Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33. Nghi ngờ
Người phụ nữ siết lấy tay chồng rồi gào khóc.
“Đương nhiên trên đời làm sao có yên bình tuyệt đối. Tớ còn có một giấc mơ thật kỳ lạ nữa kìa.”
Linh cảm từ trước tới giờ của Minh chưa từng sai, từ lâu cậu đã cho nó là thiên phú của mình, chính vì vậy Minh sẽ không bỏ qua những linh cảm đó. Bên cạnh đó, sự kỳ lạ của Phạm Nhã, nhất là khi nhắc tới con quái vật đó.
Chương 33. Nghi ngờ
Ả đột ngột đập hai tay xuống đất, rồi bàn tay kết lại với nhau thành những kết ấn kỳ lạ. Khói đen từ mắt, mũi, tai, miệng của ả trào ra rồi lặn xuống dười đất. Đồng thời, con quạ đầu trên mái nhà cũng có tình trạng tương tự, khói đen từ nó len lỏi qua các khe hở, cửa sổ tràn vào nhà.
Đoạn, ả cười lạnh, nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tổng kết toàn bộ, Minh nghĩ tới hai khả năng cao nhất. Thứ nhất, Phạm Nhã cũng có khả năng ‘tiên tri’ như cậu, thứ hai, Phạm Nhã là một dạng ‘nhân vật chính’ trong tiểu thuyết Minh từng đọc, đó chính là ‘người trùng sinh’.
Giờ chỉ biết than trời, tại sao lại tàn nhẫn với họ như vậy, con cầu con khẩn hơn mười năm, chưa kịp chào đời mà đã biến mất tăm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cảm ơn.”
Minh mĩm cười, không muốn dẫn chuyện ra thêm vì từ thái độ của Phạm Nhã cậu đã nhận được đầy đủ thông tin mình cần. Minh vỗ vỗ vai Phạm Nhã rồi đứng dậy, cậu tìm một góc để tu luyện cho qua thời gian rãnh.
Nghe đến đây, sắc mặt Phạm Nhã hơi sượng lại, không hiểu ý Minh là gì. Không để cậu ta phải suy nghĩ nhiều, Minh nói.
Phạm Nhã cảm thấy nhứt nhứt lỗ tai khi nghe mấy lời thảo mai của Minh, so sánh về độ chăm chỉ thì cậu ta cũng không dám nói mình vượt qua thằng nhóc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả thật trên đời này có những người thiên phú vừa tốt vừa biết cố gắng. Cậu ta trả lời khô khốc, tay vẽ những vòng tròn không đồng tâm trên nền đất.
Minh lại càng nghiên về ý thứ hai hơn, bởi vì nếu chỉ là năng lực ‘tiên tri’ thì lần Minh nhắc về giấc mơ thì cậu ta cũng sẽ không tỏ ra thái độ như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Minh ngồi trong nhà vừa tu luyện vừa xây dựng kế hoạch trong tương lai. Giấc mơ tiên tri và thái độ của Phạm Nhã, thêm đó là sự xuất hiện của tên dị tộc tứ giai kia làm cho kế hoạch của Minh có nhiều đảo lộn.
“Cậu chăm chỉ nhỉ, lúc nào cũng thấy cậu tu luyện.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thở dài, Minh nói tiếp.
Đột nhiên người phụ nữ cảm thấy hoa mắt rồi ngã khuỵ. Từ trong cái bụng đã nhô cao, những khối nhô lên rồi chùn xuống như là nước đang sôi sụt. Người phụ nữ mất đi ý thức, con quạ đen bay vào nhà rồi nhìn thao láo về phía người phụ nữ với cái thai đang dần c·hết đi.
Minh không lập tức đi vào vấn đề, thật ra cũng không biết mở miệng kiểu gì nên cũng đành hỏi thăm bâng quơ trước.
“Cậu không khoẻ hả?”
…
“Há há, nó đã mang thai được năm tháng. Thật tội nghiệp, hí hí, nếu không phải do nó xui xẻo thì nó đã có thể sinh ra một bé gái xinh xắn. Nhưng…lũ loài người hạ đẳng thì làm sao xứng đáng được hạnh phúc.”
“Cứ theo cái tiến độ như vậy thì chắc chắn sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, ngày chí âm phải tới hai năm sau mới quay lại. Nhưng may mắn chủ nhân nghĩ ra diệu kế.”
…
Phạm Nhã nói cảm ơn rồi tiếp tục nhìn xuống đất. Cậu ta đang chờ Minh nói ra mục đích vì Phạm Nhã biết rõ, cậu ta và Minh còn chưa thân đến mức chỉ đến để đưa một chai nước.
“Chỉ thường thôi…dù sao…ai mà biết tương lai sẽ xảy ra những gì. Với lại, chính vì có những người như cậu với khiến tớ phải cố gắng, nếu không sẽ bị bỏ ngày càng xa.”
Sau cuộc thi lần này, Minh nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng về Phạm Nhã, nhất là những điều cậu ta biết. Cho dù là có sử dụng một số biện pháp mạnh.
“Mày có chắc là việc này hiệu quả không?”
Minh cũng không biết, hiện tại Phạm Nhã cũng đang trăn trở vì cuộc nói chuyện với Minh.
…
“Tớ mơ thấy một con quái vật khổng lồ, đầu như hổ mang, đuôi như rắng đuôi chuông, nhưng nó lại có chân, bốn chân như là chân voi. Nó đạp nát tường thành, hơi thở nó có thể hoà tan tất cả, nhấn chìm cả thành trong hơi thở của nó.”
Trong nhà, một người phụ nữ đang đi qua lại trong nhà, cô ta đang vận động để dễ sinh con. Khẽ xoa xoa bụng, ánh mắt cô vừa dịu dàng vừa hạnh phúc. Hai vợ chồng cô lấy nahu được hơn mười năm nhưng chưa có một đứa con, đối với người thường không phải linh sĩ thì thật sự rất đáng lo, bởi vì tuổi thọ người thường thấp, tuổi còn khả năng sinh sản cũng giới hạn nhiều.
Ngục Ô gằn giọng.
Ngay lúc đó, phía sau một căn nhà ở một con phố thưa người. Cốc Thi và Ngục Ô nép trong bóng tối. Đôi mắt của chúng nhìn chằm chằm vào căn nhà.
Cậu ta cười cười.
Nghe lời đùa của Nhã, Minh chỉ biết gãi đầu cười. Nhưng cậu cũng đã lọc được ý mấu chốt, ‘ai mà biết tương lai sẽ xảy ra những gì’. Minh nói tiếp.
“Không sao, không có gì…”
Phạm Nhã giật mình.
“Số bảy mươi bảy, quả nhiên, thai nhi cũng được tính.”
Minh mĩm cười rồi đưa một chai nước cho Nhã, cậu ta cầm lấy, một lúc sau cũng ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, việc tập luyện cũng khiến cậu ta thấm mệt, một chai nước lúc này là rất cần thiết.
Ngục Ô triệu hồi một con quạ bay lên nóc nhà, nhắm mắt lại, rì rậm niệm chú, sau đó lại cười man rợ.
Nhưng năm ba tháng trước tin vui ập đến, bác sĩ thông báo cô ta đã mang thai được hai tháng, hai vợ chồng vui mừng khôn xiếc, ráo riết chuẩn bị tươm tất, chuẩn bị đón chờ cô công chúa nhỏ của họ. Bình thương kiên khan đủ thứ, không muốn bất kỳ sai sót nào ảnh hưởng đến thai nhi.
…
“Chiêm Thành đang yên bình như vậy, mọi người đều đang sống rất tối, mong rằng sẽ không có chuyện gì sảy ra.”
Cốc Thi khàn khàn hỏi.
Minh để ý thấy khi cậu càng nói thì vẻ mặt của Phạm Nhã càng tái xanh lại. Minh cười cười nói.
Chiều tối, người phụ nữ ấy bật người tỉnh dậy, cô ta vội sờ bụng, cảm thấy trống hoách, cái bụng nhô cao cũng không còn, chỉ còn da thịt ở đó còn chưa kịp co giản lại nhắc nhớ về một sinh linh từng nằm trong đó.
“Không phải chỉ tớ đâu, những người khác trong đội tuyển cũng vậy, cứ nhìn họ xem. Từ sau khi gia nhập vào đội tuyển, họ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Ít nhất, họ không còn dám tự xưng mình là thiên tài nữa.”
…
“Con đâu? Con tôi đâu rồi? Sao không thấy đâu nữa? Con ơi…”
“Mày còn dám nói, nếu không phải mày vô dụng như vậy thì làm sao hành tung của chúng ta bị phát hiện ra sớm.”
Tiếng cuối cùng thốt ra, người phụ nữ lại ngất xỉu, chồng cô bên cạnh cũng chị biết ôm lấy vợ mình khóc rưng rức. Bác sĩ nói có khả năng có là vợ ông bị thai lưu, đứa con đã vô tình bị tống ra ngoài mà không hay biết.
Cùng lúc đó, Ngục Ô rảo bước rời khỏi căn nhà, liếm môi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.