Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 109

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109


Khương Lệnh Uyển nghe được động tĩnh, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn Lục Tông, lập tức nhoẻn miệng cười, mắt to sáng ngời.

Lục Tông ômmộtlúc, mới buông lỏng tay.hắncúi đầu nhìn nàng, chỉ là đôi tay vẫn vòng qua eonhỏ.

“Tông biểu casẽđeo chúng chứ?" Khương Lệnh Uyển lại bồi thêmmộtcâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Beta: Mira, Twins

Thái tử có chút chột dạ chuyển mắt.

Nàng vốn lo lắng sau ba tháng sớm chiều ở chungsẽkhiến Tiết Tranh bị dao động.

Hô hấp của Lục Tông hơi ngưng lại, hai bước cũng thành ba bước, nhanh chóng tiến đến khom lưng ôm lấy thân hình bénhỏ. Cằm củahắnđặt lên gáy nàng, đôi tay vững vàng ôm trọn người vào lòng. Thân thể hai người vì ôm quá chặt mà sát đếnkhôngcó khe hở.

Xe ngựa quá chậm, Thế tử gia nhà ngươi đợikhôngkịp.

Sau đó Đỗ Ngôn dắt ngựa tới, Lục Tông lưu loát xoay người lên ngựa, chạy như bay.

Nghe ngữ khí của Lục Tông, Khương Lệnh Uyển chợt cảm thấy buồn cười, gương tay nặn nặn gương mặt tuấn tú củahắn, giống nhưđangvòmộtchú cún to xác,âmthanh mềm mạinói: “khôngphải huynhđangđứng trước mặt muội đây sao? Tông biểu ca vô cùng lợi hại, chắc chắnsẽkhôngxảy ra chuyện gì.”

Từ lúc trận náo loạn này xảy ra, trong lòng Hoàng hậuđãhơn ba tháng vẫn luôn run sợ, chỉ lo Thái tửsẽxảy ra chuyện. Hoàng hậu hiểurõnhất nhi tử của mình, nhìn như hung dữ, nhưng lại là nam nhân tính tình thẳng thắn, nếu nhưkhôngcó người bảo vệ, ở ngoàikhôngbiếthắnsẽchịu bao nhiêu khổ. Hoàng hậumộtmực cầu xin, Thừa Đức đế lúc này mới cho nàng mặt mũi, cuối cùng chỉ cấm túc Thái tử nửa tháng, chịu chút trừng phạtnhỏrồi thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này nàngđangcúi đầu, nhấc tay chống cằm, nhàm chán thưởng thức ngón tay của mình, hai ngón chỏ chạm chạm vào nhau, giống như sắp chờ đến mức thiếu kiên nhẫn.

Lên lầu hai, Lục Tôngnhẹnhàng đẩy cửa phòng, liền thấycônương củahắnđangngồitrênghếnhỏ, trang phục tỉ mỉ, áo hoa màu hồng phấn,mộtđóa hoanhỏrơitrênmái tóc còn chưa lấy xuống, vô cùng xinh đẹp đángyêu.

Khương Lệnh Uyển vẫn có chút lo lắng,nói: “Vậy Tranh biểu tỷ…”

hắnkhôngcó chí hướng vĩ đại gì, chỉ muốn cùng A Tranh sống tốt như những cặp phu thê bình thường.

Nhìn đôi mắt mẫu hậuhiệnlệ quang, mang theosựmong chờ, lòng Thái tử mềm nhũn, gật gật đầu,nói: “Vậy mẫu hậu đối với Lục Tông…”

Ở Ninh Châu ba tháng qua, đây là quãng thời gian tự do tự tại nhấthắntừng trải qua. Nhưng đến lúc trời tối,hắncũngsẽnhớ tới mẫu hậu. Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện nàng từng làm, cùng những ràng buộc của người đối vớihắntừnhỏđến lớn,hắnliền khắc chế bản thânkhôngnghĩ thêm nữa. Bây giờ nhìn mắt nàng rưng rưng, Thái tử cảm thấy, timhắnnhưđangbị người bóp nghẹn, vô cùng đau đớn.

Xem như làđangkhích lệhắn, Lục Tông nghe vậy, trong lòng vui mừng, theo bản năng nắm lấy taynhỏcủa nàng,khôngnỡ buông ra.

mộtphát sau, Lục Tông đến Nhất Phẩm cư.

Thái tử thấy viền mắt Hoàng hậu ửng hồng, trong lòng hiểu nàngđanglo lắng chohắn, nhất thời liền áy náy. Hơn nữa hôm quahắnnóichuyện với Lục Tông, biết được chuyện lần trước của Vinh Vươngthậtsựkhôngliên quan đến mẫu hậu, làhắnnghĩ oan cho người, trong lòng làm cảm thẩu hổ thẹn vô cùng. Thái tử có chút khàn khàn trả lời, dù sao ở Ninh Châu ba tháng, ngoại trừ khởi đầu có mấy ngày thê thảm, nhưng sau khi đến Đường phủ, Đường gia gia chủ tuykhôngbiết thân phận củahắn, nhưng vẫn đối xử vớihắnchu đáo. Chỉ là Đường phu nhân có chút ghét bỏhắn. Nhưng dù saohắncũng ăn chùa uống chùa của người ta, ghét bỏ cũng có thể hiểu.

Khương Lệnh Uyển kinh ngạc, cảm thấy bản thân dường nhưđãđánh giá thấpsựchấp nhất củahắnđối với Tiết Tranh. Nhưng nàng biết, Tiết Tranh quả quyết hơn mọicônương bình thường khác, nàngđãquyết địnhthìsẽkhôngthay đổi. Cho dù Thái tử có dính chặt lấy,thìTiết Tranh cũngsẽkhôngdao động. Hơn nữa, vị phu quân đời trước của Tiết Tranh là biểu đệ của tỷ ấy, cũng chính là vị công tử kia của Đường phủ - Đường Cử.

Lục Tông nghiêm mặt, hoàn toànkhôngnhìn đến Thái tử, nhấc tay liền xáchhắnvề hoàng cung.

Hoàng Hậu cườinói: “Lần trước Lục Tông tìm đưa con về, trong lòng mẫu hậu rất cảm kíchhắn. Trước đây là lòng dạ mẫu hậunhỏmọn, sau này tuyệt đốikhônglàm chuyện tổn thương đếnhắn.”

Nàng hỏi Thái tử, hỏi Tiết Tranh, chỉkhônghỏihắn.

Hoàng hậu dẫn người trở về Đông cung, lúc này mới cẩn thận đánh giá sắc mặt Thái tử, lại cẩn thận hỏihắnba tháng quahắnsống như thế nào.

·

Khương Lệnh Uyển chỉ thuận miệng hỏi, nhưng vừa nghe tới Đường phủ Ninh Châu, liền cảm thấy có chút quen tai, Nàng chợt nhớ tới chuyện Tiết Tranh bịcôcôđưađiNinh Châuđãnửa năm nay… Vậy Thái tửhắn…

Nhưnghắnbiết những thứ này đều làkhôngthể.

Lục Tông mở ra xem, thấy nét chữ trâm hoa nhonhỏ, gương mặtâmtrầm mấy tháng rốt cục xán lạng như trời quang mây tạnh. Đỗ Ngôn đứng ởmộtbên, đánh giá sắc mặt của Thế tử, lập tức hiểu ýnói: “Vậy, tiểu nhânđichuẩn bị ngựa cho Thế tử?”

Khương Lệnh Uyển thấy đôi mắt nóng rực của Lục Tông vẫn chăm chú nhìn vào mình, cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên, liền mở miệng hỏi: “Tông biểu ca tìm thấy Thái tử ở nơi nào? Thái tửkhôngcó chuyện gì chứ?”

Hoàng hậu cũng quỳ xuống, mặt đầy nước mắtnói: “Hoàng thượng, là nô tỳ sai, nô tỳ thường ngày quản Vân Nhikhôngnghiêm, hết thảy đều là nô tỳ sai.”

Khương Lệnh Uyểnđitới, hai tay giơ lên, giống như hiến vật báu, đưa đến trước mặt cho Lục Tông: “Vừa vặn đổi đôi mới… nếu có xấu, Tông biểu casẽkhôngghét bỏ chứ?”nóixong, gò má nànghiệnlên vẻ ửng đỏ, đôi mắt to chớp chớp nhìn về phíahắn, dường nhưđangchờhắnkhen nàng.

Lúc Hoàng hậu thấy Thái tử,khôngchút để ý đến dáng vẻ thường ngày, lảo đảođitới trước mặthắn. Đứngkhôngvững, phải vịn vào lan can mới miễn cưỡng đứng thẳng, phượng quan đụng phải lan can phát ra thanhâmlanh lảnh. Nàngnhẹnhàng v**t v* mặt của Thái tử, cảm thấy giống như bản thânđangnằm mơ. Khóe mắt Hoàng hậu chứa đầy lệ, lẩm bẩmnói: “Vân…”

Tuy rằng Thái tử có chút bấtđãdĩ, nhưng đến cùng cũng là người hiếu thuận,hắnly khai hoàng cungđãhơn ba tháng, nhưng lại cảm thấy mẫu hậu giống nhưđãgià hơn nhiều, tuy vẫn là mẫu nghi thiên hạ phong hoa tuyệt đại, nhưng nhìn qua lại có nhiều hơn mấy phần yếu đuối, giống nhưhắnchính là sinh mạng của nàng,khôngthể rời bỏhắn.

Lục Tông muốnnói,hắnđương nhiênsẽkhôngchê, chỉ là khi ánh mắt tiếp xúc thân mật với hai cái bánh chưngnhỏđángyêu, đôi môihắnhơi mím lại.

Những ngày này kỳ thực cũngkhôngcó gì lo lắng.khôngai biết thân phận củahắn,khôngcần cung kínhhắn, nịnhhắn, mỗi ngàyhắnđều có thể nhìn thấy A Tranh, lúc sinh bệnh có thể làm nũng với A Tranh, còn có thể đánh lộn với tên tiểu tử Đường gia kia, tháng ngày trải qua có biết bao vui sướng.

trênvàn đặtmộtchiếc túi vải,khôngbiết có thứ gì. Nhưng nhìn hình dáng, Lục Tông vẫn có thể đoán ra được, trong lòng vui mừng khó tin, khóe miệngkhôngkiềm chế được hơi nhếch lên.

côcôxinh đẹp như vậy, cháu ngoạisẽrấtyêuthích.

·

hắnđến vội, đương nhiên làkhôngkịp thay y phục và giày, lúc này thấy giày đúng là có dính chút bùn. Lục Tông làm việckhôngchu toàn mọi thứ như Khương Lệnh Uyển,hắnkhôngcâu nệ tiểu tiết, chỉ hơi bẩnmộtchút, chuyệnnhỏnày cũngkhôngquá quan trọng. Lục Tông vừa định mở miệngnóikhôngsao, liền thấy tiểucônương bỗng đứng dậy, tiến về phía bàn cách đókhôngxa.

Khương Lệnh Uyểnkhôngcòn cách nào, hai người cùng nhau ngồi xuốngnóichuyện, chỉ là chút việc vặt bình thường, nhưng Lục Tông nhìn miệngnhỏmở rồi lại đóng của nàng, làmhắnnghe cũngkhôngquá chăm chú. Khương Lệnh Uyển vui vẻ chia sẻ tin tức vớihắn: “... Hôm qua tẩu tẩu của muội mang thai, khiến cho ca ca vui mừng vô cùng. Chờ cháu ngoại sinh ra, muộisẽtrở thanhcôcô.”

Edit: Tiểu Huân, Kye

Chương 109

Hoàng Hậu nghe xong nhất thời ngẩn ra, nhìn nhi tửđira ngoài mấy tháng, dường như hiểu chuyệnkhôngít. Nàng lại cườinói: “Đúng là mẫu hậu làm sai rất nhiều chuyện, connóicũngkhôngsao. Sau này… Mẫu hậusẽcải chính, Vân nhi, mẫu hậu chỉ cần con đừng tiếp tục dọa mẫu hậu.”

Vừa về tới Vinh Vương phủ, Đỗ Ngôn liền giao thư cho Lục Tông. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Tông nghe nàngnói,trênmặt cũngkhônglộ ra quá nhiều cảm xúc, dù sao cũngkhôngphảihắnlàm cha.

Thừa Đức đế nhíu màynói: “Hoàng hậu, nàng xen vào chuyện này làm gì? Nhanh đứng lên. Thường ngày nàng luôn nghiêm khắc với Thái tử, đây là chuyện tốt. Là bản thân Thái tử làm việckhôngđúng chừng mực, uổng phí công sức dạy dỗ của trẫm đối vớihắn.”

Nghe lờinóinày, Thái tử mới cảm thấy thoải mái.

Nghe vậy, Lục Tông cúi đầu nhìn.

Bị ôm đột ngột, Khương Lệnh Uyển cảm thấy có chút thởkhôngthông, hơn nữa, mặt của Lục Tông cũng có chút mát, sượt qua vùng da cổ của nàng khiến nàng thấy hơi lạnh lạnh. Lục Tông là nam nhânkhôngthường lộ hỉ nộ củahắnra ngoài, nhưng đối với nàng, từ trước đến nayhắnkhônghề như vậy. Nàng bịhắnép tới, khẽ ngẩng đầu, duỗi ra tay tay xoa xoa đầu củahắn, tóc củahắnkhá cứng, đâm vào tay nàng, mở miệngnói: “Chúng tanóichuyện nghiêm túc, có đượckhông?”

Lục Tông nhìn đôi mắt của nàng, liền biết nàng nghĩ gì trong lòng.hắngiơ tay v**t v* gương mặtnhỏcủa nàn, cảm thấy dường như lại gầyđimộtchút,khôngkhỏi hơi nhíu mày.hắnnói: “Chính là nhà thúc thúc của Tiết Tranh, Thái tử ở Đường phủ suốt ba tháng.”

hắnlừa mình dối người ba tháng, quý trọng mỗi ngày sống cùng A Tranh.

Khương Lệnh Uyển thấyhắnkhôngcó hứng thú, cũng biết đại nam nhân nhưhắnkhôngthường để ý đến chút chuyện lặt vặt, nàng cũngkhôngtiếp tụcnóinữa, chỉ theo bản năng cúi đầu, liếc mắt nhìn giày củahắn,nói: “Giày của Tông biểu ca bẩn rồi.”

Thái tử chỉ có thể nhận mệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thái tử quỳtrênmặt đất, sống lưng ưỡn thẳng tắp, gằn từng tiếng: “Nhi thần khiến phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng, nhi thần biết sai.”

Lục Tông thấy nàngkhônghỏi, lúc này mới buông mày xuốngnhẹgiọngnói: “Nàngkhônghỏi ta chuyện gì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng Hậu nhìn nhi tử nhà mình, thấy gương mặt tuấn tú củahắnđúng là mập thêmmộtchút thịt, thân thể cũng rắn chắc hơn trước. Hoàng Hậu mừng đến phát khóc, gật gật đầu liên tụcnói: “Người nhà họ Đường quảthậtkhôngtệ. Đúng là mập hơnmộtchút. Mập mới tốt, mập mới khỏe mạnh…”

Lục Tông nghe vậy, sắc mặt chợt thu lại, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Lục Tôngnói: “Thái tửkhôngchịu trở về, là Tiết Tranh đánh ngấthắn, sau đó ta xáchhắnvề.”

Lục Tôngkhôngnóiđến Thái tử,khôngmuốn nàng biết chuyện của Thái tử có liên quan đến Tiết Tranh khiến nàng lo lắng, nhưnghắnvẫn trả lời: “Đường phủ ở Ninh Châu.”

Khương Lệnh Uyển thở phàonhẹnhõm.

Thái tử liễm cười,nói: “Mẫu hậu, lần trước chuyện của Vinh Vương, là nhi thầnkhôngđúng, nhi thầnkhôngnên đổ oan cho người.”

Thừa Đức đế mặcmộtbộ long bào màu vàng óng, ngồi ngay ngắntrênlong ỷ, gương mặtâmtrầm, mạnh mẽ răn dạy Thái tử: “Đường đường là Thái tử, sao lại có thể hànhsựl* m*ng như vậy, trẫm thấy con càng lớn càngkhôngbiết kiềm chế lại bản thân!”

Thái tử hàm nhiên nở nụ cười, vẫnkhôngnóirõlúchắnở Đường phủ, thích ăn nhất là cơm thừa của Tiết Tranh. Mới đầu Tiết Tranh cực kì xem thường hành vi củahắn, nhưng sau khi quen thuộc—— trong bát có cái gìkhôngthích ăn, liền chủ động gắp qua chohắn, màhắncũng cực kì vui vẻ, còn thuận lý thành chương đểhắnbỏ luôn tật xấu hay ăn kiêng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109