Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62. Hoành Sơn bị yểm
“Mọi người đang nói chuyện gì vui thế.”
Nhận thấy điều đó họ liền ủ mưu.
Minh hỏi.
Vừa nói hắn vừa sử dụng ngôn phù, khiến cho lời nói của hắn có thể dễ dàng tác động đến tinh thần người khác.
Nguyễn Nhạc ngẩng đầu, trong mắt loé lên hy vọng.
Tên thầy địa lý kia đã bẻ từ đâu đó hai cây trúc tươi rồi cắm ở hai phía bắc nam của triền núi. Lấy làm lạ, Nguyễn Nhạc không dám động chạm mà chạy về nhà để tìm hiểu. Ông tìm kiếm khắp các sách, hỏi các cụ cao niên trong vùng.
…
Thế là ông thuật lại những gì mình nghe thấy cho hai người em rồi mới nói nguyên nhân mình liều mạng không để họ uống rượu. Sau đó ông nhắc nhở.
Chớp lấy thời cơ, Nguyễn Nhạc nhanh chóng bứng hai cây trúc lên rồi hoán chỗ cho nhau.
Tên thầy phong thuỷ cười khà khà, lau vết rượu ở khoé miệng.
“Anh bị gì? Sao lại ra thế này?”
Ngay khi họ đã nâng chén định uống, Nguyễn Nhạc bắt đầu gấp, thế là cắn răng làm liều. Tự đoạn một phần kinh mạch, lập tức tâm huyết hỗn loạn, mũi miệng phún máu ra, doạ đến hai người em hoảng hốt.
“Tôi hành nghề xem địa lý, phong thuỷ, rong rủi hết đất này tới đất kia, không nói đã đi dọc hết đất nước Nam nhưng cũng đã đến rất nhiều nơi, hưởng được nhiều của ngon vật lạ. Nhưng rượu nơi đây quả thật làm tôi nhớ mãi không quên.”
Nguyễn Nhạc sau khí thoái chí về phủ Quy Nhơn, tinh thần đã không còn như xưa, lại vì áy náy mà muốn chăm lo cho đời sống nhân dân. Thế nên rất nhanh đã rơi vào bẫy rập của hắn.
…
Nguyễn Lữ đứng bên cạnh lo lắng bắt mạch cho anh mình.
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Nhạc vì chịu tác dụng của bùa nên nghe rất xuôi tai, thế là cho lệnh làm theo. Sông vừa đào xong, Nguyễn Huệ đã băng hà ở Phú Xuân năm 1792, Nguyễn Nhạc cũng mất năm tiếp theo.
Lại hai tháng sau, đến khi cây trúc còn lại cũng đã héo khô thì thầy địa lý bế quan đã lâu mới lên núi. Hắn thấy cả hai cây trúc đã héo khô, vì Nguyễn Nhạc lúc động tay động chân đã cẩn thận xoá mọi giấu vết nên tên thầy địa lý kia không nhận ra điểm lạ. Bứng cả hai cây lên rồi đốt thành tro, hắn hừ lạnh.
Lúc này Nguyễn Nhạc thều thào nói, trong lòng thầm mừng. Tên thầy địa lý kia có tu vi cao hơn họ một đại cảnh, nếu quyết liệt bây giờ có nguy cơ tên kia bí quá hoá liều, g·i·ế·t cả ba diệt khẩu. Ông nhanh chóng quyết định, tự đoạn kinh mạch, làm mình bị thương để bảo vệ hai em. May mắn có hiệu quả.
“Tên thầy địa lý hay tin triều Tây Sơn đẩy lùi hai mươi chịn vạn quân Thanh xâm lược, biết mình đã bị lừa, thế là quay lại trả thù.”
Nguyễn Huệ nghe vậy tự hào lắm, rót thêm cho thầy địa lý một ly nữa.
“Đất phương Nam quả nhiên là địa linh nhân kiệt, ta từ nước Bắc xa xôi đã có thể tính tới vượn khí to lớn ở nên đây. Nhất định là trên núi này, nhưng vận huyệt khó dò khó dò, xem ra phải nán lại một thời gian.”
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi cắm trúc xuống, tên thầy địa lý bắt đầu rũ bỏ phòng bị, trú lại một chỗ bế quan, chỉ chờ ngày thu được kết quả.
“Tôi cũng không thể hưởng một mình như vậy được, rượu nước Nam quả thật kỳ diệu, nhưng rượu bên nước tôi cũng không kém. Tôi đi qua nhiều nơi, thâu thập được một loại rượu quý.”
Thế là cả ba anh em ngày càng cẩn thận, không ăn hay uống bất cứ thứ gì tên đó đem theo. Cứ vậy qua một tuần, mọi chuyện đều sóng êm biển lặng.
Họ lập tức hạ chén, Nguyễn Huệ đỡ anh mình dậy, lo lắng hỏi.
Chương 62. Hoành Sơn bị yểm
Thầy địa lý móc ra từ túi trữ vật ra một bình rượu to bằng sành, trên dán nhãn đỏ.
Nhưng Nguyễn Nhạc vẫn không từ bỏ, luôn theo dỏi từ phía xa mỗi khi tên thầy địa lý đến Hoành Sơn. Rốt cuộc sắc mài cũng thành kim. Một hôm Nguyễn Nhạc đi lên núi sau khi thầy địa lý đã rời đi, ông phát hiện lần này đã khác.
Thầy địa lý kia nhìn ngó xung quanh để đề phòng có ai không. Đoạn than thở.
Thoát khỏi dòng hồi ức, Nguyễn Nhạc đã ngồi suy sụp trên ghế, già hơn cả mười tuổi. Minh thấy vậy cũng cảm thấy trong lòng nặng trịch, người là vua đầu tiên của một triều, bị em trai dẫn trước, lại gián tiếp phá huỷ cơ đồ. Tuy không trải qua, nhưng Minh cũng hiểu cảm giác của ông.
“Mời nói.”
“Ký chủ nhận được nhiệm vụ ngẫu nhiên từ Thái Đức Đế, Nguyễn Nhạc. Nội dung, phá yểm Hoành Sơn. Không hoàn thành nhiệm vụ không có phạt, hoàn thành nhiệm vụ được thưởng…”
Một lúc sau hắn cười gằn.
“Ba anh em kia quả thật là người sinh theo vận trời, có mệnh đế hoàng, sau này nếu lên ngôi e là nước Bắc ta sống khó yên. Được lắm, nếu các ngươi có duyên gặp ta thì các ngươi đã mất đi cái duyên xưng đế.”
Tại nhà thầy lang, sau khi đã chẩn đoán, bốc thuốc, Nguyễn Nhạc được cho nghỉ ngơi. Lúc này Nguyễn Huệ và Nguyễn Lữ đến bên giường, Nguyễn Huệ ngồi xuống, hỏi nhỏ.
Hoá ra kế đó chính là dùng thuỷ để triệt thổ, hướng thuỷ vào long mạch, làm mục rửa từ trong. Dùng tự nhiên để huỷ tự nhiên, ngoài ra hắn còn len lén chiêu tà gọi ma tới yểm vào long mạch, khiến nó ngày càng mục nát.
“Nhưng nếu vậy thì triều Tây Sơn ta nào có bị chôn vùi nhanh như vậy.”
Ông bước ra hiên, nhìn về Tây Sơn, lòng não nề, đoạn quay lại nhìn Minh đầy thâm ý.
Thế là hôm sau thầy địa lý kia lập tức rời đi. Để lại long mạch chưa được khai thác. Ba anh em thấy vậy mừng rỡ, theo kinh nghiệm ông bà xưa mà cải táng mộ cha tại long huyệt. Từ đó mệnh số quy nhân, ba anh em thoát thai hoán cốt, từ đó mới được trời ứng số, lập nên triều Tây Sơn, dẹp loạn trong nước, đả phá quân Thanh.
…
“Em và Huệ đang nói chuyện với thầy địa lý đây về các loại rượu, thầy uống được rượu bàu đá làng mình thì khoái chí lắm.”
Chớp lấy thời cơ ấy, liên tục hai tháng ròng, ngày nào cũng lén lên Hoành Sơn để theo dõi tình hai của hai cây trúc. ĐÚng ngày thứ sáu mươi, ông thấy cây trúc trồng phía bắc hãy còn tươi tốt nhưng cây còn lại bên nam đã héo khô.
Nguyễn Lữ đến gần hơn, cũng cùng chung một thắc mắc. Đến đây Nguyễn Nhạc mới thở dài, nhìn ngó xung quanh, không phát hiện được tên thầy địa lý kia ở gần thì mới nói.
Lúc này trong đầu Minh, âm thanh hệ thống vắng bóng đã lâu lần nữa lại xuất hiện.
Nhưng đến khi Nguyễn Nhạc trở về thì đã muộn, tên thầy địa lý đã ngồi vào bàn cùng với hai anh em, họ đang cười nói rất vui vẻ.
“Thầy lang bảo kinh mạch bị đoạn là do anh cố ý, cớ gì lại làm vậy?”
“Kinh mạch bổng nhiên bị đoạn một phần, không nguy đến tính mạng nhưng cần tịnh dưỡng. Nhưng sao tự dưng lại như vậy.”
“Phải phải, rượu quê tôi cất trong bàu, mới gọi là rượu bàu, sau truyền đến phủ An Nhơn, người ta cãi tiến cất trong bàu đá. Nêu rượu này người dân quanh vùng gọi là rượu bàu đá, không nơi nào chưng rượu như vậy. Rượu được ủ thấm linh khí thiên địa, vừa ngon vừa bổ, thầy uống thêm một ly, sau này rời đi cũng khó kiếm.”
“Bẩm Tây Vương, ngày trước bèo nước gặp nhau nay gặp lại kẻ hèn đây đã phải kính vái. Ngày xưa tôi đi qua đất này cũng sinh lòng yêu mến nơi đây. Thế nhưng thấy việc nông vụ đã bắt đầu trì trệ, ghé qua đây muốn hiến kế.”
“Đây là hầu nhi tửu, được chưng cất bởi loài khỉ tinh khôn trên núi cao, chúng biết được nhiều loài linh dược, kỳ bảo cực bổ, nên đem chưng thành rượu. Người đi rừng hiếm lắm mới kiếm được một ít, uống vào cường cân kiện cốt, tu vi tinh tiến, tinh thần trong sạch. Đây là vật cực quý, nhưng tôi càng quý trọng tình hiếu khách của ba vị. Nào nào, tôi rót ra bốn chén, nay chúng ta nâng chén, kỹ niệm tình bạn vong niên.”
“Xưa người ta có trộm long tráo phụng, nay ta trộm bắc tráo nam, xem xem tên thầy địa lý có dính bẫy.”
Ba anh em Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ sinh ra vốn đã thiên sinh linh cốt, ngũ giác vượt trội, có thể nhìn xa trăm dặm, nghe thấu tám phương. Nguyễn Huệ thì có thiên nhãn, nhìn xa trông rộng, Nguyễn Lữ thì có thiên khứu, ngửi được những mùi hương dù là nhạt nhất, thậm chí cả khí tức của người âm, Nguyễn Nhạc thì có thiên nhĩ, nghe rõ đất trời, hiểu tiếng loài vật.
“Dân nước Nam sống nhờ lúa nước, thế nên thuỷ lợi là vô cùng quan trọng. Tôi đi qua các vùng sông nước gần đây thấy các nhánh sông Kôn ở phía nam tuy nhiều nhưng xa ruộng, khó lòng sử dụng. Chẳng bằng đào sông dài ra ở phía bắc, dẫn thẳng vào ruộng, há chẳng phải lợi cho dân quá hay sao?”
“Vậy, lý do ngài kể chuyện này cho tôi là?”
Thế nên lời nói của tên thầy địa lý kia từ phía xa cũng được ông nghe rõ từng chữ. Trong lòng Nguyễn Nhạc nổi lên sóng lộng ba đào, nếu như tên đó nói thật, thì có thể hắn đang âm mưu ám hại anh em họ, phải về sớm để anh báo hai người em.
Trong lòng ông như chùn xuống, lập tức bước vội đến bàn, ngồi đối diện với tên thầy địa lý, cười hỏi.
“Xưa nghe sông núi nước Nam địa linh nhân kiệt, kỳ địa như sông Tô Lịch, sông Như Nguyệt, núi Tản Viên không thiếu, quả thật tin đồn vẫn chỉ là tin đồn. Nơi này chỉ là giả long mạch, có hình mà không có cốt. Quá tốn thời gian.”
Nguyễn Nhạc để ý thì lén đi theo sau, nhưng cũng không dám đi gần, chỉ dám trông tới từ phương thật xa. Ông chỉ thấy thầy địa lý kia loanh quanh Hoành Sơn, rồi lại đứng lại ở triền phía đông của núi.
Thầy địa lý biết kế sắp thành, thế là cười tươi.
“Tên đó tu vi vượt qua chúng ta, không thể vọng động. Trên núi Hoành có ẩn giấu cơ duyên to lớn, nếu hắn đã cố ý hại chúng ta…thế thì đừng trách chúng ta ăn miếng trả miếng.”
Ngày ấy ta hay tin hắn đã quay về phương Nam, hướng đến nơi Nguyễn Nhạc đang coi trị, tức là phủ Quy Nhơn. Thầy địa lý quỳ thụp xuống, cúi đầu tâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe vậy nhưng hai anh em vẫn dìu Nguyễn Nhạc đến nhà thầy lang, không để mọi việc trở nên tệ hơn.
Thầy địa lý biết đã có cơ hội, uống cạn ly rượu, cười nói.
Chuyện chi tiết thì Minh đã xem qua trong bí cảnh truyền thừa.
…
Sau ba ngày cùng hai người em của mình tìm hiểu, Nguyễn Nhạc kết luận rằng, thứ mà tên thầy địa lý đang tìm kiếm là nhãn huyệt của long mạch. Dùng phép thử trúc, là trúc chôn chân nơi nhãn huyệt sẽ tiếp tục tươi tốt nhờ long mạch uẩn dưỡng, trúc héo úa theo tự nhiên thì không phải nơi nhãn huyệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến đây Nguyễn Nhạc thở dài.
“Sáng sớm anh luyện công đi sai đường, nào ngờ để lại ám thương, ban nảy mới bộc phát, không sao.”
“Chúng thật may mắn… hừ, xem ra ý trời không cho bay c·h·ế·t, nhưng mất đi long mạch thì ba con kiến cũng không khuấy nên sóng nước gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba anh em lập tức để tâm tới, hai người là thích thú, duy chỉ có Nguyễn Nhạc đã biết chuyện nên bắt đầu đề phòng.
Giờ chỉ còn lại tên thầy địa lý ngồi ở bàn, cắn răng nhìn về phía bốn chén rượu còn nguyên trên bàn.
…
Ba anh em cười cười, đếm từng ngày trôi qua.
“Cậu là người có mệnh cách đặc biệt, long mạch Hoành Sơn bị yểm đã lâu nhưng chưa huỷ. Mong cậu giúp ta hoàn thành tâm nguyện, phá trấn yểm của long mạch, khôi phục một phần huyết quảng của khí vận Việt Giới. Tất có hậu tạ.”
Ở lại một lúc thì hắn rời đi, quay lại nơi ở của anh em Nguyễn Nhạc. Nguyễn Nhạc thấy hắn xuống núi thì nấp vội về hướng ngược lại. Trong lòng thì cả kinh vô cùng.
Anh em Tây Sơn vốn khí số đã gắn liền vào long mạch Hoành Sơn, thế nên long mạch bị yểm thì họ liền bị phản phệ, nhà Tây Sơn cũng bị Nguyễn Ánh đốn đi vào năm 1802.
Cơm canh đã vãn, tên thầy địa lý để lại một vài đồng tiền rồi một mình tìm về phía Hoành Sơn. Núi này cách đó không xa chỉ vài dặm đường là tới, đối với linh sĩ thì chỉ là vài phút đi đường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.