Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 104
Khương Lệnh Uyển vươn tay ôm chặt lấy eohắn, đột nhiên hỏi: “Vậy huynhđibao lâu?”
*phát quan: cái cài đầu hình tròn của nam tử hồi xưa ấy, các nàng coi phim cổ trang nhiều chắc biết nhỉ.
Lục Tông mặcmộtthân áo bào màu xanh ngọc đơn giản sạchsẽ, chân mày lạnh nhạt, lúc này lại có vẻ ôn hòa dị thường,mộtđôi mắt cứ lẳng lặng nhìn nàng như thế. Lời này vừa dứt,khôngchỉ Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, mà ngay cả hai nha hoàn phía sau nàng cũngkhôngnhịn được đỏ mặt. Mà phản ứng đầu tiên của Khương Lệnh Uyển là thẹn thùng, sau đó trong lòng lại vui mừng, thầm nghĩ Lục Tông này từ lúc nào lại biết dỗ ngọtcônương nhà người ta như thế.
Lục Tông gật đầu, muốn ôm lấy nàng, nhưng lúc này cũngkhôngdám làm ra hành động gì khác người, chỉ ôn hòanói: “khônghỏi ta lúc nào trở về sao?”
Khương Lệnh Uyển “Ân”mộttiếng: “Cái kia, nhớ viết thư cho muội…” Nàng suy nghĩmộtchút, lại cảm thấykhôngthỏa đáng lắm, nhíu màynóitiếp: “Thôi, nếu có chuyện gì đặc biệtthìhãy viết cho muội.”
Tuấn tú trắng nõn? Mù đường?
hắnnói: “...sẽkhông.”
Lục Tông cảm thấy có lý, lại thấy nàng nhăn nhó, liền biết nàng còn để ý đến chuyện ngày ấy, vội vàng giải thích: “Buổi tối ngày hôm ấy, ta…”
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới thở phàonhẹnhõm, mở miệngnói: “Nương muội luônnóimuộikhôngbiết rụt rè.cônương giakhôngrụt rè, sau nàysẽkhôngđược người khác quý trọng. Nhưng vì huynh là Lục Tông, muội muốn thân cận với huynh…”
Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, lắc lắc đầu. Kỳ thực chuyện nam nữ, cũngkhôngnóiđến chuyện tức giận haykhông. Hồi đó nàng cảm thấy là Lục Tông dụ dỗ nàng, nhưng trong lòng nàng quan tâm đếnhắn, tự nhiênkhôngđành lòng nhìnhắnkhó chịu như vậy, nghĩ thế, chính là tự tìm cho mìnhmộtbậc thangđixuống, đem tất cả sai lầm, đẩy lên ngườihắnmà thôi. Nhưng nàng cũng lo lắng, nàngkhôngrụt rè như thế, trong lòng Lục Tông có xemnhẹnàng haykhông. Có lẽ điều sau mới là vấn đề nàng quan tâm nhất.
Kim Kết và Sơn Trà đều rất biết thức thời. Tuynóitiểu thư nhà các nàng và Vinh Thế tử còn chưa thành thân, nhưngđãđịnh thân, ởmộtkhía cạnh nào đó vẫn có thể sắp xếp được. Hai người kiếm cớ rờiđi, chờ đợi ởmộtchòi nghỉ mát cách đókhôngxa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới giương mắt nhìn Lục Tôngmộtchút.
Khương Lệnh Uyển dừng chân xoay người nhìn nàng, vị tiểu thư kia cómộtkhuôn mặtnhỏxinh đẹp thanh tú, mặt mày dịu dàng, mắt đào mày hạnh, khá được mọi ngườiyêuthích. Vị tiểu thư này chưa đến tuổi cập kê, mái tóc chải lên búi tinh xảo, cài thêmmộtchiếc trâm màu xanh biếc đính hoa,mộtđôi lỗ tai trắng nõn tinh xảo đẹp đẽ đeomộtđôi vòng tai mã não đỏ,nhẹnhàng đung đưa.
Kim Kết và Sơn Trà cũng ngầm hiểu ý, lặng lẽ cong khóe môi.
Lục Tôngnóiđược.
hiệntại, mỗi lầnhắnđixa, đềusẽđích thânnóicho nàng.
Edit: Mira, Kye
Khương Lệnh Uyển khẽ vuốt cằm, biết là hoa đào cả Tiết Vanh đưa tới,nói: “Ngườicônươngnóihẳn là biểu ca Tiết Vanh của ta, công tử Trung Dũng Hầu phủ…”
Khương Lệnh Uyển nhìn phát quan trong tay nàng, liền nhận ra thứ đồ này quảthậtlà của Tiết Vanh, lúc này mới nhận lấy,nói: “Ta thay mặt biểu ca cảm ơn ngươi.”
Nàng nhanh nhanh giật tay lại,nói: “Lão thái thái và nương đều ở đây, muội phải trở về.”
Lục Tông nghe xong lộ vẻ mặt vui mừng.hắnkhôngphải cũng như vậy? Mỗi lần nhìn nàng,thìlại giống như ma nhập, hoàn toànkhôngthể kiểm soát bản thân. Thựcsựmànói,hắncũngkhôngbiết vì sao lại luôn nhớ đến nàng như thế. Khi còn bé nàng chỉ làmộtcái bánh bao mập mạp,hắnlạikhôngquennóinhiều, nhưng nàng vẫn chịu thân cận vớihắn. Khi đóhắnđối với nàng như chăm sóc con c·h·ó con mèonhỏchẳng khác gì nhau, nhiều nhất cũng chỉ xem nàng như tiểu muội muội mà đối xử. Mấy năm ở trong quân doanh, lúchắnnhớ nhà, nhớ đến nàng, cũng chỉ nghĩ có phải nàng cao hơnmộtchút, có phải vẫn thích ăn như vậy, còn béo như vậykhông? Có thể thấy được ngườithậtlại là hai chuyện khác nhau.
Saumộtkhắc, Khương Lệnh Uyển lập tứcrõràng, vì sao nàng nhìn nàng ấy lại quen mắt như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Lệnh Uyển choáng váng, sau đó mới thầm mắng Lục Tôngthậtxảo trá. Biết nàng nghe được tin tứchắnđixa, trong lòng khẳng định chỉ còn lo lắng,sẽkhôngtính toán vớihắnnữa. Nhưng cũng là nàngnhẹdạ, nhìnmộtđại nam nhân nhưhắn, chiếu cố người khácthìtốt lắm nhưng đến phiên bản thân mìnhthìlạikhôngthèm để ý. Nàngkhôngnhịn được cầm ngược lại tay Lục Tông, nhéo nhéo ngón tay cái “Ồ”mộttiếng, mớinói: “Vậy chàng phải chăm sóc bản thân mìnhthậttốt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bích y tiểu thư lắc đầu, khẽ cười, gò máẩnhiệnnhư hai trái nhonhỏ,nói: “khôngcần khách khí như thế.” Sau lạinói: “Vậythìkhôngquấy rầy tiểu thư nữa,hiệntại ta có việc phảiđi.”
Bích y tiểu thư gật đầu: “Đúng nha.” Nàng lại lẩm bẩmnói: “Có điều sau này ta cũng chưa từng gặp lạihắn,thìra là công tử Trung Dũng Hầu phủ.” Nàng suy nghĩmộtchút, liền cầm lấy phát quan* bằng bạch ngọc đưa tới: “Nếu tiểu thư là biểu muội của vị công tử kia, vậy làm phiền tiểu thư trả lại vật này chohắn. Đồ củahắnrơi ở chỗ tađãlâu, nhưng Tấn thành lớn như vậy, ta cũngkhôngbiếtđichỗ nào tìmhắn.”
Khương Lệnh Uyểnnóichuyện với Lục Tôngmộtlúc liền rờiđi.
Tiểu thư váy xanh kia dường như rất vui vẻ,mộtđôi mắt sáng lấp lánh, thanhâmtươi mớinói: “Tiểu thư có biếtmộtnam tử tuấn tú trắng nõn, nhìn còn xinh đẹp hơncônương gia, hơn nữa còn rất trẻ, ừm…” Nàng nhíu đôi lông mày tinh tế,nói: “Nhìn có chút đáng thường, đúng rồi,hắncòn làmộtngười mù đường.” (đọc tại Qidian-VP.com)
trênđường mòn hướng về phía hậu viện, Khương Lệnh Uyển đụng phảimộttiểucônương mặc bộ xiêm y màu xanh biếc. Nàng nhìn tướng mạo vị tiểu thư này hơi quen, nhưng nhất thời lạikhôngnhớđãtừng gặp ở chỗ nào. Chỉ là lúcđingang qua, tiểu thư váy xanh kia bỗng dừng bước, tự nhiên hào phóng hỏi: “Vị tiểu thư này là tiểu thư Vệ Quốc công phủ sao?” Vừa nhìn là biết tiểu thư gia đình giàu có, giáo dưỡng rất tốt.
Lúc Tông cúi đầu hôn trán nàng: “Nhiều nhất là hai tháng, tasẽtrở về sớm hơn chút.”
Chương 104
Khương Lệnh Uyển lại cười, sau mớinói: “Huynh mớinóinhớ muội, làthậtsao?”
Thấy lỗ taihắnhơi đỏ, liền hiểu da mặthắncòn chưa dày đến mức đó. Xưa nay da mặt nam nhân thường rất dày. Chỉ là những năm này Lục Tông ở quân doanh,khôngcó tiếp xúc nhiều với cáccônương, cho nên mới học tập đượcmộtchút mà thôi. Sau nàyhắncứ đến nhà nàng luyện tập, nàng mắnghắnkhôngbiết xấu hổ,hắnliền ôm nàng cọ cọ, hỏi nàng có thíchkhông.
Khương Lệnh Uyển tựa vào lònghắncọ cọ. Nàng nghĩ nàng có chút thíchhắn, có cũng làsựchiếm hữu nhiều hơnyêuthích, nhưng so với kiếp trước, nàngđãchấp nhất Lục Tông quá nhiều. Nên bây giờ nàng mới chú ý đến cảm nhận củahắn, mà người luôn tự tin như nàng cũng bắt đầu lo sợ mất mát. Nàngkhôngthích cái cảm giác này lắm, nhưng nếu đối tượng là Lục Tông, nàng vẫn có thể tiếp nhận. Nàng hiểu Lục Tôngsẽkhôngđidỗ dành người khác, cũngkhônghy vọng miệnghắncó thểnóira được lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng hôm nay, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
nóiđến mức này, Khương Lệnh Uyển tất nhiênđãbiết thanh niên trong miệng vị tiểu thư này là ai —— ngoại trừ Tiết Vanh, nàng thựcsựkhôngnghĩ ra được người thứ hai.
Dù sao nơi này cũng là Phật Môn thanh tĩnh, nàng với Lục Tông chàngmộtcâu thiếpmộtcâu, quảthậtlà bất kính với bồ tát, uổng công nàng vẫn còn cầu khẩn Bồ Tát sớm cho nàng sinh quý tử đây. Sau khinóichuyện sau, tâm tình Khương Lệnh Uyển liền như mây đen tanđingày mai lại đến.
“Huynh đừngnói…” Khương Lệnh Uyển rút tay về, hai tay che mặt xấu hổkhôngngớt “khôngchonói!”
Lục Tông lại nắm lại lần nữa, ấp ủmộtlát, mới hỏi: “Còn giận ta?”
Khương Lệnh Uyểnnói: “Ngược lại khoảng thời gian này hai ta cũngkhôngthể gặp mặt nhau, nương muội quản muội rất kĩ, nên… Nên chờ huynh đến lúc nào cũng giống nhau.”
Ánh mắt nàng chợt sáng lên, nghĩrõràng cái gì: “Lần trước biểu ca tamộtmình rời khỏi phủ, đượcmộtcônương có lòng tốt tiện đường đưa về, chẳng lẽ chính làcônương sao?”
Khương Lệnh Uyển mỉm cười gật đầu, nhìn đối phương cũng chỉ làmộttiểucônương, tự nhiên cũngkhônge dè gì,nói: “Ta đúng là tiểu thư Vệ Quốc công phủ, tiểu thư là…”
Lục Tông “Ân”mộttiếng, lạikhôngnóicho nàng là nhớ như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vị tiểu thư này,khôngphải cháu ruột của Thái phó của Thái tử, cũng chính là thê tử kiếp trước của Tiết Vanh, Chân Diệu hay sao?
Lục Tôngnhẹnhàng vỗ về nàng, cảm thấy nàng thựcsựnhỏnhắn xinh xắn.
Lục Tông gật đầu “Ừ”mộttiếng.
Lục Tông biết xem mặt đoán ý, thấy khóe môi nàng mỉm cười, lúc này mới thở phàonhẹnhõm, sau đóhắncầm lấy tay nàng. Tay tiểucônương tất nhiênnhỏhơn tay đại nam nhân như Lục Tông rất nhiều,hắncúi đầu, đặt tay nàng trong lòng bàn tay của mình, cảm thấy dường như rất thú vị. Khương Lệnh Uyển nhìn tay nàng, liền nhớ tới ngày ấy ởtrênnóc nhà, ngón tay nàng nắm… Kỳthậtnàngkhônghiểu, Lục Tông là người nho nhã lịchsự, sao thứ kia lại dữ tợn như thế. Kiếp trước, lúc đầu nàng thẹn thùngkhôngdám nhìn, nhưng sau đó chuyện phòng the nhiều hơn, tất nhiênkhôngmuốn nhìn cũng khó. Lần đầu tiên, nàng giật mình, cuối cùng cũngrõràng tại sao đêm động phòng hoa chúc lại đau như vậy. Tonhỏxa cách,rõràngkhôngxứng đôi, làm sao nhét vào a…
Beta: Mira
Lục Tôngnói: “Ta có hoàng mệnh trong người, ba ngày sau phảiđixa nhà, hôm nay cố ý đến đâynóivới nàngmộttiếng.”
Nàng ngượng ngùng, thoáng cúi đầu, khóa miệng cong cong, trong lòng lầm bầmmộtcâu: “khôngbiết xấu hổ.”
Lục Tông đơ ra, lúc này mới hiểurõthìra là nàng để ý chuyện này.hắncúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên giang tay ôm nàng vào lòng, cằm đặttrênđỉnh đầu nàng,âmthanh thuần hậu lại trong trẻo: “Đương nhiênsẽkhông.”
Lục Tông ngượng ngùng nhìn nàng, nhìn dáng vẻ kia của nàng, trong lòngmộttrận cười to.hắnvươn tay nắm lấy cổ tay bénhỏcủa nàng, thấy nàng vẫn còn giãy giụa vài lần, mới buông tay nàng ra: “Xán Xán, là takhôngtốt. Có điều… Sau này chúng ta thành vợ chồng, chuyện nàykhôngcoi là cái gì, sau này nàngsẽbiết.”
rõràng làmộtthân đồng tử, bây giờ lại bày ra bộ dáng có nhiều kinh nghiệm để an ủi nàng. Khương Lệnh Uyển sau khi thẹn thùng chợt cảm thấy buồn cười, dường như nhất thờikhôngcòn lúng túng nữa. Chuyện vợ chồng, nếu muốn so kinh nghiệm, nàng tuyệt đối là tiền bối, dù sao kiếp trước Lục Tông ở chuyện phòng the có chút hung hăngthật, đều làkhôngdạy tự thông, cho nên nàng cũng là thân kinh bách chiến. Có điều bây giờ nàng dùng tay, tự nhiênkhôngtính là cái gì, nhưng dù sao hai người bọn họ cũng chưa thành thân a. Khương Lệnh Uyển bĩu môi, cúi đầu nhìn mũi giày của mìnhnhỏgiọngnói: “Vậy huynh… Vậy huynhkhôngcảm thấy muội… muộikhôngbiết xấu hổ sao?”
Khương Lệnh Uyển “Ân”mộttiếng, đưa phát quan trong tay cho Kim Kết bảo quản, sau đó lại nhìn bóng lưng của bích y tiểu thưđãđixa kia, đăm chiêu nhíu mày.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.