Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50. Phải ra đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50. Phải ra đi


Như thế, hai vợ chồng cũng đồng ý để Minh đi với Hồng Lão. Mọi chuyện gấp rút, Minh chỉ có ba năm để đạp chân đến Nhân Hải thành, thế nên dùng hai tuần để tịnh dưỡng, ngày mai là ngày xuất hành.

Thế là một trang bí mật mới được lật ra. Thật ra Ngô Bá Đồng cũng như vợ, không phải người sinh ra ở Chiêm Thành. Vợ ông được người Chiêm Thành nhận nuôi từ khi còn trong tả lót còn ông thì chu du khắp nơi từ năm hai mươi tuổi, đến năm hai mươi mốt tuổi cơ duyên sảo hợp dừng chân ở Chiêm Thành, cưới vợ sinh con rồi xây dựng sự nghiệp ở đây.

Hồng Lão cảm khái.

“Cha mẹ đừng như vậy, vừa qua trận chiến lớn, Chiêm Thành không thể thiếu cường giả, cha mẹ mang trách nhiệm với thành, với người dân, không thể chỉ vì con mà rời bỏ. Con đi theo Hồng Lão cũng rất an toàn, cha mẹ phải tin vào con.”

Ông là người đã nắm giữ được sức mạnh thật sự của khí vận nhãn, nên có khả năng tiên tri cực mạnh, nhiều phen đại chiến thắng lớn đều nhờ khả năng tiên tri của ông.

Nhưng lúc này như có gì sáng lên trong đầu, ông Đồng ngước lên, bước vội về phía Hồng Lão, hỏi gấp gáp, trọng giọng đầy hy vọng.

Ngô Bá Đồng sinh ra tại một thành xa sôi, nơi phồn hoa hơn Chiêm Thành rất nhiều, cách đây không biết bao nhiêu thành lớn nhỏ. Thành đó gần rìa liên minh. Phải biết cấu trúc của Liên Minh Nhân Loại khá đặc biệt, thành càng ngoài rìa thì phải càng mạnh, linh sĩ phải càng nhiều, sức chiến đấu phải càng cao.

“Thứ lỗi cho lão, Oán Thiên Ma Tôn có tu vi vượt xa cửu giai, lão cũng vô phương cứu chữa, nhưng Minh mang theo mệnh cách cao quý, chắc chắn sẽ thoát c·h·ế·t mà phùng sinh, nhưng thời cơ chưa tới, lão cũng không đủ duyên mà giải quyết tai kiếp này của cậu bé.”

“Xin ông cho biết, chúng tôi sẽ làm bất cứ giá nào.”

Từ khi Minh ngất đi, mọi người cấp tốc đưa cậu đi bệnh viện, sau nhiều phen khám nghiệm. Phát hiện lục phủ ngũ tạng, kinh mạch thần hồn vẫn bình thường. Chỉ có điều trong bản nguyên của Minh bị một vầng khói đen vây lấy, khiến cậu bất tỉnh không thể tỉnh lại.

Từ ngày ấy, những người nghe được câu chuyện mà Minh kể về cây Nêu cũng đã làm theo. Phần vì muốn cầu bình an yên ổn cho cả năm, phần vì muốn nhắc nhở về cây tre rợp trời cứu rỗi Chiêm Thành vào ngày hôm đó, thế là người dân Chiêm Thành cùng nhau xây dựng nên một truyền thống mới. Cứ mỗi nhà thì chặt một cây tre ở rừng tre bao quanh thành. Cắm ở trước sân nhà, trên ngọn tre treo một cái áo, mô phỏng lại tre trăm đốt và truyền linh bào, cũng mô phỏng lại cây Nêu ngày Tết trong lời Minh.

Lúc này ông Đồng và bà Như cảm động đến rơi nước mắt, vuốt đầu Minh. Ông Đồng nói.

Nhưng Minh không phải người thường, tre trăm đốt và khí vận nhãn không ngừng chiến đấu chống lại oán thiên ma khí, giữ lấy mạng sống của Minh từng phút từng giây. Nhưng nếu việc này cứ tiếp diễn, mạng sống của cậu càng khó giữ.

Ngô Bá Đồng và Lê Anh Như vô cùng lo lắng, ngày ngày túc trực bên Minh, may mắn mẹ cậu có thể dùng sinh hoa để truyền sinh mệnh lực cho Minh, mới có thể duy trì sự sống cho cậu. Ngày qua ngày cả Chiêm Thành cũng dõi theo cầu phúc cho Minh, không ai muốn tương lai của nhân loại bị dìm c·h·ế·t như vậy.

“Con trai ngoan, trước đến nay cha mẹ chưa từng ngừng tự hào về con, con là anh hùng, con làm rạng danh cha mẹ, con làm trọn đạo làm con, đừng nói vậy.”

Hồng Lão cũng phải thở dài.

“Tôi đến từ dãy núi Hồng Hạc, cũng đang trên đường quay về cố hương, cùng hướng đến thành Nhân Hải, có thể giúp đỡ Minh đoạn đường này. Dù gì đi chung với tôi cũng an toàn hơn. Nếu hai người không chê thì để Minh đồng hành cùng tôi trên chuyến đi này, tôi lấy mạng ra mà thề, sẽ bảo vệ cậu bé tới nơi. Tôi không thể trơ mắt ngôi sao sáng của nhân loại lại vụt tắt như vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trừ khi cậu bé đột phá cấp độ trên cửu giai, nhưng chỉ có ba năm, khó hơn lên trời.”

Họ đặt hy vọng vào đó, những tâm tư, khát vọng hoà bình, ấm no hạnh phúc, an lạc trong ấm áp gia đình. Bên long mạch chi địa, họ xây lên một cái miếu lớn. Miếu này người dân gọi là Minh Long Miếu. Bên trong thờ bức tranh một thiếu niên ngôi cạnh gốc tre, quanh thân tre là một con rồng vàng uốn lượn, đó là cảnh tượng mà người dân Chiêm Thành không thể nào quên.

Âm thanh da diết cứ thế vang lên trên trời đêm, không nở xa quê, tấm lòng nặng trĩu. Người đi đường phía dưới, người chưa ngủ ngước lên trời cao cũng thấy lòng mình nặng trịch. Một đêm không ngủ, trời cũng bắt đầu sáng, ánh cam nhảy nhót qua núi xa rồi lại chiếu tới rừng tre.

Nghe đến đây tất cả mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc đến há hốc, liền gặn hỏi ông Đồng.

Chương 50. Phải ra đi

Lời tác giả: mọi người có thể tìm nghe điệu cải lương Nặng Tình Xưa, nghe rất hay.

Nói đến đây ông Đồng vội hỏi.

Trong lòng cậu bình tĩnh đến lạ, cảm thấy an yên, dù trong bản nguyên đang có ma khí không ngừng quấy phá nhưng Minh vẫn cảm thấy bản thân lạc quan, con đường trước mắt vẫn sáng rực đầy hoa cỏ. Luôn có thứ gì sâu trong thâm tâm Minh nhắc nhở cậu rằng ‘mọi chuyện sẽ ổn’.

Hồng Lão nhắm mắt lắc đầu.

“Không ngờ cậu là nòi giống của Tam Nhãn Chiến Thần, thiên phú khủng khiếp của cả cậu và con trai cậu cũng đã được giải đáp. Nếu vậy thì tôi có cách.”

Cậu ngước nhìn ánh trăng cao, sáo kề lên miệng, thổi một khúc Nặng Tình Xưa. Từ khi học được Mỵ Ê Oán Khúc, Minh cũng bắt đầu tìm hiểu âm luật, học được rất nhiều. Hò xự xang xê cống cũng đã tinh thông, nhớ lại một khúc cải lương kiếp trước mà thổi lên.

“Linh sĩ trên cửu giai, trừ khi có tu vi sánh ngang Oán Thiên Ma Tôn, hoặc là…có thiên phú khí vận như Minh, gia trì cho Khí vận nhãn, giúp Minh tự xử lý hết oán thiên ma khí.”

Đoạn cậu nói có chút nức nở.

“Oán thiên ma khí chưa tan, nhưng nhờ khí vận nhãn đang không ngừng chuyển động giúp cậu bé chống lại ma khí nên mới có thể tỉnh lại. Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc, khí vận nhãn không ngừng hấp thu sinh mệnh của Minh để vận động, tuy sinh mệnh của cậu bé vượt xa người thường nhưng cũng không thể mãi mãi cầm cự. Tình trạng này…chỉ con ba năm. Trừ khi…”

Thật ra nguồn gốc khí vận nhãn của Minh cũng là do di truyền. Ngô Anh Tú là nhân loại duy nhất sở hữu khí vận nhãn, ông có mười hai người con, nhưng không ai được di truyền khí vận nhãn, không ngờ tới đời của Minh lại được truyền tiếp.

Truyền thống của nhân loại vốn là đền ơn đáp nghĩa, thế nên hằng ngày người đến thăm miếu đều rất đông, hương hoả không dứt. Họ cầu nguyện bình an, cầu những vong linh được an yên, cầu cho Chiêm Thành được êm ấm. Họ còn cầu cho thiếu niên thần kỳ kia tai qua nạn khỏi.

Ấy chính là Minh, sau khi hứng một đòn của Uế Thiên Ma Tôn, tuy đã qua vô số lần chặn lại nhưng uy lực vẫn cực mạnh, tưởng đâu Minh đã c·h·ế·t vì phen đó. Nhưng may mắn cậu vẫn còn chưa tắt thở, chỉ là hôn mê mất, nửa tháng nay vẫn chưa tình dậy.


“Con xin theo Hồng Lão để tới thành Nhân Hải, đầu tiên là để chữa khỏi bệnh tình, thứ hai là thoả lòng xông xáo nhân gian, cuối cùng là quy tông bái tổ, giúp cha nhìn lại cố hương.”

“Sao con làm thế?”

Nơi ấy cường giả vô số, linh sĩ thất giai không hiếm, bát giai càng không phải đỉnh tiêm, thành chủ là linh sĩ với cảnh giới vượt trên cửu giai. Nhưng tại thành Nhân Hải, thành chủ cũng không phải thế lức lớn mạnh nhất, mà là Ngô gia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bà Như chộp lấy tay Minh.

Đêm cuối ở lại quê hương, Minh không ngủ, ngồi trên thành sân thượng nhìn ngắm đời sống về đêm phía dưới. Tâm tư thổn thức không thôi, tuy mang chí xông pha phương trời xa rộng nhưng một khi phải rời đi cha mẹ, nơi chôn nhau cắt rốn thì trong lòng cũng không ngăn được bổi hổi bồi hồi.

Cảnh đẹp ý lẽ ra cũng phải vui, nhưng tâm trạng người dân còn chưa thoát khỏi hồi tan tóc. Trận đại chiến đã qua nửa tháng, màu hoa tang vẫn còn vương vấn, không phải trong không khí mà là trong lòng người.


Nghe đến đây ông Đồng nhảy đổng lên, nướt mắt cũng tràn ra như mưa, lấy tay dụi mắt liên tục. Những người còn lại nhìn ông khó hiểu, Minh và bà Như trong lòng càng như thắt lại, chưa bao giờ họ thấy ông Đồng kích động như vậy. Giọng ông ngắt quảng từng nhịp.

Cậu ôm lấy cha mẹ, vuốt lưng họ để an ủi, thấy cậu như vậy hai người càng khóc bạo hơn, trong lòng vừa thấy thương vừa đau khổ. Hồng Lão đứng cạnh cũng không biết nói gì, người tài trăm năm hiếm gặp như vậy, lẻ nào vắng số?

Trời đã vào tháng hai, không khí thoáng lạnh của cuối đông đầu xuân không còn nữa, không khí ấm áp đủ để người ta có thể thư giản một cách tròn vẹn. Khắp chốn Chiêm Thành thoang thoảng hương tre thơm ngát, khiến lòng người nhẹ nhàng phiêu thoát. Gió xuân nhẹ lay như mang theo sức sống mới.

“Nếu…nếu như có linh sĩ có tu vi trên cửu giai giúp con trai tôi thì sao? Tiền bối, có thể không?”

Đại tang diễn ra liên tục bảy ngày, tiếng trì tụng vãn sinh, tiếng khóc than, tiếng thút thít, tiếng cảm ân vang lên cũng nhắc nhở mọi người về sự nguy hiểm của thế giới ngoài kia. Nếu hoạ chỉ từ bên ngoài vào thì ngày xưa Cổ Loa thành đâu có mất. Đó là một bài học cực đắt giá cho toàn bộ Chiêm Thành.

Nghe được sự thật ấy, người dân vô cùng đau lòng cùng cảm khái, người đã c·h·ế·t nhưng cũng không tiếc dùng cả phần hồn còn lại để bảo vệ quê hương. Thế nên mới lập một ngôi miếu nhỏ để thờ cúng họ, mong sớm ngày siêu sinh.

Một nghìn hai trăm bốn mươi mốt chiến sĩ t·ử t·rận, so với một trận chiến đối đầu với hơn ba mươi vạn dị tộc Hoả Ngục và số tà ma đếm không xuể thì tổn thất này đã là nhẹ nhàng nhất.

“Để cha mẹ đi cùng con.”

Ông Đồng cũng nhìn Minh một cách đồng tình, ông cũng có ý như vậy. Minh lau nước mắt, vội ngăn lại.

Minh nhìn cha mẹ, căn răng rồi đứng dậy, bất chấp cơ thể còn mỏi mệt. Minh quỳ xuống đất, cúi lạy ba lạy. Mẹ Minh vội nâng cậu dậy.

“Nhưng đạo làm con chưa trả, lần này con đi không chắc sống c·h·ế·t. Nhưng con sẽ cố hết sức sống sót, chờ ngày báo hiếu mẹ cha. Ba năm sau nếu con may mắn còn sống thì chắc chắn sẽ trở về báo tin cho cha mẹ.”

Đến đây thì ông Đồng ngồi sụp xuống, cúi gầm mặt khóc rấm rức, bà Như cũng không thể kiềm nữa mà ôm lấy Minh khóc ròng.

Nhưng t·hương v·ong tồn tại, dù chỉ vài ba người thì cũng không ai vui cho nổi. Thế mới nói đâu ai muốn c·hiến t·ranh, ai ai cũng khát khao hoà bình, chỉ là thời đại không cho phép, thế nên loài người mới cố gắng ngày càng mạnh mẽ, để tránh t·hương v·ong hết sức có thể.

Sau khi Hồng Lão điều tra long mạch, mới phát hiện ra một chuyện, chính vì một trăm lẻ tám vong linh kia không ngừng chống lại chi phối của oán khí, nên mới giúp Minh và Phạm Nhã tẩy được oán khí đang ô nhiễm lấy long mạch nhanh như vậy.

Năm Ngô Bá Đồng hai mươi tuổi, ông tiên tri thấy con trai mình sẽ gặp được cơ duyên to lớn, chỉ cần đi mãi về phía tây thì tương lai bất cả hạng lượng. Thế nên Ngô Bá Đồng bị tống ra khỏi nhà ngay ngày hôm sau. Theo lời cha, Ngô Bá Đồng đi mãi về phía tây mới tới được Chiêm Thành, gặp Lê Anh Như rồi sinh ra Minh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Minh lúc này đã rơm rớm nước mắt.

Nhưng cũng không thể cứ chìm trong tiêu điều mãi, ngày Tết cổ truyền cũng sắp đến, hoa tang thay bằng nhành mai ngọn đào, dưa hấu đỏ mứt bí xanh. Sức sống mới lại khiến hồn người sống dậy.

Một lúc sau Hồng Lão cũng đến, sau một lúc kiểm tra, ông thở dài.

Hồng Lão đắng chát lắc đầu, ông không biết ông Đồng tìm đâu ra linh sĩ vượt trên cửu giai, nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như vậy.

Theo lời của Hồng Lão, đó là oán thiên ma khí, là một loại thủ đoạn cực âm độc của Oán Thiên Ma Tôn, một khi người dính phải sẽ bị ma khí ăn sạch bản nguyên, c·h·ế·t không thấy máu, linh hồn theo đó cũng tan thành mây khói không thể siêu sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong miếu khói hương nghi ngút, bên bức tranh là bài khấn cầu tử sĩ của Minh. Bên ngoài miếu là một cái miếu nhỏ hơn đặt bên phải, thờ một trăm lẻ tám vong linh xấu số đã trở thành dinh dưỡng luyện thành Oán Thiên Ma Thai.

Bà Như cũng bị doạ giật nảy mình, nhưng nhanh chóng bà liền phản ứng, gọi chồng tới xem Minh như thế nào.

Minh nhìn thấy cha mẹ như vậy, trong lòng bồi hồi xen lẫn ấm áp và đau lòng, đời người có hạnh phúc khi có người nuối tiếc khi mình sắp ra đi. Minh được như vậy cũng không thẹn một kiếp người.

Nhờ thế mới có thể bảo vệ được những thành yếu hơn bên trong, như vậy mới có thể ổn định dân số nhân loại cao nhất có thể. Quê hương Ngô Bá Đồng, là thành Nhân Hải, một thành lớn ở phía đông xa vời vợi.

… (đọc tại Qidian-VP.com)

Như đáp lại sự mong mỏi của mọi người, ngay khi bà Như đã ngồi cạnh bên giường dùng khăn lau mặt cho Minh, cậu đột ngột bật dậy, mắt mở trừng. Miệng há to đớp từng luồn không khí mới mẻ, tim đập thình thịch như trống.

Ngô gia là một gia tộc ngự thú có nguồn gốc xa xôi, đã lập ra trước khi cả linh khí khôi phục. Truyền thừa thuật ngự thú đời đời. Cha của của Ngô Bá Đồng tên Ngô Anh Tú, tuy không phải gia chủ đầu tiên của Ngô gia, nhưng cũng đã hơn ba trăm tuổi. Ngô Bá Đồng là con trai út của ông. Ông là một linh sĩ cực mạnh mẽ, mạnh hơn cả thành chủ Nhân Hải thành, không ai biết rõ ông mạnh đến đâu. Hằng năm dấn thân ở chiến trường ngăn chặn dị tộc tiến công vào liên minh, cũng không ngừng khuếch trương lãnh thổ của nhân loại, là một trong những người có tiếng nói cực cao trong liên Minh.

“Có…có…có linh sĩ như thế.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50. Phải ra đi