Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29. Các bên bày trận
Cô Xuân nhìn cha mình với đôi mắt khó hiểu, ‘người bắt rắn’?
“Cánh hoa không có tác dụng lớn như vậy, nhưng nó cũng có tác dụng bào mòn sinh mệnh một cách từ từ. Cho đến khi sinh mệnh kiệt quệ, c·hết trước thọ nạn. Chẳng lẽ cậu không thấy tình trạng sức khoẻ ba năm nay của ông nội ngày càng kém sao. Với tu vi của ông, đáng lẽ giờ này phải rất khoẻ mạnh mới phải.”
Cô Xuân đáp.
Phạm Thiên từng cố bào chữa rằng những ray rức về c·ái c·hết của mẹ cậu lâu ngày khiến cha thay đổi, nhưng cảm giác âm u sâu trong mắt cha cùng với cảm giác lạnh sống lưng mỗi khi bước vào căn phòng của cha khiến cho cậu ta không thể nào giải thích được. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tuy nhiên, linh sĩ chuyên thổ thuật của đội điều tra đã tìm thấy một mật thất ở dưới nhà họ Phạm, theo bản đồ cách đây mười năm thì chưa từng xuất hiện thứ này. Mật thất này có trận pháp vây quanh nên không thể nhìn lén, cũng không thể phá trận vì một khi động vào sẽ bứt dây động rừng.”
“Chắc không phải là một cái bẫy, chúng giấu thứ này rất sâu, hơn nữa nhìn đường nét r·ối l·oạn như vậy thì chắc chắn đây chỉ là bản thảo của bản đồ. Có thể trong lúc chúng dọn dẹp đã để quên thứ này vì nó được giấu khá kĩ.
Từ hơn ba năm trước, Phạm Thiên phát hiện cha mình ngày càng thay đổi, người khác không thể phát hiện nhưng người làm con chắc chắn nhìn ra. Ôn0 ta trở nên âm u hơn, hay nhốt mình trong phòng, ngay cả nói chuyện với Phạm Thiên cũng ngày càng lạnh nhạt.
“Vậy là mấy người muốn nói cha tôi cố ý hạ độc ông nội?”
Lật ra trang tiếp theo, cô nói tiếp.
Cô Xuân thở dài, đưa một tập hồ sơ ghi chép ra trước mặt cha mình.
Chương 29. Các bên bày trận
Tại toà nghị sự. Ông Đồng trãi tấm giấy tìm được ở con hẻm ra bàn. Tại phòng họp chỉ có ông Đồng và ông Công, cả hai đều nhìn chằm chằm vào tấm giấy.
Phạm Nhã lúc này nói tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Việc điều tra ở Phạm gia ra sao rồi?”
“Bất kể thế nào, nhưng Ngục U Viêm Mãng Thú còn sống đã chắc chắn mười mươi, nhất định phải tìm ra đối sách.”
Phạm Nhã không vội đi vào câu chuyện, cậu rót trà cho từng người rồi nhẹ nhàng đáp tách trà xuống bàn. Sự bình tĩnh của Nhã cũng làm Thiên thêm phần hối hả. Cậu ta lên tiếng trước.
Nhã vừa nói xong, Thiên không thể chịu được nữa, linh lực trong người bùng nổ, lôi điện tràn ra khắp nơi. Sắc mặt vô cùng giận dữ, mắt phừng phừng lửa. Pham Chánh thấy vậy thì định áp chế cậu ta lại nhưng đã bị Phạm Nhã ngăn lại. Cậu bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Thiên.
Như một gáo nước lạnh dội vào đầu, cơn bùng nổ của Thiên nhanh chóng sụp đổ. Tay cậu ta khẽ run lên rồi ngồi sụp xuống ghế.
Cũng vì vậy cậu càng ngày càng nghi ngờ về hành vi của cha nhưng vẫn chưa vội nói với cô Xuân.
Uống một ngụm trà, Nhã nói tiếp.
Thiên ngồi đối diện với Nhã, đôi mắt đã thâm quần. Nhiều đêm qua cậu ta mất ngủ, phần vì mãi suy nghĩ về những gì cô Xuân nó với mình, phần là vì một ngọn lửa nghi ngờ đã nhen nhóm từ sâu trong thâm tâm.
Nhã sớm đã lường trước phản ứng của Phạm Thiên, đó mới là phản ứng bình thường. Dù sao, đâu có ai có thể nghĩ đến việc cha mình là người đang âm thầm hạ độc ông nội.
Lần này, tới phiên cô Xuân hỏi.
Ông công dùng bút vẽ lại một hình tương tự trên một quyển sổ, vẽ các đường nối cho hai chấm đỏ kia, bỏ qua những vết nối đi vào ngõ cụt, sắp xếp lại các đường gạch chồng chéo lên nhau. Một lúc sau, dưới ngòi bút, một con đường hoàn thiện dần được hoàn thành. Ông đồng nhíu mày.
Ông Công nghiền ngẫm, sau đó nói.
“Tôi và đội cảnh vệ sẽ điều tra về hai địa điểm này, nếu có thể, tôi sẽ để lại cho chúng một ít bất ngờ.”
“Còn về Hoả Ngục U Hoa thì sao?”
“Cậu có chắc là bản thân chưa từng nghi ngờ điều đó không?”
Cùng lúc, tại ngoại vi cổng vào bí cảnh Hoả Ngục. Minh bước tới cổng bảo vệ để làm thủ tục đăng kí vào bí cảnh.
Phạm Thiên ngồi đó, tâm tư chìm sao những suy tư hỗn loạn.
Sau khi đăng kí hoàn tất, Minh rảo bước về phía trước, trong mắt là lấp lánh lên sự phấn khích. Con người luôn luôn thích khiêu chiến những nơi khó khăn hơn. Minh cũng vậy, rừng Hoả Ngục có dị tộc tối cao chỉ là tam giai, đã không đủ để cậu rèn luyện.
“Nó còn sống nhưng còn chưa hành động, chắc chắn nó đang chờ một thời cơ nào đó, còn có khả năng v·ết t·hương năm xưa của nó còn chưa khỏi hẳn. Nhưng chúng ta cũng không thể làm gì nó. Đừng lo lắng, có rắn lớn thì cũng có người bắt rắn. Chỉ cần biết lần này Chiêm Thành cũng xem như gặp may…”
Một lúc sau, cô Xuân bước vào, ông Công hỏi.
Phạm Thiên nhíu mày, chưa kịp hỏi đây là gì thì Nhã đã nói.
Trên đó vẽ những hình thù khó hiểu, chỉ có vài chấm đỏ và những đường gạch nối các chấm đó lại với nhau. Những nét vẽ như phát thảo, ngoài ra còn có những dấu vết gạch xoá. Tuy nhiên có hai chấm đỏ có sự khác biệt rõ rệt so với những chấm còn lại, chúng rõ ràng lớn hơn.
Ông Chánh bất ngờ nhìn con mình, không hiểu vì sao nó lại có tác dụng như vậy.
Thiên cắn răng, tay đặt dưới đùi nắm chặt lại rồi run run gật đầu.
Phạm Chánh ngồi kế bên lấy ra một cánh hoa màu đỏ, sắc hoa đã teo tóp như bị sấy khô, đặt lên bàn rồi khẽ thở dài.
“Không chỉ có vậy, tôi còn cho rằng cha của cậu cũng liên quan đến hai con dị tộc đang lẫn trong thành.”
Hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống từ đó. Cho tới ngày cậu ta được cô Xuân gọi lại hơn một tháng trước. Khi ấy, cô nhờ cậu ta quan sát kĩ cha mình, mong cậu giữ bí mật. Điều này khiến Thiên vô cùng khó hiểu. Cô cũng không tiết lộ thông tin gì nhiều, chỉ nói rằng mong Thiên sẽ thông báo nếu phát hiện điều gì bất thường.
Không chờ ông Công nói, ông Đồng đã đứng dậy, bước ra phía cửa.
“Tôi cũng không yêu cầu cậu lập tức tin tôi nhưng tôi muốn cậu giúp tôi một phép thử, nó cũng sẽ giúp cậu giải đáp được nghi ngờ của mình.”
“Được.”
Ánh sáng đỏ rực loé lên, đó là lối vào bí cảnh. Minh bước ra một bước, trời đất đảo loạn. Trước mắt là bầu trờ đỏ như máu, dưới chân là nền đất khô cằn không có lấy một ngọn cỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
…
Suy nghĩ một lúc, ông Đồng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông Công đóng tập tài liệu lại.
Thiên cắn răng, đập bàn, cậu nhanh chóng hiểu ra ý của Phạm Nhã.
“Khả năng cao nhất là vậy, một trong hai điểm lớn này là vị trí con hẻm mà ta tìm thấy. Vậy thì vị trí còn lại…chính là mục tiêu của chúng. Tôi có thể đoán được lũ quạ mà chúng thả ra lúc trước chính là để thám thính địa bàn Chiêm Thành để vẽ ra tấm bản đồ này.”
Ông công gật đầu.
Nhìn cánh cửa khép lại, ông Công híp mắt, ông dự định sẽ không công bố về tấm bản đồ này cho các thành viên khác trong hội đồng cao tầng…vì ông đã bắt đầu nghi ngờ trong hội đồng đã có nội gián.
“Là cánh hoa của Hoả Ngục U Hoa, tôi tìm thấy nó trong trà của ông nội. Có thể cậu không rõ loại hoa này có ý nghĩa gì. Hoả Ngục U Hoa vốn là một loài hoa kịch độc, mật từ nhuỵ hoa của có có thể khiến một linh sĩ tứ giai c·hết trong vòng năm phút, ngũ giai, lục giai dính nhiều cũng nguy hiểm đến tính mạng.”
“Vì sao là gọi tôi đến đây, cứ úp úp mở mở, rốt cuộc cậu có ý gì?”
“Đây là những tư liệu nhờ Phạm Nhã cung cấp thông tin. Hiện tại người đáng ngờ nhất chính là Phạm Ngữ, con trai thứ của Phạm Cảnh. Nhưng trong thời gian quan sát vẫn chưa thấy Phạm Ngữ ra khỏi nhà lần nào, cũng không có người lạ ra vào Phạm gia.”
Minh bước vào trong với ánh mắt lo lắng của người xét duyệt vào bí cảnh. Theo thủ tục, linh sĩ nhị giai đã đủ để đi vào bí cảnh, nhưng rất ít khi xuất hiện linh sĩ nhị giai thật sự dám đơn thân độc mã tiến vào nơi này…huống chi chỉ là nhị giai hai sao. Nhưng đúng quy trình thủ tụ, anh ta cũng không thể cản Minh lại, chỉ có thể nhắc nhở vài câu rồi cho qua.
Từ khi ấy, Thiên cũng quan sát ông Ngữ nhiều hơn. Từ đó mới phát hiện ông ấy thường hay nói chuyện một mình, hay đập ra lúc đêm còn hay biến mất không rõ đi đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
“Chẳng lẽ là một tấm bản đồ?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.