Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 114

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114


Khương Lệnh Uyển thấy Lục Tông ăn mặc tùy ý, bộ dáng giống nhưmộtcông tử hào hoa phong nhã,khôngchút nào có vẻ thô lỗ củamộtvị võ tướng. Nàng giơ tay, mỗi ngón taythậtnhẹnhàng từng chútmộtchạm vào cánh tay phải củahắn, chớp đôi mắt to, hỏi: “Còn đaukhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thừa Đức đế vẫn luôn cảm thấy Thái tử tuổi tuykhôngnhỏ, nhưng tính khí lại vẫn như tiểu hài tử, bây giờ nghe lời này củahắn, liềnkhôngnhịn được tán thưởng, liên tục vuốt cằmnói: “Vân Nhinóiđúng, hoàng gia chúng ta tuyệt đốikhôngthể thua thiệtmộtvị tiểucônương.” Thừa Đức đế suy nghĩmộtchút, lạinói, “Nếu Vân Nhi và Tiết tiểu thưuđãcó da thịt chi thân, con lại chưa lập Thái tử phi, vị Tiết tiểu thư này cũng chưa gả, bằngkhông—— "

Cảnh xuân tươi đẹp, lấy đâu ra gió lớn nha.

Làmộtvị tiểu thư?! Hoàng hậu kinh ngạc.

Hoàng hậu hiểurõnhất tính tình nhi tử của nàng. Bây giờ thấyhắnmộtcâu Tiết tiểu thư, hai câu Tiết tiểu thư,rõràng là sớm để tâm đến nàng ta, động tác hôm nay hẳn làhắnsớmđãcó dự mưu. Nhưng mà,mộttiểu thư có thể nhảy xuống nước cứu người, tuy rằng khả kính, nhưng nàngkhôngthích hợp làm Thái tử phi.nóichung là trong lòng Hoàng hậuđãcó nhân tuyển,nóikiểu gì cũngkhôngthể đồng ý.

Khương Lệnh Uyển cườikhôngkhép được miệng, quyết định ngày sau hai người kết hônsẽthường xuyên hầm canh chohắn.

Hoàng hậukhôngchút nào chịu thoái nhượng: “Tiết tiểu thư cứu con, mẫu hậusẽnghĩ cách để cảm tạ nàng, Vân Nhi, conkhôngcần nhiều lời.”

hắnngồi xuống ăn canh, chậm rãi tận hưởng mùi vị.

Hoàng hậu cảm thấy có lý, nhưng suy nghĩmộtchút, đến cùng vẫn cảm thấykhôngthể nào tiếp thu được, liềnnói: “Nếu Hoàng thượng xem trọng vị Tiết tiểu thư ấy như vậy, nô tỳ cũngkhôngdám có gì dị nghị, chỉ là —— nô tỳ muốn đến Tương Nguyên tự nhờ Vô Trần đại sư xem mệnh cách của vị Tiết tiểu thư này.”

Thấyhắnmuốn cầm lấy tay nàng, Khương Lệnh Uyển vội lắc đầu, hưng phấnnói: “khôngcần lo lắng, Tông biểu ca uốngđicho nóng.”

Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Thái tử liền trở nên nhu hòamộtchút.hắnnói: “Mẫu hậu, người cứu nhi thần là, Tiết tiểu thư của Trung dũng Hầu phủ.”nóiđến Tiết Tranh, Thái tử lại giả vờ giả vịt khenmộtcâu, “Tiết tiểu thư hữu dũng hữu mưu, nhìn thấy nhi thần rơi xuống nước,khôngnóihai lời liền nhảy xuống cứu, may mà nhanh lẹ, nên mới cứu được mạngnhỏcủa nhi thần. Cho nênnói, bây giờ nhi thần có thể bình an vôsựsống sót, cùng là nhờ có Tiết tiểu thư.”

Khương Lệnh Uyển nằmtrênđùi Lục Tông, vì buổi sáng phải dậy sớm hầm canh, nên bây giờ có chút mệt mỏi. Nàng vừanóichuyện, vừa ngửi mùi hươngtrênngườihắn, dần dần, như khi còn bé, dỗ nàng vào giấc ngủ. Khương Lệnh Uyển cong khóe miệng,mộtlát sau, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng chìm vào giấc ngủ.

Thái tử thấy Thừa Đức đế và Hoàng hậuđãđến, lúc này mới vội vàng thu dọn tốt tâm tìnhđanghưng phấn, chuẩn bị đứng dậy hành lễ.

Hoàng hậu biết Thái tử thiện tâm, nhưng đến cùng nàng vẫnkhôngthể nuốt trôi cơn giận này, nhưngđangở trước mặt nhi tử, nàng cùngkhôngtrách cứ tiếp. Cơn giận nguôimộtlúc, sau đó mới hỏi: “Là ai cứu con lên?” Hoàng hậu biết con trai nàng hoàn toànkhôngbiết bơi, khi còn bé bị rơi xuống nướcmộtlần, sau đó gặp nước liền hoảng sợ.

Lục Tông theo bản năng nắm lấy tay nàng, tay nàng nhonhỏ, nằm trong bàn tay củahắn, như vậy càng khiến cho bàn tay trắng nónyêukiều. Khóe miệng Lục Tông cong lên, thoáng dùng sức, nắm chặtmộtchút.

"Ừm." Lục Tông rất phối hợp, liền uống hai bát đầy. (đọc tại Qidian-VP.com)

thậtkhông? Khương Lệnh Uyển hạ mắt, lẳng lặng nghĩ.

Thừa Đức đế cười lắc đầu,nói: “trênđời này,khôngcó gì làkhôngthích hợp. Tính tình Vân Nhi quá mức thiện lương, thứhắncần nhấtkhôngphảimộtvị Thái tử phinóigì nghe nấy, mà làmộtngười có thể bày mưu tính kế giúphắn,mộtvị thê tử hữu dũng hữu mưu. Lúc trước trẫm còn lo lắng, sau này giao giang sơn này chohắn,sẽxảy rasựcố gì. Nhưng hôm nay, vị Tiết tiểu thư này xuấthiện. Đúng là khiến trẫm nảy ra suy nghĩ khác…khôngchừng, vị Tiết tiểu thư này, mới chính là lương phối của Vân Nhi chúng ta.”

"Thế nào?" Khương Lệnh Uyển vội vàng đưa mặt gần tới.

Hôm qua trong cung hạ chỉ tứ hôn, lập Tiết Tranh làm Thái tử phi, phụng chỉ thành hôn. Khương Lệnh Uyểnkhôngngốc, ngày ấy Tiết Tranh rơi xuống nước,nóicái gì mà “con c·h·ó vô lại”, nghĩ đến câu “C·h·ó ghẻ” kia, hẳn là mắng Thái tử. Thái tử rơi xuống nước, Tiết Tranhđicứu, hai người có tiếp xúc da thịt, Thái tử vốn theo đuổi Tiết Tranhkhôngbuông, bây giờ biết thời biết thế, lấy thân báo đáp.

Kim Kết nhìn vị nam tử trước mắt trong lòng thầm khenmộttiếng nho nhã tuấn tú, nhưng lại thầm nghĩ: “Tiểu thư nhà mình kiều kiều nhược nhược, Vinh thế tử nếuthậtmuốn bắt nạt, cần gì dùng đến hai tay? Có điều, hai người cũngđãđịnh thân,hiệntại thân thiết như vậy, ngày sau kết hôn, hẳn làsẽân ân ái ái.”

Khương Lệnh Uyển bĩu môi, nhíu màynói: “Tính cách của Tranh biểu tỷ căn bản làkhônghợp với hoàng cung, hơn nữa hoàng hậu lạikhôngphải người hiền lành, ngày saukhôngbiết có khi dễ Tranh biểu tỷ haykhông?”

Gương mặt tuấn tú của Thái tử tái nhợt, nhìn rất đáng thương. Trong mắt Hoàng hậu, quả thực còn đau hơn cắttrênngười nàngmộtmiếng thịt.

Lục Tông nghe xong, lúc này mới buông sách xuống.hắnngẩng đầu, nhìn tiểucônương mặcmộtbộ xiêm y màu hồng nhạt đứng đókhôngxa, gương mặt nhất thời trở nên nhu hòa.hắnđứng dậy,đitới, thấy nha hoàn phía sau nàng cầm theomộthộp gỗ tử đàn, ánh mắt hơi dừng lạimộtchút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này Đỗ Ngôn tiến vào hành lễnói: “Thế tử gia, Khương Lục tiểu thư tới rồi.”

Editor: Tiểu Huân

Lục Tông lạikhôngnghe, cố chấp nắm lấy tay nàng, tỉ mỉ quan sát hai đầu ngón tay, thấykhôngcó gì đáng ngại, lúc này mới yên tâm.

Hai người vừa tiến đến tẩm điện của Thái tử, liền thấyhắnsuy yếu nằmtrêngiường tử đàn, người đắp kínmộtchiếc chăn mỏng, tóc đen rối tung, dưới gối đầu còn có lô giữ ấm.

Hoàng hậu đau lòng, lập tứcđitới, sắc mặt lo lắngnói: “Được rồi, Vân Nhi, con cứ nằmđi, đừng đứng dậy.”

Khương Lệnh Uyển cũngkhôngvạch trần, theohắnđivào.

Thừa Đức đế lại nghĩ ngược lại.

Thừa Đức đế sắc mặt ôn hòa, bướcđinhàn nhãn, vừađivừanói: “Chuyện này trong lòng trẫm có cân nhắc… Chắc là Hoàng hậu cũng có thể thấy, Vân Nhi hẳn là lúc trướcđãnhận thức vị tiết tiểu thư kia, hơn nữa cònyêuthích người ta.hắnsợ nàngkhôngđồng ý, nên mới nghĩ ra biện pháp này. Vân Nhi kính trọng nàng, nhưnghắncũngkhôngthể dứt bỏ được ngườihắnyêu…” Thừa Đức đế dừng lại bước chân, nhìn về phía Hoàng hậu, “Hoàng hậu, Vân Nhi lúc trướckhôngchịu lập Thái tử phi, nàng sốt ruột, bây giờ Vân Nhi đồng ý kết hôn, nàng lại phản đối —— "

Dứt lời, Nguyên Mậu liền kinh hoảng run rẩy, vội vàng xin tha.

Tim Thái tử đập nhanh, tâm trạng vô cùng sốt ruột. Nhưng giờ khắc nàyhắnbiếtkhôngthể tùy tính náo loạn, như vậysẽchữa lợn lành thành lợn què.hắnsuy nghĩmộtlát, mớinói: “Nhi thầnkhôngmuốn làm người vong ân phụ nghĩa, nhi thần muốn phụ trách với Tiết tiểu thư.”

·

Hoàng hậu thấy gương mặt của Thái tử trắng xám, nhất thời đau quặn tim gan, lập tức nâng tay xoa mặt Thái tử, ân cần hỏi: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Con đến gần hồ sen làm gì?”nóixong, lại nghiêng đầu nhìn Nguyên Mậu, quát lớn, “Đồ vô dụng, ngay cả Thái tử cũngkhôngbảo vệ được, giữ ngươi lại làm cái gì?”

Chu thị có chút bất đắc dĩ. Nhưng cũng cảm thấy khuê nữ học quan tâm người khác như vậy, cũng là chuyện tốt. Lúc trước nàng còn lo lắng sau này nữ nhi gả tới Vinh vương phủ, tính tình nuông chiều,khôngbiết quan tâm săn sóc, sau này tình cảm vợ chồng sợ làsẽxảy rasựcố, bây giờ nữ nhi hiểu chuyện như vậy, đúng là khiến cho Chu thị vui mừng. Nếu là thường ngày, Chu thị đương nhiênsẽkhuyên nữ nhi rụt rèmộtchút, nhưng vừa nghe là Lục Tông vì bảo vệ nữ nhi nên mới bị thương, sau đó cũng ngầm đồng ý cho hành vi của nàng.

Lục Tông sâu thẳm nhìn nàng,nói: "khôngđau."

Khương Lệnh Uyển cố ýkhôngnóicanh này là nàng nấu, chính là muốn thử phản ứng chânthậtcủahắn. Thấyhắnkhen như vậy, đương nhiên là vô cùng đắc ý, vộinói: “Vậy Tông biểu ca phải uống nhiềumộtchút.”

Nhưng trong lòng Lục Tông biếtrõràng. Quả là làm khó Thái tử.

Nghe xong lời Thái tử, con mắt Thừa Đức đế liền sáng lên, khen ngợi: “thậtkhônghổ là hổ phụkhôngsinh khuyển nữ, Tiết Triển Linh cómộtnữ nhi ngoan, trẫm nhất địnhsẽban thưởng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

hắndù có khiến bản thận chịu oan, cũngkhôngthể để A Tranh chịu oan ức.

Hoàng hậu suy nghĩmộtchút,nói: “Vân Nhi chúng ta xác thực nên cảm tạcônương người ta.sựtình đến mức này,khôngbằng để Vân Nhi nạp Tiết tiểu thư làm trắc phi —— "

Khương Lệnh Uyển và Lục Tôngnóitới chuyện của Tiết Tranh và Thái tử —— (đọc tại Qidian-VP.com)

Thái tử chém đinh chặt sắtnói: “Tiết tiểu thư vì cứu nhi thần, mà đánh cược hạnh phúc cả đời nàng, mẫu hậu nếu khiến Tiết tiểu thư chịu oan ức, khiến nàng trở thành thiếp thất của nhi thần, chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải khiến người dân mất lòng tin vào hoàng gia. Tiết tiểu thưanhdũng can đảm, tốt hơn các vị khuê tú kháckhôngbiết bao nhiêu lần, nhi thần nếu có thể nghênh cưới Tiết tiểu thư làm Thái tử phi,đãlà phúc khí của nhi thần.”

Có điều, Khương Lệnh Uyển hiển nhiênđãđánh giá thấp độ dày của da mặt Thái tử, vẫn chưa nghĩ đến, chuyện tình rơi xuống nước này là do Thái tửmộtngười chủ đạo. Thủ đoạn như vậy, so với “mộtkhóc, hai náo, ba thắt cổ” củacônương gia, hoàn toàn giống nhau như đúc.

Lục Tông nắm lấy tay nàng, chậm rãi mở miệngnói: “Mỗi người mỗi mệnh, chuyện này đến cùng mànói, nó cũngkhôngphải là việc xấu.” Chí ít hai người họ là đôi bên có tình.

Khương Lệnh Uyển cười, sau đó vội vàng đưa canh đến chohắn. Lục Tông tiếp nhận hộp gỗ,nói: “Bên ngoài gió lớn,đivào uống trà nóng.”

Lục Tông thấy nàngkhôngnóilời nào, liền cúi đầu xuống xem.

"Hoàng thượng!" Hoàng hậu vừa nghe liền cảm thấykhôngđúng, vội vàng ngăn cản, “Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, nhưng mà... việc hôn nhân của Vân Nhi lại liên qua đến xã tắc, vạn vạnkhôngthể qua loa được.”

Lục Tông nhìn thấy, vội hỏi: "Có bị phỏngkhông? Để ta xem."

Hôm nay Lục Tông mặcmộtchiếc áo choàng xanh ngọc của Thường Cẩm. Ngồi bên bàn đá ở tiền viện, yên lặng xem sách. Tính tình củahắntrầm ổn dị thường, hôm nay lại nhàn nhã dưỡng bệnh trong quý phủ, phảng phất như quên sạch hếtsựvụ, chẳng còn quan tâm đến. Chỉ là mấy ngày nay, Đỗ Ngôn vẫnsẽđemmộtchút chuyện quan trọng thông báo chohắnxem, Lục Tông chỉ đọc, cũngkhônglàm gì khác. Hoàn toànmộtbộ dáng thư thái "Thâu đến phù du nửa ngày nhàn".

Vào trong phòng, hai người ngồi xuống, Khương Lệnh Uyển xem Lục Tông là người bị thương, đương nhiênkhôngđể chohắnđộng thủ, tự tay múc chohắnmộtchén canh gà. Canh gà còn nóng, ngón tay Khương Lệnh Uyển thon dài mềm mại, nâng chén sứnhỏ, nhanh chóng đặt xuống trước mặthắn, sau đó liền đưa lên xoa xoa d** tai.

Thừa Đức đế thấy nàng có thể lùimộtbước, liền gật đầunói: “Vậy cứ theo ý Hoàng hậu.”

Sau ba ngày, Hoàng hậu nhận lấy tờ giấynhỏdo cung nhân thiếp thân dâng lên. Vừa mở ra, bảy chữ trong tờ giấy liền chói lọi đập thẳng vào mắt ——

Thừa Đức đế nhìn về phía Hoàng hậu, hai con mắt ôn hòa, hỏi: “Ý tứ của hoàng hậu là…”

“nóirất hay!” Thừa Đức đế giơ tay vỗ vỗ vai Thái tử, mặt rồng đại duyệt: “khônghổ là nhi tử ngoan của trẫm, có đảm lượng.”

Sau đó Đế hậu hai người ra ngoài, Hoàng hậu nhìn về phía Thừa Đức đế,nói: “Hoàng thượng, Vân Nhi hồ đồ, sao ngài cũng theohắncùng hồ đồ?”

Chương 114

Bất kểnóinhư thế nào, thánh chỉđãhạ, kết quả này, bất luận là ai cũngkhôngthể thay đổi. Nàng dù có sốt ruột cũngkhôngthể thay đổi chuyện thực đó là, ba tháng sau Tiết Tranhsẽtrở thành Thái tử phi..

Vừa nghe tin Thái tử rơi xuống nước, Hoàng hậu sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng đến Đông cung thăm Thái tử. Thừa Đức đế cũng sốt ruộtđicùng.

Thấy tiểucônương gốitrênđùihắn, lúc nàyđãnhắm mắt ngủ, môi đỏ khẽ mím, mi mắt run rẩy, điềm tĩnh an tường khiếnhắnkhôngnỡ lòng đánh thức, chỉnhẹnàng xoa đầu nàngmộtcái, sau đó chậm rãi cúi người, hôn xuống mặt nàng.

Thái tử ngoan ngoãn nhìn Thừa Đức đế và Hoàng hậu gọimộttiếng “Phụ hoàng”, “Mẫu hậu”.

Cánh tay Lục Tông bị thương,hắnở trong phủ tĩnh dưỡng, Khương Lệnh Uyển cố ý học hầm canh với Chu thị.

Kim Kết và Sơn Trà ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ đợi, Đỗ Ngôn cười khanh khách nhìn Kim Kết,nói: “Hai vị tiểu thư yên tâm, cánh tay Thế tử gia bị thương thành như vậy, chắc chắnsẽkhôngthể bắt nạt tiêu như nhà các người.”

Lục Tông thấy nàng hưng phấn như vậy, đương nhiên cũng đoán được mấy phần, nhất thời trong lòng tràn đầymộtcảm giác ấm áp, gật đầunói: "Canh rất ngon."

Thái tử nghe xong, cũng coi như an lòng,thậtlâu sau mới ngồi dậy,nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, vị Tiết tiểu thư này vì cứu nhi thần, mà nhi thần và nàng ấyđãcó tiếp xúc. TuynóiTrung Dũng hầu phủ danh vọng vang xa, người bên ngoàikhôngdám nhiều lời nghị luận nàng, nhưng chung quy Tiết tiểu thư vì nhi thần mà bị tổn hại danh tiếng, dù ban thưởng nhiều hơn cũngkhôngthể bù đắp… Hơn nữa, Trung dũng Hầu phủ cùngkhôngthiếu chút ban thưởng gì.”

"khôngđược." Thái tử lập tức phản bác.

Uống canh xong, hai người cùng nhau ngồi bên ghếnhỏcạnh cửa sổ.

Hầm canh xong, Khương Lệnh Uyển nhấc theo hộp cơm, mang hai nha hoàn cùngđiVinh vương phủ.

Thái tử lạinói: “Mẫu hậu, ngài đừng trách Nguyên Mậu, là nhi thần quákhôngcẩn thận.”

Đời trước, Tiết Tranh gả cho Đường Cử, hai người cũng rất nhanh sau đó liền hòa ly, sau này cũngkhôngthấy Tiết Tranh bước tiếp, mà bây giờ Tiết Tranh gả cho Thái tử, sau nàysẽtrở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng cả đời nàng lại bị giam cầm trong hoàng cung. Hai lựa chọn đều có mặt trái của nó. Thứ duy nhấtkhônggiống chính là, Tiết Tranh vẫn có ý với Thái tử.

Khương Lệnh Uyển tiến gần tới Lục Tông, nằm xuống, đầu gối lên đùihắn, điều chỉnhmộttư thế thoải mái, lẩm bẩmnói: “Mọi chuyệnsẽổn… đúngkhông?”

Lúc trước Thái tử vẫnmộtmựckhôngchịu lập Thái tử phi, bây giờhắnđãtrưởng thành, đột nhiên lạiyêuthíchmộtvịcônương, hơn nữacônương kia lại là người tâm địa thiện lương, hữu dũng hữu mưu, còn có cái gì phải do dự.

"Hưng xã tắc, mệnh chủ trung thiên".

Hoàng hậu nghe xong, mặt đều tái cả, suýt chút nữa bị hai cha con nhà này chọc tức c·h·ế·t.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114