Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105
Khương Lệnh Uyển nghĩ,nóivới Kim Kết: “mộtlát nữa ngươi sai ngườiđiTrung Dũng Hầu phủ, cần phải tự tay đem phát quan này giao vào tay Vanh biểu ca,nóichohắnbiết là Chân tiểu thư trả chohắn.”
Lục Bảo Thiền lúc này mới quay đầu nhìn nàng, mím môinói: “Xán Xán…” Nàng vừanóichuyệnđãmuốn khóc, trong thanhâmđều mang theo tiếng nức nở, trong mắt đầy lệ,nói: “Sao muội lại đến đây? Cha tỷsẽkhôngcó chuyện gì đứngkhông?”
“Ừ.”
Trong lòng Khương Lệnh Uyển “lộp bộp”mộttiếng, bỗng đứng dậy, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Phan trắc phi đứng ở bên giường khoác áo gấm thêu hoa bạc, vấn kiểu tóc Uy Đọa kế, khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa,khônghề có hình tượng, Lục Bảo Yênđangđỡ nàng, hai mắt cũng đỏ bừng.
Buổi tối.
Nô tài Vinh vương phủ dẫn hai người vào Cẩm hoa cư của Vinh vương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Di An quận chúa nghe vậy, trong lòng vui mừng, sau đó hơi ngẩng đầu, hôn cằm Khương Dụ. Ôm “ ôn hương nhuyễn ngọc” trong lòng, Khương Dụ lại là nam nhân tuổi trẻ lai láng, đương nhiênkhôngthể chịu nổi khiêu khích, bây giờ được nàng hôn, thân thể liền run lên, cả người căng thẳng, nhận ra thân thể mìnhđãcó phản ứng.
nóixong lạikhôngnhịn được hôn lên trán nàngmộtcái.
Nhìncôem chống nở nụ cười phấn chấn long lanh, Di An Quận Chúa vừa ước ao lại vừa vui vẻ, gật đầu đồng ý.
Khương Lệnh Uyển thầmnóikhôngổn, nhanh chóng tiến vào, liền thấy nha hoàn bưng chậu rửa mặtđira, nước bên trong, đỏ hồngmộtmảng, nhìnđãthấy giật mình. Khương Lệnh Uyển cảm thấy có chút choáng váng, sau đó hítmộthơithậtsâu rồi tiến vào, thấy hai nam tử mặc cẩm bào, râu trắng dài,đangbôi thước cho Vinh vương, hẳn là ngự y Thừa Đức đế phái tới.
Hai mắt Di An quận chúa mông lung, tiếp nhận chén trà trong tay Mi Nhi, cúi đầu uốngmộtngụm, cảm thấy miệng thoải mái chút, lúc này mới đưa chén trà lại cho Mi Nhi.
Khương Dụkhôngnhịn được, cúi đầu hôn nàng.
Tuy kiếp trước nàngkhôngquan tâm chuyện Vinh Vương phủ, nhưng lúc đó hai nhàđãđịnh hôn, nếu Vinh Vương phủ xảy ra chuyện gì, nàngkhôngthểkhôngbiết. Nhưng nàng nhớrõràng, Trung Thu năm đó Vinh Vương phủđangrất yên lành, Vinh Vương còn mang nhi tử đến quý phủ đưa bánh trung thu đây. Có điều —— nếu lúc này Lục Tông xa nhà, vậy cómộtsố việc khẳng định cũngsẽthay đổi.
“Gia Nguyệt…”
Kim Kết kinh ngạc. Nàng vẫnđitheo bên cạnh tiểu thư mình, chưa từng nghenóivề vị Chân tiểu thư này, tiểu thư sao lại biết? Chỉ là các nàng chỉ là hạ nhân, để ý làm việc là được, cái kháckhôngnên hỏi quá nhiều, nên thuận theonói: “Nô tỳ biết rồi.”
Khương Lệnh Uyển thấy vậy đau lòng, liềnnói: “Ca cahiệntạikhôngở trong phủ, sau này muội chính là tẩu tẩu, tỷ phải nghe lời muội.”nóixong, liền kéo Lục Bảo Thiềnđiăn cơm. Tuykhôngăn được nhiều, nhưngnóichung cũngkhôngbị đói bụng.
Di An Quận Chúa hiếm khikhôngđỏ mặt, gật đầunói: “Con dâu biết rồi… Cảm ơn nương.”
Khương Lệnh Uyểnkhôngthể kiềm chế nổi, tâm trạng lo lắng: “khôngđược, con phải đếnmộtchuyến.”
Chu thịnói: “Vậy ta yên tâm. Ta lo lắng, lão thái thái cũng lo lắng, nếu con xảy ra chuyện gì, vậy lúc nữa ta cũngsẽkhôngbàn giao tốt với Dụ nhi…” Nàng dừngmộtchút, nhìn vẻ mặt con dâu, có lẽ biếtđãlàm nàng khó chịu, châm chướcmộtlúc, ôn nhunói: “Nương đối xử với con như nữ nhi ruột thịt, cho nênnóichuyện trực tiếpmộtchút. Hôm nay lão thái thái đến bái Bồ Tát, tuynóihi vọng con cùng Dụ nhi sớm sinh hài tửmộtchút, nhưng chuyện như vậy cũngkhôngthể cưỡng cầu, con đừng suy nghĩ lung tung. Dụ nhi còn trẻ, con năm nay cũng mới cập kê, vốn là xuất giá sớm, tuổinhỏ, bản thân con và Dụ nhi vẫn còn trẻ, nếu thựcsựthành cha thành mẹ, cũngkhôngbiết làm sao để chăm sóc hài tử đâu. Nên nương thấy, chuyện đứa trẻ con đừng để trong lòng, chậm rãi chăm sóc bản thân cho tốt, chờ thêm hai ba năm lại muốn cũngkhôngmuộn.”
Chân trước Lục Tông mớiđi, chân sau Vinh Vương bị đâm lén sau lưng, chuyện này thựcsựquá mức kì lạ.
Di An Quận Chúa nhíu mày,nói: "Nhưng là —— "
Di An Quận Chúa cườinói: “Bái Bồ Tát chính là cần thành ý, Tương Nguyên Tự ởtrênnúi, lại có nhiều thềm đá, chính vì những điều này… Nào có ngườinóinhư chàng?”nóithìnóivậy nhưng ý cười ngọt ngàokhôngngớt.
Khương Dụ đối xử với nàng quá tốt, nâng niu như bảo bối, bảo vệ nàng cẩn thận từng li từng tí. Dù là thời điểm phòng the,hắnnhịn đến khó chịu, cũngsẽhỏi ý tứ nàng trước, nếu thân thể nàngkhôngkhỏe, chỉ lẳng lặng ôm nàng, ngoan ngoãn ngủ,khônglàm cái khác. Cómộtlần thân thể nàng quảthậtrất khó chịu, nhưng nhìnhắnkhổ cực, tất nhiên đau lòng, liền bảo chính mìnhkhôngsao. Nhưng đếnmộtnữa, vẫn bịhắnpháthiện, vội vàng lui ra, đầu tiên là an ủi nàng, saumộtlúc lại ôn nhu trách cứ nàng.
Chu thịnóimấy câu quảthậtlà Di An Quận Chúa có chút cảm động.
Khương Dụ vội đánh gãy lời nàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Gia Nguyệt, có thể lấy được nàng là phúc phận của ta. Nàng nhìn ta,khôngcó gì khác, còn chịu gả cho ta, ta cảm thấy mình giống nhưđangnằm mơ. Chúng ta cứ bình thường mà sống,mộtsố việc thuận theo tự nhiên đượckhông? Đương nhiên nếu nàng muốn, ta cũngsẽcố gắng hơn, chỉ cần nàngkhôngkêu mệt....”nóixong câu cuối cùng, con ngươi Khương Dụ lại sâu thẳm hơn.
Khương Dụmộttay ôm người đến bên giườngnhỏ, cúi đầu hôn người trong lòng, sau đó lôi kéo màn giường, cả người che kín lên.
Khương Lệnh Uyểnnói: “Dượng phúc lớn mệnh lớn, đương nhiênsẽkhôngcó chuyện gì.”
Chu thị nhìn sắc mặt Di An Quận Chúa tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng hòa hoãn đôi chút, ân cần hỏi han: “Thân thể tốt hơn chưa?”
Cha mẹ nàng đều là người gặp chuyệnkhôngkinh sợ, nếu đổi sắc mặt, vậy nhất định là phát sinh chuyện lớn. Khương Lệnh Uyểnkhôngnghĩ nhiều, lập tứcđitới tiền thính. Nhìn thấy cha mẹ đều ở đây, Khương Lệnh Uyển vội vàngđiqua, hỏi: “Cha, nương, Vinh Vương phủ làm sao?”
Chương 105
Di An Quận Chúa đỏ mặt cắn môi, gật gật đầunói: “Ừm, vậy takhôngnói.” Nàng tựa vào ngựchắn, yên tĩnh nhắm mắt lại.
Chờ qua lúc lâu, nghe được tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, Di An Quận Chúa mới chậm rãi mở mắt ra.
Edit: Mira, Kye, Tiểu Huân
Lúc Khương Lệnh Uyển tiến vào,đangmuốn mở miệng gọi người,đãthấy tay Di An Quận Chúa hư hư đặt ởtrênbụngnhỏ, viền mắt hơi đỏ. Nàng biết tẩu tẩu này là người thận trọng, tuy vừa rồi lão thái thái và nươngkhôngnóigì, nhưng khẳng định nàng vẫn cảm nhận được.
Trong lòng Khương Lệnh Uyển tê rần, giống như bị kim đâm. Kiếp trước nàng gả cho Lục Tông, đối với Lục Tôngkhôngcó bao nhiêu tình cảm, bêntrêncũngkhôngcó mẹ chồng,đãkhôngnhịn được, huống chi là tẩu tẩuđangtrong tình huống này?
• (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng càng ngày càng để ý Khương Dụ.
Di An Quận Chúa v**t v* cái bụng bằng phẳng của mình. Nàng hy vọng xa vời bên trong sớm cómộttiểu sinh mệnh, nhưng càng sợ nếu sinh ra, lại giống như nàng, làmộthài tửkhôngkhỏe mạnh.
Sau đó Khương Lệnh Uyển cũng theo Lục Bảo Thiền cùng đến thăm Vinh vương.
Vừađiđến ngoài sân,đãnghe được tiếng nữ nhân khóc sướt mướt.
Chu thị suy nghĩmộtchút,nói: “Thôi, con và Tông Nhi dù sao cũngđãđịnh thân, bây giờ Tông Nhikhôngcó ở đây, con cũng nênđithăm phụ thân củahắn. Ta nhớ trong nhà kho hẳn là còn mấy cân nhân sâm và linh chi, để nươngđilấy, conđicùng với cha con đến Vinh vương phủ.”nóixong, Chu thị lập tức quayđichuẩn bị.
Di An quận chúa lắc đầumộtcái, thanhâmtrầm trầmnói: “Takhôngsao.”
Tắm rửa xong, Khương Dụ mới ôm thê tử lên giường ngủ.
Chị dâu em chồng hai ngườiđibái Tống Tử Quanâmxong mới trở về.
Beta: Twins
Di An quận chúa tuy rằng tính tình dịu ngoan yên tĩnh, nhưng thông minh nhanh trí. Vừa rồi lão thái thái cùng Chu thị quan tâm nàngkhôngphải là giả, nhưng trong đó, còn có ý vị khác. Mấy ngày nay, Khương Dụ đối tốt với nàng, Chu thị người mẹ chồng này cũng coi nàng như nữ nhi ruột thịt mà đối xử, em chồng càngkhôngcầnnói, là từ sâu trong lòngyêuthích nàng. Kết hôn mấy ngày qua, nàng khí sắckhôngtồi, nhưng hôm nay sắc mặt trắng bệch bị các nàng liếc nhìn, sợ là trong lòngđanglo vấn đề dòng dõi.
Khương Lệnh Uyển vội hỏi: “Vậy chúng ta nên đến Vinh vương phủ a.”
Mà lúc này, Di An quận chúa nằm ở phòngnhỏnghỉ ngơitrêngiường mềm. Đứng bên cạnh làmộttiểucônương mặc màu xanh nhạt, mi thanh mục tú là nha hoàn Di An quận chúa mang theo từ phủ trưởng công chúa, tên là Đại Nhi. Đại Nhi hầu hạ Di An quận chúa nhiều năm, hiểurõthân thể chủ tử mình nhất, lúc này cũngkhôngdám quấy rầy, tới khi nghe được tiếng bước chânnhẹnhàng, mới nhìn ra ngoài cửa, nhìn nha hoàn tiến vào,nhỏgiọng kêu: “Mi Nhi tỷ tỷ.”
Sáng sớm ngày Trung Thu, Khương Lệnh Uyểnđãthấy Sơn Trà vội vàng tiến vào, sắc mặt tái nhợt, thanhâmrun runnói: “Lục tiểu thư, hình như Vinh Vương phủ xảy ra chuyện rồi.”
Chu thị cườinóimộttiếng: “Hài tử ngốc.”
Nàng nhìn sắc mặt Lục Bảo Thiền, liền biếtđãmộtđêm rồi nàng chưa ngủ, dù nha hoàn có nhắc nhở nhưng ngay cả cơm cũngkhôngchịu ăn, liềnnói: “Tỷ phải chú ý thân thể của mình, đừng để bị bệnh.đithôi, cùng với muội ra ngoài dùng cơm trước, chờmộtlát nữa chúng ta lại đến thăm dượng, có đượckhông?”
Trong lòng Di An Quận Chúa ấm áp, nhìn tóc Khương Dụ hơi ẩm, liền lệnh nha hoàn mang đếnmộtcái khăn sạchsẽ,mộtmặt thayhắnlau tóc,mộtmặtnói: “Chỉ mặc chốc lát,khôngcó việc gì. Nhìn chàng xem, tóc cũngkhônglau khô, mới bị cảm lạnh đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Bách Nghiêunói: “Tối hôm qua hoàng thượngđãphái người của thái y viện tới. Y thuật của vị ngự y này rất cao minh, chúng ta có đến cũngkhôngthể làm gì. Hơn nữa, bây giờ Vinh vương phủ rất hỗn loạn, chúng ta qua, cũng chỉ thêm phiền cho họ.” Hơn nữa việc này sợkhôngđơn thuần là ám sát.
Khương Lệnh Uyểnđiđến bên cạnh Di An Quận Chúa,nói: “NghenóiTống Tử Quanâmở Tương Nguyên tự rất linh,hiệnnay tẩu tẩu và ca ca vừa mới thành thân, tuy đứanhỏnàykhôngcần gấp, nhưngđinhiều cầu khẩn là điều tốt. Thân thể tẩu tẩu có khá hơn chút nàokhông? Nếu khỏe hơn chút, muội cùng tỷđiđượckhông?”
Hai nha hoànđivào đổi đệm giường, liền thấy Đại Công tử để trần thântrêntinh tráng tr*n tr**, trong lòng ôm Quận Chúa mặt mày hồng hàođangchợp mắtđivào tịnh thất tắm rửa. Nhìn tình cảnh này, hai người tất nhiênkhôngcảm thấy kinh ngạc. Xưa nay Đại Công tử rất quan tâm săn sóc cho Quận Chúa, nhìnmộtđại nam nhân như vậy, lúc chăm sóc người khác cũng rất ra dáng.
Mi Nhi gật gù, trong tay bưng khay bằng gỗ đàn khắc hoa lan đơn giản, bêntrênlàmộtđĩanhỏđựng hoa quế cao, còn cómộtchén trà. Mi Nhi đem khay đểtrênbàn, nhìn thấy mi mắt Di An quận chúa khe run, chậm rãi tỉnh lại. Mi Nhi nhìn sắc mặt chủ tử mình, tuy rằng so với người thường hơi trắng xám, nhưng so với lúc nãy tốt hơn nhiều.
Dù sao kiếp trước, ban đầu Tiết Vanh bất đắc dĩ, nhưng sau đó hai người ngày tháng trôi qua cũng tốt.
Nàng có chút say mê nhắm hai mắt lại, dường như làđangnằm mơ.
Tuynóihai ngườiđãlà phu thê, chuyện thân mật cũngđãlàm, nhưng lúc này cũngkhôngnhịn được xấu hổ. Môi kề sát bên da thịt mềm mại, nhất thời nàng cũngkhôngdám lộn xộn, sau đó hai tay ôm lấyhắn, tựa vào ngựchắn. Thân thể nam nhân ấm áp,hiệnnay mới tắm rửa xong,trênngười còn lưu lại mùi thơm của xà phòng, rất dễ ngửi.
Di An Quận Chúa rũ mắt, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi,khôngkhỏi đỏ mặt, cũngkhôngnghĩ chính mìnhsẽlàm ra hành động lớn mật như thế, nhưng nàng biết làhắnrất thích. Nàngnhỏgiọngnói: “Hôm nay Xán Xán theo ta đến lạy Tống Tử Quanâm, ta…”
Lời kế tiếp, đương nhiên làkhôngcầnnóinhiều.
Khương Lệnh Uyển hiểu rằng trong lòng nàng rất khổ sở, nhanh chóng ôm lấy Lục Bảo Thiền động viên nàng.
Quamộtlúc lâu, mới nghe bên trong truyền đến thanhâmcủa Đại Công tử.
Bây giờ Chu thịnóimấy câu giống như cho nàngmộtviên thuốc an thần—— chí ít nàng vẫn còn thời gian ba năm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Lệnh Uyển nở nụ cười: “Tẩu tẩu.”
Mi Nhi đặt chén trà lạitrênbàn, nhìn vẻ mặt chủ tử nhà mình, có chút lo lắng: “Quận chúa có chỗ nàokhôngthoải mái?”
Kẻ ngốc này, mỗi ngày dính lấy nàng còn chưa đủ, trong mộng còn nhớ,thìsẽkhôngchán sao?
Khương Lệnh Uyển ngẩn người.
Di An Quận Chúa gọi lớnmộttiếng: “Nương.”
Mi Nhi cũng là nha hoàn của Di An quận chúa, chỉ có điều so với Đại Nhi làm việc thận trọng hơn, tất nhiên cũng lớn hơn nàng hai tuổi.
Nàng cười cười.
Khương Dụ khờ dại nở nụ cười, trong lòng cảm giác lơ lửng đầy bong bóng ngọt ngào, chờ lau xong, mới ôm chặt lấy thê tử, ngửi ngửi cần cổ nàng: “Gia Nguyệt, nàngthậtlà thơm…”
“...Gia Nguyệt, chúng ta mới thành thân mấy ngày, nàng đừng muốn những thứ này.” Khương Dụ biết thân thể thê tửhắnkhôngthích hợp thụ thai, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất lúc trước nương và lão thái tháikhôngđồng ý hônsựnày. Nhưnghắntin tưởng nhất định hai ngườisẽcó hài tử, hơn nữa thân thể thê tửkhôngtốt,hắncòn muốn chăm sóc thêm hai năm đây.hắnnhéo nhéo mặt nàng,nói: “Nàng nhìn xem, chính khuôn mặt mình cũngkhôngcó bao nhiêu thịt, chờ ta chăm sóc nàng cho béo trắng, lại muốn những thứ đó, có đượckhông?”
Khương Dụđãsắp hai mươi tuổi,đãsớm đến tuổi làm cha. Đến tuổi này, Chu thị là mẫu thânđãsớm sốt ruột, vì để nàng yên tâm, thư thả ba năm kì hạn, thựcsựlà hiến thấy. Ngược lại là nàng, trong lòng yên để ý, đúng làkhôngphóng khoáng.
•
hắnvừa vào phòng,đãngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, sau đó nhìn thấy muội muội của mìnhđangtựa vào ghế mềm,trênngười đắp thảm dày, mà tiểucônương củahắn,đangngồi bên kệ cửa sổ gỗ lê vàng, nghiêng đầunhỏ, cơ thể co lại.
Lúc xế chiều, Vinh Vương lại sốt cao, Lục Bảo Thiền vẫn túc trực bên cạnh Vinh Vương, Phan trắc phi muốnđivào, liền bị Lục Bảo Thiền dùng hai mắt đỏ ngầu trừng nàng. Phan trắc phikhôngcòn cách nào, chỉ có thể khóc nấc, tùy ý để Lục Bảo Yên đỡ ra bên ngoài ngồi đợi.
Khương Lệnh Uyển vẫn ở bên cạnh Lục Bảo Thiền, phụ giúp nàngmộttay, vắt sạch khăn ấm, đưa cho Lục Bảo Thiền, đắp lên trán Vinh Vương. Cho đến mãi tận giờ Dậu đêm khuya, Vinh Vương mới rốt cục hạ sốt.
Cả người Di An Quận Chúa đều rúc vào lồng ngực Khương Dụ, khuôn mặtnhỏnhắn trắng nõn mềm mại to bằng bàn tay, càng nhìn càng cảm thấy đẹp. Đôi mắthắnôn hòa, hôn lên mặt thê tửmộtcái, sau mới thấy thê tử chậm rãi mở mắt ra: “A Dụ.”
Khương Lệnh Uyển cũng vì mấy câunóicủa mẫu thân mình mà giận mình. Thường ngày mẫu thân vẫn nhắc tới vấn đề dòng dõi, nhưng đến cùng vẫn làmộtngười mạnh miệngnhẹdạ, đối với người con dâu Gia Nguyệt này, nàng chung quy vẫn thiên vịmộtchút. Kiếp trước, Gia Nguyệt gả cho Lục Lễ, sau ba năm rốt cục sinh đượcmộtnhi tử, mà bây giờ ca ca của nàng dốc lòng che chở, phu thê ân ái, tất nhiênsẽtốt hơn kiếp trước rất nhiều.
Khương Dụ là con trưởng đích tôn của Vệ Quốc Công phủ, tất nhiên có nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào con nối dõi. Nàng biếtrõthân thể nàngkhôngthích hợp sinh con, nhưng vẫn tồn tại tâm tư gả cho Khương Dụ, hậu quả này nàng nên sớm nghỉ đến.
Bên ngoài Mi Nhi và Đại Nhi chờ đợi sai phát, chờ đến lúc nghe thanhâmbên trong, đúng là hiếu kỳ. Lúc sau lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng giường cót két, tự nhiên nhìn nhau nở nụ cười, ngầm hiểu ý, cúi đầu đỏ mặt.
Sơn Trànói: “Nô tỳ cũngkhôngbiết, chỉ là vừa mới nhìn thấy Vinh Vương phủ phái người đến,khôngbiếtnóigì đó, Quốc Công gia cùng phu nhân đều nhất thời biến sắc....”
Đềunói: “Con dâu kị mẹ chồng”, nàng cũng là con dâu, tất nhiên hiểurõhai bên đều khó xử.
Lục Tông nhanh chóng trở về,hiệnđãlà đêm khuya.
Khương Dụ tắm rửa xong, thấy thê tử mặcmộtthân váy đỏ thêu hoa cẩm trác bạc ngồimộtbên giường, liền lập tứcđitới, nắm chặt tay nàng: “Saokhôngđắp chăn? Mặc ít như vậy, bị cảm lạnhthìsao?”
Sau khi trải qua nỗ lực của ngự y, cuối cùng cũngđãđược cầm máu. Khương Bách Nghiêu thấy Vinh vương tạm thờikhôngbị nguy hiểm đến tính mạng, nên cũng yên tâm,hắnmuốn nhanh chóng mang theo nữ nhi về nhà trước. Nhưng Khương Lệnh Uyển lạinói: “Cha, cha về trướcđi, nữ nhi muốn ở lại giúp Thiền tỷ tỷ.”
Chu thị thấy nữ nhi tới nhanh như vậy, cũngkhôngcó ý định giấu giếm,nói: “Đêm qua Vinh Vương bị người đánh lén, đâm trúng sau lưng, lúc sau sống chếtkhôngrõ, sợ là…”
trênđườngđiđụng phải Chu thịđangđitìm.
Lục Bảo Thiền lắc đầumộtcái,nóimuốn ở lại chăm sóc cho cha.
Sau nửa canh giờ, Khương Bách Nghiêu và Khương Lệnh Uyển liền đến Vinh vương phủ.
Dựa vào ánh trăng, nàng tinh tế đánh giá ngũ quan củahắn, sau khi giơ taynhẹnhàng miêu tả, mới hôn lên mặthắnmộtcái.
Khương Bách Nghiêu cũng biết nữ nhihắntính tình quật cường, đương nhiên cũngkhôngmiễn cưỡng, chỉ có thể dặn nàng sớm trở về.
Lúc trước mười mấy năm, thân thể nàng ốm yếu, với nàng mànói,khôngcó món đồ gì so với thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn. Tâm nguyện lớn nhất của nàng, là thân thể mau mau tốt lên,khôngcần thường xuyên uống thuốc. Tiểucônương cùng tuổi để ý này nọ, đồ trang sức tinh xảo, xiêm y đẹp đẽ, đua đòi lẫn nhau, khoe khoang lẫn nhau, trong mắt nàng căn bảnkhôngcó chút nào quan trọng. Lòng nàng yên tĩnh như nước, chỉ lẳng lặng, mỗi ngày mỗi ngày trôi qua.
Nhưng từ lúc gặp Khương Dụ, nàng bắt đầu có tâm tình khác lạ… Có ý muốn sở hữu.
Khương Lệnh Uyểnnói: “Mớikhôngphải”, nàng chớp chớp mắt: “Nương mới là người quan tâm tẩu tẩu nhất, trong đầu nữ nhirõràng lắm.”
Suy bụng ta ra bụng người, lão thái thái cùng Chu thị đềukhôngcó sai. Sau khi nàng gả tới, cũngđãchuẩn bị sẵn sàng. Nàngrõthân thể mình, biết những ngày sausẽkhôngdễ trôi qua, thậm chí nghĩ đến, nếu sau này mìnhthậtsựkhôngsinh được hài tử,sẽđích thân chọnmộtthiếp thất cho Khương Dụ, chờ sinh hài tử, cho làm con nuôi dưới danh nghĩa nàng là được. Cử chỉ này, với gia đình giàu có mànói, là chuyện bình thường nhất, đáng tiếc nàngkhôngcó cách nào làmmộtchủ mẫu rộng lượng.
Chu thị vươn tay nặn chóp mũi nữ nhi bảo bối,nói: “Con nha, cùng ca ca con, bảo vệ tẩu tẩu tốt vô cùng.”
Nàng biếthắnmuốnnóigì, chỉ giơ tay ôm cổ củahắn, ngẩng đầu lên, dâng lên môi thơm.
Nhìn mẹ con hai người, Di An Quận Chúa cũng nở nụ cười.
Mi Nhi thở phàonhẹnhõm, đưa chén trà tới, “Quận chúa, uốngmộtngụm tràđi.”
Khóe miệng Khương Lệnh Uyển hơi cong lên, cảm thấy đây chính là duyên phận của hai ngườiđi.
Vinh vương phi mấtđãlâu,hiệntại người quản lý hậu viện là Phan trắc phi, mà Lục Tông bây giờkhôngở trong phủ, chỉ có hai nữ nhi, gặp chuyện như vậy, đương nhiênsẽlâm vào hỗn loạn.
Khương Lệnh Uyểnđitới, gọimộttiếng "Thiền tỷ tỷ".
Di An Quận Chúa tỉnh táo lại, lập tức đặt tay lên đầu gối, sau khi nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, lúc này mới cười cợt: “Xán Xán.”nóixong liền đứng lên.
Khương Lệnh Uyển lại thấy Lục Bảo Thiền lẳng lặng đứng bên giường,khôngkhóc đến cuồng như Phan trắc phi, chỉ yên lặng rơi lệ, sau đó quật cường xoa xoa khóe mắt. Có lẽ vì thời gian dài, gò máđãbị lau có chút ửng hồng.
Tuy nàng thông minh, nhưng đến cùng tuổi vẫn cònnhỏ, thường ngày chỉ ở trong phủ Công Chúa,khôngtiếp xúc nhiều với người bên ngoài, ở phương diện này vô cùng ngây ngô. Hơn nữa còn hay đỏ mặt. Hiếm thấy nàng chủ độngmộtlần, Khương Dụ có chút khó kiềm chế, ngậm lấy môi nàng hônmộthồi, sao mới thở hồng hộcnói: "Gia Nguyệt, ta..."
Khương Dụ mới mặc kệ, ôm lấy thê tử, lầm bầmnói: “Dù sao cũngkhôngthể để liên lụy đến nương tử của ta.”
Lục Bảo Thiền nức nởnói: “Tối hôm qua tỷ thấy cha được mang vào, trước ngực cắmmộtmũi tên,khôngngừng chảy máu, trong lòng vô cùng hoảng sợ… Sáng nay miệng vết thương lại bị nứt ra, tỷthậtsựrất lo lắng…”
Di An Quận Chúa ngượng ngùngnói: “Con dâu để nương lo lắng, là con dâukhôngtốt. Bây giờđãđỡ hơn nhiều rồi.”
Khương Dụ ôm thê tử,nói: “Hôm nay nươngnóilúc đưa nàng lên núi, sắc mặt nàngkhôngtốt. Nghe tanói, lần sau đừngđinữa, có ta bảo vệ nàng, còn cần Bồ Tát làm cái gì?”hắnsuy nghĩmộtchút, liền bổ sung thêm: “Lần tới nếu nàng muốnđi, sớmnóivới ta, ta xin nghỉ, sau đóđivới nàng. Thân thể ta khỏe mạnh, cõng nàngtrênlưngmộtchút cũngkhôngsao.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thân thể nàngkhôngsao, chỉ là nghĩ tới vẻ mặt vừa rồi của lão thái thái cùng Chu thị,khôngnhịn được chua xót trong lòng.
“Ừm.” Khương Dụ đápmộttiếng, giơ tay v**t v* tóc mai nàng,nói: “Có phải có tâmsự?” Khương Dụ làmộtnam nhân cẩu thả, nhưng dù sơ ý cỡ nàođinữa, cũng biết hôm nay thê tử mình có cái gìkhôngđúng, hơn nữa… lại đặc biệt nhiệt tình.hắnrất thích. Thường ngàyhắncẩn thận từng li từng tí, chỉ lo làm nàng mệt; nàng cũng e thẹn, khiến người ta trìu mến. Nhưng hành động hôm nay lại nằm ngoài dự liệu củahắn. Được cái sắc mặt nàng cũngkhôngtệ lắm, cũng đểhắnphóng túngmộtchút.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.