Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52. Tê giác cuồng triều - anh em họ Trương hiển uy
Người đó nuốt nước bọt, dụi dụi mắt, không trả lời mà chỉ nói một câu không liên quan.
“Này, cậu có thấy thứ tôi vừa thấy không?”
Hồng Lão nói to, để mọi người đều có thể nghe.
Phạm Nhã lúc này để ý đến điều gì, lên tiếng.
Mọi chuyện đều có biến số, là người sống hai đời, Phạm Nhã luôn có thể dễ dàng chấp nhận những thứ vốn không xảy ra ở kiếp trước. Chỉ cần ngayf càng mạnh thì mọi biến số cũng không đáng nhắc tới.
Tuy thú tai này thật sự là điềm bất hạnh đối với dân Tây Sơn, nhưng đối với Minh là một cơ hội trời cho.
Hồng Lão vuốt râu, ông ngồi trò chuyện cùng Trương Hống, cả hai đều có tính cách trầm ổn nên nói chuyện khá hợp nhau. Minh ngồi im mỗi chỗ, thật ra là đang suy nghĩ kế hoạch sau này cho hai vị tướng này.
Hồng Lão lập tức cảm giác vô cùng áp lực, hai người này có tu vi thất giai một sao, tuy không bằng Hồng Lão nhưng ông có cảm giác ai trong họ cũng có thể đánh bại ông.
Hai vị thần tướng chớp mắt đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một cái hồ rộng, có hai thanh giáo cắm thẳng xuống hồ, cảnh tượng hùng tráng vô cùng.
“Đó gọi là duyên số, xưa đến nay đâu thiếu chuyện có người tài đức vô song, tuy tu vi không cao nhưng luôn được cường giả đi theo.”
Minh nhíu chặt mày, chẳng lẻ nơi này cũng bị tấn công như Chiêm Thành. Nhưng nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ đó, quân số của đàn dị tộc kia tuy đông, nhưng cấp độ và số lượng đều không đủ để chống lại cả một thành.
Nửa tháng trước thấy khí vận từ phía Chiêm Thành rợp trời, rừng tre từ xa mọc lên, nghĩ là điềm trời báo nên đến đây bái phỏng.
Hai mũi giáo khổng lồ phóng xuống dưới bầy Cuồng Chấn Tê Giác. Như hai ngọn núi sắt từ trên trời rớt xuống, đụng cho chúng văng ra tan tác, hơn mười nghìn còn c·h·ế·t hết hơn hai nghìn.
Hồng Lão lúc này mới để ý, cũng bắt đầu gấp.
Bay được nửa tháng, lâu lâu dừng lại trên một đỉnh núi để ăn ít thức ăn khô, tìm chỗ tắm rửa rồi lại lên đường, chiều hôm đó khi họ tiếp tục cất cánh, thành Tây Sơn đã cách không xa.
“Thông thường họ sẽ dự đoán được trước một tuần, nhưng lần này có vẻ là họ không hề hay biết. Nguy rồi, phía dưới còn rất nhiều người.”
Nhìn nhân tộc đang chạy về thành phía sau lưng, hai anh em gật đầu, Trương Hống tay giang ra thật rộng. Từ dưới đất cứ thế phóng lên từng cột nước khổng lồ nóng như dung nham.
Cảnh tượng như vậy cũng xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Minh cũng biết đây là chuyện bịa nên cũng không nghĩ gì, những người còn lại thì trầm trồ không thôi, Hồng Tuấn thản thốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người đều rùng mình, nghe họ nói thì liền hiểu họ tìm ai, ba người nhìn Minh một cách bất ngờ, hai vị linh sĩ thất giai chạy đường xa đến tòng quân. Riêng Hồng Lão thì càng suy nghĩ nhiều hơn, có khi Hồ Nương kia cũng như hai vị này.
Cứ thế mặt đất dưới chân bầy tê giác xụp đổ, chúng gào thét rồi rớt xuống dưới hố sâu khổng lồ. Chưa dừng lại, nước từ dưới đột ngột dâng lên, cuồn cuộn như sóng dữ, xé rách người bọn chúng.
Hai anh em họ Trương quay lại vị trí của Minh, họ đạp lên lưng Gà Trống Trắng rồi đứng ở đó. Hồng Lão, Hồng Tuấn, Phạm Nhã khoé mắt run rẫy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người đều nhìn Minh, có thể là từ khi anh em họ Trương nhập hội, tiếng nói của Minh đã sánh ngang Hồng Lão, nhưng lần này người lập công là Trương Hống, Trương Hát, quyền quyết định cứ thế về tay Minh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lũ tê giác chưa kịp né tránh đã thấy dưới chân nứt toạt, đột ngột có cột nước còn to hơn chúng từ đó phóng lên tận trời. Con thì bị sức nước đánh cho tan thây, con bị bị bỏng đến c·h·ế·t.
Lúc nãy, thú tai tới quá bất ngờ, cô từ phủ thành chủ bay qua cũng không kịp, nếu không có hai vị này e là chúng đã tới gần tường thành, rất nhiều người phải mất mạng.
…
Hồng Lão nhíu mày, nghĩ gì đó rồi điều khiển linh hạc tăng tốc vọt về hướng thành Tây Sơn, Minh và anh em họ Trương cũng nhận ra điều gì, họ cũng bay vọt theo. Chẳng mấy chốc trước mắt đã hiện lên một thành to lớn, phía ngược lại có thật nhiều linh sĩ đang không ngừng kéo tới, trông rất gấp gáp.
Minh cũng đã đặt tên cho cái hồ này rồi, ngày sau ngày càng nhiều người tò mò đến tham quan, nghe giai thoại kể lại chắc chắn sẽ sinh lòng thành kính rồi tín ngưỡng.
Lúc này một người mở miệng, giọng trầm ồm vang vọng như trời gầm.
Hồng Lão vừa định bay xuống để giúp đỡ thì Trương Hống, Trương Hát đã lên trước. Trương Hống lên tiếng rồi hai anh em điều hướng hai mũi giáo phóng thẳng xuống.
Lúc này, từ phương xa có một người phụ nữ bay lại, đứng trước Gà Trống Trắng chắp tay bái phỏng. Minh thấy người này bay qua từ phía thành Tây Sơn. Người này là linh sĩ lục giai, lục giai chín sao, cách thất giai không xa.
“Đó là Tê giác cuồng triều, gần thành Tây Sơn không có bí cảnh, nhưng diện tích rừng xung quanh vô cùng rộng rãi. Sâu trong rừng có một loài dị tộc thống trị, gọi là Cuồng Chấn Tê Giác, mỗi một quý chúng đều sẽ kéo tới tấn công thành Tây Sơn, nhưng tại sao lần này số lượng thật sự quá đông, gấp đôi thông thường.”
Ngay khi lũ Cuồng Chấn Tê Giác đã bị tiêu diệt hết, máu thịt của chúng bị sóng nhấn chìm xuống dưới thât sâu. Sóng dừng, mặt nước bình yên lại, giờ lại nhìn như một cái hồ yên bình đang nhẹ nhàng gợn sóng vốn đã tồn tại từ lâu.
“Để chúng tôi lo.”
Minh gật đầu, cứ thế họ theo chân người phụ nữ bay thẳng vào phủ thành chủ.
Mọi người trên không lập tức bừng tỉnh, cảm giác hai luồng khí tức cực mạnh lao tới, lập tức thủ thế phòng thủ. Hồng Lão đứng trên lưng hạc, từ ống tay áo bay ra bốn mươi chín chuôi kiếm lơ lửng xung quanh linh hạc và Gà Trống Trắng.
Lời này của của cô ta chủ yếu là nói với Trương Hống, Trương Hát, hình ảnh hai người vừa nãy thật sự là quá chấn động.
“Khoang, bìa rừng vẫn còn người đang hoạt động, chẳng lẽ họ không biết trước cuồng triều kéo tới sao?”
Phạm Nhã âm thầm gật đầu, nhắc đến tài đức thì kiếp trước kiếp này cậu ta chưa gặp qua mấy người có thể vượt qua Hạo Nguyệt Tôn Giả - Ngô Anh Minh. Kiếp trước kiếp này đã không còn trùng khớp với nhau quá nhiều nữa.
Minh lúc này bước lên một bước, chắp tay chào.
Bỗng thấy từ xa khói bụi tung mù mịt, phía dưới run chuyển nhu động đất. Từ cùng hướng họ đang bay qua, phía sau có một bầy tê giác to lớn hơn chục nghìn con chạy ngang qua, tam giai tứ giai đủ cả.
“Tạ hai vị đường xa đến đây giúp đỡ, nơi chúng tôi sắp đến là thành Tây Sơn, nếu hai vị không chê thì mời cùng lên đường, từ từ ôn chuyện.”
“Thì ra thần là có thật.”
Nhanh chóng, hai vệt sáng dừng lại trước mặt họ, không tiến thêm nữa, ánh sáng dần tan mất, để lộ là hai người đàn ông cao lớn. Họ mặc giáp bạc sáng bóng, sau lương có áo choàng màu xanh phấp phới trông dũng mãnh vô cùng, mày rậm mắt to, không giận tự uy.
Vài linh sĩ trẻ tuổi thấy thoát c·h·ế·t thì không chịu nổi nữa mà khóc oà lên, bái lạy về phía hai thân ảnh hiên ngang đứng chắn trước mặt như thần tướng.
…
Hơn nữa phải hiện thân rồi biến mất, giữ vững tính bí ẩn để người đời phải đồn đoán. Là một người đến từ thế kỷ hai mốt, tìm hiểu qua nhiều truyền thuyết thì đương nhiên cũng rút ra được một số kinh nghiệm.
Minh cũng đứng lên, không phải vì muốn phòng thủ, mà là để chào đón.
Hai người là linh sĩ thất giai, xử lý bầy Cuồng Chấn Tê Giác này chắc chắn không thành vấn đề, nhưng cũng đâu cần bày ra trận thế lớn như vậy, còn để lại một cái hồ lớn như vậy.
Trương Hát vỗ đùi cười nói, tính cách ông rất dễ gần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa bay vừa tâm sự, mới biết họ là hai anh em, anh tên Trương Hống, em tên Trương Hát, sinh ra ở núi rừng, sống trong hang hai mươi năm. Sau có cao nhân đi ngang qua, chỉ dạy mười năm rồi rời đi. Hai anh em họ ngày ngày tu luyện, trăm năm qua đi đã là linh sĩ thất giai, theo lời răn của sư phụ từ trước nên muốn tìm người tài đức để đi theo.
Chương 52. Tê giác cuồng triều - anh em họ Trương hiển uy
Hai người gật đầu rồi huýt sáo, từ phía xa có hai cây giáo phóng vọt tới, nhanh chóng biến to. Đến khi mũi giáo to bằng tấm phản thì mỗi người ngồi lên một mũi giáo cùng hai con vật bay trên trời. Mọi người cũng được một phen mở rộng tầm mắt.
Thấy vẫn còn hơn hai nghìn con thoát được, Trương Hát dẫm chân mạnh xuống dưới đất, từ chân ông nứt ra một đường rãnh. Nhanh chóng lan rộng ra thành một một đường thật dài rồi lan tới những cái hố mà cột nước để lại.
Nhưng những người ở đây đều chứng kiến tất cả, đương nhiên biết cảnh tượng chấn động vừa rồi, họ mắt mở trừng trừng, như thấy thần tích, không thể bình tĩnh.
Minh vẫn ngồi im, gật đầu hài lòng. Họ làm vậy là vì Minh đã cố ý truyền tin ngay sau khi nhìn thấy bầy tê giác. Muốn được tín ngưỡng thì phải để lại thần tích, muốn để lại thần tích thì càng lớn càng tốt.
“Trương Hống, Trương Hát ra mắt chúa công, anh em tôi từ phương xa đã thấy tre mọc rợp trời, khí vận hưng thịnh, nay mạn phép đến đây để theo chân chúa công dẹp loạn dị tộc, bình thiên hạ.”
“Ấy chà, không ngờ còn có chuyện như vậy. Sư phụ tôi bảo Minh là người sinh theo khí vận, mệnh cách thần kỳ, nhưng tôi không nghĩ còn có thể thần kỳ đến vậy.”
“Đa tạ các vị ân nhân đã ứng cứu dân thành Tây Sơn, tôi là thành chủ nơi này, các vị bay đến đây có vẻ là muốn nán lại. Nếu không phiền xin dừng chân phủ thành chủ, dân Tây Sơn sẽ cung kính đón chào.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có người ngơ ngác huých tay người đứng bên cạnh.
Nếu mà họ đi khắp liên minh Nhân Loại mà làm như vậy thì liên minh sẽ phải đổi tên thành liên minh Ao Hồ mất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.