Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28. Phạm gia nội đấu
“Đã là nhất giai tám sao, tu luyện hơn nửa năm, đạt được cảnh giới như vậy rõ ràng là thiên phú đã đuổi kịp cha mình, thậm chí là người sau vượt người trước, tương lai rất có tiền đồ.”
Trong gương, giọng nói không rõ nam nữ vang lên.
Một nữ tộc lão mĩm cười nói, giọng rất hài lòng.
Bà ấy mĩm cười đáp.
Hít một hơi sâu, Phạm Cảnh lấy lại bình tĩnh, nghiêm nghị.
…
Người phụ nữ nhanh miệng trả lời, trong giọng nói vô cùng tán thưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bước xuống bậc thang sau cùng, từ đốm sáng đỏ từ không trung nổi bừng lên. Không gian tăm tối rõ ràng hơn nhưng cũng nhuộm lên một màu đỏ kinh dị. Mặt gương dựng trước mặt Phạm Ngữ. Từ khi Cốc Thi bại lộ, Phạm Ngữ cũng đem mặt gương xuống mật thất bí mật này để đề phòng bị phát hiện.
“Đúng là phế vật, vậy mà lại bị bọn chúng phát hiện, tên Cốc Thi kia đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Hừ, e là từ nay công việc thu phập mạng người của chúng sẽ bị trì trệ. Không còn cách nào khác, quân số của ta hiện tại không đông.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại đây có năm người ngồi, ngồi ở chủ vị là Phạm Cảnh đã hơn chín mươi tuổi, ông là linh sĩ ngũ giai duy nhất của Phạm gia, sức mạnh lôi pháp vô cùng mạnh mẽ, một cái lật tay là có thể tạo nên giông bão, một cái nắm tay dũng mãnh như thiên lôi.
“Bỏ qua việc đó đi, điều ta muốn biết tại sao con của tên Phạm Chánh đáng c·hết đó lại có thể tu luyện nhanh như vậy. Không phải ngươi đã nói rằng thứ độc dược kia có thể biến nó thành phế vật cả đời sao?”
Với tâm niệm độc địa của mình, Phạm Ngữ muốn trả thù người anh trai bằng cách biến con ông ta trở thành phế vật, cả đời bị Phạm Thiên dẫn trước, không thể ngóc đầu lên nổi.
“Ngoài ra chúng còn đang ấp ủ âm mưu nào đó, dạo gần đây chúng vân đang liên tục s·át h·ại dân thường, gần hai tháng thì đã có hơn năm mươi người m·ất t·ích.”
Hai bên trái phải là anh em Phạm Chánh và Phạm Ngữ, sau đó nữa là bốn trưởng giả khác hai nam hai nữ đều đã ngoài sáu mươi. Ngoài Phạm Cảnh ra thì tất cả đều là tứ giai. So với một thành không xếp hạng cao như Chiêm Thành thì Pham gia đã gọi là một đại tộc.
Càng nghĩ càng phát điên, Phạm Ngữ phát tiết lên toàn bộ đồ vật xung quanh, đấm mạnh xuống đất. Mặc cho hơi thở ngày càng r·ối l·oạn, xung quanh chỉ là đổ nát. Trong đôi mắt Phạm Ngữ là vô số cảm xúc tiêu cực không thể tiêu tan.
Âm thanh trong gương tiếp tục.
“Phạm gia năm nay có hai linh sĩ tân sinh, trùng hợp là con trai của hai thiếu gia chủ. Cả hai đều là linh nhuệ trong lứa tân sinh năm nay, cả hai đều là thành viên trong đội tuyển trường học linh sĩ phía nam Chiêm Thành. Quả thực là hậu sinh khả uý.”
“Người thường cũng chỉ là người thường, không thể tự bảo vệ mình cũng tự trách tại thân mình.”
“Ganh tị sao? Vì anh trai ngươi tốt hơn ngươi về mọi mặt, sinh con cũng là thiên tài. Hừ, dù ngươi cảm thấy nhục nhã đến đâu thì cũng là vô nghĩa. Kẻ mang chí lớn trong thiên hạ há lại bận tâm đến tiểu tiết như vậy.”
Nói rồi màng tối trong gương biến mất, chỉ để lại không gian yên tỉnh đến rợn người.
Loại thuốc này không g·iết người cũng không khiến người bệnh tật, nhưng nó có thể làm cho cân cốt kinh mạch toàn thân người bị hạ thuốc ách tắt trăm bề khó lòng vận chuyển linh khí. Dù là thiên tài tới đâu khi uống thuốc cũng sẽ hoá thành phế vật.
Phạm Chánh lúc này mới lên tiếng.
“Cho hỏi cháu Phạm Nhã hiện tại tu vi ra sao.”
Hoá ra, vốn dĩ thiên phú của Nhã rất không tệ thậm chí có thể nói là thiên tài đứng đầu nhà họ Phạm, nhưng Phạm Ngữ vốn ganh ghét với thiên phú của anh trai, từ trẻ tới giờ luôn bị anh trai đè lên đầu, thêm phần khúc mắt về c·ái c·hết của vợ, ông ta sinh lòng oán độc. Ngay khi Phạm Nhã một tuổi, ông ta đã lấy được từ tay thứ trong gương kia một loại thuốc tên là Tán Cốt Đan.
Sau đó là một vài vấn đề về chi tiêu trong tộc địa, các vấn đề kinh doanh. Cuối cùng lần vấn đề về các con em gia tộc.
Không gian kết tinh không dễ kiếm, chỉ khi một bí cảnh nào đó bị phá huỷ mỡi có thể sản sinh ra, thứ này có tác dụng rất lớn, đặc biệt là để kích hoạt cổng thứ nguyên.
Phạm gia tuy thưa người, dòng chính dòng phụ ngót nghét hơn ba mươi, nhưng tộc địa vô cùng rộng rãi. Trong gian nhà nghị sự rộng lớn, lối kiến trúc cổ kính pha một vài nét đặc thù của đạo gia.
“Xin lỗi các vị, hôm nay trong nhà có chuyện, xin lỗi cha, con không thể nán lại lâu.”
Một bên khác, lúc này Phạm Thiên đang trong phòng Phạm Nhã, bên cạnh còn có Phạm Chánh.
Từ ngày Phạm Nhã thức tỉnh thiên phú tu luyện cho đến ba tháng sau ông ta cực kỳ yên tâm. Quả nhiên Tán Cốt Đan vô cùng hiệu nghiệm, tốc độ tu luyện của Phạm Nhã còn thua cả người thường. Nhưng hôm nay lại nghe thấy tu vi của Phạm Nhã lại vượt trước con trai ông ta làm Phạm Ngữ vừa tức giận vừa ghen ghét. Nhất là khi nhìn thấy nụ cười nhạo đó của Phạm Chánh.
Chính vì thế, mục đích của chúng muốn phá huỷ long mạch không chỉ để phá vỡ tường thành mà còn để dễ dàng mở cổng thứ nguyên bên trong thành.
Ông dừng lại, nhìn bĩu cảm trên mặt mỗi người, nhìn thấy ai ai cũng trầm mặt không nói. Phạm Cảnh thở dài.
“Thành chủ đã truyền đạt, trong nội bộ Chiêm Thành đang tồn tại hai dị tộc tứ giai chín sao, hành tung của chúng rất bí ẩn.”
“Hồ đồ! Từ khi nào mày dám cả gan xem thường đồng loại của mình, chén cơm mày ăn, ly nước mày uống đều là do người thường cấp cho.”
“Còn cháu Phạm Thiên?”
Phạm Ngữ không quan tâm đến kế hoạch của nó nữa, lúc này mới cắn răng nói ra suy tư của mình.
“Nhất giai bảy sao, mới vừa đột phá hôm qua. Tuy không sánh bằng Phạm Nhã nhưng thằng bé sinh sau Phạm Nhã nửa tháng, cháu bé cũng không kém cạnh. Lửa Phạm gia truyền nhiều đời không dứt, những người già như chúng ta cũng cảm giác an ủi phần nào.”
Phạm Chánh trừng mắt, nghiêm mặt định quở trách thì Phạm Cảnh đã giận đùng đùng đập tay mạnh lên bàn.
…
Phạm Ngữ lạnh mặt nãy giờ, ánh mắt luôn u tối, giờ mới gõ tay xuống mặt bàn, chậm rãi nói.
“Hừ, chỉ một việc nhỏ như vậy mà người cũng bận tâm, dù có khôi phục thiên phú thì vẫn là một thằng nhóc. Ba năm nữa Chiêm Thành rơi vào tay ngươi, mạng của cha con nó là do ngươi định đoạt, nó thì có thể lật ra được sóng gió gì?”
Ông ta cười nhẹ, dưới bàn, ngón cái và ngón trỏ xoa vào nhau.
Đối với một linh sĩ ngũ giai có thể sống tới hơn một trăm bốn mươi năm, Phạm Cảnh chín mươi tuổi không thể tính là đỉnh phong, nhưng cũng tính là tuổi tráng niên. Nhưng Phạm lão gia giờ nay tóc đã bạc trắng, dáng người hom hem thiếu sức sống. Sức mười phần thả ra không được bảy.
Giọng của nó bực tức, lúc gào thét lúc lại than khóc, khiến Phạm Ngữ tâm trạng đã không tốt càng thêm cáu kỉnh.
Một năm trước, Phạm Ngữ dùng gần hết tích góp của mình để đổi lấy một lượng lớn không gian kết tinh để mở cổng cho Cốc Thi và Ngục Ô bước vào Chiêm Thành, đó cũng là sự đầu tư lớn thất cho tham vọng của ông ta.
Đến lúc này Phạm Ngữ không chịu được nữa, ông ta phát điên đập phá đồ đạt, trong đôi mắt vừa là nhục nhã vừa căm phẫn. Từ khi nào ông ta lại biến thành một con cờ mặt cho thứ kia sai khiến? Từ khi nào tiếng nói của ông ta không còn giá trị? Trong tộc cũng vậy, thứ tà ma cũng vậy, không một ai coi trọng ông ta, kể cả thằng con duy nhất cũng ngày càng xa lánh.
Phạm Cảnh trầm giọng nói.
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói của nó đột ngột chuyển sang mỉa mai.
“Dân số Chiêm Thành hơn triệu, biến mất hơn năm mươi cũng không quá to tác…hơn nữa...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phạm Chánh âm thầm lắc đầu rồi tiếp tục bàn chuyện còn Phạm Cảnh chán nản nhắm mắt, xem như chuyện đã quen. Những người khác cũng không tiện xen vào, việc Phạm Ngữ luôn chống lại anh mình cũng không phải là bí mật, tuy nhiên cũng không phải là chuyện nên nói, người trong Phạm gia chỉ nghĩ rằng thái độ của ông ta như vậy chỉ vì oán trách ngày xưa Phạm Chánh không thể cứu vợ mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 28. Phạm gia nội đấu
Nhưng có điều kết giới do long mạch tạo ra tạo ra sức cản cực lớn cho việc mở cổng thứ nguyên trong thành thiến lượng tiêu hao không gian kết tinh tăng lên không chỉ vạn lần.
Nghe vậy, Phạm Chánh vẫn ngồi nghiêm mặt, nhìn không ra vui buồn. Còn Phạm Ngữ thì âm thầm nắm chặt tay, mắt lạnh xuống.
Nhìn thấy cái nhếch mép nhẹ nhàng của Phạm Chánh, Phạm Ngữ nghiến răng ken két, lập tực đứng dậy rồi quay lưng đi.
“Ngày sau, chúng sẽ đổi vị trí hoạt động. Lần này không cố định tại một nơi nữa…tuy tốc độ làm việc sẽ hạ xuống đáng kể nhưng an toàn hơn.”
“Câm miệng, còn không phải do đám tà ma chúng bay vô dụng sao. Khó khăn lắm tao mới có thể đưa chúng nó vào Chiêm Thành, giờ thì một chút chuyện như vậy cũng làm không được.”
“Nói chung, việc của Chiêm Thành cũng là việc của Phạm gia ta, từ nay con cháu Phạm gia đều cần phải đề cao cảnh giác, phải đẩy mạnh phòng vệ khu vực xung quanh bảo vệ những nhà dân gần tộc địa. Trong khi đội cảnh vệ đang truy lùng chúng thì những gì chúng ta có thể làm là bảo vệ.”
Về đến phòng, Phạm Ngữ mở cửa ẩn dưới bàn làm việc rồi đi xuống mật thất, nhanh chóng lối vào lần nữa được che lại rồi biến mất như không tồn tại. Bước xuống từng bậc thang, không gian ẩm thấp cùng với mùi rong rêu nấm mốc khiến ông ta càm thêm bực dọc.
Nghe đầu đuôi câu chuyện, giọng nói kia không trả lời câu hỏi của ông ta, thậm chí còn khiển trách.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.