Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47. Đại chiến
Phạm Nhã đứng phía sau, hai tay chụm lại, toàn thân cậu ta chớp loé lên từng hồi lôi quang màu tím. Cậu ta hô lên, từ lay phóng ra một tấm lưới điện, biến lớn rồi phủ lấy người long mạch.
Đứng trước long mạch, Minh có cảm giác quay lại cái thời ôm máy tính đánh boss thế giới khi xưa. Cậu dùng hết sức, tre trăm đốt từ bốn phương tám hướng nhanh chóng phá lòng đất mà lên, ý đồ kìm kẹp long mạch lại, không cho nó không gian hành động..
Phạm Nhã cắn răng, quệt một máu trên khoé miệng, khó khăn nói.
Lúc này, khói hồng tụ lại, một người con gái xinh đẹp hiện ra, giao lĩnh bồng bềnh khẽ gợn theo gió.
“Ngươi có cảm giác gì kỳ lạ không, cảm giác như chúng ta đã đi qua nơi này gần mười lần rồi.”
…
Bên dưới Huyền Tinh kim Quy dùng cái sừng uốn lượng không ngừng đâm mạnh vào người con giun, chân thì luồn lách tránh né, khiến Ngục Ma Khâu Dẫn liên tục đánh hụt, ngày càng mất kiểm soát, nhanh chóng rơi xuống hạ phong.
“Đó là long mạch.”
Những người còn lại giật nảy mình rồi cùng hào hứng gào thét, vô số linh thuật, đ·ạ·n pháo tiếp tục hướng về lũ dị tộc đang không ngừng lao tới kia.
“Muốn bước ra khỏi bí cảnh, bước qua xác ta trước.”
“Được hưởng mà còn ra vẻ, đến lúc tiêu diệt Chiêm Thành, chúng ta cũng được một bữa no nê, đâu có mấy dịp như vậy.”
Minh kế bên cũng gật đầu, cậu cũng đã có một số ý tưởng trong đầu. Cậu cũng tin vào khả năng của một người trùng sinh, càng tin vào khả năng của mình. Hiện tại chỉ có cách này là giảm ít sự hy sinh nhất.
Ông hoá thành một người khổng lồ ngồi chễm chệ trên lưng Huyền Tinh kim Quy, thương trong tay đâm tới Ngục Ma Khâu Dẫn liên tục như vũ bão, để lại vô số v·ết t·hương khủng kh·iếp. Chỉ một người lại có sức như thiên quân vạn mã, như thần nhân từ trên trới giáng xuống. Hình ảnh người khổng lồ cưỡi rùa thần thật sự có tính ấn tượng rất lớn.
Liệp Vân Báo lấy lại tinh thần, rống giận.
Phạm Nhã không muốn lãng phí thời gian, vội giải thích.
Đột nhiên, chúng cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ. Liệp Vân Báo hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mục tiêu của nó là kết hợp với Ngục Khâu Ma Dẫn nhanh chóng hạ gục tên ngự thú sư trước mắt rồi vọt vào tàn sát lũ nhân loại yếu hơn.
“Không xong, Ngục Ma Hắc Ưng, nó là một con dị tộc lục giai, không ngờ nó lại lọt đến tận đây.”
Vừa mới đến nơi, Minh đã bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn động, thành chủ và Phạm Nhã đang không ngừng phòng thủ trước một con quái vật to lớn. Nói cho đúng, đó chính là một con ma long. Toàn thân khổng lồ, có phần trong suốt.
Đó là Lê Anh Như, thiên phú cũng không kém cạnh chồng, hiện tại bà đã là một linh sĩ lục giai. Giọng nói bà vang vọng như sấm rền, không còn vẻ dịu dàng của một viện trưởng ở bệnh viện quen thuộc.
Con dị tộc kế bên cười ha hả, giọng đầy khinh thường.
Phạm Nhã quả quyết.
Nó điên lên, cứ tưởng đâu việc đánh lén của mình sẽ có hiệu quả, không ngờ lại bị cắn ngược, vừa thẹn vừa giận.
“Việc gì đang xảy ra vậy?”
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng con rồng cũng không cho Minh nhiều thời gian để suy nghĩ, nó gào thét, một cột sáng màu đén phóng ra từ miệng nó rồi phá huỷ toàn bộ rào chắn tre. Thành chủ lập tức tóm lấy Minh và Phạm Nhã rồi tránh sang một bên.
Vừa nói xong, Lê Anh Như đã tiếp cận tới Nham Độc Thiềm Thừ, hai tay nâng lên. Trên trời chấn động, từng đám mây tía kéo đến chằn chịt khiến mặt trời cũng phải bị che lấp. Từ trong mây, từng cánh hoa màu đen rơi xuống như mưa bom bão đ·ạ·n. Bao phủ khắp cả chiến trường. Bà hừ lạnh, mắt nhìn Nham Độc Thiềm Thừ như nhìn vật đ·ã c·hết.
Không chịu bị động, long mạch đập đuôi tới, tốc độ khủng kh·iếp khiến cả hai không kịp phòng ngự, bị quất bay xuống đất.
“Cậu cũng nhận ra phải không?”
Quay lại với tường thành, lúc này tường thành đã hoàn toàn sụp đổ, từng lớp thổ thành do linh sĩ dựng lên cũng đã hoá thành đá vụn.
Đó chính là Hồng Lão.
Minh lập tức lao tới, dựng lên vô số bức tường tre cản trước mặt thành chủ và Phạm Nhã, tường vô số lớp cũng đủ để cho con rồng p·há h·oại một lúc.
Cả hai cười man rợ rồi gia tăng tốc độ, muốn tới Chiêm Thành càng sớm càng tốt, kẽo không kịp chia chát chiến lợi phẩm.
Thành chủ kêu lên.
Dường như mọi thứ vẫn chưa đủ tồi tệ, trên trời cao, một con chim màu đen đáp xuống, nó định phóng tới chiến trường gần cổng thứ nguyên.
…
“Đội trưởng đột phá lục giai, chúng ta được cứu rồi.”
“Ai?”
Cậu ta thở mệt nhọc.
“Kim Quy tộc, làm sao có thể? Không, là bản mệnh linh vật của nhân loại, tên khốn nào, ra mặt đi.”
Kết quả tương tự, nó chỉ cần vùng vẫy một cái nhẹ lập tức lưới điện đứt thành từng đoạn rồi hoá thành hồ quang rồi biến mất hoàn toàn.
Lúc này, dù cho bình tĩnh như Minh cũng đã hoảng loạn, nếu để nó vọt vào chiến trường thì t·hương v·ong sẽ vô cùng khổng lồ. Chờ linh sĩ lục giai từ chiến trường bên ngoài vào ứng cứu thì cũng không kịp.
Với thế mạnh của một người trùng sinh, Phạm Nhã nhìn vào Minh rồi nhìn vào tre trăm đốt. Cậu ta nắm chặt tay, cuối cùng cũng quyết định.
“Nhưng chúng ta không thể đã thương nó, nếu không khí vận Chiêm Thành sẽ hoàn toàn đứt gãy.”
Tiếp đó, Minh tham gia vào trận chiến. Vừa né tráng, dùng mọi cách để khống chế nó, đầu óc thì không ngừng tìm cách, thật sự vô cùng khó khăn.
Nhưng cậu ta không hề than đau, ngược lại là cười nhẹ, liếc mắt nhìn Minh.
Nó có màu đen kịt, thân b·ốc k·hói đen âm trầm, đôi mắt nó sáng rực như hai cái lồng đèn đỏ au trông vô cùng dữ tợn. Thành chủ đang vừa đánh vừa lui, liên tục bị nó đả thương.
Minh lom khom bò dậy, hất cả ống nước tre lên người Phạm Nhã rồi khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm vào long mạch đang điên cuồn lao tới.
Lúc này, tại bí cảnh Hoả Ngục. Một không gian ẩn sâu trong bí cảnh, nơi không ai có thể tìm ra. Một đôi mắt đỏ tươi to như hai cái ao mở trừng, giọng cười man rợ vang lên.
Thành chủ vốn không định đồng ý, như vậy quá nguy hiểm, cả Minh và Phạm Nhã đều là tương lai của Chiêm Thành, không thể để họ xảy ra chuyện gì được.
Cậu vội hỏi.
“Kẻ nào đánh lén, có ta ở đây, xem ai dám vây công chồng ta.”
Từ nơi xa, ông Đồng nhếch mép, trên tay là một cây thương dài hai mét toả ra khí tức vô cùng khủng bố. Lớp linh sĩ mới có tiến bộ thì đương nhiên lớp linh sĩ ngũ giai cũng có tiến bộ. Bản thân ông và vợ thực chất cũng có thể tính là thiên tài vô cùng ghê gớm. Chỉ là sinh con rất sớm so với các linh sĩ khác mà thôi. Thông thường linh sĩ ngũ giai gần tám mươi mới tính đến việc sinh con. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người thì biết gì, đường đến chỉ là một đường thẳng, làm sao chúng ta có thể lạc đường được.”
“Hừ, lũ Hoả Ngục tộc thật vô dụng, một thành nhỏ như vậy cũng phải nhờ chúng ta giúp đỡ.”
Dù vậy, sự trợ trận của ba con chiến sủng khổng lồ với tu vi ngũ giai chín sao cũng thay đổi thế trận. Nơi chúng lướt qua dị tộc ngã như lúa rạp, nơi hơi thở chúng phóng tới đều để lại một núi t·hi t·hể của những con dị tộc xấu số, có cả ngũ giai.
Chương 47. Đại chiến
Phía xa xa, cách rừng Hoả Ngục một đoạn, hai con dị tộc lục giai kéo tới. Chúng vừa trò chuyện, nhưng tốc độ vẫn vô cùng nhanh.
Nhưng nó còn chưa kịp phóng tới. Trên trời đột ngột nổi lên gió dữ, linh khí cuộn trào thành những cơn sóng vô hình, uy áp giáng xuống trần gian như thiên uy.
“Cuối cùng ngày này cũng tới, ma dược của tà ma tộc quả nhiên rất có hiệu quả. Dưỡng thương sáu mươi năm…Chiêm Thành, cũng không nên tồn tại nữa.”
Phất tay, ba con chiến sủng khác lập tức xuất hiện rồi lao vào trận chiến, tuy một khi linh sĩ đột phá thì chiến sủng cũng sẽ nhận được phản hồi. Tuy nhiên, cũng không phải chiến sủng nào cũng có thiên phú sánh bằng Gà Trống Trắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tà Băng Sư hừ lạnh.
“Thành chủ, hiện đang cấp bách, ngài hãy mau đi cứu trợ bên đó. Nơi này giao cho cháu và Minh.”
Lúc này chỉ có Minh và Phạm Nhã đối diện với long mạch, một linh sĩ tứ giai hai sao, một linh sĩ tam giai sáu sao. Đối diện với một con rồng điên lục giai. Nếu để người khác nghe thấy còn tưởng là chuyện cười nào đó.
Minh bỏ mặt tinh thần mệt mỏi, hộc tốc chạy tới vị trí long mạch. Chiến trận vẫn chưa lan tới nơi này, may mắn là vậy, nếu không mọi chuyện sẽ thêm phần ác liệt.
Tà Băng Sư vốn có ưu thế về tinh thần lập tức phản ứng lại, rống lên mạnh mẽ. Tiếng rống của nó vang vọng đất trời, tiếng cười khúc khích cũng theo đó biến mất, như chưa từng tồn tại. Không gian xung quanh hiện ra cảnh thật, trong thực tế, từ nảy đến giờ chúng đều đứng im một chỗ. Bao quanh lấy chúng là những làn khói hồng phấn bồng bềnh.
Ngay khi trận chiến đang nghiên về một phía, từ đâu đó, một cái lưỡi đen xì khổng lồ vung tới, muốn đập mạnh vào người Ngô Bá Đồng, nhưng may mắn Huyền Tinh Kim Quy đã né được trong gan tất. Trên cái lưỡi đen xì đó là độc dược vô cùng khủng kh·iếp.
Nhưng cả hai đều không dám t·ấn c·ông con rồng nên chỉ biết vừa né vừa chịu đòn.
Minh trầm trọng gật đầu. Nhanh chóng phân tích tình hình, nhìn con rồng trước mắt. Minh hít sâu một hơi, trong đầu vận động nhanh chóng để tìm ra kế hoạch.
Nhưng không để nó thoả mãn, một con rùa khổng lồ đột ngột xuất hiện, cái mai rùa như một sân hạ cánh khổng lồ nhanh chóng đỡ được toàn bộ linh sĩ đang rơi xuống. Con rùa đạp không trung lập tức xuất hiện tại vị trí an toàn rồi cho nhân loại trên lưng nó đáp xuống đất.
“Nó đã bị ma thai ô nhiễm, tin tức tốt là nó vẫn chưa bị tiêu diệt, tin tức xấu là nó đã bị ma hoá, giờ nó muốn huỷ diệt tất cả mọi thứ trước mắt. Phải ngăn nó bay tới chiến trường. Bị ma thai đã thương nên tu vi của nó bị hạn chế thành lục giai một sao.”
Nhưng thực tế không hề đơn giản như vậy, tuy năng lực của tre trăm đốt rất cao, nhưng khoảng cách tu vi quá lớn. Long mạch hất đuôi một cái, toàn bộ tre trăm đốt trước mắt bị đứt gãy.
Lúc này hình dạng của nó mới được hiện rõ ra, thân rùa khổng lồ, óng ánh như hoàng kim, trên đầu có một chiếc sừng uốn lượn như sừng rồng, miệng quắp lại như mỏ két, sắc bén vô song, trên mai là từng đồi tinh thể đủ màu lấp lánh phát ra hào quang huyền ảo. Nó giống như thần thú lâm phàm, cứu vớt nhân loại.
Nhưng không để nó cười lâu, vừa ra khỏi không gian ẩn thì trước mắt nó đã xuất hiện một ông lão ngồi thu lu trên một mõm đá, mĩm cười chờ nó nãy giờ.
“Không tệ, một con sư tử ngu ngốc lại có thể phá được ảo cảnh của ta.”
Đột ngột, một giọng cười khúc khích mềm mại của thiếu nữ vang lên. Tinh nghịch lại mị hoặc, tiếng cười vang vọng khắp nơi, truyền vào đầu chúng. Khiến đầu óc của chúng trở nên mờ mịt, suy nghĩ cũng trì trệ.
Sau khi đảm bảo các linh sĩ đã an toàn, con rùa nhanh chóng hoá thành một mũi tên phóng tới con giun, lục giai dị tộc Ngục Ma Khâu Dẫn.
Ngô Bá Đồng cũng không chỉ đứng xa quan chiến, chân đạp mạnh xuống đất rồi đạp phá không trung. Mỗi bước đi thân thể ông lại càng lớn lên. Ba mét, mười mét rồi cho đến khi cao hơn nghìn mét, cây thương trên tay cũng lớn lên theo một cách thần kỳ, đó chính là một linh bảo vô cùng cao cấp.
Đó là Nham Độc Thiềm Thừ, một con dị tộc lục giai khác cũng là thuộc hạ của Hoả Ngục U Mãng Thú.
Cú v·a c·hạm tạo thành một v·ụ n·ổ lớn, Ngục Ma Khâu Dẫn bị đụng bay về phía đám dị tộc, lại gây tử thương vô số. Nó gào thét tiếng người.
Linh sĩ đứng trên tường thành mất chỗ tựa thì rơi rớt xuống đất. Con giun khổng lồ dưới đất há to cái miệng chờ những con mồi thơm ngon chuẩn bị rơi xuống thẳng vào bụng.
Nó gào thét bay ra khỏi không gian ẩn, hiện ra trước ánh sáng là một con mãng xà to như núi, toàn thân dát vảy cứng như thiên ngoại tinh thạch, là rắn nhưng lại có bốn cái chân to như trụ trời trông vô cùng áp bách.
Dù cho ông Đồng có đột phá đến lục giai, ba con chiến sủng cũng chỉ dừng lại ở ngũ giai chín sao, cách lục giai không xa. Nếu không, trận chiến này cũng sẽ sớm kết thúc.
Con rùa kia tên là Huyền Tinh Kim Quy, chính là bản mệnh linh vật của ông, một bản mệnh linh vật cực kỳ đặc biệt, bởi vì nó chính là động vật, từng vào sinh ra tử cùng ông không biết bao nhiêu phen.
“Để ta cho ngươi biết, lý do vì sao người đời gọi ta là Hoa La Sát.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thấy sự xuất hiện của con rùa khổng lồ, các linh sĩ thét to, hào hứng vô cùng, thoát khỏi hỗn loại vì sự xuất hiện bất ngờ của con dị tộc như giun lục giai kia. Nhiều người thét to lên.
Ông Đồng và vợ chỉ mới hơn bốn mươi, năm ngoái đã là ngũ giai tám sao. Qua một năm, đã đạp đến cảnh giới mới, chính là lục giai. Cụ thể là hơn nửa tháng trước, vì muốn tránh tai vách mạch rừng, tin tức này cũng không nhiều người biết.
Lưng đập mạnh xuống làm mặt đất vỡ ra một cái hố to. Minh còn đỡ, chỉ gãy mất mấy cây xương sườn, chẳng mấy chốc liền hồi phục lại. Phạm Nhã thì bị nặng hơn, máu me khắp người trong vô cùng thê thảm.
Một người phụ nữ đạp không lao tới, mỗi bước chân đều nở rộ ra muôn vàng hoa thơm rực rỡ, như tiên nữ giáng trần.
Minh nhíu chặt mày, hình tượng lúc này của nó hoàn toàn không giống long mạch chút nào, càng giống như một con ác long hơn.
“Xin hãy tin cháu, cháu có nắm chắc.”
…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.