Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61. Tâm Sự Của Nguyễn Nhạc
Tôn Sĩ Nghị kéo quân chạy trong đêm. Muốn quay lại Trung Quốc thì phải đi qua cầu Phao, đi thẳng đến Phượng Nhãn rồi tiến về Trung.
Rồng không bị nao núng mà đâm thẳng xuống dưới, đánh cho Tôn Sĩ Nghị và lính xung quanh bị hất tung lên trời, Tôn Sĩ Nghị là bát giai thì chỉ b·ị t·hương, nhưng những tên khác không chịu nổi mà hoá thành tro bụi. Hắn nhin quân số lập tức giảm đi một thành, rống giận.
Ông thở dài một tiếng rồi tiếp.
Chương 61. Tâm Sự Của Nguyễn Nhạc
“Nguyễn Huệ, lũ An Nam chúng bay không sợ Đại Thanh trả thù hay sao, đến khi đó chúng bay cũng sẽ bị hoá thành tro, sống thì đời đời bị nô dịch.”
“Xưa ba anh em ta ở đất Tây Sơn, tổ tiên ta họ gốc là họ Hồ ở Nghệ An, xưa bị đày về Tây Sơn khai hoang mới sinh ra chúng ta ở đây. Cha ta là Hồ Phi Phúc. Nhà ta chỉ là một nhà trung nông khá, vì muốn che dấu gốc gác đàng ngoài nên anh em ta giấu theo họ mẹ, tưởng đâu sống một đời bình lặng.”
Nhưng vẫn còn một vài người chưa hoàn toàn rời khỏi, vẫn ở lại trong bí cảnh.
‘Xác nhận hoàn thành thí luyện, sau đây là kết toán và khen thưởng…’
Nhìn lưỡi kiếm vàng có thể cắt đôi trời đất trước mắt làm Tôn Sĩ Nghị sợ đến vỡ mật, lập túc dùng vô số thủ đoạn để phòng thủ. Hắn cắn răng, nhảy ra phía sau rồi bay lên trời cao. Song chưởng chấp lại, linh lực khủng bố trong cơ thể tràn ra như biển.
“Xưa có một thầy địa lý người Tàu đến nhà ta xin tá túc, hắn nói muốn đi thăm thú đất Hoành Sơn để chiêm ngưỡng địa mạch nơi đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tận đây, những người tham gia cảm thấy hình ảnh trước mắt mình ngày càng mờ, lần lượt được truyền tống về Ấn Sơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“À thế à?”
“Sau hồn mày về báo với Càn Long, khi chúng bay đã bị quét sạch khỏi quê hương tao thì đất Bắc chúng bay cũng sẽ không yên ổn.”
...
Tưởng đâu hắn sẽ phản kích Quang Trung, nào ngờ tay lại chếch xuống phía dưới, một cột độc thuỷ khổng lồ từ tay rơi xuống như thác, tông thẳng vào cầu Phao. Độc thuỷ nhanh chóng ăn mòn cầu đá. Chỉ nghe xèo xèo, tiếng gãy đổ, tiếng quân Thanh bị liên luỵ gào thét.
“Chuyện kể ra cũng là duyên phận, vì duyên gây cơ đồ, cũng vì duyên mà sụp cơ đồ.”
Hắn vừa chạy vừa gầm thét. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiếm giơ lên cao rồi lại chém xuống, chín con rồng từ sau lưng Quang Trung gào thét rồi cuốn về phía Tôn Sĩ Nghị.
“Khí số nước Nam tuy hưng suy có mệnh, nhưng chưa tới phen chúng bay nhún tay vào. Sông núi nước Nam là do vua Nam ở, người Bắc chúng bay nếu đã x·âm p·hạm thì cũng phải lườn trước cảnh c·hết.”
“Lũ vô dụng, chạy nhanh lên, nếu không qua cầu kịp trong đêm nay thì các ngươi phải chôn thây tại đất này. Hừ, đến lúc đó báo hại ta bị hoàng thượng trách phạt. Các ngươi có trăm cái mạng cũng không đủ đền”
Tôn Sĩ Nghị thiêu đốt sinh mệnh, phát ra tốc độ khủng kh·iếp phóng thẳng tới Phượng Nhãn để trốn đi, quân còn lại cũng bị tà phong của hắn cuốn đi. Phần chạy đi, phần bị c·hết chìm, phần lại bị độc thuỷ của chính tướng mình đ·ánh c·hết thịt nán xương tan.
“Tây Sơn, Quang Trung, ngày ta trở lại là ngày c·hết của chúng bay.”
Cảm thấy ớn lạnh trên cổ, hắn ngước đầu lên, trước mắt là Đô Đốc Lộc và đoàn quân của ông đã chờ sẵn từ lâu, đao trên tay đang kề ngày cổ Tôn Sĩ Nghị, ánh mắt còn lạnh hơn hầm băng. Quân Thanh tháo chạy cũng đã bị quân Tây Sơn do Đô Đốc Lộc chỉ huy bao vậy.
“Hoành Sơn vốn chỉ là núi thấp, nào có thể so với các dãy núi bao lấy nó như Ấn Sơn, Bút Sơn hay Kiếm Sơn. Nhưng nơi đây là nơi long mạch các nơi hội tụ, là bàn hương án được bao vây bởi bút, nghiên, ấn, kiếm, trống, chiêng… là nơi khí vận cực thịnh chưa được khai thác. Người ta còn ví Hoành Sơn như một ngai vàng nằm giữa đất trời…”
…
Những nơi khác, quân Thanh còn lại đám b·ị b·ắt, đám bị g·iết. Cuộc kháng chiến chống quân Thanh đến đây kết thúc mỹ mãn, chỉ có vài vạn tên tháo chạy được về đất Bắt, đi mười về một.
Quang Trung không quan tâm lời đe doạ của hắn, lao tới giữa cầu Phao, nước sông bên dưới cũng bị khí tức của ông rẽ thành đôi ngã, cuồng phong cũng nổi lên do linh lực của ông ma sát với khí lưu.
Minh gật đầu, trong lòng có cảm giác như dậy sóng, gần như không thể giữ bình tĩnh, như mắt vẫn điềm nhiên nhìn thẳng về Tây Vương. Cmar giác của Minh rất mãnh liệt, sương mù trong lòng ngày càng tiêu tán bớt đi, giống như câu hỏi khiến cậu trăn trở sắp có câu giải đáp.
Hắn rống lên, trăm triệu con độc xà từ trong miệng Tôn Sĩ Nghị phóng ra muốn xé nát kim long. Nhưng sức hắn không tài nào địch nổi Quang Trung, rắn chưa kịp chạm tới rồng thì đã bị vầng hào quang bao xung quanh đốt thành tro bụi.
“Tên vô dụng Lê Chiêu Thống, lại để một q·uân đ·ội mạnh mẽ như vậy mọc lên dưới mắt mình, quả thật là không đáng làm vua.”
Trước mắt cậu là một thư phòng thời cổ, tuy bài trí sa hoa nhưng lại mang một màu sắc vô cùng ảm đạm. Trên bàn thư án là một người ngồi thẳng ở đó. Ban đầu còn lu mờ, nhưng một lúc sau đã dần tỏ. Minh lập tức nhận ra người này là ai, xưa là Thái Đức Đế, nay là Tây Vương, chính là Nguyễn Nhạc.
Cảm giác ngày càng nguy hiểm, Tôn Sĩ Nghị d·ụ·c quân tăng tốc, vượt qua được cầu Phao thì tỷ lệ sống sót sẽ càng cao.
Vua Quang Trung kéo quân tới, bước ra khỏi rừng. Ông phóng lên trời, kiếm trong tay chỉa thẳng về Tôn Sĩ Nghị.
Lời tác giả: trong sử sách, Tôn Sĩ Nghị bỏ quân tháo chạy về được Trung Quốc, nhưng trọng truyện thì mình viết hắn bị khựt luôn.
Nghiến rắng thầm mắng.
Đám còn lại bị quân Tây Sơn vây trên bờ sông, toàn thân run rẫy, quỳ sụp xuống xin tha, mắt mắt nước mũi nhễu ra tí tách.
Hắn nhìn quân của Lê Chiêu Thống cũng đang nối đuôi trốn chạy theo sau, trong lòng thầm khinh thường. Vua một nước lại đi tới cảnh bị đuổi g·iết ra khỏi nước mình, đủ để làm truyện cười cho muôn đời.
Vó ngựa như đạp lên từng sợi dây sinh mệnh của địch, ngày càng tiến gần tới buồng tim của chúng, chỉ chờ nhất kích tất sát, đánh cho quân Thanh tan tác, đánh cho chúng không còn dám bén mạng xuống nước Nam.
Minh nhắm mắt rồi lại mở mắt, nhưng cảm thấy vẫn chưa rời khỏi bí cảnh, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
“Cậu có muốn nghe tâm sự của ta không?”
Quân Thanh kh·iếp hồn, dẫm đạp lên nhau mà chạy.
Tôn Sĩ Khí hét toán lên.
Nguyễn Nhạc nhìn về phía Minh, thở dài. Không đợi Minh hỏi, đã bắt đầu nói.
Mục tiêu của hắn là chặt đứt cầu, để quân Tây Sơn không thể đuổi theo. Còn quân chưa kịp lên cầu và số quân còn ở giữa cầu…vô dụng thì đáng c·hết.
Lúc này bỗng gió thổi hiu hiu, không gian bỗng im ắng đến đáng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôn Sĩ Nghị đã trốn ra được bờ sông, kéo quân chạy tới được Phượng Nhãn, lúc này đã sức tàn lực kiệt, thoi thóp. Tu vi bát giai cũng đã cùng kiệt chỉ có thể phát ra sức mạnh thất giai ba sao, sinh mệnh trôi đi thật nhanh. Long khí của Quang Trung đang không ngừng tàn phá linh hồn của hắn, nếu không về kịp nước để trị liệu e là phải táng thân.
Hắn cười gằn, trong mắt đầy oán hận.
“CHẠY!”
Quân Tây Sơn đứng từ xa cũng âm thầm căm phẩn, loại người như vậy thật sự là quá khủng kh·iếp, không từ thủ đoạn.
…
Hắn vốn cũng là linh sĩ bát giai nhưng quả thật nghe được thần uy của Quang Trung thì cũng không dám tự cho mình có thể chống lại. Thế nên giữa trời khuya, hắn ta kéo đám quân Thanh đóng ở các đồn ở Thăng Long, trốn chạy về phương Trung Quốc. Còn những tên ở các địa phương khác thì sống c·hết mặc bay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khi chỉ gần nữa quân đạp chân lên cầu, đằng sau đã nổi lên tiếng hò hét kéo quân tới, tiếng vó ngựa đạp nát cỏ cây, đất dưới chân chúng rung chuyển, như có một cơn địa chấn đang kéo tới. Đó là tiếng đội Tượng Binh của quân Tây Sơn đã chạy tới.
Nói đến đây sau lưng Minh bỗng xuất hiện một cái ghế, cậu hiểu ý ngồi xuống. Nguyễn Nhạc lúc này mới mĩm cười hỏi.
Bên tai trái của Tôn Sĩ Nghị vang lên một giọng nói.
Tốc độ hành quân của quân Tây Sơn đã tính là cực nhanh, tuy nhiên tin tức đồn Ngọc Hồi và đồn Đống Đa bị đốn hạ đã truyền tới tai Tôn Sĩ Nghị.
…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.