Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32. Thi đấu sắp đến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32. Thi đấu sắp đến


Lối vào bí cảnh vốn nằm sâu trong rừng, Minh cưỡi Gà Trống Trắng về cũng vì vừa đỡ phải đi đường dài, vừa tránh được bị tập kích không cần thiết. Khí tức của Gà Trống Trắng cũng đã đủ để doạ đa số sinh vật trong rừng Hoả Ngục.


Người ngồi bên phải Minh là Phạm Nhã, có điều trông trưởng thành hơn Phạm Nhã mà Minh biết, Cậu ta đang ngồi nhắm mắt im lìm như tượng. Bên trái Minh là một ông lão râu tóc bạc phơ, áo bào trắng viền đỏ, khẽ vuốt râu cười hiền từ. Đối diện là một bóng đen nhìn không rõ diện mục, nó ngồi im phăng phắc không có bất cứ cử động gì.

“Đây là đơn đăng ký thi đấu giải đấu tân binh liên kết bốn trường linh sĩ Chiêm Thành. Các em sẽ đại diện cho trường tham gia thi đấu. Thật ra giới hạn tối đa số người là mười người, nhưng với khả năng của các em, cô tự tin là tám người là quá đủ rồi.”

Minh lăn rớt xuống giường, khi mở mắt lại thì trước mắt vẫn là phòng ngủ quen thuộc, toàn thân Minh ướt đẫm mồ hôi, đầu nhứt như búa bổ, tim đập như trống đánh. Hít một hơi thật sâu, cậu xoa xoa thái dương, lúc lâu sau mới bình tâm lại.

Nhưng giấc mơ ngày hôm qua đã khiến Minh chú ý đến cậu ta hơn, tại sao lại là Phạm Nhã chứ không phải ai khác, cảm giác nôn nao lại nổi lên trong lòng khiến Minh có chút đứng ngồi không yên.

Ngay khi thứ khói tím kia sắp chạm đến Minh thì không gian bị xé toạt, trước mắt tối sầm.

Ngày hôm sau, Minh được lệnh của cô Xuân tụ hợp ở sân huấn luyện, các thành viên khác cũng vậy. Chào hỏi rồi cùng ngồi lại giữa sân. Một lúc sau cô Xuân tới.

Khoảng cách cuộc thi còn nửa tháng, cô Xuân quyết định dùng thời gian đó để huấn luyện khả năng chiến đấu theo nhóm của họ cũng như các chiến thuật phối hợp giữa các thành viên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con quái nhìn thấy Minh, có tức giận gầm lên rồi phun ra một luồn khói tím hướng về phía cậu. Khói tràn đến đâu thì mọi thứ tan chảy tới đó, đất đá, tường gạch, nhà cửa đều bị tan thành dung nham, khung cảnh chẳng khác gì địa ngục.

Theo lời của cô Xuân, cuộc thi chưa ra ba hạng mục: chiến đấu tích điểm, đấu vòng loại cá nhân, đấu vòng loại theo nhóm.

Trò chuyện một lúc thì mọi người cũng tạm tản ra để ai làm việc nấy, Minh để ý thấy Phạm Nhã ngồi một mình ở một cây cột sắt gần đó nghỉ ngơi, tuy luôn tỏ ra thân thiện, nhưng Minh luôn cảm nhận được cậu ta luôn luôn có khoảng cách với mọi người.

Phạm Nhã đang cúi đầu nhìn đất ngẩng đầu lên nhìn Minh, trong mắt đầy nghi vấn.

Thế là hít sâu một hơi, Minh bước tới chỗ Phạm Nhã, ngồi xuống cạnh lên.

Thở phào, Minh biết vừa nãy chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thật quái lạ. Ngược lại với người khác, thường là sẽ xem nhẹ giấc mơ này rồi xem như không có gì, Minh lại cực kỳ để tâm.

Người này luôn là thành viên bí ẩn nhất trong đội, giống như có vô số bí mật, hành động cũng vô cùng trưởng thành, Minh rất khó tìm thấy người nào chỉ mới mười lăm tuổi mà đã chín chắn như vậy.

Tâm trí Minh dường như lại lần nữa trở nên mờ mịt, cậu chầm chậm bước tới một chiếc ghế trống và ngồi xuống. Nhắm mắt, mở mắt một lần nữa, Minh thấy ba chiếc ghế còn lại cũng có người ngồi. Nói cho đúng là hai người cùng một bóng đen.

Bước ra khỏi cửa, trong phòng khách không thấy cha mẹ đâu. Bộ sô pha màu kem quen thuộc cũng biến mất, chỉ thấy bốn chiếc ghế gỗ không có lưng tựa vây quanh một cái bàn đá.

Vòng đấu loại theo nhóm thì cũng là đấu xếp hạng như sẽ là đấu theo đội nhóm, mỗi nhóm tối đa mười thành viên, tức là nhóm đội tuyển trường học linh sĩ phía Nam Chiêm Thành sẽ có khả năng cao phải lấy tám địch mười, nhưng dưới sự quan sát của cô Xuân, việc này không khó.

Chiến đấu tích điểm khá đơn giản, mỗi đội cử ra ba người lần lượt chiến đấu nhằm tiêu diệt các con rối được chuẩn bị sẵn theo dạng leo tháp, tầng càng cao con rối càng nhiều càng mạnh, mỗi con rối tiêu diệt được thì người tiêu diệt sẽ nhận được điểm tích luỹ tuỳ vào cấp độ của con rối. Điểm tổng kết sẽ là tổng điểm của các thành viên trong đội tham gia.

Vào thành, nhìn sắc trời đã đến giữa trưa. Minh ghé chợ mua ít đồ ăn rồi tự xử lý, giờ này cha mẹ chắc vẫn chưa về nhà. Tắm rửa xong, Minh nằm lười biếng trên giường lướt điện thoại. Khẽ thở dài, lâu lắm rồi mới có cảm giác thảnh thơi như vậy.

Trước mặt là bốn tách trà, trà của Minh, Phạm Nhã, ông lão đều là màu nâu sẫm, chỉ có tách của bóng đen kia chứa đầy máu tanh hôi, còn sôi sùn sục.

Hơn hai tiếng tập luyện, mọi người đều mệt muốn đứt hơi, họ phát hiện huấn luyện kiểu này còn mệt hơn là đi săn hay luyện tập với vòng trọng lực.


Với sự giúp sức của cô Xuân, dù khá xa lạ với kiểu chiến đấu phối hợp nhưng cả nhóm cũng nhanh chóng đi vào vận hành khá trơn tru. Tuy nhiên muốn kết hợp năng lực của cả tám người lại với nhau, hỗ trợ cho nhau vẫn rất khó. Vốn kết hợp giữa ba bốn người đã khó chứ huống chi là tám người.

Từ ngày trở thành linh sĩ, cuộc sống cứ tấp nập, tuy rất thú vị nhưng cũng có lúc thấy mệt mõi. Lướt được một lúc, mắt cậu cũng híp lại. Lật người dậy, Minh tắt điện thoại rồi để ở tử đầu giường rồi mới nhắm mắt ngủ, một giấc ngủ trọn vẹn, không xen lẫn tu luyện hay thiền.

Minh gật đầu cười chào lại rồi triệu hồi Gà Trống Trắng ra. Con gà cao hai mét phủ phục xuống đất, Minh lấy tay chống vào lưng nó rồi nhảy lên. Ngồi vững trên lưng Gà Trống Trắng, Minh ra hiệu cho nó đứng dậy.

Lúc trước Minh cũng không muốn tìm hiểu nhiều, vì cậu hiểu rõ bất cứ ai cũng có bí mật riêng cho mình, Minh cũng không muốn xen vào chuyện của người khác. Bản thân Minh và Phạm Nhã cũng không nói chuyện riêng mấy lần, có lẽ vì đều có tính cách lạnh nhạt, mỗi lần nói chuyện, cả hai đều chỉ hai ba câu s·ú·c tích rồi thôi.

Gần tới tường thành, Minh ra lệnh Gà Trống Trắng đáp xuống. Thu hồi nó lại rồi sau đó Minh tự đi bộ rồi làm thủ tục vào thành.

Minh nhìn tách máu rồi lại ngước lên nhìn cái bóng. Miệng Minh định há ra nói điều gì đó thì đột nhiên trần nhà nứt toạt, cả khu chung cư bị dở lên. Bầu trời phía trên xuất hiện trước mặt cậu, nền trời đỏ máu. Cùng với đó là một con vái vật khổng lồ đang gào thét, nó cao hơn núi, toàn thân đỏ thẫm, đầu như hổ mang, đuôi như rắn đuôi chuông, có bốn chân như chân voi, mắt màu tím to như hai cái ao phát sáng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô đem theo một sấp giấy tờ rồi phát cho mỗi người.

Vòng đấu loại cá nhân thì khá giống đấu xếp hạng của đội tuyển, có điều là số người tham gia sẽ rất đông. Người xếp hạng càng cao thì sẽ có tích điểm càng cao. Tích điểm đó sẽ tính vào tổng điểm của đội.

Con gà sãi cánh ra, đôi cánh rộng hơn bốn mét trắng muốt thu hút rất nhiều linh sĩ xung quanh. Gà Trống Trắng gáy lên một tiếng rồi vỗ cánh bay lên, chở theo Minh bay về phía tường thành.

Lúc này, Minh trở nên lý trí đến lạ, sâu chuỗi toàn bộ dữ liệu trong giấc mơ rồi đưa ra nhiều giả thiết. Trong giấc mơ, cả cậu và Phạm Nhã đều có ngoại hình trưởng thành hơn, không nhiều nhưng chắc cũng tầm hơn một năm thậm chí là hai năm sau. Điều này có thể dẫn ra giấc mơ này diễn tả tương lai từ một đến hai năm sau.

Cô Xuân có việc tạm thời rời đi, những thành viên của đội ngồi xúm tụm vừa nghỉ ngơi vừa trò chuyện. So với bốn tháng trước vừa mới gặp nhau, họ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Kể cả người tưởng đâu khó ưa khó gần như Thiên cũng lâu lâu chêm một câu đùa hay hùa theo trò đùa của người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không có đồ đạt gì nhiều để dọn, Minh xách ba lô rồi ra khỏi bí cảnh. Người lính gác cổng nhìn thấy minh thì cũng gật đầu cười. Ba tháng nay, một thằng nhóc mười lăm tuổi ra ra vào vào bí cảnh như cơm bữa cũng không còn xa lạ với những người thường xuyên canh gác ở đây.

Ban đầu thấy Minh tu vi còn yếu mà đã vào nơi này họ còn có ý can ngăn, nhưng lâu dài thấy mỗi lẫn bước ra Minh đều nguyên vẹn hơn nữa tu vi tinh tiến thì họ cũng không nói gì thêm. Tuy không nói chuyện qua lại nhiều với nhau nhưng mỗi khi ra vào cổng thì họ đều gật đầu chào xem như là có quen biết.

Cậu biết, giấc mơ là phản chiếu của quan sát trong hiện thực và trí tưởng tượng. Con người có thể tưởng tượng ra những điều kỳ quặc trong giấc mơ, nhưng nó phải dựa trên những hình ảnh đã quan sát được. Không ai có thể mơ thấy một người mình chưa từng gặp.

Sau đó cô bắt đầu thông qua thể lệ và các hình thức thi đấu.

Minh cảm thấy được, giấc mơ này chỉ dẫn cho cậu rất nhiều điều, cậu cũng hoàn toàn tin tưởng vào nó, vì từ trước tới nay Minh luôn cảm giác bản thân có một năng lực tâm linh nào đó mà cậu không thể hoàn toàn nắm giữ, cho dù có giấc mơ tiên tri thì cũng không kỳ lạ.

Nhìn ngó xung quanh, Minh thấy bài trí trong phòng có chút thay đổi, có nhiều đồ vật mà cậu chưa từng thấy trước đây. Minh cũng không suy nghĩ nhiều, lấy một bộ đồ lạ hoắc trong tủ quần áo rồi vội thay đồ, cậu bước xuống nhà. Trời đã chiều tà, chắc cha mẹ đã về rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 32. Thi đấu sắp đến

Còn ông lão kia, chưa từng gặp cũng chưa từng biết, nhưng ông ta cho Minh cảm giác là người tốt, đặc biệt là áo bào đỏ, viền trắng kia cũng cho cậu nhiều liên tưởng nhưng cũng không dám chắc.

Lần nữa nghĩ về sự xuất hiện của Phạm Nhã, Minh trầm mặt rồi ánh mắt loé lên một ý tưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mở mắt ra, Minh chợt thấy mình cao lớn hơn một ít. Dụi mắt thì thấy tầm mắt của mình cứ mờ mịt hư ảo. Minh cho là mình còn say ke nên lắc mạnh đầu để tỉnh táo hơn. Quả thật có hiệu quả, khung cảnh xung quanh trở nên rõ ràng hơn.

Nhiều lúc Minh cũng tự hỏi liệu có phải mình có người duy nhất sống hai đời, có ký ức kiếp trước hay không. Nhưng thông qua biểu hiện của Phạm Nhã, Minh cũng cảm thấy cậu ta không giống như người Trái Đất giống như mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32. Thi đấu sắp đến