết cắt rất dài. Ngân theo đó hoảng loạn khi nhìn Thuận ngất liệm đi. Cô như á khẩu, chỉ cố sức lung lay cơ thể của Thuận như cầu cứu.

Nghe hai tiếng ‘người thân’ làm Thiên ngẩn người. Cậu ta cắn chặt răng, đôi vai run rẩy như cơ thế sắp ngã gục xuống. Muôn vàn cảm s·ú·c ập đến, ân hận, hối lỗi, tức giận… Cậu ta quay mặt đi, gục đầu để che đôi mắt lại, mũi đã trở nên khó thở nỗi. Một lúc sau mới hồi đáp.

Mọi cảm xúc ồ ạt kéo tới làm Ngân mất khống chế, lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cô khóc thành tiếng, thậm chí khóc rống lên đầy đau khổ.

Cả đời cậu ta, mười lăm năm đều là những lời thì thầm nhồi nhét.

Nghe thấy thế, Phạm Ngữ lập tức đẩy cửa lao vào. Vợ ông ta nằm trên giường, ôm lấy đứa con số khổ của mình mà nước mắt rơi không ngừng, vỗ vỗ đứa bé với bàn tay run rẫy. Nhìn thấy Phạm Ngữ, vợ ông ta chỉ có thể nhẹ mĩm cười, một nụ cười còn khó coi hơn mếu. Sức cùng lực kiệt, bà không còn sức để nói chuyện nữa.

Bỗng nhiên, một giọng nói như xa như gần vang lên, giọng nói không rõ nam nữ. Giọng thứ đó vang lên cùng với tiếng cười trêu tức.

Tại sao lại như vậy? Sao cô lại tiếp tục hại c·hết một người nữa, chỉ vì bảo vệ cô thôi. Tại sao, người nên c·hết đáng lẽ không phải Thuận. Ngân run bần bật thậm chí co giậc, đột ngột linh lực từ nơi nào đó ào ạc tuông ra. Cảnh giới của Ngân theo đó cũng liên tục tăng lên cho đến nhất giai chín sao thì dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lúc cậu ta định bước đi thì Nhã ném hai ống tre cho Thiên và Bình.

Lấy hết can đảm, Phạm Thiên quay lưng lại, nhìn sâu vào Phạm Nhã, cố nặn ra câu hỏi liên tục lập lại trong lòng.

“Không phải em đã nói sống c·hết có số hả?”

“Mày muốn tao làm gì?”


Minh quay đi, nói với giọng tự tin.

Ngân níu lại ống quần của cô Xuân, không thể thốt nên lời, chỉ biết nhìn cô một cách cầu khẩn. Cô Xuân thở dài, trấn an.

Quay về lúc trước khi quay lại nơi tập hợp. Minh đưa năm ống tre cho cô Xuân rồi nhờ cô đem tới cho mọi người. Cô Xuân khẽ cười, giọng trêu tức.

Ngay lục tuyệt vọng nhất, một bạn tay vỗ lên vai Ngân khiến cô bình tĩnh lại. Phía sau là cô Xuân. Một niềm hy vọng dâng trào…Thuận có thể được cứu không?

“Cảm ơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Năm đó, khi Phạm Thiên vẫn còn trong bụng mẹ.

Phạm Thiên cứ đứng c·hết trân tại chỗ, cũng không quay lưng lại. Trong đầu vụt qua vô số câu hỏi. Tại sao Phạm Nhã lại ra tay cứu cậu ta. Hai tiếng phế vật ám ảnh cậu ta từ khi nhỏ, và giờ cậu ta cảm thấy mình như một tên phế vật.

Nghe người ta kể lại, đêm đó, đúng lúc lão gia Phạm Cảnh và Phạm Ngữ vắng nhà, một bóng đen lẻn vào Phạm Gia. Kẻ đó phát hiện vợ Phạm Ngữ đi ngang qua bếp thì ra tay t·ấn c·ông. Người phụ nữ mang thai hơn tám tháng hoàn toàn không có sức tự vệ. Tiếng thét làm cả nhà giật mình tỉnh giấc, Phạm Chánh lập tức chạy đến muốn cứu, nhưng mọi thứ đã muộn, trận chiến nổ ra làm kẻ bí ẩn b·ị t·hương nặng nhưng cũng kịp thời bỏ chạy. Còn vợ của Phạm Ngữ thì hấp hối, chỉ kịp sinh con rồi buông tay q·ua đ·ời.

“Lúc trước Phạm Chánh thiên phú tốt hơn tao, lúc nào cũng khinh thường tao. Giờ mày phải đè ép lại con trai nó.”

“Ai? Giả thần giả quỷ làm gì, ra đây.”

“Vì chúng ta là đồng đội…cũng là người thân.”

“Yếu kém thì không cần được tôn trọng.”

“Yên tâm đi, Thuận không sao đâu. Cả hai đều đã làm rất tốt.

“Minh nhờ tôi đưa thứ này cho hai người, trở về vị trí tập trung thôi. Nơi này không an toàn nữa rồi.”

“Loài người thật kinh tởm, vậy mà dám tự nhận mình là chính nghĩa. Ha ha ha muốn g·iết đứa con của em mình để mở đường cho con mình, thông minh, quả thật là thông minh.”

“Đè bẹp thằng phế vật đó.”

Nhìn Phạm Ngữ đã ôm con vào lòng, bà dường như an tâm để ra đi, với giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, người đàn bà tội nghiệp hước lên một tiếng rồi tắt thở, cơ thể lạnh dần rồi không còn động đậy.

Không gian im bặt, tiếng chim hót cũng ngưng lại, những tán cây cũng người đung đưa theo gió như đang làm chứng nhân cho một khế ước ma quỷ. Một lúc sau tiếng cười điên đại của Phạm Ngữ vang lên, hoà cùng tiếng cười the thé trong đầu mà chỉ ông ta nghe thấy.

Hôm ấy, ngày Phạm Thiên sinh ra cũng là ngày mẹ cậu ta q·ua đ·ời. Tiếng khóc của đứa bé như muốn xé trời, một ngày âm u, mưa rơi rả rích.

Nhã nhìn đứa em trai họ của mình, hình ảnh tên nhóc hiếu động trong quá khứ trùng hợp với thiếu niên khắt khổ trước mắt. Mắt Phạm Nhã trong veo, nhìn không ra cảm xúc. Là người sống hai đời, vượt qua biết bao nhiêu hành trình, mọi nhân tình thế thái, sinh ly tử biệt. Cậu hoàn toàn hiểu sự thay đổi của Thiên, cậu ta cũng chỉ là một n·ạn n·hân.


“Chơi với lũ phế vật đó làm gì.”

Phạm Ngữ hít sâu một hơi, cắn răng.

“Tại sao lại giúp tôi?”

Đám tang diễn ra ngay trong tuần, Phạm Ngữ bỏ đi ngay trong lúc hạ huyệt, cả người ông ta toàn là mùi rượu, đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch. Cả tuần qua ông ta người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Phạm Ngữ chạy lại rồi dùng sức đẩy anh trai mình ra. Phạm Chánh chán nản né sang một bên rồi lại ngồi im lặng.

Bình và Thiên nhìn hai ống tre và thứ nước sóng sánh bên trong, ngẩn người.

Chương 23. Thiên tài và phế vật (2)

“Nó g·iết mẹ mày.”

Cô Xuân lúc này nhanh chóng tháo miếng vãi buộc lấy v·ết t·hương ra. Vết thương đã hoá đen xì, phát ra mùi độc đắng nghét.

“Muốn trả thù không?”



Không có thứ gì hiện ra, giọng nói kia cũng không trả lời câu hỏi của ông ta. Nó tiếp.

Đêm tối u ám, tiếng quạ kêu vang vọng từ bốn phương tám hướng. Phạm Ngữ thở hồng hộc, ông ta chạy vọt qua cổng Phạm gia. Bước chân ông ta nặng nề theo từng nhịp, nắm tay siết chặc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23. Thiên tài và phế vật (2)