Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57. Hội Kính Thiên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57. Hội Kính Thiên


Đánh võ được ba phút, tiếng trống im bặt theo đó là tiếng đàn kéo tới như mưa rơi rã rích. Những võ sư tháo khăn rằn trên cổ ra một cách đồng bộ rồi cầm chặc hai đầu khăn bằng hai tay.


Tiếng trống nổi lên dồn dập như sấm đánh.

“Trong mơ con thấy rất nhiều người đang ở trên đài Kính Thiên trên đỉnh Ấn Sơn, cùng nhau tế bái thiên địa. Nhưng một lúc sau trên trời mây tía kéo tới ngập trời, từ trên đó chiếu xuống ánh sáng tím vàng rực rỡ.”

Hồng Lão gật đầu, Hồng Tuấn bừng bừng hứng thú về việc tiên tri này, còn Minh thì chăm chú lắng nghe vì biết có thể đây sẽ là thêm một manh mối nữa.

“Diễn võ, lên.”

“TRĂM HỌ LẦM THAN, NỔI TRỐNG TÂY SƠN TRỪ BẠO CHÚA.

“Sau đó trong mây hiện ra ba khuôn mặt khổng lồ, họ nhìn về phía đài Kính Thiên như thần thánh đang nhìn xuống người phàm. Trong chớp mắt trời đất sáng rực lên rồi chợt tắt. Tất cả những người trên Ấn Sơn biến mất không thấy đâu nữa.”

Kết thúc tiếng đồng thanh, Tạ Thiền lấy ba nén nhang thật to rồi bước tới lư hương, lầm rầm khấn ván một lúc lâu rồi mới cắm vào lư hương.

Theo đó là một hồi trống dồn dập. Tạ Thiền mĩm cười.

“KÍNH NHÂN LOẠI TIÊN TỔ.”

“Kính thứ hai, kính đại địa từ bi, nuôi dưỡng sự sống cho nhân loại.”

Minh giật thót trong lòng, lại là ba khuôn mặt khổng lồ, chắc chắn chuyện này có liên quan. Hội Kính Thiên này cậu không thể không đi.

Trong sự chăm chú của những người đi hội, một tiếng hô vang lên vang động núi rừng. Kế tiếp đó là rất nhiều tiếng hô khác hưởng ứng theo. Từ bốn hướng đông tây nam bắc, bốn đội người bước đều tới đài tế Nhân.


“Sao cậu biết?”

“KÍNH ĐẠI ĐỊA TỪ BI.”

Sau đó phủi chân quỳ xuống, vái lạy về phía bia đá khắt hai câu đối.

Mưa ngày càng to, cả người những võ sư đều ướt nhẹp, khăn rằn trên tay cũng thấm nước đến nặng trịch.

Người đông không đếm hết nhưng không hề có tiếng huyên náo, tất cả đềm im lặng nhìn về phía trung tâm Ấn Sơn, tâm hồn trôi về nguồn cội. Gương mặt trang nghiêm vô cùng. Họ đều chắp tay trước ngực, cảm nhận tiếng tim mình đang đập dần hoà vào làm một với đồng loại.

Tạ Thiền biến đâu mất, chỉ để lại tiếng trống như sấm, nhưng lần này nhịp điệu chậm và trầm nặng hơn, nghe uy lực vô cùng.

Thành chủ cũng không thông báo việc tìm thấy động ẩn cho nhiều người biết mà chỉ tiết lộ cho một số người quan trọng. Vì thế ngày Hội Kính Thiên thường niên của thành Tây Sơn vẫn diễn ra trong ba ngày tới.

Phần lễ đã qua, đến phần hội. Tạ Thiền đứng thẳng lưng, giọng vang vọng khắp núi.

Bước lên đài tế Nhân, Tạ Thiên ngước xuống vô số người đang đứng đông như lúa xếp trên đồng.

Khăn trong tay vung ra thành một bài võ, khăn vốn mềm mại nhưng giờ là trầm nặng hơn cả núi, có thể san bằng sơn hà. Như loài người, tuy mềm yếu hiền hoà nhưng một khi đứng trước kẻ thù thì có thể rắn hơn cả núi, mạnh hơn cả sấm.

“Đến rồi.”

Bàn tính một hồi, mọi người quyết định đều tham gia hội, Minh còn gọi anh em Trương Hống, Trương Hát quay lại để cùng tham gia. Ba ngày, đủ để Minh chuẩn bị rất nhiều thứ.

“Kính thứ ba, kinh trời cao bao la, chấp cánh cho hy vọng của nhân loại.”

Những người đang quan sát cũng bị khí thế của họ làm cho nghẹ thở, chăm chú quan sát từng động tác.

“Nói vậy là do dị tộc giở trò, bắt nhân loại đi…hoặc là dùng cách nào đó để tàn sát đến không còn tro bụi…”

“Kính thứ nhất, kính tiên tổ bỏ xương bỏ máu, chống lên một bầu trời cho nhân loại.”

Mọi người đều gật gù, chỉ có Minh là biết còn có ẩn tình khác nhưng không nói ra. Hồng Tuấn cười tươi.

Màng diễn võ kết thúc theo đó là tiếng vỗ tay ầm ầm như pháo nổ. Nhưng mây xám vừa tan đi thì mây dày đặt màu tía lại kéo tới, khiến nhiều người còn tưởng lại còn tiếc mục đằng sau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng hưởng ứng lại hoà lên.

Bước tới đài tế Thiên, Tạ Thiền ngẩng mặt lên trời, hít một hơi thật sâu không khí tươi mát, để ánh nắng ẩm áp làm dịu cơ thể. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba ngày trôi qua rất nhanh, ngày hội chính thức diễn ra. Người tham gia hội vô cùng đông, đứng khắp nơi trên đài tế Địa, đài tế Nhân, sườn núi, chân núi, duy chỉ có đài tế Thiên là chỉ có những người có chức trách mới được lên.

Nhóm linh sĩ phía xa bắt đầu hành động, theo sự vận chuyển linh lực của họ, trời đổ mưa to, cùng lúc đó, một lồng trong suốt xuất hiện chắn trên đầu người quan sát để không bị ướt.

Theo mỗi bước chân của ông cụ là tiếng trống nổi lên bốn phương tám hướng vang lên dồn dập. Nhịp tim của những người đứng thành kính các nơi càng đập nhanh hơn.

Đêm đó, dường như không kiềm được nữa, Phạm Nhã thông báo cho tất cả mọi người trong căn hộ. Bốn người ngồi trong phòng khách, kiên nhẫn chờ Phạm Nhã nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu ta hắng giọng, vẫn chưa quen được với việc bịa chuyện như thế này.

“Như mọi người cũng đã biết, khoảng thời gian trước con có thức tỉnh khả năng giấc mơ tiên tri. Những ngày đạp chân đến thành Tây Sơn con lại tiếp tục nằm mơ thấy nhiều điều kỳ lạ.”

“Suy đoán. Ghép nối tất cả những dữ kiện lại thì đây là một dạng gọi là bí cảnh truyền thừa. Nó sẽ mở ra ở một địa điểm nhất định, thường là nơi có khí vận cực cao, lịch sử, thần tích lâu đời. Ấn Sơn thoả mãn tất cả các điều kiện ấy. Những người bị kéo vào bí cảnh thường sẽ được giao ‘nhiệm vụ’ nào đó. Hoàn thành sẽ được tặng lại tu vi hoặc vật phẩm. Trong sách sử đã ghi chép hai trường hợp như vậy.”

Trương Hống, Trương Hát đứng một góc vắng người cũng phải gật đầu khen ngợi.

“Có phải là tu vi đều tăng tiến hay không?”

Minh lúc này mới hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi tất cả cả tập hợp trên đài, họ hô lên một tiếng to nữa rồi vòng quanh bốn người đội trưởng thành bốn hình góc vuông hướng về bốn phương theo bốn cạnh của đài. Nhịp trống cũng thay đổi, lần này là nhanh hơn, dồn dập như một giai điệu trước chiến trận.

Bài võ khăn rằn này cũng là một trường phái thể thuật nổi tiếng của Tây Sơn thành, vang danh khắp nơi cũng nhờ những khách vãn lai tham gia hội Kính Thiên này.

Phạm Nhã lắc đầu.

Ông cụ Tạ Thiền là người chủ trì ngày hội, cụ bước từ đài tế Nhân lên tới đài tế Thiên, mỗi ba mơi ba bước chân vái lạy ba nhịp. Tổng cộng một nghìn sáu trăm mười bảy bước chân, vái lạy bốn mươi chín lần.

“KÍNH TRỜI CAO BAO LA.”

Xong phần lễ, mọi người đứng lên, cảm thấy trong lòng mình thật thanh thản, ý chí được gia tăng. Đó cũng là một công hiệu của hộ Tế Thiên, có thể giúp người tham gia tăng tiến tinh thần, ý chí, không nhiều nhưng cũng là một điều hết sức kỳ diệu.

Chương 57. Hội Kính Thiên

Hồng Lão nhíu mày, việc này ông chưa từng thấy hay nghe qua, còn Minh thì đang liên hệ với ảo ảnh cậu nhìn thấy qua khí vận nhãn.

“Chư vị hương dân Tây Sơn, chư vị khách vãn lai, ngày này mỗi năm có một, là ngày chúng ta cùng quây quần chung vui, nhớ công ơn tổ tiên, bái tạ trời đất. Cũng là ngày chúng ta họp lại cùng nhau, hoà chung dòng máu nhân loại. Để làm kiên định thêm tinh thần sắc đá nhiều đời, xứng đáng với sự hy sinh của những người đi trước.”

“Con không biết, giấc mơ đến đó là kết thúc. Nhưng giấc mơ thứ ba lại có lời giải thích, đó là hình ảnh vô số ánh sáng từ không trung đáp xuống đài Kính Thiên, tất cả người từng biến mất lại xuất hiện tại đài. Nhưng có một điểm khác…”

“Sư phụ, sư huynh, nếu chỉ có giấc mơ đó thì con cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng lại có một giấc mơ tiếp theo. Đó là một không gian xa lạ, tất cả những người biến mất ở Ấn sơn đang xếp thành từng hàng ở đó. Trên đài cao có ba người đàn ông cao lớn, hai người mặc giáp cổ kính, một ngời mặt áo vải. Họ tự sưng là Tây Sơn Tam Kiệt, kêu gọi mọi người đi trưng binh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người đứng nhìn diễn võ, trong mắt tràn đầy an ủi, dù là những năm không có lớp người như họ, nhân loại thế hệ sau vẫn không hề dậm chân tại chỗ.

Mọi người đều thành kính hướng tới bàn hương án và bia đá. Đó là những vật linh thiên nhất trong lòng họ.

Bước lên đài tế Địa, Tạ Thiền quỳ xuống đất, hai lòng bàn tay chạm vào mặt đất, giọng trầm như núi non sừng sững.

Không biết tự bao giờ, nhịp chân chắc chắn của ông cụ, tiếng trống, tiếng tim đập của mọi người lại hoà thành một nhịp. Như một bài hùng ca hào hùng đang vang lên dồn dập dưới ánh nắng chói chang.

“Nhân loại thời nay cũng không thiếu người tài cán thông thiên, có thể tạo nên môn võ thông ra ý cảnh trời đất như vậy.”

Theo tiếng trống, những võ sư bắt đầu động. Họ cùng nhau đánh lên một bài võ cổ truyền đều tăm tắp, vừa mang tính thẩm mỹ cao vừa mang tính mạnh mẽ.

Minh gật đầu.

Phạm Nhã trừng to mắt.

Cậu ta bất ngờ.

Nhận ra đã đúng lúc, khăn đã ngậm đầy nước, tiếng trống lần nữa vang lên, hoà với tiếng đàn tạo nhịp cho các võ sư tiếp tục hành động.

Thân họ mặc võ phục, cổ quấn khăn rằn, bước đều theo tiếng trống, vừa tiến tới vừa đi quyền tạo nên một tràng cảnh cực hào hùng.

Ngược lại Hồng Lão và Hồng Tuấn thì nhíu chặc mày. Hồng Tuấn hỏi.

Theo tục lệ, mọi người dều đồng thanh hô to.

“Trưng binh? Trưng binh làm gì? Không gian kỳ lạ, chẳng lẽ là một loại bí cảnh.”

BỐN PHƯƠNG LOẠN LẠC, GIƯƠNG CỜ BÌNH ĐỊNH CỨU LƯƠNG DÂN.”

Hồng Lão cũng gật đầu đồng ý. Nghe vậy Phạm Nhã giải thích.

Đó là hai câu đối mà tổ tiên thành lập thành Tây Sơn để lại, được thờ tự cho tới nay. Mòi người cũng làm theo, vái lạy về phía bia đá, như thấy tổ tiên của mình.

Giữa cơ mưa, tiếng khăn đồng loạt quất ra như tiếng sấm, như là một sự kết hợp hoàn hảo giữa nhân loại và thiên nhiên, tạo ra sức mạnh không thể cản phá, vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển.

Hồng Lão nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57. Hội Kính Thiên