Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117
Tống Diệu Nghi cười cười: “Con còn muốn thẹn thùng với nương cái gì? Con thành thân với con rểđãnửa năm, cũng nên có hài tử. Con vừa mới gả đến Lương vương phủ, bây giờ người ta còn đối xử tốt với con, những khẩn thiết nhất vẫn là dòng dõi. Có nhi tử, tất nhiên cũng có sức lực. Con nha, đừng thẹn thùng, sớm chuẩn bịmộtchút, nỗ lực nhiều hơn.
Chủ nhân Thanh Lan viện là Tống Diệu Nhi, cũng chính là An Vương phi tiền nhiệm.
“không, con muốnnói.” Chu Lâm Lang giương mắt,nói: “Lục Tôngyêuthích Khương Lệnh Uyểnthìsao? Lúc trướckhôngphải cha cũngmộtlòng say mê nương sao, nhưng đảo mắthắnlại muốn cướimộtlần nữa sao, nam nhân đềukhôngphải hai ba tâm hay sao?”
Tống Diệu Nghi tức đến nỗi cả người run lên, lẩm bẩmnói: “Chu Chẩn, khá lắm Chu Chẩn.”
Tống Diệu Nghi nhất thời nghẹn họngkhôngnóiđược lời nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sáng sớm, Khương Lệnh Uyển mơ mơ màng màng tỉnh lại,đangbuồn ngủ lại pháthiệndưới cái gối thêu hoa mẫu đơn cómộtcái bao lì xì lớn. Nàng ngồi dậy, dựa vào cái gối đầu giường, cầmnhẹlắc lắc. Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, pháthiệnsố tiền mừng tuổi năm naykhôngnhỏ, dường như hơn năm trước, mà còn hơn rất nhiều.
Trong phòng khách, Chu Lâm Lang cứ vậy mà đứng, khoác áo choàng lông, dáng ngọcyêukiều, đứng với Lục Lễ, quảthậtlà trai tàigáisắc,thậtxứng đôi. Tống Diệu Nghi rất hài lòng với con rể này, dù sao cũng là nàng nhìnhắnlớn lên, phẩm hạnh tin được, lại biết gốc biết rễ. Nhưng nhớ đến bạn thân hai mươi năm Lương vương phi, đến lúc mình bị hưu lại chê cười bỏđi, liền giậnkhôngcó chỗ phát tiết —— cũng may mà Lương vương phi sinh được nhi tử tốt như vậy.
Lúc này Lục Lễ mới thấy vẻ ghét bỏ trong mắt thê tử của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là, nàngđãđánh giá cao tình ý củahắnđối với mình…
nóixong, nàng lại nhìn cái bụng nữ nhi, cười khanh khách hỏi: “Cái bụng có động tĩnh gìkhông?”
Tống Diệu Nghi gật đầunói: “Nương biết con rể là đứa trẻ tốt, tất nhiên đối xử tốt với con, con gả chohắn, nương cũng yên lòng. Chỉ là nương sợ Lương vương phi gây khó dễ cho con, tính tình nàng ta bây giờ nương mới nhìn ra. Giấuthậtlà thâm.”
Nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện làm cùng Lục Lễ, nhìn vật kia củahắnđộng trong thân thể mình, liền cảm thấy buồn nôn. May mà Lục Lễ cũngkhôngmiễn cưỡng nàng, chỉ cần nàngnóikhôngthoải mái,thìhắnsẽkhôngđụng đến nàng. Có điều nàng cũng biết, Lục Lễ là nam nhân, là nam nhânkhôngthểkhôngvụng trộm.trênmặthắnmiệng lúc nào cũngnóichỉyêunàng, nhưngtrênthực tế vẫn lén lút chạm qua mấy thông phòng kia. Cómộtlần nàng tình cờ nhìn thấy Lục Lễ vội vã nhịnkhôngnổi làm động tác eo với nha hoàn kia, trong miệngthìlại gọi tên nàng… Vào buổi tối, Lục Lễ muốn chạm vào nàng, tất nhiên nàng rời xahắnngay cả ngón tay cũngkhôngmuốn chohắnchạm.
Vừa nghe đến xưng hô của Kim Xuyến, Tống Diệu Nghi lạnh nhạtnói: “Tađãkhôngcòn là Vương phi.”
Nguyên bản Chu Lâm Langkhôngdự địnhnóichuyện này cho mẫu thân. Nàngkhôngngốc, biết thực ra mẫu thân cũng có tình cảm với cha, bằngkhônghai năm qua cũngkhôngthay đổi lớn như vậy. Nhưng hôm nay trong cơn tức giận, tất nhiên liềnnóilộ mất. Chu Lâm Lang cũngkhônggiấu nữa,nóithẳng: “Đúng.đãđịnh rồi, năm trướcđãthành thân rồi. Nương, chahắn—— "
Hai năm trôi qua,hắnchưa từng thăm qua nàng, càng khỏinóimuốn nàng trở về.
Chu Lâm Lang khuyên nhủ: “Nương, nếu ý chađãquyết, nương liền buông xuốngđi. Ngược lại chỉ cần người chịu, lo gìkhôngcó lần gả tốt?”
Khương Lệnh Uyển giẫm lên ghế ngựa cẩn thận từng li từng tí xuống xe ngựa, nhìn Lục Tông cũng xuống ngựa, suy nghĩmộtchút, liền hỏi: “Tông biểu ca muốnđivào sao?”
Mà Tống Diệu Nghimộtlòng nhớ đến chuyện Chu Chẩn cướimộtlần nữa, trong lòng tức giậnkhôngngớt, cũng hoàn toàn quên chuyện khuyên bảo nữ nhi.
Vừa nhắc tới Lục Tông, đôi mắt Chu Lâm Lang lạnhđi, nghĩ tới việc Lục Tông cùng Khương Lệnh Uyển vừanóivừa cười, trong lòng cay đắngkhôngngớt. Từnhỏđến lớn,khôngcó cái gì nàngkhôngchiếm được, bất luận nàng tới chỗ nào, đềusẽhấp dẫn ánh mắt của mọi người, đứng bên cạnh nàng, chỉ có thể làm nền thôi. Nhưng dung mạo xinh đẹp của Khương Lệnh Uyển kiathìcó lợi ích gì? Nàng chỉ làmộtkẻ ngu ngốc, nhưng Lục Tông lại cứ như mắt bị mù, lại thích nàng ta.
Lục Tông giơ tay, cẩn thận thắt chặt áo choàng của nàng, chậm rãi mở miệng: “khôngcần. Muội mau vàođi.”
·
Chu Lâm Lương giương mắt, nhìn mẫu thân mìnhnói: “khôngphải lúc trước nương cũng giống nữ nhi sao?”
Sau lại phẫn uấtnói: “Conkhôngcam lòng.”
“hắncưới ai?” Tống Diệu Nghi nghiến răng nghiến lợinói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sắc mặt Lục Lễ lúc nàykhôngtốt, nhưng vừa nghe thấy thanhâmcủa thể tử, lập tức khẽ vuốt cằm, gật đầunóiđược. Lục Lễ nhìn gương mặt của thể tử, nhớ tới dáng vẻ hồn vía lên mây của nàng vừa rồi, tâm trạng có chút khó chịu. Có thể lấy được nàng, là may mắn củahắn. Nhưnghắncũng hiểu được, tâm của nàng căn bảnkhôngở nơihắn. Lục Lễ thoáng nhíu mày, trong lòng có chút phiền muộn, muốn phát tiếtmộtphen. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Lâm Langkhôngmuốn nhắc tới Lục Lễ, chỉ nhàn nhạtnóiqua loa: “Cũng tốt.”
Tống Diệu Nghi thất thần,khônglên tiếng.
Những ngày kế tiếp trải qua cực nhanh.
Kim Xuyến lạinói: “Nô tỳ tin tưởng, Vương gia đối với Vương phi thâm tình, sớm muộnsẽtiếp nhAn Vương phimộtlần nữa.”
“Connóicái gì?” Tống Diệu Nghi ngẩn ra, thanhâmcao thêm mấy phần: “Cưới lần nữa?hắnmuốn cưới lần nữa?hắndám!”
·
Chu Lâm Lang và Lục Lễ nhìn thấy Tống Diệu Nghiđira, vội vàng thân thiết kêumộttiếng: “Nương.”
Chu Lâm Lang thấy sắc mặt mẫu thân mìnhkhôngtốt, trong lòng hối hận,nói: “Là Nhị tiểu thư của Uy Viễn hầu phủ, lúc trước vì Uy Viễn hầu phu nhân c·h·ế·t bệnh, phải giữ đạo hiếu ba năm nên việc hôn nhân bị trì hoãn.”
Tống Diệu Nghi ngẩn người, đột nhiên cảm giác nữ nhikhôngnên dẫm vào vết xe đổ của nàng, chặn lạinói: “Lâm Lang, conđãgả cho người, đừng tiếp tục nhớ người khác. Lục Lễ là đứa trẻ tốt…”
Xe ngựa Lương vương phủ dừng lại ởmộttòa nhà ngoại thành tên là “Thanh Lan viện”
Beta: Twins
Trong mắt Chu Lâm Lang ngấn lệ, mi mắt ẩm ướt, ủy khuấtnói: “Nữ nhikhôngthích Lục Lễ, từnhỏnữ nhiđãmuốn gả cho Lục Tông, nhưngmộtmực… Nhưngmộtmực Lục Tông lạikhôngcó mắt. Nương, nữ nhikhôngcó cách nào chấp nhận Lục Lễ,hắnđụng vào con liền cảm thấykhôngthoải mái. Nữ nhikhôngmuốn cùnghắnlàm vợ chồng, càngkhôngmuốn sinh con chohắn.”
Nhìn Lục Lễđira ngoài, Tống Diệu Nghi mới lôi kéo nữ nhi ngồi xuống, hỏi: “Con rể đối xử với con tốtkhông?” Kỳ thực vấn đề này nàngkhônghỏi cũng biết, đứanhỏLục Lễ này,mộtlòng say mê nữ nhi nàng, lấy về tất nhiên xem nàng như bảo bối, nào cam lòng để nàngkhôngtốt?
Tống Diệu Nghi vừa nghe xong, đúng là có chút ấn tượng. Nhị tiểu thư Uy Viễn hầu phủ kia dung mạo bình thường, trong vòng quý nữ ở Tấn thành, nhiều nhất được coi là người ở tầm trung, lạikhôngbiết trang điểm phối xiêm y, lớn lên cũngkhôngthông minh cho lắm.
Lục Tông lẳng lặng nhìn bóng lưng tiểucônương, sau đó cúi đầu, mở túi giấy trong tay ra. Thấy hạt dẻ bên trongđãđược lột vỏ, vàng rực rỡ, thịt hạt dẻ vàng óng.
hắnthậtkhờ khạo.
Lúc này, nha hoàn bên ngoàiđivào bẩm báo.
An Vương phi cái gì, đềukhôngcó nửa điểm quan hệ với nàng.
Tống Diệu Nghi mỉm cười gật đầu, nhìn Chu Lâm Lang và Lục Lễ, hỏi: “Hôm nay sao rảnh rỗi ghé qua đây?” Cuối năm theo lí phải càng bận rộn mới đúng, hơn nữa nữ nhi mới gảđikhônglâu, là con dâu, ở Lương vương năm đầu tiên tất nhiên đặc biệt có ý nghĩa.
Đêm 30 vừa qua, chớp mắtđãđến mùngmộttháng giếng.
Tròn tròn no đủ, hoàn chỉnhkhôngthiếu sót.
Tống Diệu Nghi tức giận đứng lên,nói: “Cha ngươi mắt mù sao?”
Lúc này hai gò má Chu Lâm Lang nóng lên,trênmặt đỏ ửng, rũ mắtnói: “Nương…”
Lục Lễ thấy mẹ con hai người có lời muốnnói, liền thức thờiđira ngoài, cho các nàngkhônggian trò chuyện.
Nữ tử như vậy,hắncũng chịu cưới? Nhưng lạikhôngmuốn tìm nàng về!
Tống Diệu Nghi vừa nghe, nhất thời sửng sốt, khó có thể tinnói: “Connóicái gì? Con khuyên nương gả lần nữa? Lâm Lang, từnhỏđến lớn, nương dạy cho con cái gì, sao con lại biến thành bộ dáng này?” Lúc trước Tống Diệu Nghi gả cho An vương, trong lòng đều nhớ đến Khương Bách Nghiêu, nhưng đến cùng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như thế. Chí ít bà cũng là tiểu thư gia đình giàu có, hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ. Chỉ là tình cảm này bàkhôngcó cách nào khống chế, những cái khác vẫn hiểu đúng mực.
hắntâm tâm niệm niệm xem thê tử nàng như châu báu, nhưnghắntrong lòng nàng lạikhôngđángmộtđồng. Hơn nữa trong đầu nàng vẫn chứa nam nhân khác, thậm chí nàng cònkhôngmuốn sinh con chohắn. Khóe môi Lục Lễ cong lên, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Lúc này Tống Diệu Nghiđangngồi trong phòng, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn tuyết trắng phủ lên mai hồng trước sân, đăm chiêu. Nha hoàn Kim Xuyến cầm lấymộtcái áo choàng thêu mây cho Tống Diệu Nghi khoác lên, ân cầnnói: “Vương phi cẩn thận lạnh.”
Lục Tông cúi đầu nhìn túi giấy, biết bên trong chứa hạt dẻ xào đường, liềnnói: “Để muội ănđi.”
Chu Lâm Lang cũngkhôngthích Nhị tiểu thư Uy Viễn hầu phủ cho lắm, nhưng dù sao nàng cũngđãxuất giá, sau này cơ hội gặp mẹ kế rất ít, tất nhiênkhôngcó gì đáng ngại. Nhưng mà… Chu Lâm Lang thấy mẫu thân mình tức giận như vậy, liềnnói: “Nương, con cũng từng hỏi cha. Chanói…hắnmuốn cướimộtthê tử bình thường sống qua ngày.”
Chương 117
mộtngườinóigì nghe nấy, nhưng quyết tâm hưu nàng, từ đây chẳng quan tâm,khôngquay đầu liếc nàng lấymộtcái.
Lạinóilúc nàyhắnvô tình ở bên ngoài nghe được hai mẹ con họnóichuyện.
Khương Lệnh Uyển nhịn xuống, lúc này mới gật đầunói: “Vậy cũng được.”
Nàng sợ lạnh, bên ngoài quá lạnh,khôngtớimộtlúcđãlạnh đến mũi đỏ phừng phừng.
Tống Diệu Nghi vừa nghe nữ nhi cùng con rể đến thăm, trong lòng nhất thời ấm áp, vội vàngđira ngoài.
Vinh vương phủ cùng Vệ Quốc công phủ hai nhà vốnđãqua lại thân thiết, hơn nữa nàng còn sắp thành thân với Lục Tông, cha mẹ nàng sớmđãcoihắnnhư người nhà. Mỗi lần Lục Tông cùng Vinh vương tới nhà, mẫu thân nàng đềusẽcăn dặn đầu bếpmộtphen, làm chút món Lục Tông thích ăn, dường nhưhắnmới là con trai ruột của nàng.
nóixong, liền lấy cái túi chứa hạt dẻ xào đường mà Kim Kếtđangcầm đứng phía sau đưa cho Lục Tông.
thậtkhông? Nàng sống chung với Chu Chẩnđãròng rã hai mươi năm, trong ấn tượng của nàng, bất luận nàng làm cái gì,hắnđều chiều nàng muốn gì được đó. Nàngkhôngthích tính cách này củahắn, cảm thấy rất vô vị, hơn nữa nàngkhôngcó tình cảm vớihắn, lúc bắt đầu cũng chỉ có buồn bực tồn tại. Khương Bách Nghiêu cưới muội muội Chu Chuẩn, nàng là tẩu tẩu nàng ta, áp nàng tamộtđầu, cũng coi như xả giận. Nhưng những năm gần đây, tuy Chu Tố Cẩm bị nàng chọc tức, nhưng bản thân nàng cũngkhôngbị tức giận đến hốt hoảng sao? Mỗi lần nhìn hai vợ chồng bọn họ ân ân ái ái dẫn hai đứa con đến nhà chúc tết, nàngđãnghĩ, nếu trước đây người Khương Bách Nghiêu cưới là nàng, như vậy tất cả những thứ đó đều là của nàng. Đem cả hai so sánh, nàng thấy Chu Chẩnkhônghợp mắt.
Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên ý thực được, đây là năm cuối nàng đón năm mới ở Vệ Quốc Công phủ.
Chu Lâm Langkhôngnóinguyên do, chỉnói: “Đột nhiên nhớ nương, muốn đến thăm nươngmộtlát.”
Nghe lời này của Lục Tông, Khương Lệnh Uyển đột nhiên sinh ra cảm giáckhôngmuốn rời, nếukhôngphảiđangđứng trước cửa lớn, nàngthậtmuốn chạy qua ômhắnmộtcái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Lễ và Chu Lâm Lang lên xe ngựa hồi phủ, mà Lục Lễ hiếm khi trưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Chu Lâm Lang quay đầu liếc nhìn, thấyhắnđể sắc mặt cho nàng xem, tất nhiên cũngkhôngmuốn nhìn nhiều.
·
Chu Lâm Lang thấy mẫu thân mặcmộtthân xiêm y trắng đơn giản, cũng với bộ dáng lộng lẫy nạm châu ở An vương phủ trước kia hoàn toàn khác nhau,khôngkhỏi nhíu nhíu mày.
Lúc mới bị hưu, trong lòng nàng thầm đánh cược, nghĩ nghĩ Chu Chẩn cố gắngkhôngnổi ba ngày, sau đó nhất định cầu nàng quay về. Khi đó nàng nhất định phải xả cơn giận này, nhìn xemhắncó dám lớn lối như thế nữakhông.
Nhìn dáng vẻ ấy của nữ nhi, bỗng nhiên Tống Diệu Nghi nghĩ đến chính mình. Nàng cũng như thể gảđi, “khôngphục,khôngcam lòng” gả cho Chu Chẩn, “khôngphục,khôngcam lòng” nhìn Khương Bách Nghiêu cùng Chu Tố Cẩm ân ân ái ái.
Editor: Kye
Khương Lệnh Uyểnkhônglên tiếng, vẫn giơ tay ra,thậtlà cố chấp.
Chu Lâm Lang nghekhôngvô, sắc mặt có chút khó coi.
khôngai hiểu nữ nhi bằng mẹ, thấy dáng dấp này của nữ nhi, trong lòng Tống Diệu Nghi cũng đoán đượcmộthai, liền thu lại nụ cười, hỏi: “Làm sao? Con còn nhớ Lục Tông?”
“Lâm Lang!” Tống Diệu Nghi kích động quát lớnmộttiếng, gương mặt đỏ lên, sau đó tâm tình thoáng bình tĩnh lại,nói: “Đừngnóinhư vậy nữa.”
Tống Diệu Nghi rất oán hận Lương vương phi, chỉ lo nàng ta vì mình mà gây khó dễ cho nữ nhi.
“Được.” Khương Lệnh Uyển mặt mày cong cong, lúc này mớiđivào.
Xe ngựađiđượcmộtlúc, Chu Lâm Lang mới nhìn sang Lục Lễ, lẳng lặng mở miệngnói: “Muội muốnđithăm nương.”
Trong lòng Tống Diệu Nghi an ủi, cảm thấy nữ nhi này cũngkhôngquá vô tình.
Hai năm trước Tống Diệu Nghi bị An vương hưu, trở lại Tống giakhôngbao lâu, nhịnkhôngđược bị người ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ, liền lập tức chuyển tới nơi này, trải qua tháng ngày nhàn nhã. Như vậy, Chu Lâm Lang đến thăm mẫu thân cũng tiện hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờthìsao?
Chu Lâm Langnói: “Conkhôngphục.”
Lục Tông hết cách rồi, liền mới nhận lấy, thanhâmôn hòanói: “Mau mauđivào.”
Chu Lâm Lang ở Lương vương phủ nghênh ngang màđi, được Lục Lễ sủng, Lương vương phi khá bất mãn với nàng ta, cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, Lương vương phủsẽbị nàng ta huyên náo c·h·ó gàkhôngyên, nhưng Lục Lễ thương thê tử, khắp nơi đều bảo hộ cho Chu Lâm Lang, trước mặt Lương vương phinóitốt các kiểu, lúc này quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới hòa hoãnmộtchút. Bây giờ thói hư tật xấu bị sủng bại lộ, nghe mẫu thânnóilời này, tất nhiên cảm thấythậtchói tai, cuối cùng hai mẹ con tan rã trongkhôngvui.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.