Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48. Hồi kết ác chiến
Minh gật đầu, trong lòng có chút mừng. Nhưng chưa để họ mừng lâu, long mạch đã đánh tới. minh và Phạm Nhã đã bị đập bay xuống đất lại nện ra một cái hố to. Máu mũi máu miệng văng tung toé, nhưng miệng cả hai đều nở nụ cười.
“Kết thúc!”
Trong mắt cậu là sự kiên định tuyệt đối, không hề giống như hình ảnh Minh nhẹ nhàng ôn hoà mềm mỏng như thường.
Quả cầu hoá thành vô s·ú·n·g ánh sáng đen trắng phóng tới Nham Độc Thiềm Thừ như bão đ·ạ·n, sinh tử nhị khí đánh cho sinh mệnh của nó te tua, sinh cực hoá tử, sinh mệnh mạnh mẽ như lục giai cũng nhanh chóng khô kiệt. Sau khi hào quang tan biến, Nham Độc Thiềm Thử giừo chỉ còn một cái xác khô. Đó chính là song sinh bản mệnh linh vật Sinh Hoa – Tử Hoa.
Liệt Vân Báo không chịu kém cạnh, nó há to miệng, một cột sấm khổng lồ màu đen ngòm từ đó phóng ra, hướng thẳng về phía Hồ Nương. Cùng lúc, mưa tuyết nổi lên vần vũ, rét lạnh kéo tới như muốn đông kết tất cả.
Chợt từ trên trán của nàng sáng lên một dấu ấn hình hoa sen màu đỏ rực rỡ, từ sau lưng xuất hiện chín cái đuôi cáo phấp phới che khuất cả bầu trời. Khí thế đột ngột tăng mạnh làm Liệt Vân Báo và Tà Băng Sư phải khuỵ chân xuống, muốn dùng sức để đứng lên cũng khó. Cùng là lục giai, nhưng Hồ Nương có thể dễ dàng áp chế được hai con dị tộc này.
Hai người nhìn nhau, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nó thấy vậy kinh nghi.
Hồ Nương phủi phủi bụi dính trên vạc áo. Nàng từ trên cao nhìn xuống hai con quái vật khổng lồ, giọng lạnh lùng, đột ngột sắc mặt trở nên cực kỳ uy nghiêm.
…
“Bởi vì nhân loại gọi ta là Hộ Quốc Phu Nhân.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có hiệu quả.”
“Khắt xuất khắt xuất.”
“Vì ta là Hộ Quốc Thần Hồ.”
Minh chắp tay lại, từ dưới đất hàng nghìn cây tre mọc lên khắp nơi, rậm rạp như rừng. Thét to.
Tuy vậy, Hồng Lão vẫn bị lực lớn đụng bay. Đâm gãy mấy ngọn núi mới có thể miễn cưỡng dừng lại. Kén sáng biến mất, để lại Hồng Lão toàn thân bầm dập, máu tràn ra càng nhiều hơn. Dù cùng là thất giai, nhưng tuổi tác của ông đã quá lớn, năng lực có chút bị hạn chế. Nhưng chỉ cần có thể khống chế nó lại thì Hồng Lão hoàn toàn có thể giải quyết.
Hoả Ngụ U Mãng Thú rít lên thành từng tiếng âm độc.
“Sinh tử đại hoa diệt.”
Tiếng vừa dứt, từ chín cái đuôi to lớn phóng ra một quả bóng với những màu sắc khác nhau với uy lực cực lớn. Như bị ảo ảnh định trụ, Hoả Ngục U Mãng Thú không thể né tránh, chín quả bóng vừa phóng tới vừa biến lớn. Chạm với nó cũng không nổ tung mà xuyên qua nó mà bọc gọn lấy, chín quả bóng tạo thành chín lớp bọc định trụ Hoả Ngục U Mãng Thú, khiến nó không thể thoát thân. Bị khống chế gắt gao.
“Chiêu trò nhiều lắm, nhưng kết quả đã sớm định đoạt, chịu c·hết đi!”
Nói rồi từ dưới chân nó dâng lên một cơn sóng khổng lồ, sóng không tạo nên từ nước mà tạo thành từ dịch độc, đỏ ngòm, nóng rực mà h·ôi t·hối. Lao ầm ầm tới đội quân nhân loại. Trên đường sóng đi còn đập qua dị tộc, nó cũng chẳng hề quan tâm, một lũ pháo hôi. Có c·hết cũng là đáng cho cái tội vô dụng.
Phạm Nhã thở dốc, cảm nhận như mình đ·ã c·hết đi mấy chục lần, nghị lực của người trùng sinh giúp cậu ta có thể kiên trì tới giờ, nhưng không ngờ Minh cũng có thể chịu đựng được, điều này càng khiến cậu ta nể phục Minh hơn.
“Diệt Ma Thần Lôi!”
“Nhân loại khốn kiếp, đừng nghĩ một mình ngươi biết chơi độc.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vận sức toàn thân, thương trong tay phóng ra như thiên phạt. Một cú chuẩn sát đâm thẳng vào miệng của Ngục Ma Khâu Dẫn, thương vừa chui tọt vào bụng, da thịt con quái lập tức nứt ra, từ đó ánh sáng kinh khủng chói loà phá thịt mà ra.
Lê Anh Như trên trời chớp thời cơ, tay lật úp ngửa ra. Mưa cánh hoa màu đen hoá thành trắng, thánh quang lung linh mang theo sinh mệnh thuần khiết rơi xuống. Cánh hoa rơi phủ lên sóng độc. Nó nhanh chóng bị thanh tẩy rồi hoá thành màu xanh biếc, độc tính hoàn toàn bị tiêu trừ.
“Cửu vĩ hồ tộc, thần thú. Không thế, thần thú tuyệt tích nhân gian, vì sao ngươi lại giúp đỡ nhân loại.”
…
Nàng cũng không muốn trêu đùa với chúng. Chín cái đuôi phát sáng lao tới như chín con rồng, đâm nát cơ thể hai con quái. Không dừng lại, chín cái đuôi không ngừng vung vẫy để lại vô số lổ máu trên thân Liệt Vân Báo và Tà Băng Sư.
Thế là cả hai điên cuồng lao lên.
Nhưng việc này còn khó hơn lên trời, hiện tại ông còn đang bị đè đánh chứ nói chi khống chế nó lại.
Lúc này giọng nói của Hồ Nương điềm đạm vang lên.
“Lời ấy sai rồi, ta là nhân loại, sinh ra trong nhân loại, do nhân loại nuôi sống. Há lại có thể trơ mắt dị tộc chúng bay tàn sát đồng bào.”
Hoả Ngục U Mãng Thú phóng lên tận trời, quanh thân hiện lên chín chín tám một vòng sáng màu tím, hung hăng đâm về phía Hồng Lão. Phạm vi t·ấn c·ông khổng lồ làm ông muốn né cũng không kịp. Tím trong tay vạch ra, vô số con hạc hiện ra rồi bao bọc lấy ông, tạo thành một cái kén có mật độ cực cao bảo vệ Hồng Lão.
Hồ Nương che miệng cười khúc khích, váy đen theo gió gợn sóng nhẹ nhàng. Nàng nhìn về phía Liệt Vân Báo và Tà Băng Sư một cách khinh miệt. Khí thế hoá thành từ đợt huỳnh quang trôi nổi xung quanh người.
Nhưng long mạch không cần dùng nhiều sức, đuôi nhẹ quẩy một cái thì lồng tre đã tan tành.
Kiếm trên tay nhuộm màu đỏ rực, phóng tới Hoả Ngục U Mãng Thú. Kiếm quang phân thân ra thành trăm vạn đạo, từ kiếm hoá hình th·ành h·ạc đỏ, tiếng hạc kêu lên rợp trời. Tất cả đâm sầm vào người nó như thiêu thân, khiến nó tức tối gào thét.
Bên Ngô Bá Đồng, ông cũng đã đánh đến Ngục Ma Khâu Dẫn liên tục bại lui. Nhận ra đến lúc kết thúc. Ông vỗ lên mai Huyền Tinh Kim Quy ra hiệu.
Bà không cho nó cơ hội chuyển mình. Hai tay đưa lên cao, một úp một ngửa, cánh hoa đen trắng giao nhau rơi xuống rồi cuộn vào nhau thành một quả cầu hoa khổng lồ che khuất bầu trời.
Hằng hà dị tộc theo đó ngã xuống, t·hi t·hể xám xịt như tro tàn. Nham Độc Thiềm Thừ cũng bị dính đòn, sinh mệnh trôi qua như suối, cơ thể bất lực thấy rõ. Nó rống giận.
“Tôi có thể thử.”
Lê Anh Như bay lên tận trời, biển mây tía sáng rực lên từng đợt sóng màu đen đáng sợ. Cánh hoa đen bay đầy trời, sắc bén như cương thiết, toả ra khí tức t·ử v·ong trầm nặng. Đâm ầm ầm xuống Nham Độc Thiềm Thừ và đoàn quân dị tộc phía dưới. Từ cánh hoa rơi xuống chúng như hoá thành hư vô, thực chất là phân giải thành t·ử v·ong khí chui tọt vào kinh mạch, lục phủ ngũ tạng của chúng, từ từ đầu độc, rút lần rút món sinh lực của chúng.
Tử cục đã có đường ra, họ đã tìm ra nguyên nhân long mạch bị ma hoá, chính oán khí từ Uế Thiên Ma Thai đã len lõi vào trong long mạnh, từ từ ảnh hưởng đến nó. Chỉ cần thanh tẩy toàn bộ oán khí thì long mạch sẽ không còn bị b·ạo đ·ộng nữa.
“Mi không phải nhân loại, mi là ai? Không thù không oán thì mau mau né đường.”
Nói thì dễ nhưng làm thì khó, chính là vì mỗi khi thanh tẩy oán khí ra khỏi người nó, thì oán khí lại tìm đường lập tức quay lại cơ thể long mạch, thế là công dã tràn.
Khắt nhập, đó là linh thuật Minh đạt được sau khi đột phá tam giai, cùng bộ với khắt xuất và tre trăm đốt, diệu dụng vô tận, có thế hoá tre trăm đốt thành vô số tổ hợp khác nhau, tạo thành nhiều hình dạng, hiệu quả khác biệt không hạn chế khả năng. Ví dụ chiếc lồng này có tác dụng phong ấn, giam cầm, thanh tẩy. Chỉ cần Minh có thể nghĩ ra, tre trăm đốt có thể tạo thành.
Nhưng lúc này từ phương xa, một vệt sáng chín màu quét tới, lập tức chắn trước người Hồng Lão. Đó là Hồ Nương, nàng lạnh lùng nhìn về phái Hoả Ngục U Mãng Thú, sắc mặt điềm tĩnh.
…
“Điêu trùng tiểu kỹ.”
Phạm Nhã chớp cơ hội, dùng thủ đoạn của mình.
Bên dưới, chiến trận cũng rất ác liệt, linh sĩ bên nhân tộc tuy có uy thế tạo ra từ trước nhưng cũng không tránh khỏi t·hương v·ong thảm trọng.
Sóng đi đến đâu càn quét tới đó, đất khô cằn nứt nẻ, có cây c·hết úa, nhưng chưa kịp chạm vào nhân loại. Nơi xa, Huyền Tinh Kim Quy chân đạp đất, mặt đất nứt ra, dưới lòng đất hàng loạt gai đá bén nhọn khổng lồ mọc ngược lên, hoá thành một mái vòm khổng lồ chặn đứng sóng độc lại.
Trong đôi mắt kinh sợ của hai con dị tộc lục giai, những quang cầu trôi nổi rơi xuống người chúng như trời sập, nện chúng đến thịt nát xương tan. C·hết không thể c·hết thêm.
Chương 48. Hồi kết ác chiến
Ngay lúc Phạm Nhã nảy sinh thoái chí, Minh bước lên, thở hổn hển, tu ừng ực ba bốn ống nước tre. Khó khăn nói ra.
Phía ngoài thành, ngay khi Mã Hồng Ngọc và Nguyễn Thành Quân vẫn đang triền đấu với hai con dị tộc lục giai thâm niên.
Hồng Lão thấy vậy lập tức đề phòng thủ thế, ông có thể nhận ra cô gái này có khí tức không phải nhân loại.
Hồ Nương mĩm cười, nhìn vào Hoả Ngục U Mãng Thú. Dù cách biệt tận một đại cảnh giới, nhưng bản thân nàng là hoá thân của một tồn tại vượt xa cửu giai, vượt cấp chiến đấu với lũ tầm thường này đương nhiên có thể.
Nhưng họ đã tìm ra giải pháp. Lồng tre của Minh có khả năng tẩy oán khí ra khỏi cơ thể long mạch, ngay khi oán khí chưa kịp biến vào, Phạm Nhã lập tức dùng Diệt Ma Thần Lôi đánh tan oán khí, không cho nó cơ hội quay lại. Loại lôi pháp này có thể khắt chế những loại năng lượng tiêu cực rất tốt, khả năng huỷ diệt còn vượt trội hơn tre trăm đốt của minh, vốn dĩ tre trăm đốt thuộc về phần ‘sinh’ chứ không phải ‘diệt’.
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng có phần sinh mệnh thuỷ của Minh có tác dụng trị liệu vô cùng hiệu quả, gãy tay gãy chân, xương sườn đứt đoạn cũng có thể nhanh chóng trị liệu.
Hoả Ngục U Mãng Thú khinh thường liếc mắt, miệng phun khói độc, từng con hạc bay vào liên b·ị đ·ánh tan tác không thể chống cự.
Nó phóng lại, chân như trụ trời đạp mạnh xuống người Hồng Lão như trời giáng. Ông lập tức di hình né tránh, tay áo bồng bềnh giản ra một cách khó tin, từ đó hai con hạc khổng lồ bay ra đâm sầm vào người Hoả Ngục U Mãng Thú rồi nổ tung, khiến nó phải lui lại vài bước.
“Nhân loại, ngươi đã có tuổi, sức cùng lực kiệt. Nếu là vài năm trước thì ta còn kiên nể vài phần. Khôn hồn thì mau mau tránh ra, thù oán giữa ta và Chiêm Thành có liên quan gì đến ngươi, tránh ra còn bảo toàn một mạng.”
Tuy hiệu suất không cao, nhưng chỉ cần làm nhiều lần như vậy, cũng có lúc oán khí bị tẩy sạch.
“Cửu trọng giam khống.”
Ngục Ma Khâu Dẫn nổ thành thịt nát vun vãi khắp nơi, h·ôi t·hối khó ngửi.
Lập tức, rừng tre đứt lên từng đốt phóng lên tận trời. Không dừng lại, Minh lại hô to.
Tại long mạch chi địa, lúc này Minh và Phạm Nhã tìm ra đối sách, đứng lên tiếp tục chống lại long mạch. Suy từ bản chất ra cách giải quyết. Họ đã biết cách ứng đối.
Thế là hai người điên cuồng lao vào lặp lại chiêu thức, mỗi lần như vậy là b·ị đ·ánh cho què quặt nhưu hai con thiêu thân không s·ợ c·hết không ngừng lao về mặt trời.
“Hồng Hạc Lưu – Vĩnh Thế Phong Cấm!”
“Nó đã rất yếu, nên không được chữa trị thì sẽ nhanh chóng bị sụp đổ, thời gian không nhiều. Tôi…không biết cách giải quyết.”
Hồ Nương không sợ, hừ lạnh.
Kim Quy hiểu ý, rống to, đạp chân, ngửa ra sau. Toàn thân sáng rực ánh vàng, huyền tinh trên mai toả ra thất thải quang huy, trông thần tuấn vô cùng. Theo đó Ngô Bá Đồng cũng phát sáng, áo choàng phấp phới như tướng nhà trời. Thương trong tay thừa hưởng sức mạnh từ Huyền Tinh Kim Quy cũng toả sáng óng ánh.
Minh và Phạm Nhã lê thân què quặt lại gần nơi long mạch đang phủ phục. Cậu ta khàn khàn nói, máu từ miệng vẫn chảy chưa dứt.
Toàn thân nàng phát sang lung linh, hoá thành một quả cầu chói loá, rồi nhanh chóng biến lớn. Hồ Nương hiển lộ nguyên hình, Hồ Thần khổng lồ với chín cái đuôi trắng muốt che trời. Thần thánh mà uy nghiêm, cũng không thiếu phần duyên dáng. Hồ Thần gầm lên uy mãnh, phóng tới trước Hoả Ngục U Mãng Thú.
Những đốt tre như có điều hướng, lập tức xoay vòng, trong nháy mắt hoá thành một lồng giam lập phương bao quanh long mạch.
Hồng Lão biết không có thời gian để kinh ngạc, nhanh chóng vọt tới, gật đầu tạ ơn Hồ Nương rồi dùng ra tất sát kỹ của mình.
Hồng Lão lau máu trên khoé miệng, áo bào trắng đã nhuộm đỏ máu, ho húng hắng, trầm giọng nói.
Lôi trụ uy mãnh phóng tới vừa chạm tới quang cầu thì lập tức chợp tắt như chưa từng tồn tại.
“Không cần lo lắng, tuy ta không phải là nhân loại nhưng là đồng minh của nhân loại. Tuy ta chỉ là lục giai, nhưng khống chế tên ngu ngốc này không khó. Ngươi có chắc chắn có thể hạ nó không?”
May mắn long mạch phát điên nên nó chỉ muốn p·há h·oại, không có mục tiêu cụ thế, cũng không có ý tất sát Minh và Phạm Nhã, nếu không cả hai cũng không dám liều lĩnh như vậy.
Hồng Lão vốn là người có kinh nghiệm dày dặn, có thể nhận ra ai dối ai thật. Nhìn nàng này người mang phúc đức dày nặng, không phải địch. Ông trầm trọng gật đầu, đồng ý phối hợp.
Ngược lại hai con dị tộc vừa vào giai Nham Độc Thiềm Thừ và Ngục Ma Khâu Dẫn thì dễ đối phó hơn.
Bị thương nặng như vậy, nhưng bởi sinh mệnh lực của lục giai vô cùng mạnh mẽ, chúng vẫn còn sức để liều mạng đánh trả. Tà Băng Sư dẫm mạnh chân xuống đất, băng từ đó tràn lan khắp nơi rồi nhanh chóng bao trùng một vùng đất rộng lớn, giống như một lĩnh vực.
“Khắt nhập khắt nhập.”
Chỉ thấy nàng phất tay, từ quanh thân nổi lên vô số quang cầu cửu thải. Như nghìn vạn mặt trời tí hon chói loá, mưa tuyết chưa kịp rời xuống đất đã bị bốc hơi thành hơi nước rồi tan biến. Băng trên nền đất cũng không cầm cự nổi một giây rồi cũng rã ra rồi nhanh chóng bốc hơi.
Như vậy gần ba mươi lần, màu đen trên người long mạch đã tan hết. Nó rống lên rồi rơi rụng xuống. Nằm như sắp c·hết trên mặt đất.
Một lúc sau hai vợ chồng tụ hợp, nhìn nhau, gật đầu. Họ đều biết phải làm gì tiếp theo. Đầu tiên là quét sạch lũ dị tộc còn lại, sau đó ứng cứu hai vị lục giai phía xa.
Mây đen trên trời kéo tới, từng cột lôi điện màu vàng rơi xuống, không đánh vào long mạch, ngược lại là đánh vào không gian xung quanh nó, khói đen bốc xì xì rồi biến mất.
Giọng cậu ta đắng chát, chưa bao giờ Phạm Nhã cảm thấy vô lưucj như vậy từ khi trùng sinh. Chẳng lẽ, dù mình đã trùng sinh về, vẫn không cứu được Chiêm Thành. Một khi long mạch sụp đổ, đất Chiêm Thành không còn được thiên địa bảo vệ, sẽ không còn nơi sinh sống được, người dân phải di tán khắp nơi. Trên đường đi cũng không ai dám chắt có thể toàn mạng đến nơi trú mới.
Cảm nhận được khí thế không hề che giấu của Hồ Nương khiến hai con quái run sợ. Thân hình khổng lồ của chúng không ngừng run rẩy. Tà Băng Sư gầm gừ nói.
Đây cũng là trận chiến căng thẳng nhất Minh từng trãi, tuy chiến thuật cứ lặp lại nhưng hệ số nguy hiểm cao chưa từng thấy. Một chút sơ sót cũng đủ c·hết người. Cứ như vậy, Minh và Phạm Nhã như hai con tiểu cường cứ b·ị đ·ánh rồi đứng lên đánh lén long lạnh rồi lại b·ị đ·ánh xuống hố. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồ Nương không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một chút, phá không cấp tấp bay về hướng bí cảnh Hoả Ngục.
Bên chiến trường thất giai, cả hai đánh từ bí cảnh đánh ra rừng Hoả Ngục. Chiến trường bị tàn phá khủng kh·iếp. Cả một mảnh rừng lớn bị san thành bình địa, nham tương độc vụ vung vãi khắp nơi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.