Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42. Hồ Thần Hộ Quốc – Hộ Quốc Phu Nhân
Có điều nhờ sự xuất hiện của Hồ Nương, tảng đá trong lòng Minh dở xuống phần nào. Đó là chênh lệch số lượng lục giai giữa hai bên. Trong lời Phạm Nhã kể, tà ma đương nhiên không chỉ trông chờ vào bí cảnh Hoả Ngục, chúng còn mời thêm một số lục giai từ nơi khác tới.
Nói rồi, kéo đi. Vua thoát nạn. Về sau, vua Lê lấy được thiên hạ, mới lập một ngôi đền ở chỗ ấy, sắc phong cho người con gái ấy là Hộ Quốc Phu nhân. Làng Thanh Liêm cũng thờ thần ấy, gọi là Hộ Quốc Hồ Thần, kiêm cả tước phong là đại vương và công chúa.’
“Tạ ơn chỉ điểm của tiền bối, tuy chưa tìm ra cách nhưng tiên cơ đã có, cháu sẽ dùng hết sức mình để cứu nguy.”
Giọng nàng êm như chim hót, mềm mại lại đánh động lòng người, vừa nghe khó thể quên.
Minh ngẩn người, không ngờ lại là nhân vật này, khá ít người biết. Nhưng được xưng là Hộ Quốc Phu Nhân chắc chắn không đơn giản. Trải qua nhiều đời hưởng hương hoả, được thờ cúng, đây là một vị thần hết sức đáng gờm.
Nghe vậy Hồ Cơ cười nhẹ, cúi chào rồi biến mất, không biết đã ẩn nấp khí tức rồi đi đến góc nào. Nàng để lại cho Minh một chiếc chuông bạc, có việc gì cần liên hệ thì dùng nó.
Minh cau mày, việc Hồng Lão sẽ phụ trách đối phó Hoả Ngục U Mãng Thú thì Minh đã đoán trước, dù sao một trong ba người xuất hiện trong giấc mơ đó của Minh cũng có Hồng Lão, nhưng về việc long mạch, Minh thật sự cảm thấy mù mịt.
(Trích Vũ Trung Tuỳ Bút, Chương LXXXIV, truyện vua Lê Lợi.)
“Trăm nghe không bằng một thấy, lần này hữu duyên gặp mặt mới thấy tiền bối khí chất phi phàm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Âm thanh của hệ thống vang lên.
“Chúa công chớ khiêm nhường, ngài là người mệnh cách cao quý, Hồ Nương được đi theo phụ tá đã là duyên trời ban. Ngày sau xin chúa công cứ gọi là Hồ Nương, hai tiếng phu nhân Hồ Nương không dám nhận. Cũng thẹn vì xuất hiện chỉ là hoá thân, không thể ra hết sức mình, nhưng mỗi khi chúa công sai xử Hồ Nương cũng sẽ không ngại giang nguy.”
"Nàng mà phù hộ cho ra chạy thoát, thì ngày sau tất sẽ báo đền".
“Xin tiền bối nói rõ hơn.”
“Hệ thống, sử dụng thẻ triệu hồi thần thoại.”
Minh cũng bị sự xuất hiện của nàng làm cho choáng ngợp, nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tuy xinh đẹp đến mấy như trong lòng Minh cũng khó mà sinh ý khinh nhờn, chỉ là bị kinh động trước thần nhan.
Một tiếng ting vang lên trong đầu Minh.
Sau đó, Hồng Lão bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm tu luyện, Minh và Hồng Tuấn ngồi lắng nghe, được lợi rất nhiều.
Gật đầu hài lòng, cả Hồng Lão và Hồng Tuấn đều nể phục tinh thần của Minh, mười bảy tuổi, gánh vác trọng trách lớn như vậy trên vai, họ đều cảm thấy mình không thể làm được.
“Xin đừng quá lời, lần này lão mạo mụi tới đây mong không làm phiền cậu.”
Hồng Lão đặt ống tre xuống, thở một hơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh im lặng lắng nghe, nếu trước mắt không phải một linh sĩ thất giai mạnh mẽ thì cậu đã nghi ngờ đây có phải bịp bợm không. Hồng Lão nói tiếp.
Nghe được lời của Hồ Nương, Minh âm thầm thở phào, may mắn vị thần này rất dễ nói chuyện. Minh cung kính đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây là sư phụ của tôi, mọi người gọi ông ấy là Hồng Lão, tôi nhớ là tôi đã kể cho cậu nghe rồi.”
“Hồng lão nói quá, ngài là linh sĩ thất giai, muốn tăng thọ sao mà khó, há một tứ giai nhỏ nhoi như cháu có thể làm được.”
Hồng Lão vuốt râu, hiền hậu nói.
Minh chưa kịp lên tiếng thì người thanh niên phía sau lưng ông lão đã nhanh chân bước lên trước vẫy tay chào.
Minh nghỉ ngơi một lúc, ổn định lại tu vi.
…
“Tuy cậu không biết, nhưng từ hơn một năm trước, trước khi cậu và Hồng Tuấn gặp nhau thì lão đã bấm quẻ ra sự xuất hiện của cậu. Lão sống lâu, cũng học được nhiều thứ, biết xem tinh tượng chuyển dời, khí vận hưng suy, nên biết trước một ít chuyện.”
…
Hồng Tuấn nhanh nhảu đáp, cười rất tự hào.
Nói đến đây Hồng Lão hít sâu một hơi rồi nhấp tiếp một ngụm sinh mệnh thuỷ, để lại Minh ngồi trầm mặt. Một lúc sau Minh nhắm mắt rồi lại mở ra. Vái tạ.
Minh thở phào, cũng không hiểu vì sao lúc nảy lời ăn tiếng nói của mình là cũ xưa phong kiến như vậy, nhưng cũng lắc đầu cho qua, không hiểu thì cũng không cần cố tìm hiểu.
“Cậu là một người có mệnh cách đặc thù, ứng vận mà sinh. Nhìn xem chắc cậu cũng đã biết về tai ương sắp ập tới Chiêm Thành. Thành chủ cũng đã tìm tới tôi, Hoả Ngục U Mãng Thú lão sẽ phụ trách. Nhưng long mạch sụp đổ đã là mệnh số, dù có biến số cũng không thể ngăn lại. Đó là tai kiếp của Chiêm Thành, cũng là tai kiếp của nhân loại. Chính nhân loại phải giải quyết hậu quả.”
Hồng Lão nhấp một ngụm, khẽ gật đầu.
Xác định đã không có ai, Minh hít một hơi, gọi hệ thống.
Một lúc sau, Minh mời hai người vào động. Lấy ra một ít nước tre rồi mời khách.
“Phu nhân chớ đa lễ, được phu nhân đến đây phụ tá đã là điễm phúc của ta. Ngày sau xin phu nhân chỉ giáo nhiều hơn.”
Hồ Nương cười duyên, đứng thẳng dậy.
"Ta nuôi mày có phải chỉ dùng đi săn cáo đâu".
“Lòng của Hồ Nương ta xin nhận, nhưng lễ tiếc không thể bỏ qua. Ngày sau sẽ có cường địch, đến lúc đó ta cần Hồ Nương tương trợ, bây giờ đành phải khiến Hồ Nương chịu thiệt, lưu trú nơi bí cảnh, lúc nguy cấp mới là thời cơ hiển thánh.”
Thân nàng mặc giao lĩnh, bên trong là yếm đào, ngoài là áo nhiều lớp màu trắng phất phơ như cánh hoa nở rộ, dưới mặc váy đen chấm gót, hông có thắc lưng trắng lấp lánh màu ngũ sắc, trông như một phu nhân nhà quyền quý, liễu yếu đào tơ nhưng thực chất là là một linh sĩ lục giai chín sao cực kỳ mạnh mẽ.
Khi đó Chiêm Thành thiếu mất hai linh sĩ lục giai so với bên đối đầu. Khi ấy phải hi sinh rất nhiều linh sĩ ngũ giai mới có thể ngăn hai con lục giai kia trong thời gian ngắn.
Minh bừng tỉnh, cúi chào ông lão.
Phạm Lão vuốt râu cười, đáp lễ. Giọng nói của ông trầm trầm và điềm đạm.
“Đến lúc thực hiện kế hoạch tiếp theo rồi.”
Vì bản thân cũng được, vì nhân loại cũng được. Minh chỉ biết làm theo trái tim, dùng hết sức mình để bảo vệ mảnh đất này. Cậu đã có manh mối, long mạch, tre trăm đốt. Với ngộ tính như Minh thì từ đó tìm ra giải pháp là điều sớm muộn.
“Ngày cậu thức tỉnh bản mệnh linh vật, tinh tượng đột ngột chuyển di, trên đất khô cằn bí cảnh Hoả Ngục lại có măng tre mọc lên, ấy là điềm báo. Bản thân cậu chính là người có thể cứu dậy long mạch, cũng là người có thể cứu lấy Chiêm Thành. Lão cũng không thể nhìn ra tận tường huyền cơ trong quẻ, nhưng mệnh trời là vậy, cách là do cậu nghĩ ra, lão chỉ có thể chỉ ra huyền cơ nằm trong bản mệnh linh vật của cậu, mong ngày đó cậu sẽ ngộ ra. Tai kiếp, đã không xa.”
Hồng Tuấn hào hứng nói, trong lòng có chút bồi hồi. Không ngờ tên nhóc tình cờ gặp một năm trước giờ đã có tu vi ngang bằng mình. Hồi tưởng lại năng lực của Minh, Hồng Tuấn luôn có dự cảm bây giờ anh ta cũng không đánh lại Minh nữa.
Hồng Tuấn đứng kế bên không biết làm sao tham gia vào cậu chuyện, thằng nhóc Minh này mới có mười bảy tuổi đầu mà đã nói năng khách sáo như ông già, hai ông cháu nói chuyện khiến anh ta không chen vào được nên chỉ biết ngồi cạnh lắng nghe.
Sau khi Hồng Lão và Hồng Tuấn rời đi, Minh ngồi một mình trong hang, chìm vào những suy nghĩ mông lung. Bản thân cậu chưa từng nghĩ rằng mình là anh hùng hay sẽ trở thành anh hùng. Tâm tư Minh lạnh nhạt vốn không tiếp s·ú·c với người dân Chiêm Thành nhiều mà thường ru rú ở nhà đọc sách, tu luyện. Nhưng nghĩ tới cảnh Chiêm Thành gặp hoạ, người người li tán, trong tâm lại không sao thấy yên được.
Khi quân Minh đuổi theo gần đến nơi, vua bèn nhảy vọt vào bụi rậm. Quân Minh xuýt c·h·ó săn để tìm, c·h·ó cứ sủa vào bụi rậm. Quân giặc đang hồ nghi không biết ra sao, thì chợt thấy trong bụi rậm có một vật đầu người, thân hồ ly, chạy vụt ra ngoài vòng vây. C·h·ó bèn đuổi theo. Quân giặc nổi giận, chém c·hết ngay con c·h·ó mà nói
Minh bất ngờ, cậu biết nhân vật này, dù sao trong Đại Việt Kim Cổ Thi Ca Tập cũng có nhắc đến. Đặc biệt là trong Vũ Trung Tuỳ Bút của Phạm Đình Hổ.
“Chào, Minh, tôi là Hồng Tuấn đây, nhớ tôi không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hồ Nương xin ra mắt chúa công.”
Nhưng theo lời Hồng Lão, tai hoạ sắp tới, cậu cũng không còn nhiều thời gian. Những kế hoạch ấp ủ phải nhanh chóng thực hiện. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Quả nhiên là thiếu niên kỳ tài, bản mệnh linh vật kia cũng diệu dụng vô tận. Uống một ngụm nước này cũng làm lão như trẻ ra mười tuổi.”
Quả thật, nếu là người thường nói lời này Minh còn tin, tuy sinh mệnh thuỷ có thể cung cấp sinh mệnh lực, nhưng sinh mệnh thất giai tràn đầy như biển, chút ít sinh mệnh thuỷ cũng chỉ là muối bỏ biển.
Minh gật đầu cười, cậu nhìn về ông lão vẫn đứng im lặng phía sau, tuy trong lòng đã nắm chắc nhưng vẫn hỏi.
Nàng hơi nhún người ra mắt.
‘Chúc mừng ký chủ, triệu hồi được hoá thân Hồ Thần Hộ Quốc – Hộ Quốc Phu Nhân.’
‘Ta khi nhỏ thường vào xem ở trong sân rồng, thấy bên võ ban có đặt pho tượng vị Hộ Quốc Phu nhân. Tượng ấy đầu người, thân hồ ly, dáng rất đẹp, hình dung một thiếu nữ búi tóc cài trâm. Ta lấy làm lạ, khi trở về có hỏi đấng tiên đại phu ta, thì tiên đại phu ta nói rằng, khi xưa, vua Lê Thái Tổ đánh nhau với quân Minh, bị thua, quân Minh đuổi theo gấp lắm. Đang lúc chạy giữa đường, vua trông thấy một người con gái c·hết, vua bèn dừng lại, rút gươm ra đào lỗ để chôn cất và khấn rằng.
Từ trong không gian trước mặt Minh, một tia sáng chín màu rực rở nở ra như hoa sen. Từ trong ánh sáng, một bàn chân đeo hài gấm từ từ bước ra. Một lúc sau, hiện rõ ra là một người con gái vẻ ngoài tầm mười tám tuổi. Tóc đen dài chấm thắt lưng mượt mà xoả tung bay, dáng người uyển chuyển thước tha, vẻ mặt đẹp như tiên, đoan trang hiền hậu. Hai cánh môi tựa hai hoa đào khép nép, mày liễu mắt phượng, trông vừa trang nghiêm vừa kiều mị.
Minh lắc đầu cười, biết rõ Hồng Lão chỉ đang khách sáo.
Chương 42. Hồ Thần Hộ Quốc – Hộ Quốc Phu Nhân
“Chẳng hay ông cụ phía sau là?”
Hồ Nương tuy cũng là lục giai, nhưng là lục giai chín sao, hơn nữa còn là một vị thần, đừng nói là hai con dị tộc lục giai, gấp hai, ba lần nữa thì nàng cũng có thể lo được. Có điều mọi việc khó phòng biến cố, không thể chủ quan.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.