Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 121

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121


Chu thịnói: “Ngoan ngoãn ngồi yên, đừng lộn xộn.”

Cuối cùng đến lúc mang lên thứ rườm rà nhất, mũ phượng tinh xảo, Khương Lệnh Uyển mới tỉnh táo lại.

Chu thị vừa nghe, suýt chút nữa rơi lệ.

Chu thị lẳng lặng đứngmộtbên, nhìn nữ nhi ngồi trước gương, nhất thời viền mắt đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, vội vàng giúp đỡ trang điểm.

Bên ngoàimộttrận ồn ào, lúc này Khương Lệnh Uyển chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, thêm nữa mũ phượng này quá nặng, tất nhiên nàng mong sớm lấy xuốngmộtchút. Nhưng khoăn voan tân nương tửthìphải do tân lang tự tay nâng lên, vì đó chính là điều may mắn.

“Nhất sơ sơ đến vĩ, nhị sơ sơ đến bạc đầu tề mi, tam sơ sơ đến con cháu đầy nhà, tứ sơ sơ đến tứ ngân duẩn tận tiêu tề…”(*)

Khương Lệnh Uyển cầmmộtkhối ngọc như ý trong tay, yên lặng ngồi lên kiệu hoa.

Lục Tông hất áo ngồi xuống. Mấy nha hoàn đứng bên cạnh, tay nâng khay, trong khay chứamộtít táo đỏ, đậu phộng—— dùng để rải giường.

Sau khi bái đường, Khương Lệnh Uyển được đưa đến tân phòng trong Long Ngọc viện.

Nàng ngoan ngoãn ngồi im.

Khương Lệnh Uyển ngồi ngây người, ngóng trông, nghe các phu nhân trong phòng trò chuyện. Đợimộtlúc, mới nghe thanhâmhoan hỉ của các nàng: “Nhanh, tân lang quân vào.”

Kiếp này, nàng phải sinh chohắnthậtnhiều hài tử.

Hôm nay ngày vui, bị chọc ghẹo, Lục Tông cũngkhôngthể ngừng cười, khóe miệng cong cong, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, dùkhôngnóilời nào, đều cảm thấy ngọt ngào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Dụ nhìn mành kiệu hoa được thả xuống, sau đó ngẩng nhìn Lục Tôngđangngồitrênđại mã.

Ngày hôm đó vừa qua giờ mão, Kim Kết cùng Sơn Trà liềnđivào phòng đánh thức tiểu thư nhà mình rời giường.

Lúc này Khương Hữu mớiđiđến, đôi mắt rưng tưng, gọi: “Lục tỷ tỷ.”

Khương Lệnh Uyển cảm giác như cổ mình bị bẻđi, nhưng hôm nay nàng thành thân sợ rằng phải đeo vài canh giờ. Nhớ đến cái này, Khương Lệnh Uyển nghĩ mà sợ. Kiếp trước nàng nhớ cái này rấtrõràng, sau khi lấy mũ phượng xuống, nàng liền cảm thấy hô hấp mình thuận hơn nhiều. Hồi đó nàng bị đau bị Lục Tông nhận ra, vẻ mặthắnnhu hòa, còn giơ tay xoa cổ chăm sóc cho nàng. Có điều nàngkhôngthích bị người khác chạm vào, luôn cảm thấy mình và Lục Tông chỉ là người xa lạ, liền tránh xahắn. Nhưng Lục Tông cũngkhôngnóigì, chỉ lúng túng thu tay về, nhìn nàng cười.

Khương Lệnh Uyển gật đầu, nhưng đến cùng vẫnkhôngnỡ bỏ, tay nàng kéo ống tay áo mẫu thân, yếu ớtnói: “Nương, nữ nhi luyến tiếc người.”

Nhìn Khương Lệnh Uyển cắn sủi cảo, hỉ nương lúc này mới cười tủm tỉm hỏi: “Sủi cao sinhkhôngsinh?”

Edit: Kye

Khương Lệnh Uyển nhíu mày.

Xưa nay nàng là ngườikhôngtimkhôngphổi, thường ngày dính giường liền ngủ, hôm qua khó có khi trằn trọc khó ngủ, cuối cùng cũngkhôngbiết làm sao mà ngủ được. Nhưng dường như vừa mới ngủ đượcthìlại phải dậy. Khương Lệnh Uyển ảo nãokhôngthôi, nhưng cũng biết hôm nay là ngày đại hỉ của nàng,khôngthể làm xằng bậy.

Đương nhiên sinh.

Khương Lệnh Uyển đói bụng cực kỳ, nhưng sủi cảo này là sinh, mùi vị cũngkhôngngon lắm.

Nhưng sau đó nàng lại nghĩ: Lục Tông cũngkhôngphải cọp, nàng căng thẳng cái gì?

Uống xong rượu giao bôi,mộtnha hoàn váy xanh mới bưngmộtkhay sủi cảo lên.

Xưa nay Hữu nhi thân cận với nàng nhất, là nàng nhìnhắntừnhỏlớn lên. Khi còn bé Hữu nhi ngây thơ đángyêu, nhưng bây giờ lớn lên dần dần hiểu chuyện, tính tình cũng trầm ổn hơn trước. Hơn nữa hai năm qua lại thêm hai đứa nhóc Đường nhi và Hạo nhi,hắnthân là huynh trưởng cùng thúc thúc, tất nhiênkhôngthể làm nũng. Nhưng mỗi lần nhìn Đường nhi và Hạo nhi vây quanh đường tỷ,hắnchỉ có thể đứng ởmộtbên ước ao. Trước đâyhắncùng đường tỷ cũng như vậy.

Khương Lệnh Uyển giơ tay, cổ tay tinh tế như ngọc đeomộtchiếc vòng vàng khảm hạt ngọc thạch lựu, càng làm nổi bật lên cổ tay trắng nõn của nàng. Nàng cầm đôi đũa gắpmộtmiếng sủi cảo, thoáng cúi đầu cắnmộtcái.

Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu, hướng về Chu thị gọimộttiếng: “Nương…”

Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông bên cạnh, cảm thấy có chút ngại ngừng, đáp: “Sinh.”

Chu thị nhìn kiệu hoa nữ nhi ngồi được nhấc lên, nhất thời khóc sướt mướt. Hôm nay tình huống đặc thù, Khương Bách Nghiêu tự nhiên cũngkhôngkiêng dè, chỉ ôm thê tử động viênmộtphen, nhưng khóe mắt củahắncũng hơi ẩm ướt.

mộtbên các phu nhân thế gia ồn ào,thậtnáo nhiệt.

Nàng cũng nhìn thấy trong mắthắnthoáng qua vẻ kinh diễm, tất nhiên rất ngầm đắc ý.

Dựa theo tập tục của Đại Chu, chờ đến lúc tân nương tửđira ngoài mới khóc gả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Lệnh Uyển xem người xem mặt, kiếp trướcđãrất thỏa mãn Lục Tông, có điều lớn lên đẹp đến cỡ nàođinữa, nhìn lâuthìcũng như nhau cả. Nhưng hôm naykhônggiống nhau. Thường ngày Lục Tông hay mặc cẩm bào màu xanh ngọc hoặc tím sẫm, hôm naymộtthân hỉ bào đỏ, làm cả ngườihắntoát lênsựvui mừng, thêm nữatrênmặthắnhiệnlên ý cười nhợt nhạt,mộtđôi mắt đẹp đến kinh người, so sánh với dáng dấp lạnh lùng ítnóithường ngày tuyệt đốikhônggiống nhau.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, rất nhanhđãđến ngày mùng 6 tháng 3.

Khương Lệnh Uyển rũ mắt, hai tay quấn quíttrênđầu gối,đãbịhắnnhìn đến ngại ngùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mạnh lão thái thái lúc này mới cầm lược chải đầu cho nàng.

(*) Đây là tập tục ngày cưới của Trung Quốc, lễ chải tóc, chữ sơ ở đây là chải, thường chải mười lần và có mười câunóichúc phúc khác nhau, bốn câutrêncó ý nghĩa làmộtchải đến đuôi (tình duyênkhôngđứt đoạn), hai chải đến bạc đầu vẫn còn tình thâm nghĩa trọng, ba chải con cháu đầy nhà, bốn chải may mắn đầy nhà (câu thứ tư này tuikhôngchắc cho lắm, gg nó ra thế…)

“Hài tử ngốc.” Chu thịnóimộtcâu, nhìn khuôn mặtnhỏbé như hoa như ngọc của nữ nhi, tiếp tụcnói: “Thành thân,khôngđược có tính trẻ con như vậy. Con nha, phải nhớ kĩ nhưng lời lúc trước nương căn dặn, mọi việc đừng hành động tùy tính, trước khi làm phải suy nghĩ.”

Lục Tông vốn sinh rađãtuấn mỹ vô cùng, bây giờ mặcmộtthân hỉ phục, càngkhôngthểkhôngnóiđến phong thái vô song. TừnhỏLục Tôngđãthành thục hơn nam tử cùng tuổi rất nhiều, xưa naykhônglộsựvui mừng ra ngoài mặt, nhưng bây giờ gương mặt tuấn tú nhiễm ý cười, con ngươi rực sáng, đuôi lông mày đều nhiễmkhôngkhí vui mừng. Quen biết mười mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiênhắnthấy dáng dấp Lục Tông vui mừng như vậy.

trênđầu Khương Lệnh Uyển bị khăn đỏ phủ kín, tất nhiênkhôngnhìn thấy cái gì, nhưng lại có thể nghe được tiếng chiêng trống huyên náo bên ngoài, pháo nổ vang dội. Thanhâmnáo nhiệt này, thường ngày chỉ cảm thấy ồn ào vô cùng, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy vô cùng vui mừng và kích động.

Chà chà, nhìn cặp vợ chồng này, đẹp đếnkhôngbiếtnóisao, nếu sau này sinh con, vậy hài tử kia phải đẹp cỡ nào a?

Bả vai Khương Lệnh Uyển run lên, khócmộthồi lâu. Hạo nhi Đường nhi bước từng bước ngắn chạy về phía nàng, hai đứa chia ra,mộtđứa ôm cánh tay trái,mộtđứa ôm cánh tay phải. Hai tiểu tử cũng nước mắt rưng rưng, rất làkhôngmuốn. Tuy hai tiểu tử cònnhỏtuổi, nhưng lại rất thông mình, dường như cũng ý thức lần này nàng rờiđi, chính làđitheo người khác. Đường nhi ngày thường hoạt bát hơn chút, nhưng bây giờ cũng quệt miệng, khuôn mặt mập tròn tròn, bộ dáng oan ức muốn khóc. Khương Lệnh Uyển đến gần, hôn lên mặt Đường nhimộtcái, sau có hôn lên khuôn mặtnhỏbé của Hạo nhi, sau đó nghiêng đầu nhìn Hữu nhiđãtrở thànhmộttiểu thiếu niên đứng bên cạnh, ăn mặcmộtthân xiêm y màu xanh ngọc, đôi mắt quật cường rưng rưng.

Khương Lệnh Uyển còn ngủ mơ mơ màng màng.

Ở giữa gian phòng làmộtlão phụ nhân mặcmộtthân áo bào đỏ thêu ám văn hình mẫu đơn bằng sợi chỉ vàng, khuôn mặt hòa ái vui mừng là lão thái thái Từ Quốc Công phủ. Nữ tử Đại Chu xuất giá, xưa nay đều có tập tục đểmộtlão nhân gia cả đời hạnh phúc mĩ mãn chải đầunóicát tường. Từ Quốc công Mạnh lão thái thái là người có phúc, là thanh mai trúc mã biểu huynh muội với Từ Quốc công, sau khi kết hôn sinh con, hai ngườimộtđời tổng cộng có năm nam ba nữ tám hài tử, bây giờ con cháu đầy cả sảnh đường, hầu hạ dưới gối.

Kiếp này,hắnkhôngmuốn gì đặc biệt, nhưng chỉmộtmực với nàng, rất kì diệu, tham vọng rất sâu.

Nàng nhìn gương mặt trắng nõn của mình trong gương, tóc đen được búi rườm ra, khuôn mặtnhỏnhắn cũng được thoamộttầng phấn dày, sau đó là màu son tươi mới. Tuy thường ngày nàng rất chú tâm đến dáng vẻ của mình, nhất định phải trang điểm tinh xảo xinh đẹpkhôngchút tì vết mới dám ra ngoài, nhưng tuổi nàng cònnhỏ, chỉ cần trang điểm nhạt qua là xong, bây giờ khuôn mặt trang điểm tinh xảo như vậy vẫn là lần đầu tiên. Trang điểm quamộttầng, nhìn nàng dường như trầm ổn hơn trước. Mà búi lên mái tóc phụ nhân, cả người nàng đều giống như thoát thai hoán cốt.

Sau kinh diễm, Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông cười khanh khách, cảm thấyhắncó chút ngốc. Thường ngày nhìnhắnnội liễm trầm ổn, vào lúc này lại hiếm có mấy phần ngây thơ, giống nhưmộttên thô lỗ.

Lục Tông thoáng cúi đầu, nhìn người ngoan ngoãn ngồitrêngiường,mộtthân giá y màu đỏ, nhất thời cũng quên mất cây vén khăn hỉ trong tay.

Chu thị, Diêu thị, Di An Quận Chúa đềuđãđến cả rồi, tất cả đều rất vui mừng,trênmặt tràn đầy nụ cười.

Chu Quý Hànhkhôngkhỏi cười cợt.

Thường ngày mặt Khương Lệnh Uyển rất dày, hôm nay là ngày xuất giá, dường như cũng phá lệ biết thẹn thùng.

Khương Lệnh Uyển có chút thất thần.

Khương Lệnh Uyển gọi Khương Hữumộttiếng.

Có điều nàng vẫn biết hôm nay khuôn mặt nàng trang điểm kĩ càng, vẫn đẹp hơn thường ngàymộtchút. Trong lòng nàngkhôngrõ, cũngkhôngbiết cảm giác kinh diễm này của Lục Tông từ đâu mà có? Nhưng chẳng lẽ thường ngày nàng cònkhôngđủ xinh đẹp sao? Mỗi lần gặphắn, nàng đều có trang điểm qua.

Trong tân phòngmộtđám quý phụ cùng nha hoàn, vốnđãkinh diễm với tướng mạo tuấn mỹ của Vinh Thế tử, bây giờ nhìn thấy Khương Lục tiểu thư, cũng chính là Thế tử phu nhân, lại càng đẹp đến chói mắt, nhìnmộtchút, ánh mắt dường như muốn dính lên,khôngmuốn rờiđi.

Đội ngũ đón dâu của Vinh Vương phủđãsớm chờ trước cửa.

Khương Dụ đứng ởmộtbên,mộtđại nam nhân, nhìn chính muội muội ruột của mình mặc giá y màu đỏ tươi gảđi, cũngkhôngnhịn được đỏ mắt. Nhưng nếuhắnkhóc lên,thìquảthậtlàmộttrò cười.

·

Bây giờ,đãcưới được nàng.

Nàng vốnđãxinh đẹp, bây giờmộtthân mũ phượng khăn quàng vai, dường như muốn áp chế nàng sụp đổ, càng có cảm giác giống nhưmộthài tử. Nhưng lúc này nhìn khuôn mặtnhỏlong lanh tinh xảo của nàng, Lục Tông cảm thấy, kiếp nàyhắnsốngkhôngquá nhanh —— nàngđãlà thê tử củahắn.

Dỗ xong ba hài tử, Khương Lệnh Uyển lại nhìn lão thái thái cùng cha mẹmộtlần nữa, khóc nỉ nonmộtphen, liền trở về phòng trang điểm lạimộtlần nữa, đội lên khăn voan đỏ. Nhất thời trước mắt liềnmộtmảnh đỏ tươi.

trênđầu nàng giống nhưđangđộimộtquả dưa hấu to.

Nàng bỗng cảm thấy bị Lục Tông làm cho kinh ngạc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Dụ nghĩ: Giao muội muội bảo bối cho Lục Tông,hắncũng yên lòng.

… Ngay cả bản thân nàng đềukhôngnhận ra chính mình.

Hô hấp Khương Lệnh Uyển ngưng lại, bỗng nhiên có chút sốt sắng, hai tay đặttrênđầu gối nắm nắm lại.

Chờ gây khó dễ cho Lục Tông xong, Khương dụ mới bằng lòng cõng muội muội của mình lên kiệu hoa.

Beta: Mira

Đêm nay nhất định phải để Lục Tông xoa xoa.

Khương Lệnh Uyểnmộtthân mũ phượng khăn quàng vai, hành động tất nhiên chậmđikhôngít, kính trà dập đầu cho lão thái thái cùng cha mẹ, mới cắn môi rơi lệ, khuôn mặtnhỏnhắn nhất thời nước mắt như mưa.

Chải xong mười chải, liền bắt đầu trang điểm.

Chu thị nhìn nữ nhi, rưng rưng cườinói: “Được rồi, còn chưa tới lúc, chờmộtlát hẵng khóc.”

Đem mái tóc dài búi thành tóc phụ nhân, cài thêmmộtnhánh trâm phượng vàng nạm hạt châu.

Chu thị vui mừng vì hậu viện Vinh Vương phủ cũngkhôngphức tạp như những gia đình giàu có bình thường khác, hơn nữakhôngcần lo lắng vấn đề mẹ chồng và em chồng, đứanhỏLục Tông này cũng làm nàng yên tâm, nữ nhi gảđi, hẳn làkhôngcó vấn đề gì. Có thể mường tượng ra cảnh ngày sau, những tháng ngày mà hai đứanhỏtrải qua sau này, tóm lại vẫn có thể có chút ngập ghềnh trắc trở. Lục Tông có thể bao dung nữ nhimộtlần hai lần, nhưng thời gian dài, cómộtsố việc cũngkhôngthể cho phép. Chu thị chỉ hy vọng Lục Tông đối xử với nữ nhi trước sau nhưmột, còn về phần tiền đồ nàngmộtchút cũngkhôngthèm để ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Lệnh Uyển nghe Chu thị căn dặn, đến giờ, liền đứng dậyđiđến tiền thính.

Nhìn thấy Lục Tông sát mặt trong gang tấc, Khương Lệnh Uyển chỉ cảm thấy trái timnhỏcủa mìnhđang“ầm ầm” nhảy loạn, dường như bên trong cómộtcon thỏnhỏ, lúc nàyđangnghịch ngợm nhảy nhót.

Rải giường xong, hai người liền uống rượu giao bôi.

“Nhìn xem, tân nương tửthậtxinh đẹp, Vinh Thế tử của chúng ta cũng nhìn đến choáng váng.”mộtđám người bắt đầu trêu ghẹo.

Khương Lệnh Uyển sờ đầu Khương Hữu,nói: “Lục tỷ tỷ lập gia đình, sau này Hữu nhi phải chăm sóc Đường nhi và Hạo nhithậttốt.”

Khương Lệnh Uyển hiếu kỳ,khôngbiết lúc nào Lục Tông lại có bản lĩnh như vậy.

Mạnh lão thái thái cũng từng nhìn thấy tiểucônương này vài lần, chỉ thấy nàng từnhỏđãrất tốt, nhất là đôi mắt to linh khí bức người, đứng bên trongmộtđám tiểucônương, dường như cũngsẽtỏa ra ánh sáng, hơn nữacônương này còn rất dẻo miệng,yêucười, làm người ta vừa nhìnđãyêu.

Quá nặng.

Chu thị thấy khuôn mặtnhỏnhắn của nữ nhi cònhiệnvẻ non nớt, mặt mày đều là vẻ tiểucônương gia ngây thơ, trong lòng lại càngkhôngmuốn. Nếukhôngphải tuổi Lục Tôngkhôngchờ nổi, nàng nhất địnhsẽgiữ nữ nhi lại thêmmộtnăm.

Khương Hữu gật đầu đồng ý. Nhưng dáng vẻ đấy, dường như lại muốn khóc lên.

Đội ngũ náo nhiệt đón dâuđiròng rãmộtvòng Tấn thành, lúc này mới đên Vinh Vương phủ. Phô trương lớn như vậy, Vinh Vương phủ xưa nay điệu thấp quảthậtvô cùng bạo tay. Nhưng đến cùng vẫn là Thế tử thành thân, cưới được trưởng nữ Vệ Quốc Công phủ, xa hoamộtphen cũng đáng.

Trang điểm chải chuốt xong, Khương Lệnh Uyển mới nhìn mẫu thân nhà mình, thấy viền mắt nàng hồng hồng, dường nhưkhôngkìm nén được. Trong lòng Khương Lệnh Uyển cũng đau xót, tuy rằng nàng muốn gả cho Lục Tông, nhưng hôm nay nàng xuất giá, lạikhôngnỡ. Chóp mũi nàng chua xót, thanhâmmềm mạinói: “... Nương.”

Lúc này Khương Lệnh Uyển mới chịu ngồi yên.

Chương 121

Chờ lúc khăn voan bị xốc lên, Khương Lệnh Uyển mớikhôngnhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Khương Lệnh Uyểnkhôngbiết uống rượu, hơn nữa cái bụng trống trơn, liền như thế uốngmộtchén vào bụng, hai gò má bắt đầu nóng lên, may mắn phấntrênmặt đủ dày, son đủ đậm, căn bảnkhôngnhìn thấy mặt đỏ.

Khương Lệnh Uyển nhìn về phía Diêu thị và Di An Quận Chúa, cũngnói: “Cũng luyến tiếc Nhị thẩm thẩm cùng tẩu tẩu… Luyến tiếc cha cùng ca ca, luyến tiếc bà nội, còn có Hạo nhi Hữu nhi Đường nhi....”

Nhưng cả đờicônương chỉ xuất giá đượcmộtlần, đương nhiên phải bề ngoài chói mắt, mũ phượng hoa lệ, cũng coi như thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.

Mặt sinh từ tâm, Mạnh lão thái thái là người thân thiện, bà cười khanh khách nhìn Khương Lệnh Uyển mới tắm rửa xong, con ngươi sáng ngời, tán dươngnói: “Lớn lênthậtxinh đẹp, tân lang quân quảthậtcó phúc lớn.”

Cách đókhôngxa, Chu Quý Hànhmộtthân xiêm y lụa xanh ngọc hoa tím, đứng lẳng lặngmộtchỗ, nhìn nàng lên kiệu hoa, ánh mắt từ đầu đến cuối đềukhôngdờiđi. Chờ ngườiđirồi, Chu Quý Hành mới quay đầu, thấy viền mắt Tiết Vanh ửng hồng, hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm, dường như cố nén ý nghĩ tiến lên cướp tân nương.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121