Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghiệp Duyên
Unknown
Chương 19: Trở lại quê hương cũ
"Ông nói vậy thì con xin nghe. Nói vậy thì con xin phép trở về để công bố kết quả nãy giờ cho gia đình để chúng con có thể tiếp tục tu luyện đến cảnh giới cao hơn." Nhiên Phàm Phàm nói.
"Vậy chúng ta tạm biệt trước, có chuyện gì thì người cứ đến nơi này để gặp ta một mình hoặc nếu người muốn cả gia đình ai cũng biết ta thì có thể trực tiếp tại bất kỳ đâu trong Nhiên Nhai Cốc gọi tên ta Thiên Nhai Nhiên là ta có thể xuất hiện với hình thái này tại bất kỳ đâu trong Nhiên Nhai Cốc." Thiên Nhai Nhiên nói cho Nhiên Phàm Phàm cách để có thể gặp lại ông ấy.
Nói rồi hai người chia ta nhau. Nhiên Phàm Phàm quây trở lại nhà chính và nói chuyện lúc nãy cho cả gia đình biết; mọi người lúc này đều có tu luyện nên cả gia đình đều là Đạo Giả.
Ngày ngày trôi qua, một năm sau ngày cưới thì Dương Ngọc Thy cũng có mang thai đứa con đầu lòng, cô được chồng và ba, mẹ chồng, các thành viên trong gia đình đều rất chăm lo cho cô và họ rất hạnh phúc vì sắp được bế đứa cháu đầu lòng. Các công việc nặng trong gia đình đều do Nhiên Bình Bình và Nhiên Phàm Phàm làm hết, kể cả hai đứa em trai Nhiên An An và Nhiên Tâm Tâm cũng làm phụ phụ thân và anh trai.
Một năm sau, Dương Ngọc Thy đã sinh cho Nhiên Bình Bình và gia đình chồng một cậu con trai kháu khỉnh đặt tên là Nhiên Diên Diên. Cũng trong cùng năm này Huyền Ngọc Tú và Nhiên Bình Bình cũng đột phá cảnh giới Đạo Giả bước vào cảnh giới Đạo Linh.
Vào một hôm sáng gió nhẹ mây trôi, Huyền Ngọc Tú nhìn ra cửa Thiên Nhai Cốc, đôi mắt u buồn, dòng lệ như sắp rơi.
"Có chuyện gì thế thê tử của ta?" Nhiên Phàm Phàm hỏi
"Không có chuyện gì đâu thưa phu quân!" Huyền Ngọc Tú đáp lại trong giọng điệu đau lòng và hai hàng nước mắt trải dài trên gò má của người thiếu phụ.
Nhiên Phàm Phàm chưa hiểu ra chuyện gì nhưng ông choàng tay qua ôm và vỗ nhẹ đầu của Huyền Ngọc Tú, Huyền Ngọc Tú cảm nhận được hơi ấm từ người chồng, cô thuận lòng ngả đầu vào lòng của Nhiên Phàm Phàm khóc thúc thít. Nhiên Phàm Phàm cũng ôm vợ vào lòng an ủi.
Một lúc lâu sau khi ngả vào lòng chồng và cảm nhận sự quan tâm từ chồng thì Huyền Ngọc Tú mới khẽ nó ba chữ: "Th·iếp nhớ nhà".
Nghe được lời thê tử nói xong Nhiên Phàm Phàm cũng tuôn trào hai dòng nước mắt. Hồi lâu sau ông nói: "Vậy chúng ta về nhà!"
Tối hôm đó, trong buổi cơm gia đình như mọi ngày, Nhiên Phàm Phàm nói:
"Một thời gian nữa cha mẹ sẽ dẫn các con về thăm gia đình ông bà."
Nghe được lời này ai trong gia đình cũng ngạc nhiên. Nhiên An An dẫn đầu hỏi:
"Ông bà? Ai vậy thưa phụ thân?"
"Đó là phụ mẫu của ta và mẹ các con, ở rất xa nơi này."
"Đại tẩu vừa mới sinh như vậy đi đường xa liệu có ổn không thưa phụ thân?" Nhiên Như Như hỏi.
"Con vẫn ổn thưa phụ thân."
"Không được! Ta và mẫu thân các con cũng đang tính chuyện này, Ngọc Thy, con mới sinh đang còn trong tháng cũng không tiện cho việc đi xa do đó ta tính chỉ có ta, mẫu thân các con cùng với Như Như, An An và Tâm Tâm đi thôi; còn Bình Bình và Ngọc Thy sẽ ở lại nơi này chăm Diên Diên cũng như ở lại xem chừng Thiên Nhai Cốc của chúng ta."
"Dạ vậy thì xin nghe theo phụ thân an bài!" Mấy đứa nhỏ cùng nhau nói.
Vậy là sau hơn 20 năm rời khỏi gia đình Nhiên Phàm Phàm và Huyền Ngọc Tú đã cùng các con về thăm lại gia đình mình ngày trước.
Sau một tháng chuẩn bị lương thực và sắp xếp một vài thứ trong Thiên Nhai Cốc, gia đình chào nhau tại cổng vào Thiên Nhai Cốc, Nhiên Phàm Phàm dẫn gia đình xuống núi, đi vào thành thị và ở lại đó một đêm họ thuê 2 căn phòng trên khách điếm "Vô Y"
Hôm sau hai người tiếp tục rời thành trì và đi về phía Tây.
Trên đường đi có khi họ phải ngủ ngoài những căn nhà hoang có khi họ xin được vào một gia đình nông hàn nhỏ tá túc qua đêm, họ đi qua nhưng khu rừng rậm rạp, những cánh đồng đầy lương thảo, những vùng quê thơ mộng. Có lần họ gặp một đám c·ướp nhưng may mắn tránh thoát.
Hơn hai tháng sau, lương thảo chuẩn bị đã hết dần. Họ phải nhanh chóng tìm được thành trì để mua lương thảo mới.
Hôm sau khi vừa băng ra một khu rừng rậm họ lại thấy một bãi đất hoang, có nhiều cây bụi mọc lưa thưa khá là rộng lớn.
"Sao lại có hoang mạc hay sao vậy phụ thân?" Nhiên An An thắc mắc.
"À! Chắc không hẳn là hoang mạc dựa vào cấu trúc cánh rừng và cách bố trí như này ta đoán đây có thể sắp đến một thành trì lớn." Nhiên Phàm Phàm đoán thử cho các con và dạy các con cách nhận biết một điều cơ bản về thành trì.
Quả là đúng như dự đoán của Nhiên Phàm Phàm, gia đình men theo con đường đất đi về phía trước, qua giữa trưa thì trước mắt họ xuất hiện một thành trì to lớn.
Họ tiến lại gần đó thì trên cổng vào thành binh lính nghiêm trang, vũ trang đầy đủ, áo giáp, cầm giáo, đứng thẳng người tựa như một cây định hải thần châm. Trên cổng thành có đề chữ, dựa theo kiến thức lúc nhỏ, Nhiên Phàm Phàm thấy nó đề là "Vĩnh Hằng Quốc Đô" và dưới hàng chữ đó còn có ba chữ "Cao Vũ Quốc".
"Phụ thân đây là đâu ạ? Chúng ta có vào được không?" Nhiên An An hỏi.
"À! Thành trì này là kinh đô của một quốc gia ta cũng không biết có vào được không! Để lại gần hỏi thử."
Nói rồi cả gia đình tiến lại gần đường vào thành.
"Người đến là ai? Xin xét giấy thông hành trước khi vào Quốc Đô." Một người lính bước ra đứng nghiêm nói.
Nhiên Phàm Phàm nghe vậy đứng ra nói: "Dạ chào quan quân đây, ta và gia đình từ vùng nông thôn phía đông muốn đi lên phía vùng Hòa Bích, gần Ưng Liệt Thành của phủ Định Danh, thuộc Thanh Dực Quốc, mà đến đây lại hết lương thảo nên muốn vào thành để mua ít lương khô và tá túc một đêm đồng thời muốn hỏi thăm qua thành này nên đi về hướng nào để đến được vùng Hòa Bích mà gia đình ta muốn đến."
"Gia đình không ai có giấy thông hành sau?"
"Dạ chúng tôi không có."
"Thôi như vầy đi ta sẽ giúp gia đình làm giấy thông hành cho cả gia đình để qua thành, vào thành rồi các ngươi tự tìm chỗ nghỉ ngơi và mua lương khô nhé; ta do có chức trách trên người nên cũng chỉ có thể giúp được như vậy. Còn hôm sau muốn ra thành đến vùng Hòa Bích có thể đi từ cổng Tây đi về hướng Tây Nam đi khoảng ba tháng là có thể đến vùng Ưng Liệt Thành; Còn giờ thì phiền thúc bá đến cung cấp thông tin để ta giúp gia đình làm giấy thông hành."
Nói rồi tên binh lính dẫn Nhiên Phàm Phàm đi đến một cái bàn nhỏ sát cổng thành còn Huyền Ngọc Tú và các con đứng đó chờ đợi. Tên binh lính lấy ra giấy bút và sắp giấy vừa hỏi vừa viết vào.
"Đại Thúc tên gì?"
"Tôi tên Nhiên Phàm Phàm."
"Đại Thúc sinh năm nào?"
"Tui nay là 43 tuổi."
"Đại thúc quê quán ở đâu, là người nước nào?"
"Tui sinh ra ở vùng Hòa Bích, Ưng Liệt Thành, phủ Định Danh, Thanh Dực Quốc, là người của Thanh Dực Quốc."
"Đại thúc đi đâu qua nơi này?"
"Hai mươi năm trước tui cùng vợ chạy nạn tới vùng phía núi Cấm Thuật thuộc huyện Duy Ninh, phủ Khiêm Sương, An Thạch Quốc; sau đó ở đó sinh sống nay nhớ lại cố hương nên tìm đường trở về lại quê hương."
"Rồi! Ta đã viết xong giấy thông hành cho đại thúc, giờ phiền đại thúc tiếp tục nói cho ta thông của bốn người còn lại để con giúp làm giấy thông hành sau đó còn đem đi đóng dấu xác thực, bảo lãnh nữa ạ. Xong sớm để mình vào thành nghỉ ngơi sớm."
"Dạ vị quan nhân cứ hỏi ta sẽ thành thục đáp."
"Hỏi về vị nữ phụ trước nhé, nữ phụ nhân tên là gì?"
"Bà ấy là vợ tui tên Huyền Ngọc Tú."
"Vợ thúc sinh năm nào?"
"Năm nay bà ấy 42 tuổi."
"Bà ấy quê quán và người nước nào cũng như đại thúc đây đúng không?"
"Đúng ạ!"
"Cô thiếu nữ đó tên gì ạ?"
"Đó là đứa con gái của tui tên Nhiên Như Như, năm nay 19 tuổi, sinh ra ở phía núi Cấm Thuật thuộc huyện Duy Ninh, phủ Khiêm Sương, An Thạch Quốc."
"Vậy bé trai lớn tên gì đại thúc?"
"Đứa con trai lớn tên là Nhiên An An, năm nay 16 tuổi, sinh ra ở phía núi Cấm Thuật thuộc huyện Duy Ninh, phủ Khiêm Sương, An Thạch Quốc; đứa con trai nhỏ tên là Nhiên Tâm tâm, năm nay 14 tuổi, cũng sinh ra ở phía núi Cấm Thuật thuộc huyện Duy Ninh, phủ Khiêm Sương, An Thạch Quốc."
"Được rồi ạ! Giờ ta sẽ đi đăng ký xác thực, gia đình đại thúc xin phiền ở ngoài thành chờ đợi tin tức xác thực nhé! Sẽ sớm có kết quả để gia đình vào thành."
"Được ạ! Vậy xin nhờ quan quân giúp đỡ. Cảm tạ!"
Nói xong vị binh lính nhanh chóng phi ngựa vào thành để xác thực bảo lãnh cho gia đình Nhiên Gia.
[Vậy rốt cuộc vị binh lính này là ai? Bật mí tại chương sau:))]