Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119
Vinh Vương phủ cách An Vương phủkhôngxa,khônglâu sau liền đến.
Nghĩ đến gương mặt bình thường của Lâm thị, Tống Diệu Nghi lại muốn mắng An Vương mắt mù.
·
Tống Diệu Nghikhôngmuốn nhìn nhiều, chỉ tăng nhanh bước chân, nhân lúc nước mắt chưa kịp trào ra, liền chật vật rời khỏi An Vương phủ.
Lục Tông yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, sau đó mới chậm rãi, hỏi: "Khó chịu?"
Lục Lễ vẻ mặt lạnh lẽo, chậm rãi đuổi theo.
Chương 119
Tống Diệu Nghi có chút nản lòng, lại có chútkhôngcam. Chỉ là, nàng trước nay làmộtngười kiêu căng tự mãn, hơn ba mươi năm nay đều như vậy. Lục trước An Vươngnóivới nàng những lời kia, cũngđãlàm mất hết tất thảy ngông nghênh của nàng, nàng cho dù khó chịu,khôngmuốn đến mức nào, cũngsẽthànhthật,khônglàm ra những chuyện như khóc lóc van nài.
Nam nhân này,yêunàng ròng rã hơn hai mươi năm, lúc này lại cướimộtnữ nhân khác, lại càng thêmyêuthương đau sủng nàng ta.
Khương Lệnh Uyển có chút oan ức chép miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Diệu Nghi mở mắt, đập vào mắt là gương mặt tinh xảo xinh đẹp của nữ nhi, nàng lại nhìn sang chung quanh, vẫn chưa thấy được người muốn gặp, nhất thời hạ mắt,trênmặt tràn đầy vẻ thất lạc.
Tuynóinơi nàykhôngcó người nào, nhưng đến cùng cũng là bên ngoài. Bị nhìn thấy,nóichung cũngkhôngtốt.
hắnxác thực là nên hài lòng, nhưng hôm nayđãlà mùng hai, đáng lẽ nàng nên đến An Vương phủ chúc tết mới đúng.hắnthấy nàngkhôngmuốnnói, cũngkhônghỏi nữa, chỉ nắm tay nàng,nói: “Ta đưa muội trở về.”
Lúc này ở Tú Bình cư, Tống Diệu Nghi từtrêngiường tỉnh lại.
Tống Diệu Nghimộtđườngđira ngoài mới pháthiện, trong viện từng chất đầy cây sơn trà, nay lạikhôngcòn bóng dáng, dù chỉmộtchậunhỏ, tất cả đều chuyển thanh hồng mai, lúcđingang qua tiền viện, thấy ở cây mai cách đókhôngxa, An Vương và Lâm thị đứng chungmộtchỗ. An Vương vẻ măt ôn hòa, giơ tay ngắtmộtđóa hồng mai. Lâm thị cười tươi vui vẻ, khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt nàng ngượng ngùng, trong mắt tràn đầy hình ảnh của nam nhân trước mặt.
Lục Tông khôi phục lý trí, rất nhanh liền buông người ra. Thấy nàng cúi đầu, đôi taynhỏcố chấp đặt trong ngực củahắnđể sưởi ấm. Lục Tông biết nàng xưa này sợ lạnh, nhưng lại cứng đầu ở bên ngoài nửa ngày, đúng là làm khó nàng.
Nàng vàhắnlàm phu thê hai mươi năm, gương mặt quốc sắc thiên hương nàyhắnnhìn hai mươi năm, bây giờ lại nhìn Lâm thị, giống nhưmộtbữa ăn chay, cũng làm khóhắncó thể hạ miệng.
Chu Lâm Lang thấy mẫu thân tỉnh lại, nhất thời thở phàonhẹnhõm.
Vừa rồi nghe đại phunóimẫu thânkhôngcó gì đáng ngại, chỉ có chút thươngnhẹngoài da, xem như may mắn. Lúc này Chu Lâm Lang vừa thấy vẻ mặt của mẫu thân nàng, liền biết trong lòng nàngđangnghĩ đến cái gì, nhịnkhôngđược khuyên nhủ: "Nương, nữ nhi đưa ngài trở về thôi."
Khương Lệnh Uyển ngồi trong xe ngựa, vò đầu bứt tai, quả thực sầu muốn c·h·ế·t. (đọc tại Qidian-VP.com)
hắnđúngthậtlà nhẫn tâm, ngay cả sống c·h·ế·t của nàng cũngkhôngđể ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàngkhôngthểkhôngthừa nhận, tuy rằng Lâm thị dung mạo thanh tú, nhưng vừa tươi cười, cũng khiến cho người khác khó rời mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Diệu Nghi buồn bực đứng dậy, chuẩn bị trở về.
Vừa rồi Khương lệnh Uyển chỉ cảm thấy kết cục của Tống Diệu Nhi khiến bản thân có chút xúc động, bây giờ tâm tình bình tĩnh lại, cũng cảm thấy bản thânthậtquá l* m*ng. Chờ lát nữa trở lại, cũngkhôngbiết nên giải thích với cha mẹ như thế nào. nàngmộttiểucônương gia, nhưng lại đơn độcđira ngoài tìm Lục Tông, truyền ra ngoàisẽhỏng mất khuê danh. Hơn nữa mẫu thân nàng còn nhất địnhsẽgiáo huấn nàngmộtphen.
mộthồi sau trở lại An Vương phủ, Chu thị quả thực tức giận đến muốn kéo lỗ tai nữ nhi nhà nàng, nhưng đến cũng vẫn đau lòng, thấy nàng trốn phía sau Lục Tông, liền tức đến nổ phổi,nói: “Ta thấy ta nên cho conmộtdây trói, trói lại trong phòng mới có thể yên tâm, tránh cho con lại chạy loạn khắp nơi.”
Nương cũng quá nhẫn tâm, nàngkhôngphải c·h·ó.
Chu Lâm Lang thấy mẫu thânkhônggâysự, lúc này mới thở phàonhẹnhõm. Dù sao nếu như chuyện này nháo lớn, nàng làm nữ nhi, cũng cảm thấy khó xử. Nàngkhôngmuốn bị mất mặt.
Khương Lệnh Uyển gật đầu, "Ân"mộttiếng.
Beta: Mira
Nghe ngữ khí của Lục Tông, Khương Lệnh uyển biếthắnlại coi nàng là tiểu hài tử.
Lục Tông nghe xong có chút buồn cười.
Tống Diệu Nghi nhất thời liền sửng sốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Edit: Tiểu Huân
Nàng lắc đầumộtcái,nóikhôngphải, sau mới ngẩng đầu nhìn gương mặt băng sương của Lục Tông, bất mãn lầm bầmmộtcâu: “Tới thăm huynhmộtchút cũngkhôngđược sao?”
Tuynóihai người bọn họ sắp sửa kết hôn, tâm tư của Lục Tông đối với nàng cũngkhôngcòn đơn thuần như khi còn bé, nhưng ở trong mắthắn,hắnvẫn luôn coi nàng là tiểu hài tử.hắnlớn hơn nàng sáu tuổi, tâm tư lại thành thục hơn rất nhiều, ngoại trừ giữa nam nữ ở chung, còn có thể chen lẫn chútyêuthương giữa trưởng bối với tiểu bối. Nàng bình thường hoạt bát, nhưng cũngkhôngquá tùy tính như vậy,mộtmình chạy đến. Lúc nàyđanglà tết, Tấn thành náo nhiệt, người nhiều, người xấu cũng nhiều, nàngmộttiểucônương xinh đẹp, trang phục phú quý, nếu bị người ta b·ắ·t· ·c·ó·c, vậyhắncó hối hận cũngkhôngkịp. Tuổi nàng cònnhỏ, làm chuyện xấuhắncó thể bao dung nàng, dốc lòng giáo d·ụ·c nàng, nhưng cómộtsố việc lạikhônggiống. Đối với những chuyện như thế này, Lục Tông cảm giác bản thân phải dốc lòng dạy dỗ nàng, tránh cho sau này lại hồ đồ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.