Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 118
Tôn nữ trong quý phủ, từng người đều xuất giá, năm nay đến phiên nàng, Khương Lệnh Uyểnkhôngnhịn được nắm lấy bàn tay của lão thái thái. Chóp mũi có chút chua xót, nhưng đầu năm mùngmộtkiêng kị những lời xấu, Khương Lệnh Uyển chỉ cười tươi dựa vào trong lòng lão thái thái,nói: “Nãi nãikhôngnỡ xa nãi nãi, Xán Xán muốn ở lại với nãi nãi lâu hơn chút, ba năm sau lại xuất giá cũngkhôngmuộn.”
Cuối cùng Khương Lệnh Uyển chỉ để Kim Kết thắt cho nàngmộtkiểu Thùy Quải kế* đơn giản.
An Vương phi có chút câu nệ, dù sao nàng mới vừa gả tớikhônglâu, nhìn Chu thị và Khương Bách Nghiêu cũng chỉ có thể gọi hai câu “Muội muội”, “Muội phu”, sau đó nhìn sang Khương Lệnh Uyển, ánh mắt sáng lên, vô cùng vui vẻnói: “Đây là Xán Xán phảikhông? Lớn lênthậtxinh đẹp.”
An Vương lạinói: “khôngcần, có Lâm Lang là được rồi.” Thê tử tính tình yên lặng, tuổi lạinhỏ, bây giờ qua đó, sợ rằng nữ nhi nhìn nàngkhônghợp mắt, đương trường nổi giận.hắnđương nhiênkhôngthể trơ mắt để nàng qua đó chịu oan ức.
Con trai nàng từ khi ra đờiđãmập mạp trắng tròn, hơn nữa thân thể rất tốt,khônggiống như nàng lo lắng chút nào. Tuy rằng trước đây Chu thị luôn động viên nàng,khôngmuốn nàng vội vã có hài tử, nhưng Khương Dụ là con trai trưởng, việc nối dõi cũng có áp lực rất lớn. Bây giờ Di An quận chúa sinh cho Khương Dụmộtnhi tử mập mạp, áp lực cũng triệt để buông xuống,khôngcần lo lắng vấn đề nối dõi tông đường.
Tóc của Tô Lương Thần rối tung, càng khiến cho gương mặtnhỏnhắn của nàng càng thêm phần kiều mị, đôi taynhỏquấn lấyhắnkhôngchịu buông.
Sau đó, Khương Lệnh Uyển liềnđiđến chỗ lão thái thái để chúc tết.
Vừa đến An Vương phủ, An Vươngđãsớm chờ ở bên ngoài.
Khương Lệnh Uyển ở bên trong lén lút nhìn, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như đời trước, Lục Tông cũng bỏ nàng giống như cữu cữu,khôngyêunàng,khôngthương nàng, nàng có thểsẽkhôngnhư Tống Diệu Nghihiệntại haykhông? Như bây giờ vậy, trong lòng cữu cữu kỳthậtvẫn có Tống Diệu Nghi, nhưng vẫn để ý nhất đến cảm thụ của cữu mẫu. Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nghĩ tới hình ảnh Lục Tông hưu nàng, cưới người khác, nhất thời trái tim liền nghẹt lại, cũng có chút hiểu được tình cảnh của Tống Diệu Nghi.
Lục trước Khương Lộc mang Tô Lương Thần vào cửa, nhưng cũngkhôngchạm vào. Cònhiệntại, Nghiêm thịđangmang thaikhôngdễ hầu hạhắn,hắnđến chỗ của Tô Lương Thần cũng nhiều hơn chút.
Di An quận chúa liền ngăn lại, ôn nhu dỗ: “Hạo Nhi ngoan, cái nàykhôngăn được.”
https://shinandsu96.files.wordpress.com/2012/08/2gsocx1.jpg
An Vương vừa nghe, sắc mặt nhất thời thay đổi, đột nhiên đứng lên hỏi: “Người đâu rồi”?
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn Lục Tông, nghĩ tới kết cục hôm nay của Tống Diệu Nghi.
Khi An Vươngđivào phủmộtlần nữa, bầukhôngkhí có chút ngột ngạt.
An Vương cảm thán, nàng đến cùng vẫn còn quá trẻ, cho dù từnhỏtiếp nhận giáo dưỡng tốt, nhưng cũng chỉ làmộttiểucônương đầu hai mươi. An Vương nắm chặt đôi taynhỏcủa nàng, cảm thấy cho chút lạnh,hắnnắm lấykhôngbuông.
Chưa có thời khắc nào, nàng lại cảm thấy bản thân may mắn như vậy.
·
Tống Diệu Nghi bước lên ba bước, liền mắt nhìn An Vương phi đứng bên cạnh An Vương, thanhâmchì triếtnói: “Chu Chẩn, mắt ngươi bị mù sao? Ngươi tình nguyện cưới nàng?!”
Giọng điều này, giống như tức giận chồng chấtđãlâu, nay rốt cục bạo phát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Lương Thần chui ra khỏi nệm chăn, vươn tay ôm lấy eo của Khương Lộc, thân mật dựa vào ngựchắn. Khương Lộc cúi đầu, nhìn vẻ mặt thuận theo của nàng, thái độ đương nhiên là khá hơn nhiều.
Hôm nay, Tống Diệu Nghi mặcmộtbộ áo dài màu tím nhạt thêumộtcành mộc lan, chảimộtbúi tóc đơn giản, trang điểm thanh lệ hơn bình thường rất nhiều, nhưng gương mặt kia vẫn tinh xảo đến lóa mắt, xinh đẹp khiến người takhôngdời mắt nổi.
Editor: Tiểu Huân
Chu thị đứng ởmộtbên, thấy trong mắt tôn nhi chỉ cócôcô, trong lòng cũng có chút ghen tị.
Khương Lệnh Uyển thấy hành động của bé, lập tức tươi cười xinh đẹp,nói: “Hạo Nhithậtngoan. Nhưng mà đây là lì xì tằng tổ mẫu cho Hạo Nhi,khôngthể đưa chocôcô. Chờ lát nữacôcôcũng cho conmộtbao lì xì lớn, có đượckhông?” Trước đây nàng luôn là bối phậnnhỏ, bây giờ có thể làmcôcôrồi.khôngchỉ thu được lì xì, còn có thể đưa lì xì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà bên này, Khương Lộcđangchuẩn bị ra khỏi Phong Hà cư của Tô Lương Thần.
Lòng người vốn làm bằng thịt, hơn nữa Chu thị cũng chỉnóinăng chua ngoa, nhưng trong lòng lại mềm, tuy vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nhưng dù sao cũngđãkhôngcòn tức giận như trước.
Khương Lộckhôngcó cách nào, nghĩ đến tư vị mấy tháng nay, vẻ mặt cũng nhiều hơn mấy phần nhu tình. Tô Lương Thần nhìn giống nhưmộttài nữ học đủ tứ thư ngũ kinh, nhưng ởtrêngiường làm loại chuyện kia, lại nhiệt tình hơn bất kỳ nữ tử bình thường nào. Nam nhân luôn thích nữ nhân nhiệt tìnhmộtchút, huống chi là Khương Lộc? khương Lộc làmộtngười phong lưu, nữ tửhắnchạm quakhôngphải ít, nhưngkhôngthểkhôngnói, chẳng có mấy ai sánh được mấy trò gian kia của Tô Lương Thần.
Khương Lệnh Uyển thoáng nhìn mẫu thân, thầm yên lòng. Dù sao với vị cữu cữu này nàngkhôngcó thành kiến, chỉ đơn thuầnkhôngthích Tống Diệu Nghi và Chu Lâm Lang. Đời trướckhôngphát sinh chuyện ở Quỳnh Hoa đài, cậu nàng đương nhiên cũngkhônghưu Tống Diệu Nghi. Bây giờ cậu nàngđãtái giá, cũng coi như có khởi đầu mới.
Lúc Khương Lộcđira khỏi phòng,hắnliếc mắt nhìn Đan Quế, loan môi cười với nàng.
Lão thái thái cườinói: “Hài tử ngốc, nếu như vậy, cha mẹ consẽoán nãi nãi.”
Chu thị ngồi bên ngoài, thấy huynh tẩu cùngđira,trênmặt tẩu tẩu mang theo tươi cười, cũng sáng tỏ chuyện nàyđãrõràng. Dù saonóirõràng cũng tốt, hai phu thê có thể mở lòng mới có thể chung sống lâu dài.
đangtrò chuyện,mộtgã sai vặt từ bên ngoàiđivào, ghé vào tai An Vươngnóimấy câu.
An Vương đón đoàn người vào trong, An Vương phiđãchờ ở bên trong.
Khương Lộc là người thông minh. Témộtlần,hắnđương nhiênsẽkhôngté ngã lần thứ hai. Nàng rốt cuộc chịu buông xuống tư thái, ra sức khiếnhắnvừa lòng,hắnđương nhiên nguyện ý tiếp nhận, nhưngsẽkhôngtiếp tục lại để nàng trong mắt. Chờ chơi chán,hắnsao còn chịu liếc mắt nhìn nàng dù chỉmộtcái? Cũngkhôngtự coi lại bản thân nàng có bao nhiên cân lượng.
Nàng cẩn thận đánh giámộtchút, vị tân An Vương phi cómộtdung mạo thanh tú, so với Tống thị kiều diễm lóa mặt, nàng có vẻ kém xa. Vì vừa kết hônkhônglâu, An Vương phi mặcmộtchiếc áo dài màu đỏ thêu chỉ vàng nổi bật, đầu chải song đao kế, trang phục đoan trang khéo léo,khôngrực rỡ lóa mắt như Tống Diệu Nghi. Có điều,nóithậtthìtướng mạo vị cữu mẫu này của nàng đúng là quá bình thường, so với mỗi người đều dung mạo xuất chúng ở đây, khuôn mặtnhỏcủa An Vương phi càng có vẻ nhưkhôngđáng chú ý.
Lục Tông nghe xong, sắc mặt liền chìm xuống, xoải bướcđivề phía cửa sau.
Lão thái thái nhìn tiểu tôn nữ xinh đẹp như hoa, vui vẻ cườikhôngkhép miệng, cưng chiều cho nàngmộtbao lì xì lớn.
Khương Lệnh Uyển ôm cháu trai lên, hôn má bémộtcái.
Đây là lần đầu tiên Khương Lệnh Uyển gặp vị An Vương phi, Lâm thị này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu thị thấy vị tân tẩu tẩu này tuy rằng dung mạo bình thường, nhưngtrênngười lại cómộtcỗ khí chất đại gia khuê tú, đoan trang tinh xảo, khi nàng nhìn ca ca, ánh mắt vô cùng ôn hòa lại ngập trànyêuthương. Chu thị thấy ca ca bây giờđãnghĩ thoáng, có thể tiếp nhận đượcmộtngười khác, trong lòng cũng coi như thở phàonhẹnhõm. Sau đó tươi cười, nhìn An Vương phinói: “Tẩu tẩu."
mộtnăm qua, hai tiểu bánh bao cũngđãtrưởng thành, lúc này trắng trẻo mềm mại, giống như mật đào. Khương Lệnh Uyểnkhôngcảm thấy xấu hổ, nàng trước nay thích chưng diện, huống hồ,khôngcó ai màkhônghy vọng thân thể của mình khỏe mạnh cả. Cũngkhôngphảinóiđến chuyện gì hạ lưu, sao phải e lệ?
Từ năm ngoái, sau khi Khương Lệnh Uyển cập kê, nàngđãkhôngbúi kiểu tóc nữ đồng.
Nhưng khi nàng đúng bên cạnh cữu cữu, lại có cảm giác xứng đôi hài hòa. Càng khiến người takhôngkhỏi cảm thán.
Dáng vẻ lần này của Tống Diệu Nghi, nơi nào còn phong quang vô hạn như khi xưa? Càng giống nhưmộtngười đàn bà chanh chua ngoài đường phố, chỉ là gương mặt rơi lệ kia, mới có vài phần thanh lệ, lê hoa đãi vũ.
Ngày đầu năm mới, phát sinh chuyện này đúng là có chútkhôngmay. Nhưng chuyệnđãxảy ra như vậy, đúng làkhôngcòn cách nào.
Lão thái thái cười,khôngnóinữa. Hôn kỳ của tôn nữ và Lục Tôngđãđược định vào mùng 6 tháng 3, từ năm ngoáiđãbắt đầu chuẩn bị đồ cưới. Dù sao thân phận bày ở đó, tôn nữ là trưởng nữ của Vệ quốc Công phủ, đồ cưới đương nhiên phải phong phú hơn hai vị trưởng nữ của chi thứ hai. Lão thái thái từnhỏđãthươngyêuđưa cháugáinày, đương nhiên cũng vô cùng để bụng, lén lút chuẩn bị thêm chút. Năm mới vừa qua, Lục Tôngđãhai mươi, nếu nàng lại muốn lưu tôn nữ lại hai, ba năm, như vậy là Vệ Quốc Công phủkhôngđúng. Lạinóitới Lục Tông, lão thái thái mười phần vừa ý vị cháu rể này, cảm thấyhắnlàmộtnam tử có tiền đồ, khí vũ hiên ngang, rất xứng với tôn nữ bảo bối của nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cómộtngày, nàng cũngsẽcầuhắnnhư vậy. Nhưng giờ khắc này, trong lònghắncũngkhôngcảm thấy thoải mái, chỉ cảm thấy lúc trướchắnnên sớm buông tay.hắnđối với nàng quá tốt, nhường nhịn nàng quá nhiều, mới khiến tính tình của nàng nuông chiều thành như vậy, khiến nàng sinh ra ý niệmđihại người.nóicho cùng, tất cả những chuyện này,hắncũng cómộtphần trách nhiệm.
Người kia tuân lệnh, sau đóđira ngoài.
Diêu thịnói: “Hẳn là có việc gấp nên mới trì hoãn. Dù sao A Viện cũngđangmang thai, chuyện phải sử lý cũng nhiều.”
Hôm nay là ngày đầu năm mới,hắnthựcsựkhôngmuốn gây ra chuyệnkhôngvui. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có lời này củahắn, nàng còn gì phải lo lắng đây?
An Vương vừa nghe thấy lời này, lông mày lập tức nhíu lại.
Hơn hai mươi năm, mỗi lần muội muội về nhà mẹ đẻ,trênmặt đều là vẻ khách khí, ngay cả cháu trai và cháugáicũngkhôngthân cận với thê tử,khôngkhí có chút lúng túng. Nhưng bây giờhắncưới tân thê tử, tuy là lần đầu gặp gỡ muội muội và cháugái, nhưng lại ở chung rất tốt. An Vương bỗng nhiên ý thức được, kỳ thực muội muộiđãnể mặthắnmà khách khí với Tống Diệu Nghi. An Vươngkhôngtiếp tục suy nghĩ những chuyệnkhôngvui như thế này nữa, đại gia đình, nên thân mật trò chuyện mới đúng.
“Nàngđiđi.” Vẻ mặt An Vươngkhônghề có cảm xúc,nói: “Nàng và ta, sớmđãkhôngcòn liên quan.”
Thùy quải kế là cách búi tóc mà trước tiên phải chia tóc ra hai bên, sau đó kết đuôi lại, để phần tóc giữa rũ xuống hai bên.
An Vương thầm cảm tạ ngày hôm naykhôngcó khách nhân, nếukhông, chuyện như vậy xảy ra, phỏng chừngsẽbị truyền lung tung ra ngoài.
An Vương nhìn hình ảnh này, trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót.
Lục Tôngđivài bước tới, thấy nàng bị lạnh đến phát tím chóp mũi cũng đỏ phừng phường, liền hỏi: “Sao lại đứngmộtchỗ ở đây?”
Hơn nữa, Tống Diệu Nghihiệnđãbị hưu, nàng cũngkhôngsợ nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta mà khó chịu.
Lão thái thái c*̃ng vui mừng cười, đưa tiền lì xì.
hắnbiết tính nàng xưa naykhônghề có chút kiên trì, nhưng nhìn thấy nàng như vậy, sợ làđãđợimộtbuổi sáng.
hắnthở hổn hểnnói: “Được rồi, tađiđây.”
Kim Kết và Sơn Tràđivào.
Đương nhiên rồi.
A Viện là khuê danh của Nghiêm thị.
·
mộtlát sau, liền nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Mấy người bên trong nhịnkhôngđược đềuđira ngoài.
An Vương phinhỏgiọngnói: “Thiếp thân biết rồi.”
Khương Lệnh Uyểnkhôngnhịn được đánh giá vẻ mặt của cữu cữu, thấy tâm tình củahắngiống như bị ảnh hưởng, đương nhiên cũng có thể đoán được người tới là vị nào.
mộthồi khôi hài, xem như kết thúc.
Khương Lệnh Uyển tươi cười, cảm thấy cữu cữu của nàng nếu như đối xử tốt, quý trọng cữu mẫu, cũng coi như nghênh đón mùa xuân thứ hai.
Xe ngựađiđượcmộtquãng, Đỗ Ngôn mớiđitớinóimấy câu vớihắn.
Khương Lộc lúc này mớiđira ngoài.
An Vương nắm tay nàng, tươi cườinóiđược.
An Vương nghiêng đầu nhìn thê tửmộtchút, thấy vẻ mặt nàngkhôngtốt, cũng biết nàng bị oan ức,hắnnhìn về phía Chu thị,nói: “A Cẩm, muội đưa tẩu tẩuđivào trướcđi.”
hắngiơ cánh tay ra, mở rộng áo choàng của mình, ôm lấy nàng vào trong lòng, để cho gương mặt chịu lạnhđãnửa ngày của nàng chôn vào trong ngựchắn. Lúc này Lục Tông mới hít sâumộthơi,khôngnhịn được mở miệngnói: “Nếu lần tới còn làm như vậy, xem ta giáo huấn muội như thế nào.”
hắnvà Phùng Hoài Viễn đánh mấy ván cờ ở tướng quân phủ, dùng xong cơm trưa, lúc này mới trở về Vinh Vương phủ.
Khương Lệnh Uyển nghe xong, nàng cười càng vui vẻ.
Vẻ mặt An Vương thành khẩnnói: “Chuyện hôm nay,sẽkhôngphát sinh lần thứ hai, nàng đừng để trong lòng.”
Khương Nhị gia thấy nhi tửkhôngở đây, nhíu lông mày, lập tức dặn dò nha hoàn: “Mau mauđigọi nhị công tử đến đây,khôngchú ý chút hôm nay là ngày gì,khônglớnkhôngnhỏ.”
Khương Lệnh Uyểnthậtbất đắc dĩ, sau đó tay phải cầmmộtcái, tay trái dắtmộtcái, mang hai tiểu tửđira ngoài viện chơi đùa.
Di An quận chúa nhìn nhi tử bám người của nàng,khôngnhịn được cười trêu ghẹo: “Hạo Nhi thích Xán Xán, quả thực còn thân hơn mẫu thân nha.”
Hạo Nhi cầm lì xì trong tay nhét cho Khương Lệnh Uyển.
Khương Lệnh Uyển đúng là có chút hảo cảm với vị cữu mẫu này, nhanh chóng ngọt ngào gọimộttiếng “Cữu mẫu”.
Gã sai vặtnói: “côgia và tiểu thư may mắn vừađiqua, lúc nàyđãmang người chuyển tới Tú Bình cư, công tử cũngđãđitheo.”
Chu thị liền đưa An Vương phi vào.
hắnnghiêng đầu nhìn thê tử, thấy nàngđangngồi cùng với muội muội, viền mắt có chút ửng hồng, nhưng vẫn là bộ dạng khéo léo ngoan ngoãn.
Tống Diệu Nghi thấy phu quân hết mựcyêuthương nàng ngày xưa, nhưng nay lại thương tiếc nữ nhân khác, tâm trạng dường nhưkhôngchịu nổi, đôi mắt đỏ hồng, chất vấn: "Tại sao? Tại sao?"
Lúc trước nàng vẫn tâm tâm niệm niệm Khương Bách Nghiêu, cảm thấykhôngchiếm được mới là tốt nhất, nhưng hôm nay, Khương Bách Nghiêu cũng ở chỗ này, nàng lạikhôngnhìn nhiềuhắndù chỉmộtchút. Trong hai năm qua, nàngmộtmình ở tại Thanh Lan viện, ban đầu còn nghĩ rằngsẽchờ Chu Chẩn tới đón nàng về, nàng nhất địnhsẽnhục nhãhắn, khiếnhắncầu xin nàng, sau này, nàng nghĩ, chỉ cầnhắntới đón nàng,nóivài câunhỏnhẹlà được, nhưng cuối cùng, nàng vẫn chờ… Viền mắt Tống Diệu Nghi ướt lệ, mím môinói: “Ta sai rồi… Chu Chẩn, ta biết sai rồi.”
Đổi sang kiểu tóc mới cầu kì hơn, đương nhiên mỗi ngày luôn phải đổi trang phục xinh đẹp cho phù hợp. Khương Lệnh Uyển nhìn gương mặt trắng nõn ửng hồng của mình trong gương, quả là như hoa như ngọc,khôngnhịn được đưa tay lên sờ. Trơn mềm nhẵn nhụi, cảm xúc rất tốt. Đời trước nàng cũng đủ xinh đẹp, nhưng đời này từnhỏnàngđãchú trọng bảo dưỡng, đương nhiên là trổ mã càng thêm mỹ mạo —— trong lòng mỗi người đềuyêuthích cái đẹp, tiểucônương gia xưa nay cũngkhôngai ghét bỏ bản thân quá đẹp.
Cửa sau Vinh vương phủ vẫn luôn đóng, ít có người ra vào. Bây giờ lại cómộtvịcônương mặc xiêm y màu đỏ rựcrõ, lẳng lặng đứng dưới cây hòe cách đókhôngxa, cũngkhôngbiết nàngđãđứng đó bao lâu.
Trời lạnh như vậy, nhưng An Vương cũngkhôngsợ rét, chỉ mặcmộtchiếc áo choàng màu tím đậm đứng trước cửa, bên cạnh là Chu Quý Hành ngọc thụ lâm phong. An Vương nhìn thấy xe ngựa của Vệ Quốc Công phủ đến, lập tức cho hai sai vặt đốt pháo trúc, tiếng pháo vui tai vang lênkhôngngừng. Khương Lệnh Uyển lại sợ nhấtâmthanh lớn, vội vàng che tai lại. Chờ khi pháo cháy hết, mới cẩn thận bước xuống từng chútmột.
Tống Diệu Nghi sững sờ, trong mắt tràn đầy chờ mong: “Vậy ngươi..."
An Vương phi ngồi ởmộtbên, lo lắng nhìn sắc mặt của An Vương,nhỏgiọng đề nghị: “Nếukhông… Thiếp thân qua đó xemmộtchút?”
Khương Lệnh Uyển nhận tiền lì xì, vui vẻnóimộtcâu: “Cám ơn nãi nãi.”
Khương Lộc v**t v* môi bị hôn có chút sưng đỏ của Tô Lương Thần.hắndùng ngón cái vuốtnhẹmộtcái, chậm rãi mở miệngnói: “Nàng yên tâm, mấy ngày nữa tasẽtới thăm… Đến lúc đó, cái miệng xinh đẹp này, nên nghĩ cách cố gắng hầu hạ ta.”
Beta: Twins
Hôm nay bọn họ cùng đến An Vương phủ, Di An quận chúa và Khương Dụđãđến phủ trưởng công chúa.
Chu thị tuykhôngthích Tống Diệu Nghi, nhưng hôm nay thấy nàng ta như vậy, trong lòng cũng có chútkhôngđành.
Đôi bàn taynhỏcủa Hạo Nhi ôm lấycôcô, toét miệng cười, khóe miệng còn chút nước miếng do gặm bao lì xì, tiền đến gần mặt củacôcôthơmmộtcái. Khương Lệnh Uyểnkhôngthích loại cảm giác nhơm nhớp dính dính, nhưng nếu đối tượng là cháu trainhỏngây thơ đángyêu, vậy lại là chuyện khác.
An Vương lạinói: “Chuyện lúc trước đềuđãqua. Sau này tasẽđối tốt với nàng, nàngkhôngcần lo lắng những chuyện khác.”
Lão thái thái nhìn về phía Diêu thị, hỏi: “BọnnhỏLộc Nhi đâu?”
An Vương phi nhìn Chu thị trước mặt, dung nhan vô cùng mỹ mạo, trong lòngkhôngkhỏi cảm khái,khônghổ là hai huynh muội, dung mạo đều lóa mắt như vậy. Lại nhìn muội phu và cháugái, gia đình nàykhôngkhỏi khiến người ta nhìn mà ước ao, dung mạo quá chói mắt.
Nàng thấyhắnnhíu mày lại, biếthắnnổi giận, lúc này mới mím mím môinói: "... Muộiđangchờ huynh."
Nghehắnnóivậy, Khương Lệnh Uyển cong cong khóe miệng, sao đó ôm chặt lấy eohắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của An Vương phi sáng bừng, trong con ngươi còn mang theo ý cười, trong mắt nàng chỉ tràn đây hình ảnh của nam tử cao lớn trước mặt. Nàng gật đầunói: “Vâng, thiếp thân biết rồi. Thiếp thân cũngsẽchăm sóc cho vương giathậttốt.”
hắngiật lại ống tay áo của mình,nói: “Nàng biết sai là tốt rồi.” Ngày ấy nàng ác độc hại Xán Xán, xác thực là lỗi sai quá lớn.
Khương Lệnh Uyển biết, Chu Quý Hành cũngđãđính hôn, năm naysẽthành hôn, hôn kỳ hơi chậm hơn nàng và Lục Tôngmộtchút, nhưng cũngđãđịnh ra ngày.
Hôm nay là mùngmộtđầu năm, hai người vui vẻnóichuyện với Lục tiểu thưmộthồi, sau đó mới hầu hạ nàng rửa mặt. Khương Lệnh Uyển ngồi xuống bànnhỏtrước gương, để Kim Kết giúp nàng trang điểm.
An Vương lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Tống Diệu Nghi từ từđixa, đến khi ra khỏi vương phủ, đột nhiên cảm thấy, gánh nặng trong lònghắn, giống như, cũng bước ra từng chútmột.hắnhồ đồ nửa đời, mấtđiquá nhiều thứ quý giá, bây giờ chỉ có thể cứu vãn từng chút từng chútmột,hắntuyệt đối,sẽkhôngtiếp tục giẫm lên vết xe đổ.
Tú Bình cư là nơi ở của Chu Lâm Lang trước khi lấy chồng.
Nghĩ tới hình ảnh d·â·m mỹ kia, Tô Lương Thần chợt cảm thấy buồn nôn. Nhưng so vớimộtnăm qua nàng sống mờ nhạt trong Vệ Quốc Công phủ, nhưng thứ nàykhônglà gì. Tô Lương Thần thuận theo “Ân”mộttiếng, sau đó mới hơi dùng sức, cách xiêm y, cầm lấy nơi đó của Khương Lộc.
An Vương thấy hôm nay cũngkhôngcó người ngoài, liền dẫn thê tử vào bên trong trò chuyện.
Đúng là như vậy. Lão thái thái cũngkhôngtính toán, chỉ thuận miệng hỏimộtchút. Bây giờ Nghiêm thị mang thai hài tử, đương nhiên mọi thứ đều phải xử lý cẩn thận. Đều là ngườimộtnhà, tới chậm chút cũngkhôngviệc gì vội vàng, tóm lại hài tử trong bụng mới là quan trọng nhất.
hắnđứng dậy, sửa lại chút áo choàng, ném lạimộtcâu: "Lần tới lại trừng trị nàng!"
Khương Lệnh Uyển nghĩ tới cái gì, cúi đầu nhìn hai tiểu bánh bao trước ngực.
Nàng thở dàimộthơi, lúc này mới nhìn sang bên cạnh, bỗng nhiên mới thấy khuê nữ của nàng lúc nàykhôngthấy hình bóng đâu cả, nhất thời trái tim liền nhảy lên cuống họng, nhanh chóng nhìn về phía nha hoàn hỏi: “Xán Xán đâu?”
Nàng cho rằng nàngkhôngyêuLục Tông, cảm thấy ở đời này, nàng mới thoángyêuhắnmộtchút.
Tiếng “Tổ mẫu”, vừa gọi liền khiến Chu thị vui mừng tít mắt, như là mở cờ trong bụng, nhanh chóng lấy ra bao lì xìđãđược chuẩn bị kĩ đưa cho tôn nhi, thân thiết ôm lấy.
Đến mùng hai, Khương Bách Nghiêu và Chu thị mang theo nữ nhi về nhà mẹ, An Vương phủ.
Lão nhân thích nghe những lời săn sóc nhất, lão thái thái mấy năm nay đềuđãđem chuyện tình trong hậu viện giao hết cho Chu thị, sống những tháng ngày thoải mái, đương nhiên cũngkhôngmuốn lạiđiquản những chuyện ngổn ngang kia. Tôn tử tôn nữ vui vẻ quây quần, săn sóc lão thái thái vui vẻ hài lòng, đây chính là quãng thời gian nàng thích nhất. Lão thái thái nâng tay xoa xoa hai má phấn nộn của tiểu tôn nữ, cảm thấy cháugáinhỏcủa nàng quá xinh đẹp, khiến người sững sờ.
Bây giờ có Tống Diệu Nghi làm ví dụ sống sờ sờ trước mắt, nàng liềnkhôngnhịn được thầm vui mừng —— vui mừng nàng đời trước vẫn chưa làm ra chuyện gì quá đáng.
Nhìn bộ dạng của nàng, Chu thị có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng biết ca cađangvui mừng,trênmặt nhất thời cũng nhuộm cười.
Lúc trước Chu thị tuyên bố nàng tuyệt đốisẽkhôngbước vào An Vương phủmộtbước, khi đó là bị Tống Diệu Nghi chọc cho tức giận. Mấy năm qua, An Vương cũng thỉnh thoảng đến Vệ Quốc Công phủ, vì muốn cứu vãn tình cảm huynh muội, cũng coi như dụng tâm.
An Vương phi mỉm cười, đem bao lì xìđãchuẩn bị kĩ càng đưa cho cháugái.
Chương 118
An Vương đứng chắp tay,khôngnóigì.
Hai gò má Đan Quế nóng lên, hơi hạ mắt cúi đầu, quỳ gối hành lễ.
Gã sai vặt tuân lệnh, lúc này mới vội vàng ra ngoài mời đại phu.
Đôi mắt Hạo Nhi long lanh nước, to tròn đen láy nhìn mẫu thânmộtchút, cảm thấy oan ức, sau đó nhìn Khương Lệnh Uyển, mở bàn taynhỏhướng về phía nàng gọi: "côcô, ôm ôm."
Tiểu hài tửyêuthích những thứ có màu sắc xinh đẹp, cầm bao lì xì đương nhiên rất thích, nhưng Hạo Nhi vẫn thíchcôcônhất, mỗi lần có thứ gì tốt, đầu tiên nghĩ đến chính làcôcô.
An Vương biết, nàng xưa này kiêu căng tự mãn, có khi nào chịu cúi thấp đầu nhận sai như vậy? Thấy nàng rơi lệ, An Vương đến cũng cũng có chút đau lòng, nhưng bên nào nặng, bên nàonhẹ,hắnvẫn phân biệtrõràng.
Hơn nữa, tuy rằng cữu mẫu dung mạo bình thường, nhưng đôi mắt của nàng lại cực kỳ xinh đẹp, phảng phất như biếtnóivậy.
Hai người kết hôn chưa được mấy ngày, An Vương phi cũngđãbiết đượchắnlàmộtnam tử ôn hòa nho nhã, ngay cả đêm động phòng hoa chúc,hắncũng đối xử với nàng cực kỳ thương tiếc nàng. Nhưnghiệntại là ban ngày,hắnlại thân mật nắm tay nàng như vậy, khiến cho nàng có hơi kinh ngạc, sau đókhôngtự giác đỏ mắt,nóichuyện cũng có chút lắp bắp: “Vương… vương gia?”
Lục Tông lúc này mới vừa từ nhà cữu cữu củahắntrở về.
Tống Diệu Nghi nghe xong, suýt chút nữa tức giận đến nôn ra máu, sau đó mới hít sâumộthơi, nhìn nam nhân trước mặt, duỗi đôi tay trắng nõn tinh tế, nắm chặt lấy ống tay áo củahắn: “Chu Chẩn, ngươi,thậtsự…thậtsựkhôngcần ta nữa?”
Khương Lệnh Uyểnđiqua, ngoan ngoãn gọimộttiếng “Cữu cữu”.
Khương Lệnh Uyển trước nay rất có duyên với hài tử, lúc trước Hữu Nhi cũng thích dán nàng như vậy, sau khi Diêu thị sinh Đường nhi, Di An quận chúa sinh Hạo Nhi, hai hài tử đều thích chơi cùng nàng. Con thứ của Diêu thị là Đường Nhi, lớn hơn Hạo Nhi ba tháng, nhưng bối phận lại hơnmộtbậc, hai thúc cháu tuổi cònnhỏ, nhưng lại thích giànhsựchú ý của Khương Lệnh Uyển. Lúc này Đường Nhikhôngở đây, Hạo Nhi đương nhiên phải nghĩ cách dính sátcôcô.
Bầukhôngkhí tốt hơn lúc trước nhiều, lại thấy gã sai vặt kia vội vàng chạy vào, nhìn An Vươngnói: “Vương gia, tiền An Vương phi vừa mới… vừa mới bị xe ngựa đụng phải.”
Khương Lệnh Uyển đưa hai tay nhận lấy, cườinói: “Cám ơn cữu mẫu.”
An Vương phi lập tức đoán được người này là ai. Nàng nghe thấy lời của Tống Diệu Nghi, gương mặt chợt trở nên lúng túng. Luận dung mạo, nàng xác thựckhôngsánh bằng vị tiền An Vương phi trước mắt. Nàng cũngkhôngbiết An Vương thân phận cao quý, nho nhã tuấn mỹ tại sao lại coi trọng nàng.
An Vương phi lúc trước vì mẫu thân c·h·ế·t bệnh mà giữ đạo hiếu ba năm nên mới phải trì hoãn việc hôn nhân, nhưng so với cậu của nàng,thìquảthậtAn Vương phinhỏhơn rất nhiều. Vì còn trẻ, nên nhìn cũng thêm mấy phần thoái mái tự nhiên.
Khương Lệnh Uyển nhìn Chu Quý Hành bên cạnh An Vương, bây giờhắnđãcao hơn An Vương rất nhiều, nàng gọihắnmộttiếng “Hành biểu ca”. Chu Quý Hành nghe xong, khẽ vuốt cằm,hắngiờđãtrưởng thành, tính tình dường như cũng trở nên trầm ổn hơn.
...Kỳ thực là, cómộtsố chuyện, chỉ là bản thân nàngkhôngpháthiệnra mà thôi.
*Thùy Quải kế:
Khương Lệnh Uyểnkhôngnên quá mức tiếp xúc với Chu Quý Hành, nàng chỉ cùng An Vương phinóichuyện.
Khương Lộc vươn tay xoa xao gương mặt đỏ hồng của nàng, cúi đầu nhiệt tình hôn lấy cái miệngnhỏnhắn, thanhâmtáp táp vang lên.
đangnóiđến đây, Khương Dụ và Di An quận chúa liền tiến vào chúc tết lão thái thái.
An Vương phi ngẩn người,khôngngờ rằnghắnsẽđến an ủi mình. Kỳ thực cho dùkhôngnóira, nhưng nàng cũng biết trước đây vương gia sủng ái vị Vương phi trước biết bao nhiêu, toàn Tấn thành này, ai ai cũng đều nghe tiếng. Hôm nay gặp được tiền An Vương phi, thấy nàng tuy chỉ trang điểm đơn giản, nhưng vẫn khó nén vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, khiến cho nàngkhôngkhỏi cảm thấy tự ti.
An Vương cũngkhônghỏi thêm lời gì, chỉ lạnh nhạtnói: “đimời đại phuđi.” Sau đóhắnnửa phần cũngkhôngcó ý định muốn qua xem.
Hạo ca nhi rất nghe lời, nhanh chóng dang tay, thanhâmmềm mại gọi: "Tổ mẫu..."
An Vương nghe xong,trênmặt liền thu liễm tươi cười, vẻ mặtkhônggợn sóng,nói: “Nghĩ cách để nàngđiđi.”
An Vương nghe thấy câu này con ngươi trợn chừng, trong lòng khiếp sợkhôngnhỏ.
Khương Lệnh Uyển chú trọng dưỡng tóc, sợi tóc nàng đen nhẵn mềm mại.mộtbúi tóc như vậy, càng phù hợp với tuổi của nàng. Hôm nay là mùngmột, nên trang điểm xinh đẹp chút, vì vậy Khương Lệnh Uyển mới cố ý càimộtcây trâm kim tước tấn hoa*, đeomộtchiếc hoa tai nạm hồng ngọc, vòng cổ cũng khảm thêm hồng ngọc để đồng bộ.
“Takhôngtin!” Tống Diệu Nghi lớn tiếngnói, vẻ mặt có chút kích động.
Hạo Nhiđãđượcmộttuổi rưỡi, mặcmộtchiếc áo bông màu xanh ngọc, cổ đeomộtchiếc vòng mảnh bằng vàng, bàn tay mập mạp nắm chặt lấy bao lì xì của lão thái thái, há miệng chuẩn bị cắn.
Hôm nay Kim Kết chú trọng mặcmộtbộ xiêm y màu lam mới tinh,trênvạt áo còn thêu những bông hoa cúcnhỏ, vui vẻ cườinói: “Lục tiểu thư, hôm nay tiểu thư muốn búi tóc kiểu nào?”
Qua năm, thêm tuổi mới, vui vẻ nhất chính là nhận tiền lì xì, cho dùkhôngbiết là bao nhiêu, nhưng đều là tâm ý.
Tô Lương Thần phất phất tay, gương mặt lạnh lùng, hai tay nắm chặt lại thành quyền,nói: "... Takhôngcó chuyện gì."
Vẻ mặt An Vương nhu hòa, vui mừngkhôngkiềm được, tươi cười nhìn muội muội, sau đó mới nhìn sang Khương Lệnh Uyển,nói: “Xán Xán lại cao hơn rồi.”
Lão thái thái thấy chỉ trong chớp mắt mà tôn nữđãlớn như vậy rồi, thầm than bản thânđãgià.
Lão thái thái nhìn cũng vui mừng. Sau đó, Khương nhị gia, Diêu thị và Đường Nhi cũng đến đây, chúc tết xong, Đường Nhi mới thân thiết quấn lấy Khương Lệnh Uyển, Hạo Nhi ở trong lòng Chu thị thấy vậy liền bất mãn chu miệng, bộ dáng rất oan ức.
Khương Lệnh Uyển nhìn ra được, nhanh chóng ôm hạo Nhi đến bên cạnh Chu thị, cười dàinói: “Đến a, Hạo Nhi, mau để tổ mẫu ômmộtcái.”
An Vương phi lúc này mớikhônghé răng.
Vào trong phòng, An Vương phi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn An Vương, hỏi: “Vương gia có gì phân phó?”
Tống Diệu Nghiđangđứng trước cửa.
An Vươngthậtsâu nhìn nữ nhân trước mặt, người mà bản thânyêunhiều năm như vậy, nhưng bây giờ, buông xuống cũngđãbuông xuống,hắnchỉ lạnh nhạtnói: “Nàng làmộtcônương tốt, nàng đồng ý gả cho ta, ta đương nhiênsẽcố gắng quý trọng nàng ấy. Còn nàng… hai người chúng tađãkhôngcòn quan hệ, đừng tiếp tục náo loạn nữa, tránh cho mọi người cảm thấykhôngthoải mái.”
nóichuyệnmộtlúc, nàng liền có thể cảm thấy được cữu mẫu làmộtngười cá tính ôn hòa, hơn nữa còn rất quan tâm đến cữu cữu.
mộtnăm qua, nàng quả thựcđãcao hơn nhiều. Chỉ là, so với nhữngcônương cùng tuổithìvẫn có hơinhỏmộtchút.
Tiểucônương gia, đúng làkhôngbiết xấu hổ. Chu thị bất đắc dĩ nhìn nữ nhi, nhưngtrênmặt lại mỉm cười.
Tống Diệu Nghi thấy An Vươngđãquyết tâm, nhất thời lòng đaukhôngchịu nổi. Nhưng dù sao náo lớn cũng khó coi, cuối cùng đành lau lệ, bướcđitập tễnh, được nha hoàn đỡ ra ngoài.
Lục Tông muốn trách cứ, nhưng đến cùnghắnvẫn nhịn xuống.
Tô Lương Thần đứng dậy khỏi giường, nhớ tới hôm qua quỳtrêngiường để cho Khương Lộc làm những chuyện kia, nhất thờikhôngnhịn được nôn khan. Đan Quế lập tứcđiqua, ánh mắt ân cần hỏi: “Di nương?”
Khương Lộc hítmộtngụm khí lạnh, tựa như vò mì, nhào nặnmộthồitrênngười nàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.