Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 20: Vào Vĩnh Hằng Quốc Đô một đêm như thế nào?

Chương 20: Vào Vĩnh Hằng Quốc Đô một đêm như thế nào?


Một lúc lâu sau, vị binh lính quay trở lại và cầm trên tay năm tờ giấy thông hành đã qua xác nhận, và đưa cho gia đình đại thúc. Sau đó đưa gia đình đại thúc vào thành.

Qua cổng thành hai bên chia tay nhau.

"Cảm tạ vị quan quân đã giúp đỡ gia đình chúng tôi!" Nhiên Phàm Phàm nói.

"Không có chuyện gì thưa đại thúc! Chúc gia đình thượng lộ bình an!"

Lúc này Nhiên Như Như mới quay lại chấp tay và hỏi: "Không biết tôn tính đại nhân nên xưng hô như thế nào để sau này có ngày đền đáp."

Vị quan nhân cũng mỉm cười nhẹ nhàng đáp: "Tại hạ Đỗ Trí Khương, rất vui khi biết và quen biết với gia đình."

Nhiên Như Như và hai đứa em gật đầu đáp lại.

[Đỗ Trí Khương không biết rằng chính hành động này của ông đã giúp ông sau này có cơ hội lớn trong cuộc c·hiến t·ranh vương sau này. Chuyện này tác sẽ kể sau nhé.]

Sau khi vào thành họ tìm được một nhà dân cho họ tá túc một đêm.

Đêm hôm đó, trăng rất sáng, không có mây, Nhiên Phàm Phàm nhìn ra cửa, nhìn dòng người tấp nập qua lại nơi phố thị thật là khác xa so với nơi thâm sâu cùng cốc trên ngọn núi mình sinh sống. Cũng thật không giống nhưng nơi mà ông đã đi qua trong hơn hai tháng qua.

Sáng hôm sau cả gia đình Nhiên Gia dậy rất là sau để lại một túi tiền nhỏ và một tờ thư cảm ơn. Họ tìm được một khách điếm nhỏ để dùng bữa và chuẩn bị một ít lương khô - đó là khách điếm "Vô Thường".

"Lão bản, cho chúng tôi một bàn cơm chay."

"Cơm chay? Là những món gì?"

"Là những món ăn gồm rau là chính và quan trọng là mấy món này không có các loại thịt." NHiên Phàm Phàm điềm nhiên giải thích.

"Thật xin lỗi quán tôi không có mấy loại món không có thịt."

"Hả? Thật sự không có sao?" Huyền Ngọc Tú thắc mắc.

"Dạ!"

"Vậy cho chúng tôi nhưng món ít thịt nhất có thể. Xin làm phiền lão bản nhiều." Nhiên Phàm Phàm đành phải cắn răng mà gọi một vài món.

"Được!"

"Phu quân chúng ta như vậy có được không?"

"Cũng hết cách rồi không lẽ đứng dậy đi ra."

"Thì chắc phải đành vậy rồi!"

"Thôi thì từ nay con cháu Nhiên Gia được phép ăn thịt khi ra khỏi Thiên Nhai Cốc, xem như một đạo luật mới cho con cháu sau này đi."

"Được phu quân."

"Dạ phụ thân."

Lúc sau một bàn thức ăn nghi ngút khói được dọn lên cho gia đình Nhiên Gia. Cả gia đình ăn uống từ tốn nhẹ nhàng, sau đó họ mới quyết định.

"Lão bản ở đây có bán lương khô không?"

"Có một ít không biết các vị muốn mua loại nào?"

"Có thể cho chúng tôi xem qua một ít loại được không?"

"Quán chúng tôi có: Thịt xông khói khô, bột mì - các loại đậu, bột khoai, sắn,... Không biết các vị muốn mua loại nào?"

"Cho chúng tôi lương khô loại bột trộn với các loại rau đậu được không á?"

"Các vị muốn mua bao nhiêu?"

"Cho chúng tôi khoảng lương khô ăn đủ trong ba tháng."

"Như vậy thì quá nhiều, chỗ chúng tôi không đủ số nhiều như vậy, chỉ có khoảng đủ lương khô cho cả gia đình dùng trong vòng nửa tháng thôi! Rất xin lỗi quý khách vì sự cố bất tiện này!"

"Dạ vậy chúng tôi lấy lương khô như lão bản nói. Không biết giá cả như thế nào!"

Một lúc lâu sau lão bản đi ra và theo sau là ba người hầu khiên một bao tải cỡ 150 kg.

"Của các vị hết 320 đồng lương khô, bàn ăn hết 50 đồng; tổng là 370 đồng." Lão bản vừa gảy bàn tính vừa nói cho cả gia đình Nhiên Phàm Phàm.

Nhiên Phàm Phàm lấy trong túi ra 370 đồng và đưa đến trước vị lão bản đó.

Lão bản ngạc nhiên nhìn cả gia đình sau đó đi đến nhìn những đồng tiền và nói: "Các vị, không biết các vị có hay không đồng Vĩnh Hằng thông bảo hoặc bạc, chứ chỗ chúng tôi không thể dùng đồng Kim Thiết thông bảo để thanh toán."

Năm người nhìn nhau không biết nên nói như thế nào. Đúng lúc này ngoài cửa có một nhóm binh lính đi vào.

"Lão bản cho chúng tôi 13 phần mì."

"Có ngay! Có ngay đây!"

"Bên kia có chuyện gì thế lão bản?" một binh lính hỏi.

"À! Bên đó có mấy người dùng đồng Kim Thiết thông bảo nên không thể thanh toán bữa ăn được."

"Kim Thiết thông bảo, An Thạch Quốc?" Đỗ Trí Khương sắc mặt nghiêm túc nhớ lại một chuyện gì đó. Sau đó vội đứng dậy và đi về phía bàn Nhiên Phàm Phàm.

"Đỗ đại nhân! Người đi đâu vậy?"

Đỗ Trí Khương đi đến bên bàn Nhiên Phàm Phàm, xác định đúng là vị đại thúc hôm qua, nói: "Thật là trùng hợp chúng ta lại gặp nhau, Nhiên đại thúc có chuyện gì sao?"

"Nhiên Phàm Phàm đứng dậy chấp tay nói: "Chúng tôi không có đồng Vĩnh Hằng thông bảo. Không biết giờ nên làm sao?"

"À! Vậy đi con sẽ giúp gia đình đổi đồng Kim Thiết thông bảo sang đồng Vĩnh Hằng thông bảo để gia đình tiện bề sử dụng."

"Như vậy có phiền quá không? Hay là để chúng tôi tự đi đổi." Nhiên Phàm Phàm dò hỏi.

"Đổi tiền của các quốc gia khác không phải ai cũng có thể đổi. Vì thế nên lão bản mới không dám thu tiền quốc gia khác của các vị. Vậy đi ta sẽ giúp các vị đổi một ít tiền sang đồng Vĩnh Hằng thông bảo. Mặc dù nói là quy đổi tiền tệ giữa các quốc gia là tương đương nhau nhưng cũng sẽ có ngoại lệ như vậy đi, đại thúc đưa ta 1005 đồng Kim Thiết thông bảo, ta sẽ đưa lại đại thúc 1000 đồng Vĩnh Hằng thông bảo. Không biết đại thúc và gia đình thấy như vậy có được không?"

"Như vậy thì còn gì bằng! Tôi đại diện cho gia đình cảm ơn cậu rất là nhiều."

Nói rồi một cuộc giao dịch diễn ra. Sau khi xong thì Nhiên Như Như mang theo một ánh mắt cảm tạ nhìn Đỗ Trí Khương. Lúc này ánh mắt của Đỗ Trí Khương cũng nhìn Nhiên Như Như, hai ánh mắt gặp nhau, hai người đồng thời ngại ngùng quây đi. Lúc này Nhiên Phàm Phàm và Huyền Ngọc Tú đều nhìn thấy cảnh này nhưng họ không nói gì.

"Mì của các vị đã đến rồi đây."

Để không bị chú ý bởi sự ngượng ngùng nên Đỗ Trí Khương bèn nói: "Ta xin phép trở lại cùng các đồng đội dùng bữa, chúc cả gia đình ngày mới tốt đẹp."

"Đa tạ!"

"Lão bản! 370 đồng Vĩnh Hằng thông bảo đây ạ. Vậy gia đình chúng tôi xin phép cáo từ."

"Chúc cả gia đình lên đường thượng lộ bình an."

Lúc Nhiên Như Như đi ngang qua người của Đỗ Trí Khang thì Đỗ Trí Khang nhét một mảnh giấy nhỏ cẩn thận vào tay Nhiên Như Như.

Sau khi ra khỏi quán họ đi về phía tây tiếp tục đi khoảng vài ngày thì họ đến được cổng Tây của Vĩnh Hằng Quốc Đô. Trong lúc này thì ban đêm họ thường ngủ tại đình miếu thờ.

Cũng những đêm này thì có một hôm nhân lúc gia đình không chú ý, Nhiên Như Như cũng kịp mở ra mảnh giấy, trong đó viết một vài chữ, theo như kiến thức của nàng thì cũng có thể hiểu đó là một địa chỉ, hình như là nhà ở cuối đường Linh An.

Một hôm Nhiên Phàm Phàm thức canh cho cả gia đình ngủ, lúc này ông thấy một cảnh tượng kiến ông bồi hồi khôn lường. Một cặp nam nữ trẻ tuổi chạy qua trước mặt họ và phía sau là mấy chục gia đinh cầm gậy đuổi theo, phía sau nữa là một cặp vợ chồng trung niên vừa đuổi vừa la: "Con ơi là con, ta đã nói rồi sao mày ngu ngốc mày lấy cái thằng khố rách áo ôm này chứ. Huhu! Con với chả cái."

"Cha mẹ thương con, con chỉ yêu có anh Hiền thôi, cha mẹ xin hãy cho con và anh Hiền đến với nhau đi mà. Huhu! Con cầu xin cha mẹ."

Nhìn cảnh này Nhiên Phàm Phàm bất giác nước mắt tuôn rơi, miệng thì vô thức nói: "Nhân gian thật là nhiều niềm đau!"

Nói xong thì Đạo tâm của Nhiên Phàm Phàm như buông lỏng mọi cảm xúc của riêng mình, để cảm xúc cá nhân hòa mình vào cảm xúc thiên nhiên.

Chương 20: Vào Vĩnh Hằng Quốc Đô một đêm như thế nào?