Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56. Sóng ngầm họ Nguyễn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56. Sóng ngầm họ Nguyễn


May mắn Nguyễn Tuyết Nhi kia không thừa hưởng được dù là một nửa đầu óc của mẹ cô ta, nếu không một năm nay Trúc đã phải ăn đắng nhiều. Sờ sờ lên vết sẹo trên mặt, ánh mắt của Trúc hiện lên một hồi phẫn hận rồi chợt tắt.

Minh cũng không muốn làm khó ông ta nữa, nói.

Trúc không kiềm lòng được nữa, một giọt nước mắt cứ thế rơi xuống rồi lại nhanh chóng bốc hơi trong lửa nóng.

Ông Hào càng thêm run rẫy, cũng không thẹn quá hoá giận, chỉ là ngồi một chỗ mà không thấy gì. Minh thấy vậy càng thêm thấy khó chịu trong lòng. Người càng già càng muốn gia đình êm ấm, cho nên dù có nghi ngờ, ông cũng muốn nghĩ theo hướng tích cực nhất, cố gắng lãng tránh sự thật…nhất là khi người đó là con của ông.

Minh toang bước đi, hôm nay đến đây, tuy chỉ mới năm phút nhưng đã thu đủ thông tin cần thiết, Minh cũng không trông mong ông Hào có thể giúp gì.

Tay ông Hào đã run run, ông ngồi sụp xuống ghế, nhìn về con gà đứng như bức tượng bên cạnh Minh, dù đã biết nhưng ông vẫn cố tạo ra không hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trúc nắm chặt bàn tay, rồi có một ngày, cô sẽ giành lại mọi thứ mình đã mất. Chị họ kia của cô nếu biết bây giờ Trúc đã lấy lại tu vi hẳng sẽ ‘vui’ lắm. Nhưng Trúc không vội ra mặt, bây giờ kiên nhẫn là điều cần thiết nhất. Làm phế vật được một năm, thêm hai ba năm nữa cũng không phải không thể.

Ông muốn giúp gì đó chô Trúc, dù đó chỉ là để làm dịu bớt sự áy náy của ông.

Xưa có Nguyễn Thanh Trúc, mười bảy tuổi đã đột phá đến tam giai, là thiên tài số một số hai của thành Tây Sơn, chính là hy vọng của cả tộc.

Lúc quan sát từ xa bằng khí vẫn nhãn, Minh luôn thấy khí tức yêu ma quanh quẩn nhà họ Nguyễn, cũng cảm nhận được uế khí phát ra từ đó, thế nên đến để kiểm chứng. Cậu không muốn đánh rắn động cỏ nên cũng chẳng manh động, chỉ hỏi dò ông Hào.

Chương 56. Sóng ngầm họ Nguyễn

Từ sau cuộc trò chuyện với Minh ông đã dằn vặt rất nhiều, cũng tự trách rất nhiều. Chẳng lẻ truyền thống gia tộc hơn bốn trăm năm vì ông mà chấm dứt.

Ông cụ tuổi già sức yếu, đã không còn dành nhiều thời gian quan sát thế sự nữa. Lâu ngày quyền lực hoàn toàn rơi vào tay Nguyễn Chí Thanh và Nguyễn Nhu Thuỷ, thế lực trong nhà chia năm xẻ bảy, có thể nói là đã suy yếu đến gần như sắp tan rã.

Lúc này Minh không còn cười nữa, thở dài.

Nguyễn Chí Hào ngồi thu lu trong phòng riêng, thở dài thường thược. Tóc trên đầu một đêm đã bạc hơn ba phần, trông vô cùng đáng thương.

Sau khi anh cả ra đi, em út thì mất, hai người còn lại không ngừng minh tranh ám đấu, quyết dành được vị trí trưởng tộc đời tiếp theo, cũng không quên chèn ép đứa cháu ruột của mình để nó không ngóc đầu lên nổi.

Ngày đó sau khi Minh lệnh Gà Trống Trắng tạo ra một ảo trận vây lấy căn phòng không cho người khác nghe lén. Minh điềm đạm ngồi xuống ghế, cậu tiếp tục nhấp một ngụm trà nhỏ, nhìn ông lão, cười hỏi.

Một ngày một đêm, tu vi của Trúc đã quay lại tam giai một cách thần kỳ. Cô vung tay ra, từng con chim lửa như có hồn xuất hiện rồi bay xung quanh cô, tiếng cháy phập phừng theo tiếng hót vang lên khắp phòng, trông vô cùng thần kỳ.


Trong đó có một người lại đặc biệt căm thù Trúc, hay bày trò làm khó làm dễ cô, đó là chị họ Nguyễn Tuyết Nhi.

Cậu nhìn ông Hào nói không nên lời trước mặt, cười cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông cụ Nguyễn Chí Hào có bốn người con, con cả Nguyễn Chí Hương, nay đang ổ Chiêm Thành, con thứ hai là Nguyễn Chí Thanh, kết hôn đã hơn hai mươi năm có năm đứa con trai nhưng vẫn không đi vào đâu, con thứ ba là Nguyễn Nhu Thuỷ, xưa cưới chồng, chồng ở rễ nay đã mất, có một con gái là Nguyễn Tuyết Nhi, con út là cha của Trúc, đã mất từ lâu.

Nhưng một năm trước cô ta g·ặp n·ạn, ngôi sao sáng trên trời đã rụng xuống. Từ đó gia tộc này lại không thấy ai có thể xem được.

“Có phải ông cảm thấy khí tức này rất quen thuộc đúng không? Đó là chiến sủng của cháu, tộc yêu ma.”

Ông Hào nhíu mày, việc này thì ông hoàn toàn không biết. Minh đặt trên bàn một đốt tre óng ánh, sinh mệnh bừng bừng.

Nhiều đời truyền lại, tuy không phải thời kỳ nào nhà họ Nguyễn cũng là thành chủ, nhưng địa vị của họ tuyệt đối sẽ không thấp, mỗi đời nhà họ Nguyễn đều có nhân tài kiệt xuất, gánh vác gia tộc không ngừng phát triển.

Nhưng chí của người này không tại quê hương, mà thích đi đó đây, học hỏi võ thuật trong thiên hạ, cuối cùng sau nhiều năm bôn ba lại dừng chân tại Chiêm Thành, đó là ông Nguyễn Chí Hưng, cha của Thuận.

Cho đến khi Trúc ngã xuống đài cao thì cô ta được việc khinh khi, không ngừng gây sự, cũng không quảng mặt mũi tiểu thư mà thường gây sự ở nơi đông người nhằm hạ nhục Trúc, nhưng cô ta cũng không biết, người bị chê cười nhiều nhất vẫn là cô ta.

Trúc từ nhỏ đã mất cha mẹ, khi xưa có thiên phú mạnh mẽ nên không bị ức h·iếp, nhưng từ khi thiên phú biến mất, từ một tiểu thư dòng chính được người người nịnh bợ, giờ lại trở thành một đứa không cha không mẹ bị ghẻ lạnh. Không có chổ dựa, không có thiên phú, lại sống trong một môi trường đạp lên nhau mà sống, cuộc sống đau khổ, cả đứa hầu con sen trong nhà cũng có thể ức h·iếp cô ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn phản ứng của ông ta cũng khiến Minh đủ hiểu. Lúc này cậu cũng không muốn vòng vo nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bản thân ông là linh sĩ lục giai, cảm giác vốn phải rất nhạy mới phải. Tuy rất nhạt, nhưng khí tức của yêu ma luôn quanh quẩn khắp khuôn viên nhà.”

Thời trước có Nguyễn Chí Hào, tức gia chủ của nhà họ Nguyễn hiện tại. Sinh bốn người con, ba trai một gái, vốn chỉ có con trai cả năm nay sáu mươi tuổi là có thiên phú kiệt xuất, đã là linh sĩ ngũ giai tám sao, lại đi ra con đường bộc phá thuỷ thuật của riêng mình.

Cậu bỏ đi, chỉ để lại ông Hào và đốt tre, ông vội thu lấy rồi tiếp tục thẩn thờ. Chiều hôm ấy khi xác nhận không còn tai mắt của hai người con của mình thì mới gọi Trúc tới rồi bàn giao theo lời dặn của Minh. Ít nhiều trong lòng ông cũng áy náy với cô cháu này, ông đã kiểm tra kỹ tre trăm đốt, vật này quả thật thần kỳ. Làm theo cách của Minh dù không có hiểu quả thì chắc chắn cũng sẽ không hại gì.

“Vật này là tre trăm đốt, có thể đánh tan uế khí, năng lượng yếm lại, giúp cháu ông có thể chống lại thuật trấn. Ngoài ra…nhà họ Nguyễn chuyên tu thuỷ thuật vốn đã nổi danh, nhưng cháu hiểu xem phong thuỷ tướng số, cô gái tên Trúc này có mệnh đại hoả, gặp gió thổi lên. Tu thuỷ thuật không lợi người lại hại vô cùng, thiên phú không thể hiện ra hết. Chuyển tu hoả thuật sẽ làm ít công to.”

“Ông còn nhớ mình có một đứa cháu gái tên Nguyễn Thanh Trúc không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ xa xưa, khi xã hội nhân loại bị dị tộc tàn sát điên cuồng, loài người bắt đầu chống lại rồi xây lên các thành trì. Thành Tây Sơn là một trong những thành trì được xây dựng sớm nhất.

Lời nói này của Minh như đánh trúng tim đen của ông, ông Hào vốn thường xuyên bế quan, lười lo chuyện trong ngoài, nói trắng ra còn là người nhu nhược. Thế nên việc đứa cháu của mình bị ức h·iếp tuy ông biết nhưng trong mắt ông còn chưa nghiêm trọng, nên mắt nhắm mắt mở, chỉ gia tăng tiền trợ cấp chứ chưa bao giờ đứng ra chống đỡ cho Trúc.


“Lời này cháu nói ông có thể tin hay không, nhưng cháu gái ông nếu cứ bị như vậy thì không thể sống quá mười tám tuổi, cháu đoán không lầm thì ba tháng nữa cô ấy sẽ đủ mười tám. Cháu xin phép.”

“Tuy cháu chỉ là linh sĩ tứ giai nhưng chuyên tu khí vận, thông hiểu một số trận pháp, phong ấn thuật. Cháu thấy Nguyễn Thanh Trúc mất hết thiên phú một phần là vì độc từ dị tộc. Nhưng độc này không thể có tác dụng lớn như vậy, cái chính là cháu của ông đang bị người yểm hại, lợi dụng yểm thuật, bát tự của cô ấy mà trù ếm, khiến c·hết lần c·hết mòn, không thể ngóc đầu lên.”

Một năm, lần đầu tiên mà Trúc rơi nước mắt, không phải là đau khổ và là nước mắt của hy vọng. Sinh ra không lâu đã mất cha mất mẹ, Trúc buộc phải trưởng thành hơn cùng lứa rất nhiều, buộc mình phải cứng rắn, đối với cô, khóc là yếu đuối.


“Ý cháu là sao?”

Nguồn gốc là từ một đoàn dân di cư tránh tai ương, đứng đầu khi ấy là dòng họ Nguyễn, chính là những người có công nhất trong công cuộc xây thành và giữ thành thời kỳ đầu.

Cho đến đời hiện tại, dòng chính dọ thứ của nhà họ Nguyễn cộng lại cũng gần nghìn nhân khẩu, có thể gọi là một gia tộc cực đông người. Nhưng lứa trẻ tuổi lại không tìm thấy ai có thiên phú nổi trội, có thể gánh đỡ tương lai gia tộc.

“Khí tức nhạt như vậy, còn không biết ẩn dấu. Tức là có người thường tiếp s·ú·c yêu ma, nhưng biết cách thanh tẩy khí tức, cho nên để lại khí tức yêu ma trên người. Chắc hẳn ông cũng nhận ra người này là ai, nhỉ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56. Sóng ngầm họ Nguyễn