Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58. Quang Trung lên ngôi, điều binh đánh giặc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58. Quang Trung lên ngôi, điều binh đánh giặc


Không gian xung quanh là một sàn đá vô cùng rộng, phía trước là một hòn núi thấp. Đứng trên sàn đá là hơn mười vạn người, Minh nhanh chóng nhận ra đó là những người tham gia hội Kính Thiên trên Ấn Sơn. Ai nấy đều đứng nghiêm chỉnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng hoang mang như Minh.

Trước đây nhà Lê mất chính quyền, họ Trịnh và cựu Nguyễn chia bờ cõi. Hơn hai trăm năm nay, kỷ cương r·ối l·oạn, vua Lê chỉ là hư vị, cường thần tự ý vun trồng, giềng mối của trời đất một phen rơi xuống không nâng lên được, chưa có lúc nào hư hỏng quá như lúc này vậy. Vả lại mấy năm gần đây, nam bắc gây việc binh đao, nhân dân rơi vào chốn lầm than.

Những linh sĩ cấp cao lập tức đứng ra ổn định mọi người. Thành chủ cũng định ra lệnh s·ơ t·án người dân. Nhưng lúc này Hồng Lão lớn tiếng nói, giọng của ông vang vọng cả Ấn Sơn.

Mấy tím ngày càng ngưng tụ, mây ma sát vào nhau tạo ra từng tia lôi địa vạch phá bầu trời. Tiếng đùng đùng khiến tim người ta phải đập thình thịch.

Như trời oanh động, gió thổi trời gầm, ánh sáng trên trời chiếu xuống như lụa vàng chứng cho Quang Trung đại đế. Người phía dưới trong lòng tràn nhiệt huyết, bái lạy, hô to.

Chương 58. Quang Trung lên ngôi, điều binh đánh giặc

Ngay sau đó, hình ảnh lại chuyển. Trước mắt mọi người là những hình ảnh chạy như thước phim, đó là nghĩa quân nổi dậy, dẹp loạn chính quyền Chúa Trịnh, bình định lại san hà. Thế họ không thể cản, đi đến đâu chinh phục đến đó, triều đình cũng phải nhượng bộ mấy phần. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhân nghĩa, trung chính là đạo lớn của người, trẫm nay cùng dân đổi mới, vâng theo mưu mô sáng suốt của vua thánh đời trước, lấy giáo hóa trị thiên hạ.’

Cơ thể họ không thể động đậy, chỉ có nhãn cầu là có thể dịch chuyển qua lại nhìn ngó xung quanh. Các bên chỉ còn nghe được được tiếng gió thổi lồng lộng, không một tiếng người.

“KHÔNG THỂ ĐỨNG YÊN!”

Người đứng sau Nguyễn Huệ bước lên, tay cầm chiếu, đọc to, giọng như sấm rền, nổ đùng đoàng trong không khí.

“Ta là Nguyễn Huệ, trước là Bắc Binh Vương, từng cùng nghĩa quân từng phen chiến tử, hiểu cảnh nhà tan cửa nát, mẹ con xa cách vợ chồng ly tan, giờ đây giặc xâm lân bờ cõi. Há lại đứng yên?”

Sau khi dẹp chính quyền Chúa Trịnh, nghĩa quân dừng chân, c·hiếm đ·óng ở các thành trì mà không còn bước tiếp. Lý tưởng ban đầu chưa thành, bờ cõi chưa thống nhất nhưng Thái Đức Đế đã thoái lòng, nhưng Bắc Binh Vương (tên của Nguyễn Huệ trước khi lên ngôi) lòng vẫn không yên, còn muốn tòng quân quét ngang trái khuấy trên đất nước, thế là anh em xảy ra xích mích. Nguyễn Nhạc thua thế nên quay về phủ Quy Nhơn để trị, đứng sau, chỉ giao lệnh cho em trai trong những chuyện quan trọng.

‘Nước Việt ta từ đời Đinh, Lê, Lý, Trần gây dựng ra nước cho đến ngày nay, thánh minh dấy lên không phải là một họ, nhưng thịnh suy, dài ngắn, vận mệnh do trời, không phải sức người tạo ra được.

“THÁI ĐỨC HOÀNG ĐẾ VẠN TUẾ, TÂY SƠN TRIỀU VẠN TUẾ.”

Một lúc sau đất dưới chân mọi người run chuyển, Ấn Sơn bắt đầu chấn động nhè nhẹ khiến rất nhiều người sợ hãi, những đứa trẻ khóc ré lên sợ hãi. Mọi người bám víu lấy nhau để không ngã xuống, thành chủ cũng phải nhíu mày, rồi dùng linh thuật ổn định người thường để họ không bị té xuống, cô bắt đầu nghi ngờ rằng đây có phải là cơ duyên như Hồng Lão nói hay không.

Tất cả mọi người khom người hành lễ, miệng hô to.

Mây tím trên trời ngày càng dày đặt, từ phốn phương tám hướng, ánh sáng mặt trời xuyên qua mây cũng hoá thành màu tím.

“Quang Trung Đại Đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Núi run chuyển một lát rồi ngừng lại, mây tím trên cao lúc này mới cuồn cuộn vào nhau, từ đó ba khuôn mặt khổng lồ từ trong mây hiện ra, màu hoàn kim toả sáng, biểu cảm uy nghiêm vô cùng.

“Ta Nguyễn Huệ, nay thay anh lên ngôi, tiếp nối triều Tây Sơn, từ nay quyết dẹp nạn giặc Thanh, giữ gìn bờ cõi. Truyền chiếu lên ngôi.”

Người đời sau nhớ công Nguyễn Huệ, còn tên tuổi của hai người còn lại thì ảm đạm đôi phần. Lúc nảy Nguyễn Nhạc hiện lên nói muốn chiêu binh, chẳng lẻ hình thức thí luyện lần này là để người tham gia gia nhập vào nghĩa quân Tây Sơn rồi chinh chiến lập công.

Lúc này ai ai cũng ngớ người, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, báo chúa là ai? Giặc Thanh lại là giặc nào nữa, họ hoàn toàn không biết loài dị tộc nào có tên Thanh.

Một góc đông người, Trúc đứng hoà trong dòng người, nhìn về phía đám mây, cô cảm thấy rất khó thở, tay ôm ngực, tim của Trúc đang đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Cảm giác như có việc gì đó cực kỳ quan trọng sắp diễn ra.

Lời tác giả: vấn đề yếu tố lịch sử trong phần này là do tác dựa theo chính sử để biên ra cho phù hợp bối cảnh truyện, có rất nhiều chi tiết sai sới sử, bạn đọc xem để giải trí, không có tính tham khảo và truyền đạt thông tin.

Ông gật đầu, bước lên một bước.

Nhưng Nguyễn Huệ vẫn ôm chí thống nhất đất nước, tiếp đó tiếp tục hành trình bình định các chính quyền phong kiến trước đó rồi tiếp tục chiến đấu chống lại hai mươi chín vạn quân Thanh xâm lược.

Hoàn cảnh lần nữa thay đổi, trước mắt mọi người lại ổn định lại, đây là một nơi khác. Mọi người vẫn đứng trật tự thành hàng, phía trên không phải núi mà là đài cao, tường thành kiên cố. Trên có đàn tuỳ tùng, tay bưng khay nghiên mực, kiếm ấn. Đứng giữa chỉ có một người, thân hiên ngang quét mắt nhìn tất cả mọi người bên dưới.

Trong chớp mắt, Minh cảm thấy choáng váng vô cùng, trời đất như đảo lộn, trước mắt tối đen không cảm nhận thấy gì. Nhưng tất cả chỉ là trong chớp mắt, nhắm mắt mở mắt Minh đã thấy mình đứng giữa một đoàn người đang xếp hàng ngay ngắn.

Như không điều khiển được bản thần, mọi người đứng phía dưới đồng thanh hô.

Không để Minh đợi lâu, trên núi đột ngột xuất hiện một dáng người, mặt áo hoàng bào, trên thêu hình rồng, tay phải cầm kiếm vàng, tay trái cầm ấn. Sau lưng người kia có hai người nữa, trông gương mặt họ khá giống nhau, chính là ba anh em Nguyễn Nhạc.

Gió thổi mây phùn, mây tím lại bủa giăng khắp chốn, hình ảnh vua lên ngôi tại Phú Xuân tan biến theo mây, chỉ để lại hào hùng vạn trượng.

Nay xem khí thần rất hệ trọng, ngôi trời thật khó khăn, trẫm chỉ lo không kham nổi, nhưng ức triệu người trong bốn bể đều xúm quanh cả vào thân trẫm, đó là ý trời đã định, không phải do người làm ra. Trẫm nay ứng mệnh trời, thuận lòng người không thể khăng khăng cố giữ sự khiêm nhường. Trẫm chọn ngày 22 tháng 11 năm nay lên ngôi thiên tử, đặt niên hiệu là Quang Trung năm đầu, truyền bảo cho trăm họ muôn dân phải tuân theo giáo lệnh của nhà vua.

Trần Minh ngọc nhìn Tạ Thiền, trong mắt cả hai đều có ngờ vực nhưng cũng quyết định tin tưởng Hồng Lão. Tiếp xúc hai tuần nay, họ cũng đã xác nhận ông là người đức cao vọng trọng, trong những lúc như này sẽ không nói dối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kết hợp với mọi chi tiết của mấy ngày nay, lập tức một ý tưởng loé ra trên đầu Minh. Ba người đó…chính là Tây Sơn Tam Kiệt, chính là ba anh em Nguyễn Nhạc, Nguyễn Lữ, Nguyễn Huệ. Người nói lúc nãy chính là Nguyễn Nhạc. (đọc tại Qidian-VP.com)

........

Không gian im bặt, chỉ nghe gió thổi vi vu, những người ở đây tự vấn tâm mình, như là những người chiến sĩ từng vào sinh ra tử, hồi sau thấy trong tim mình bùng cháy lửa, thét lên như muốn nổ trời.

Sau đó là hình ảnh Lê Chiêu Thống bán nước cầu vinh, đi cầu cứu quân thanh, Nguyễn Ánh không thua kém mà theo đó hưởng ứng, còn tặng binh lương lấy lòng bọn chúng, chúng đi đến đâu c·ướp b·óc đến đó, đốt nhà dân, h·iếp lương phụ, làm đủ chuyện ác trên đời.

“Mọi người chớ có sợ, đây là cơ duyên không phải tai hoạ. Đây là truyền thừa bí cảnh, bốn trăm năm nay đây là lần thứ ba xuất hiện, là vận may lớn của chúng ta.”

“QUÊ HƯƠNG ĐANG HỒI BẤT ỔN, BẠO CHÚA TUNG HOÀNH, BỜ CỎI CHIA ĐÔI NỬA, LÀ NGƯỜI TRONG NƯỚC HÁ LẠI CHỊU CẢNH ĐỒNG BÀO CHIA CẮT. NAY TA DẬY CỜ KHỞI NGHĨA, LẬP ĐẤT PHONG VƯƠNG, TA TỰ XƯNG LÀ TÂY SƠN VƯƠNG, HÔM NAY TÌNH HÌNH ĐÃ NGUY NÊN MUỐN TRƯNG BINH NỔI DẬY.”

Thành chủ lên tiếng làm bình tĩnh mọi người lại, cũng để cho những người trên Ấn Sơn bình tĩnh lại, từ khắp nơi cũng liên tục có rất người người kéo tới, đa số là linh sĩ, họ đến để giúp sức khi có biến. Tuy đã bình tâm hơn, nhưng tiếng ồn ào bàn tán vẫn xuất hiện khắp nơi. Thiên tượng lạ lùng như vậy thật sự khiến người ta lo sợ, nhất là xuất hiện đúng trong ngày quan trọng như ngày hội Kính Thiên.

Trong đầu Minh hiện tại nổi lên vô số giả thuyết khác nhau.


“Ngày ta thân chinh đến Kiếm Sơn, từ khe núi phát hiện kiếm này, thân kiếm hoàng kim óng ảnh, thân khắc hình rồng vàng. Sau trời cao ban ấn, ấn khắt bốn chữ Sơn Hà Xã Tắc, ấy là điềm trời ban. Nay ta lập chí thân rồng, lập nên triều Tây Sơn, lấy niên hiệu là Thái Đức, bản đế cũng gọi là Thái Đức Đế, các anh em có hưởng ứng?”

Nhưng chưa kịp để họ hoang mang lâu, ánh sáng vàng tím từ đâu đó nổi lên sáng rực, bao phủ toàn bộ Ấn Sơn, ba giây sau ánh sáng biến mất…cuốn theo đó là toàn bộ người đang đứng ở Ấn Sơn.

Hiện tượng quái dị này khiến họ vô cùng hoảng sợ, có người còn quỳ xuống lễ bái như gặp thần thánh. Lúc này khuôn mặt ở giữa mới động, giọng nói trầm ổn vang lên kéo theo gió to thổi tứ tung.

“PHẢI.”

Thực chất khi xưa trước tình cảnh đất nước bị chia cắt bởi hai chính quyền Trịnh Nguyễn và triều đình bù nhìn nhà hậu Lê. Anh em họ mới đứng lên chiêu binh, thành lập nghĩa quân Tây Sơn, lật đổ chính quyền mục nát hiện tại.

Nguyễn Nhạc hài lòng gật đầu cười, ông giơ kiếm trên tay.

Trong lòng những người đang xem cũng nổi lên từng hồi oanh liệt, cảm thấy sĩ khí v·út cao, như bản thân cũng trực tiếp tham gia vào trận chiến, những buổi liên hoang rượu thịt tưng bừng, những ngày kề vai sát cánh hành quân, trên vai túi vải, trên thân áo tơi, vậy mà bền hơn giáp, cứng hơn sắt. Đói ăn lương khô, khát uống nước suối, thế mà hơn cao lương mĩ vị.

Sau đó Nguyễn Nhạc lập lên triều Tây Sơn, lấy niên hiệu là Thái Đức, gọi Nguyễn Nhạc là Thái Đức Đế, sau khi tiêu diệt chính quyền Chúa Trịnh ở phía bắc, Nguyễn Nhạc có ý thu binh không muốn tiếp tục chinh chiến.

Những người đứng dưới càng thêm nghiêm nghị, trong lòng vô cùng chờ đợi, một khi Bắc Binh Vương lên ngôi đế, ngày giặc tan tác cũng không xa.

Người nhìn thấy lòng đều căm phẩn, nhiều người tuy không thể động nhưng nước mắt cứ trào ra như suối, răng nghiến ken két căm thù, hận không thế lập tức lao lại, chém đầu phanh thây bọn chúng, lấy máu chúng tưới lên đất quê hương mới thoả cơn tức tối. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nước ta đứng ngay hồi tai biến, Trịnh Nguyễn phân tranh, triều đình nay hoá bù nhìn. Người làm kẻ sĩ há có thể trơ mắt nằm yên, nay anh em tôi đứng thẳng tại đất Tây Sơn, kêu gọi nghĩa quân cùng nhau đứng dậy, cứu nhân dân khỏi cảnh lầm than. Anh em nghĩa quân có cho là phải?”

Theo tiếng hô, Sơn Hà Xã Tắc Ấn phát sáng, quang mang cửu thái chiếu rội chín tầng trời, trên nền trời hiện hai chữ vàng ‘Tây Sơn’ ánh sáng từ đó phát ra vạn trượng, chiếu khắp bờ cõi nước Nam.

Vua Quang Trung gật đầu, ra lệnh bình thân. Kiếm trên tay chỉa thẳng trời.

Mọi người giờ mới nhận ra đây không phải là một tiết mục thì lập tức hỗn loạn, lo sợ không thôi. Thế lớn như vậy, chẳng lẽ là dị tộc kéo tới?

Chỉ có một ánh mắt cũng đủ để dấy lên ngọn lửa cháy bùng lên trong tim họ. Người đàn ông thân đã mặc giáp, tay cầm kiếm chống xuống đất, hồi như tướng quân khí vũ hiên ngang, hồi như đế hoàng uy nghiêm nhưng từ ái, thật sự khiến người ta run động. Giọng ông vang lên.

Phạm Nhã thì nhìn thẳng vào đám mây không chớp mắt, đợi chờ cơ duyên sắp tới. Lần này cậu ta mạnh hơn rất nhiều so với cùng điểm thời gian ở kiếp trước, phần thưởng thu được chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều.

Minh bình tỉnh trở lại, cậu cũng bắt đầu nhớ lại lời của gương mặt chính giữa trên bầu trời. Tự xưng là ‘Tây Sơn Vương’ đứng lên khởi nghĩa…

Trẫm hai lần gây dựng họ Lê, thế mà tự quân họ Lê không biết giữ xã tắc, bỏ nước đi bôn vong, sĩ dân Bắc Hà không hướng về họ Lê, chỉ trông mong vào trẫm, về phần đại huynh (Nguyễn Nhạc) có ý mỏi mệt, tình nguyện giữ một phủ Quy Nhơn, tự nhún xưng là Tây Vương, mấy nghìn dặm đất về phương nam thuộc hết về trẫm. Trẫm tự nghĩ tài đức không bằng người xưa, mà đất đai thì rộng, nhân dân thì nhiều, ngẫm nghĩ cách thống trị, lo ngay ngáy như dây cương mục chỉ huy sáu ngựa.

“Nay ta xưng đế, nhưng bờ cõi chưa yên, lập tức lĩnh quân đánh giặc. Anh em chiến sĩ. Đánh cho để dài tóc. Đánh cho để đen răng. Đánh cho nó chích luân bất phản. Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn. Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58. Quang Trung lên ngôi, điều binh đánh giặc