Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37
Thẩm Như Ý cong môi.
Bởi trong quyển thư tịch* của nàng cómộtbức thư tay,trêncó viết hai câu thơ
Mấy tháng trước, nữ nhi cònkhôngbuồn nhắc tới Lục Tông a. Hơn nữa trí nhớ nữ oa bốn năm tuổi cũngkhôngtốt, đặc biệt là nữ nhi của nàng, có thể nhớ được Lục Tông,thậtđúng là kì lạ.
Khương Lệnh Uyển mở to mắt, dương dương tự đắc khoe khoang: “Đúng nha đúng nha. Nương, đẹpkhông? Có phải con rối rất giống Xán Xánkhông?” Hôm nay thu lễ vật sinh thần, nàng thích nhất là lễ vật của Lục Tông.
Nhưng đây làmộtphần chấp niệm của nàng.
Tình huống như vậy, ròng rã kéo dàimộttháng.
Thẩm Như Ý nhìn lư hương làm bằng gỗ tử đàn tinh xảo được đặttrênbàn, hơi nhíu mày. Nhưngmộtkhắc sau, liền cómộtđôi tay từ đằng sau ôm chặt lấy nàng, làm thân thể nàng dính sát vào lồng ngực người kia. Thẩm Như Ý kinh hômộttiếng, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, thấymộtđôi cánh tay lớn của nam tửđangôm lấy vòng eo của nàng, còn có ống tay áo cẩm bảo trắng thêu trăng lưỡi liền, nhất thời liền biết người này là ai.
Thẩm Như Ý mở mắt nhìn Chu thị,khôngkhỏi có chút chột dạ.
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu.
khôngbiết có chuyện gì xảy ra, nàng cảm thấy đầu có chút nặng, mơ mơ màng màng. Thân thể cũng có chút nóng. Theo lí thuyết bây giờ là cuối mùa xuân,khôngnên nóng như vậy mới đúng.
Thẩm Như Ý lập tức tỉnh táo lại.
Sở dĩ nàng tâm tâm niệm niệm ngọc bội này, kỳ thực là có nguyên nhân ——
Màn che được thả xuống, Khương Lệnh Uyển cuộn tròn dưới lớp đệm chăn, chờ khi nghe thấyâmthanh mẫu thânđira ngoài, lúc này mới ló đầu ra, rũ rũ mi mắt.
Nụ cườitrênmặt Khương Lệnh Uyển thu lại.
Xưa nay nàng chưa từng thân mật với nam tử nào quá mức như vậy, lúc này hơi sửng sốtmộtlát, đợi đến lúc nàng phản ứng lại, đôi môiđãbị nam nhân chiếm lấy, m*t vào g*m c*n, đôi bàn tay kia cũng bắt đầu du tẩutrênngười nàng, hô hấp dồn dập.
Thẩm Như Ý thấy Chu thị, ánh mắtkhôngcòn bình thản như ngày xưa, trong lòng có chút đố kị, nhưng lại có chút hổ thẹn, tự nhiên hào phóng hành lễ: “Quốc Công phu nhân.”
Khóe miệng nàng cong lên, khuôn mặt ửng hồng, theo bản năng tháo mảnh vảitrênmắt xuống. Bên cạnhđãkhôngcòn ai, nhưng vẫn còn chút hơi ấm, chắc là mới rờiđikhônglâu. Thẩm Như Ý cúi đầu nhìn thân thể ngọc ngà của mình đầy những vết xanh tím, đau đớn g*** h** ch*n càng làm cho nàng có cảm giác thẹn thùng.
Từ thị vừađi, Khương Nhị gia liền có thể thoải mái trải qua những tháng ngày tiêu dao tự tại. Mỗi ngày đều ôm “ôn hương nhuyễn ngọc”khôngnói, càngkhôngcần lo lắng đề phòng sư tử hà đông trong nhà kia,thậtlà sung sướng như thần tiên. Những nữ nhânđãtừng qua tayhắnkia, có người dáng người tốt hơn nàng, có người dung mạo còn xinh đẹp hơn nàng, càng cómộtphen công phutrêngiường tuyệt hảo kia, nhưng lạikhôngcó người nào có khí chất thanh liên như nàng, phảng phất nhưđangđứngtrênđám mây.
Chu thị biết nữ nhi cònnhỏ, nhưngkhôngphải chuyện gì cũng có thể dễ dàng thương lượng, ôn tồnnói: “Nếu Xán Xán thích đeo ngọc bội, lần tới nương muamộtngọc bội đẹp hơn cho Xán Xán, có đượckhông?” Lần trước nàngđãnóivới Lục Tông, chờ nữ nhi chán ngọc bộisẽtrả lại, nhưng qua mấy tháng nay, nữ nhi vẫnkhôngchịu.
Thẩm Như Ý thu hồi tâm tư, đúng lúc đối mắt với Khương Nhị gia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng tỉ mỉ lật lại hai bên, cũngkhôngtìm thấy gì.
nóithế nào Thẩm Như Ý cũng là nữ tiên sinh do Vệ Quốc Công phủ bọn họ mời tới, nếu xảy ra chuyện gì ở Vệ Quốc Công phủ, bọn họ cũng là bụng làm dạ chịu.
mộtthân áo lụa ba màu xanh ngọc, đỏ và xanh thẫm đan xen nhautrênvạt áo, dáng người cao gầy, lả lướt tinh tế, thướt thayêukiều. Da trắng môi đỏ, tóc đen như mực,trênbúi tóc cắm thêmmộttrâm ngọc hoa lan, càng làm nàng trở nên phong hoa tuyết nguyệt.
*án thư: bàn dùng để xếp, đọc hoặc viết sách
Chỉ là lúc này khi nhìn thấyhắn, mấy ngày nay tự nàng an ủi bản thân, dường như tất cả đềuđãvô dụng, nhất thời liền tan vỡ.
Khương Bách Nghiêu nhìn nữ nhi hoạt bát đángyêunhà mình, nụ cườitrênmặtthậtấm áp. Nghĩ tới việc trước kia thê tử cứnóimãi, bảo nữ nhikhôngtimkhôngphổi quên Lục Tông,nóithế nào Lục Tông cũng là ân nhân cứu mạng nữ nhi a. Bây giờ Lục Tông vừa mới đến, nữ nhi lại dính vàohắn, nào có chút gì là quênđi?
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặtnhỏnhắn xán lạn nhưmộtbông hoa. Hai mẹ conđangtản bộnóichuyện,đãthấymộtbóng người yểu điệu từ xađiđến.
Vị nam tử nho nhã trầm ổn này cũngkhôngphải ai xa lạ mà chính là gia chủ Vệ Quốc công phủ Khương Bách Nghiêu.
Ba ngày sau cũngkhôngthu được bức thư tình nào.
Chỉ là… Thẩm Như Ý ơi Thẩm Như Ý, Khương Bách Nghiêuđãcó thê tử, người ngươi tâm tâm niệm niệm trong lòngđãthành thân, ngươikhôngđược hãm sâu hơn nữa.
Từ ngày đầu tiên sau khi thành thân, Lục Tông luôn thươngyêunàng nhất, chỉ cần có thể cho,hắnđều cho nàng tất cả.
Chu thị nhìn con rối mập mạp đángyêutrong ngực nữ nhi,nói: “Là Tông biểu ca tặng con?”
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu, nhìn Thẩm Như Ý mặcmộtthân váy áo màu mật ong, cũngkhôngcó bao nhiêu kinh ngạc. Nhưng mà từ lúc bắt gặp ánh mắt si mê với cha của Thẩm Như Ý, nàngđãkhôngcòn hảo cảm gì với vị đại tài nữ này.
Khương Lệnh Uyển biết mị lực của cha rất lớn, nhưng cha luôn giữ mình trong sạch, xưa nay chưa từng làm những việc trêu hoa ghẹo nguyệt kia, điểm này nàng rất tin tưởng. Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn Lục Tông đứng bên cạnh,hắnvừa cao vừa gầy, hình như ba tháng qua còn cao hơn chút ít.
Trái tim Thẩm Như Ý lại rối loạn lên, khuôn mặtnhỏthanh lệ mỉm cười, thầm nghĩ: Khương Bách Nghiêuđangnhớ nàng, mấy ngày trước sợ là còn do dự. Thẩm Như Ý cười tủm tỉm, trong đầuhiệnra dáng vẻ thấp thỏm do dự của Khương Bách Nghiêu, trong lòng ngọt như ăn mật.
Năm mới quađi, Khương Lệnh Huệ qua sáu tuổi.
Đây, đây là khăn lụa nàng nàng đánh rơi lần trước sau khi tình cờ gặp Khương Bách Nghiêu.
Thanh Đường việnkhôngcó người ở, vắng vẻ thanh u, nằm ở góc đông viện Vệ Quốc Công phủ, hầu nhưkhôngcó hạ nhân lui tới. Khuôn mặtnhỏnhắn của Thẩm Như Ý đỏ rực, hít sâumộthơi, lúc này mới chậm rãi giơ tay lên.
Khương Bách Nghiêu chính là người như thế —— nhìntrênmặt hiền lành lịchsự, nhìn qua có vẻ là người dễ dàng ở chung, nhưng chân chính trong lònghắnchỉ có người nhà.
Thẩm Như Ý ngủmộtlúc lâu mới tỉnh lại.
Khương Lệnh Uyển dừng chân ngắn, hướng về phía Lục Tông giơ hai tay: “Muốn ômmộtcái.”
“Cốc cốc cốc” gõ lên cửa vài cái.
Dù trước giờ nàngkhôngquá quan tâm đến chuyện Vệ Quốc Công Khương Bách Nghiêu, nhưng lần trước để ý, nàng cũng cố ý tìm hiểu qua, lấy hiểu biết của nàng, “Nguyên Trực” này chính là tên tự củahắna.
Thẩm Như Ý nhìn tiểu nữ oa trong lòng Khương Bách Nghiêu, thầm nghĩ: Phấn điêu ngọc mài như vậy, sau này lớn lên, dung mạo cũngthậtkhó lường.
Nhưng ngày hôm sau, trái tim Thẩm Như Ý lại bị khuấy độngmộtlần nữa.
Thẩm Như Ý nhíu mày, thấy Khương Bách Nghiêu liếc mắt nhìn nàngmộtcái, trái tim nhất thời đập “thịch thịch thịch” liên hồi, sau đó cúi đầu, đỏ mặt xoay người rờiđi.
Khương Lệnh Dung đứngmộtbên, ngoan ngoãn im lặng.
Nàng hiểu được, lần trước nương cố ý đề cập đến chuyện ngọc bội, nhưng đây là ngọc bội Lục Tông cam tâm tình nguyện cho nàng…
Nàng nghe xong vừa mừng vừa sợ.
Đôi mắt Thẩm Như Ý sáng lên, có chútkhôngdám tin, trong lòng vừa vui mừng vừa nghi hoặc, cho đến khi nhìn thấy khăn lụa phía sau bức thư, lúc này mới tin tưởng hoàn toàn.
Từ đó mỗi buổi sáng, khi nàng mở thư tịch, đều pháthiệnbên trong có kẹp thơ tình, đôi khi còn cómộtít đồ trang sức tinh xảo hay điểm tâm mỹ vị, đều là những thứ mà nữ tử thích. Tuykhôngquá quý báu, nhưng những cử chỉ bénhỏnàythậtlàm lòng người rung động.
Thôi.
Nhưng mà,mộtthân trang phục này, cùng với Khương Nhị giađangngồi bên cạnhhắnvà Lục tiểu thư trong lồng ngực kia,khôngmộtlời liền chỉrõthân phận củahắn.
Hơn nữa vị Thẩm đại tài nữ này cũng làmộtcon người kiêu ngạo, chắc chắnsẽkhônghạ giá đến mức muốn dây dưa với cha của nàng.
Nàngkhôngbiết kiếp trước nàngkhôngcó con có phải vì nguyên nhân gì khác haykhông, nhưng dù bất kể thế nào, nàng đềukhôngnghĩ tới kiếp nàysẽkhônggả cho Lục Tông,khônggieo vạ chohắn. Chỉ cần tưởng tượng sau này Lục Tôngsẽcưới nữ nhân khác, ví dụ như Chu Lâm Lang, nàng liền cảm thấy khó chịu. Nàng muốnđitheosựích kỉ của mìnhmộtlần, cũng ômmộtphần may mắn, kiếp này có thể sinh con dưỡng cái chohắn, vì kiếp trướckhôngsinh được, kiếp này phải hảo hảo bù đắp a.
Nếu nàng nhớkhôngsai, ngày mai Lục Tông được nghỉ.
Khương Bách Nghiêu ở Tấn thành nổi danh tuấn mỹ nho nhã, nhưng sau khihắncưới vợ, nổi danh nhất chính là thanh danh sủng thê củahắn. Đúng rồi, người mà Khương Bách Nghiêu cưới chính là An Vương phủ Xương Bình Quận chúa. Xương Bình Quận chúa phong tư xuất chúng Tấn thành, khi hai người thành thân, quảthậtlà trời sinhmộtđôi. Khương Bách Nghiêu lại làmộtngười sủng thê như mạng, phu thê ân áikhôngnói, lại còn sinh ramộtđôi nhi nữ thông tuệ đángyêu, làm người ta hâm mộkhôngthôi.
Nhớ đếnsựnhiệt tình lúc nãy củahắn, trong lòng Thẩm Như Ý ngọt như ăn mật. Tuy hồi nãy nàng mơ mơ màng màng, nóngkhôngchịu nổi, nhưng lại cảm giác đượcrõrệt hai người thân mật với nhaukhôngkẽ hở. Thẩm Như Ý vừa vui mừng vừa lo lắng, thu thập xong xuôi, mới rời khỏi Thanh Đường viện.
Cuối cùng Khương Lệnh Huệ cũng lộ ra tính tình trẻ con, được Khương Nhị gia khen như vậy, cảm thấy bản thân mình là người được mọi ngườiyêuthích nhất, khóe môi nàng cong cong, mặt màykhônggiấu nổi vui sướng.
Chu thị nhéo nhéo gương mặtnhỏmập mạp của nữ nhinói: “Đợi xem đại phunóithế nào.”
Từ lúc Từ thị rờiđi, Khương Lệnh Dung trầm tĩnh thường ngày càng ngày càng trở nên quái gở, ngoại trừ có chút ỷ lại Thẩm Như Ýthìkhôngmuốn tiếp xúc với ai.
Tô Lương Thần cong môi, thầm nghĩ: Rất nhanhsẽcó trò vui để xem.
Nhưng trải quamộttháng thư từ lui tới, trái tim nàngđãbị người kia buộc chặt vững vàng. Ngày hôm đó sau khi về nhà, nàng càng thấp thỏm bất an, hưng phấn đến nỗikhôngngủ được, ngày hôm sau Thẩm Như Ý cố ý trang điểmthậtđẹp, tự mình lựa bộ xiêm y đẹp nhất, khuôn mặtnhỏnhắn kiều diễm nhưcôhọc trònhỏ, xuân ý dạt dào.
·
Thẩm Như Ý cố nén tâm tình kích động của mình, chậm rãi hành lễ: “Như Ý tham kiến Quốc Công gia.”
Nàng lệnh Đào ma ma đưa đại phuđiphòng thu chi lĩnh bạc, sau đó nhìn Thẩm Như Ý nằmtrêngiườngnhỏ, mày liễu nhăn lại.
“Đại phu… Ngài bắt mạch nhầmđi.”
Đại khái trong tâm khí nam nhân, đều hi vọng nữ nhân ở dưới thân mình hưởng thụ sung sướng, chứkhôngphải bày ra tự thái thanh cao như vậy.
Mira:))) các bạn có thể tưởng tượng đen tốimộtchút, quyên là dòng nướcnhỏ, tuyền dũng lai là phun trào như dòng suối)) còn lại các bạn cứ tự nghĩ tiếpđiahihi khúctrêntui miễn ý kiến)))
Giống bông hoa u lan trong cốc vắng, thanh thoát cao ngạo.
Nhưng nàng rất có lòng tin với cha của mình.
Đại phu biết người nằmtrêngiườngnhỏnày là nữ tiên sinh do Vệ Quốc Công phủ mời tới—— Đại tài nữ nổi tiếng lừng lẫy Tấn thành Thẩm Như Ý, cũng biết Thẩm Như Ý chưa thành thân, liềnnói: “Bẩm phu nhân, thân thể Thẩm tiên sinhkhôngcó gì đáng ngại, chỉ là… chỉ là nàng mang thai.”
Khương Nhị gianói: “Vinh Thế tử đối xử với Xán Xánthậttốt, ngày thườnghắntrầm mặc ítnói… Cũng khó trách, Xán Xán được mọi ngườiyêuthích như thế.”
Được nghỉ nên gặp nàng tự nhiênkhôngthể thích hợp hơn.
Chu thị thấy hôm nay tâm tình nữ nhi rất tốt, hơn nữa còn dán lên người Lục Tông như hình với bóng, lúc Lục Tông trở về, càng lưu luyếnkhôngrời, tiễn người đến tận cửa mới chịu vào trong.
Kye:nóichung là mấy người cứ suy nghĩ lung tungđi)) tui dịch thơ dở bỏ mẹ ra.
hắnyêunàng.
Khương Lệnh Huệ ngồi trong lồng ngực Khương Nhị gia bất mãn quyệt quyệt miệngnhỏ, taynhỏôm cổhắnyếu ớtnói: “Huệ nhi cũng được rất nhiều ngườiyêuthích.”
Thẩm Như Ý rời khỏi lớp học, lúcđiqua sânnhỏ, vừa vặn nhìn thấy Khương Bách Nghiêumộtthân trường bào trắng thêu trăng lưỡi liềm mới hồi phủ.
Khương Lệnh Uyển nghe xong,nóimộttiếng “con thích cái này”, sau đó thân thể bánh bao lập tức bò khỏi lồng ngực Chu thị, tiến vào trong chăn ấm,khônglên tiếng nữa.
Mặt Thẩm Như Ý nóng lên, thầm nghĩ: Ngày thường nhìn ôn hòa nho nhã hiểu chuyện,khôngngờ lại l* m*ng như vậy.
Kiếp trước, sau đêm động phòng hoa chúc, ngày kế khi nàng tỉnh dậy,trêncổđãđeo miếng ngọc bội này. Lúc đó nàng cũngkhôngđể ý lắm, hơn nữa xưa nay nàng rấtyêucác phục sức trang điểm, ngọc bội kiakhônghợp với khí chất của nàng, tất nhiên nàngkhôngmuốn đeo, liền tiện tay bỏ đại vào trong tráp. Sau khi nàng trang điểm xong, Lục Tông thấy cổ nàngkhôngđeo ngọc bội kia, ánh mắt sững sờ, nhưng cũngkhôngnóigì thêm. Cho đến về sau khi nàng và Lục Tông cãi nhau, liền đem đồ tráp trang điểmtrênbàn ném xuống đất, ngọc bội kia cũng vỡ nát… Lúc ấy Lục Tông lộ ra ánh mắt thất vọng, nhưng cũng chẳng hềnóimộtcâu với nàng.
Thẩm Như Ý thấy Khương Bách Nghiêu cử chỉ khiêm tốn, trong lòng như con nai vàng ngơ ngác, sau khi thấy bóng người xa dần, sững sờ chốc lát mới rời khỏi Vệ Quốc Công phủ.
Thấyhắnthẳng tắp nhìn mình, phảng phất như nhìn chằm chằm con mồi. Nàng là nữ tiên sinh dạy học của Khương Lệnh Dung, trước đây nàng khá kính trọng Từ thị, cũng biết Khương Nhị gia tính tình phong lưu, nhưng nàng lại cảm thấy Khương Nhị gia dù có gan trời cũngkhôngdám động nàng… Cũng vì hơn nửa năm nay, nàng cũng tình cờ chạm mặthắnvài lần, Khương Nhị gia này vẫn luôn rất kính trọng nàng. Nhưng ánh mắt lần này làm cho nàng có cảm giácthậtghê tởm.
“..Ân.” Trong chăn đệm truyền tới thanhâmnhỏnhư tiếng mèo kêu.
*Hai câu đầu là ở trong Thi Kinh,nóivề chim sư cưu, loài chim này con trống cùng con máiđitheo nhau,khôngđùa bỡn nhau, hai câu có nghĩa là hai chú chim sư cưu ở ngoài bãi bồi, ý chỉ việc quân tử kết đôi vợ chồng))) hai câu sauthìchắc mọi người biết rồi.
*chỗ này có nghĩa là túi thơm mở ra trong bóng tối, dây lưng như lướinhẹnhàng cởi ra))) tiếp đến là cái gìthìai cũng biết rồi ha
Thẩm Như Ýkhôngnghĩ nhiều, bây giờ trong đầu nhỉ còn dáng người ngọc thụ lâm phong kia.
Nhưng Thẩm Như Ý cũng biết: Nữ tử phải rụt rè.
Chu thị gật đầu, mặt mỉm cười, đánh giá sắc mặt của Thẩm Như Ýmộtphen, lúc này mới ân cầnnói: “Sắc mặt Thẩm tiên sinhkhôngđược tốt, cần chú ý nghỉ ngơi.”
Khương Nhị gia nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Khương Lệnh Huệ,nói: “Đúng nha, Huệ nhi của cha rất được mọi ngườiyêuthích.”
Thẩm Như Ý ngồi bên ngoài đợi nhuyễn kiệu, trong lòng bất ổn, khẩn trương vô cùng. Nàng định lấy chiếc khăn trong tay áo lau mồ hôi, lạikhôngbiết khăn lụađãrơi đâu mất.
Khương Lệnh Uyển ôm cổhắn, trán cụng vào tránhắn, nháy mắt hỏi: “Xán Xán có nặng haykhông?”
Nguyên Trực.
Thẩm Như Ý hoàn hồn, nhìn Tô Lương Thần ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt, lắc đầunói: “Takhôngcó chuyện gì, chỉ là.. Nghĩ đến vài chuyện thôi.” Nàng rũ mắt, trong lòngthậtlạc lõng.
Nàng ở quý phủ dạy học, làm saokhôngthể nghenóiqua việc Khương Bách Nghiêu cùng Chu thị ân ái?
Chu thị biết, từ sau sinh nhật lần trước, nữ nhi lại nhắc tới Lục Tông bên tai nàng. Chỉ là Lục Tông bài tập bề bộn, lại phảiđitập võ cưỡi ngựa, nàng sao lạikhôngbiết xấu hổ mà để nữ nhiđiquấy rầyhắn? Chu thị nghe xong, cúi đầu nhìn khuôn mặt bánh bao đầy mong chờ của nữ nhi, liền lùi lạimộtbướcnói: “Được, vậy ngày mai ăn trưa xong rồiđi, phải chờmộtlát,khôngđược làm phiền Tông biểu ca của con.”
Khương Lệnh Uyển rũ mắt, bi bônói: “Nương, tại sao? Xán Xán rất thích nó.”
Nhưng Khương Nhị gia làmộtcon cáo già tình trường.
Buổi tối, Khương Lệnh Uyển tắm rửa xong liền ôm con rốinhỏmà Lục Tông tặng nàng ởtrêngiường chơi đùa.
hắnkhẽ vuốt cằm, cử chỉ khách khí tôn trọng, vô hình lộ ra xa lánh.
Taynhỏcủa nàng theo bản năng mò lên ngọc bội đeo trước ngực.
Nàng kiềm chế, chờ hành động sau này của Khương Bách Nghiêu.
Điều nàythậtlà kì quái.
Thẩm Như Ý cúi chào Chu thị, chưađiđược vài bước, bỗng nhiên bị choáng đầu hoa mắt, sau đó liền ngã xuống đất ngấtđi.
Đợi đến lúc nàngkhôngkìm chế nổi, muốn đích thânđihỏi Khương Bách Nghiêuthìlại nhận đượcmộtphong thư, nhưng cũngkhôngphải thư tình, mà là —— giờ Mùi ngày mai, Thanh Đường viện. Mong đến nơi ước hẹn.
Mang thai?
Mang thai hơnmộttháng? Khương Lệnh Uyển nghe xong cũng trợn to mắt, thầm nghĩ: Thẩm Như Ý này tự cho mình thanh cao, làm sao có thể chưa thành thân liền mang thai? Hơn nữa trước kia nàng ta còn si mê cha mình, quay người lại liền cũng nam tử khác làm loại chuyện đó… Vậy hài tử trong bụng Thẩm Như Ý rốt cục là của người phương nào?
Lúc Này Khương Lệnh Uyển mới thở phàonhẹnhõm, hôn lên mặt Lục Tôngmộtcái, cọ nước miếng lên mặthắnsau đó ôm cổhắncười khanh kháchkhôngngừng.
Taynhỏmập mập nắm chặt ngọc bội trước ngực, khóe miệng Khương Lệnh Uyển cong lên, hônmộtcái, lúc này con mắt sáng lấp lánh, bên trong ánh lên ngọn lửanhỏ, lẩm bẩmnói: “Lục Tông a Lục Tông, chàng nên chờ cưới vợ… hơn nữa chỉ có thể cưới ta.”
·
Lần trước gặp qua, nàngđãcó chút tâm tâm niệm niệm, phảng phất như bị si ngốc,khôngkhống chế được mà nghĩ tớihắn, ngay cả trong mộng… Nhưng nàng biết Khương Bách Nghiêuđãcó vợ con, Thẩm Như Ý nàng thế nào cũng là tài nữ sốmộtsố hai Tấn thành, nam nhân theo đuổikhôngkể xiết, xưa nay nàng chưa từng để ai vào mắt, lại làm sao có thể oan ức làm thiếp thất người ta?
Khương Bách Nghiêu chỉ liếc quamộtchút, chưa từng để trong lòng, lại tiếp tục cúi đầunóichuyện với nữ nhi.
Chỉ bằnghắn, cũng dám mơ tưởng đến nàng?
Hai người ôm hôn lên giường, sau đó liền “Hoa tâm nhi động, nh** h** nhi khai, tiêu hồn thực cốt, hồn phi phách tán, quyên quyên x**n th** tuyền dũng lai” mây mưa h**n **.
Nếu đổi lạimộttháng trước, Thẩm Như Ý tuyệt đốisẽkhôngđến chỗ hẹn.
Đây là....
Nhất thời Khương Nhị giakhôngthể dời mắt.
Hương nang ám giải, la đới khinh phân.*
Khương Lệnh Uyển đếm đếm mấy đầu ngón tay bụ bẫm.
Càng thanh cao cao ngạo,hắncàng muốn nhìn vẻ mặt yểu điệu của nàng.
Khương Nhị gia cũngkhôngquan tâm đến hai nữ nhi này của mình cho lắm, trong lònghắnchỉ có Khương Lộc là bảo bối, nhưng hôm nay Khương Lệnh Huệ vui vẻ nhào vào ngựchắn, Khương Nhị gia cũngkhôngđẩy nàng ra, liền ôm nàng ngồi lên đùi.
Thẩm Như Ý mất ăn mất ngủ, ngay cả khi dạy học ba người Khương Lệnh Dung cũng liên tiếp thất thần.
Ngày hôm đó, Thẩm Như Ý cảm thấy canh giờ dạy học buổi sáng dường như trôi qua quá chậm, cuối cùng cũng chờ được tới giờ Mùi. Thẩm Như Ý kiếm cớ đuổi nha hoàn bên cạnhđichỗ khác, còn mình lén lén lút lútđitới Thanh Đường viện hẻo lánh ở Vệ Quốc Công phủ kia.
Thẩm Như Ý nhất thời dừng chân, dường như ánh mắt cũng bị dính chặt.
Chu thị sững sờ, biết việc nàykhôngổn, cũngkhônghỏi cái gì, liền lệnh chomộtđám hạ nhân trong phòng lui ra ngoài, chỉ để lại mình Đào ma ma, sau đó quay về nhìn đại phu khách khínói: “Thân thể Thẩm tiên sinh có chuyện gì sao?”
Vừa vào gian nhà trong, liền ngửi đượcmộtmùi thơm kì quái. Thẩm Như Ý cũng biết đôi chút về điều hương, nhưng đối với mùi thơm xa lạ này, cũngkhôngbiết là mùi gì, làm cho nàng cảm giácthậtthoải mái.
Lục Tông nhìn đôi mắt to gần trong gang tấc, biết tiểu bánh baokhôngmuốn nghe đúngsựthật, liền dùng sức n*ng m*ng nàng lên, ôn hòanói: “...khôngnặng.”
Thẩm Như Ý làmộtngười kiêu căng tự mãn, đối với chuyện tình cảm tự nhiên cũng thông suốt muộn hơnmộtchút. Trước kia nàng khinh thường những nữ tử dựa vào nam nhân mà sống. Nàng cảm thấy thân là nữ nhân,khôngcó nam tử cũng có thể sốngmộtcuộc sống tiêu dao tự tại. Nhưng mà khi thấy người này, nàng đột nhiên cómộtcảm giác khó có thể diễn tả thành lời, làm nàngthậtkhẩn trương…
Khương Lệnh Uyển nhìn Thẩm Như Ý sắc mặt trắng bệch nằmtrêngiườngnhỏ, khuôn mặt bánh bao nhăn lại, mở trừng hai mắt hỏi: “Nương, Thẩm tiên sinhkhôngsao chứ?”
Tô Lương Thần mặcmộtthân váy hơi cũ màu xanh thêu hoa đào mùa xuân,đãđến từ sớm. Nàng thấy Thẩm Như Ý cau mày,khônggiống khuôn mặt hồng hào vui vẻ trước kia.
Chu thị biết việc này rất trọng đại, dù sao cũng liên quan đến danh tiếng của Thẩm Như Ý, cũngkhônghỏi thêm nữa, chỉ đành chờ Thẩm Như Ý tỉnh lại tính toán sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho nênnói, tình lang của Thẩm Như Ý là nam tử Vệ Quốc Công phủ.
Cho nên đây là Khương Bách Nghiêukhôngthể nghi ngờ.
Khương Nhị gia nhìn nữ nhi trong ngược, thấy khuôn mặtnhỏcủa nàng cũng thực thanh lệ xinh đẹp, sau này lớn lên tất nhiên cũngsẽtrổ mãyêukiều. Nhưng dù có đẹp hơn nữa, tính cách quá bị nuông chiều này cũngkhôngphải là chuyện tốt. Nữ nhi này củahắnhoàn toàn bị Từ thị chiều hư, cũng may Từ thịđirồi, nếu nàng ta còn lưu lại trong phủ, sau nàykhôngbiết nữ nhisẽbị giáo d·ụ·c thành bộ dáng gì… Vạn nhất thànhmộtsư tử hà đông giống như Từ thị, chẳng phải hại nữ nhi cả đời sao? Có nam tử nào chịu đựng được nữ nhân như vậy?
Thẩm Như Ýđãhơn hai mươi, tuy dung mạokhôngthuộc hàng quốc sắc thiên hương, nhưng khí thái xuất trần thoát tục, đủ để hấp dẫn ánh mắt nam tử.
Đại phu bắt mạch xong, liếc mắt nhìn Chu thịnói: “Phu nhân có thể lệnh người khác lui ra đượckhông?”
Thẩm Như Ý lộ vẻ thất vọng, vừa định quay lại nhìnhắn,đãthấymộtmảnh vải che mắt nàng lại.
Nàng chưa chuyển động, liền cảm giác người sau lưng tự độngđitới trước mặt nàng.
Nàng sờ mặtnhỏcủa mình, khẽ cườimộttiếng.
Nàngkhôngkịp nghĩ nhiều, nam nhân phía sauđãbuông lỏng tay.
*thư tịch: sách
Lục Tông thấy tiểu bánh bao cười tươi,khôngcó bởi vì mấy thángkhônggặp mà xa lạ vớihắn.hắngật đầunói: “Được.”nóixong liền tùy ý nàng kéo tayhắnđiđến viện tử.
Mới biếtyêu, lại ngay lập tức bị xối chomộtgáo nước lạnh.
Khương Bách Nghiêu, tên tự là Nguyên Trực.
Hôm nay Khương Bách Nghiêu về trễ, vội vã muốn về phòng gặp thê nữ nhà mình,khôngngờ lại đụng phải Thẩm Như Ý ở đây,hắncũngkhôngsuy nghĩ nhiều, chỉ khách khí chào hỏi: “Thẩm tiên sinh cực khổ rồi.”
Khương Lệnh Uyển theo Chu thị tới phòng khách.
Lúc này, Thẩm Như Ýđãtỉnh rồi, lời vừa rồi của đại phu đều lọt hết vào tai của nàng.
Trong lòng Thẩm Như Ý vui mừng,trênmặt lạinói: “Quốc Công gia, như vậy…khônghay lắm, chàng thả thiếp rađimà.”
Mãi đếnmộtngày, Thẩm Như Ý đến Vệ Quốc Công phủ rất sớm để dạy học, vẻ mặt vui mừng nhìn về phía án thư*, lật qua lật lại thư tịch, lạikhôngpháthiệnđượcmộtbức thư nào.
Nhưng bây giờ nàngkhôngchỉ cómộtmình, nàng cũng phải suy nghĩ cho hài tử trong bụng.
Lục Tông bất đắc dĩ khom lưng ôm nàng lên.
Nghĩ như vậy, Thẩm Như Ý liền hạ quyết tâm, nàng bắt lấy ống tay áo Chu thị, khuôn mặtnhỏhơi tái, giương mắt mở miệngnói: “Phu nhân, hài tử trong bụng Như Ý.. Là của Quốc Công gia.”
Khương Bách Nghiêu tuy tốt, nhưng nàng phải nhớ thân phận của mình, tuyệt đốikhôngthể đắm chìm trong trụy lạc.
—— Quan quan sư cưu, tại hà chi châu; yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.*
Chương 37
Nàng từng thấy Quốc Công phu nhân Chu thị,mộtnữ tử xinh đẹp tuyệt trần, so dung mạo nàng cũngkhôngthể sánh bằng nàng ta, nhưng những thứ khác nàng cũngkhôngthua ai nửa phần a. Hơn nữa người theo đuổi nàng rất nhiều, điều này nàng vẫn có tự tin. Thẩm Như Ý càng nghĩ càng mừng, vui đến nỗi trái tim muốn nhảy ra ngoài. Hơn hai mươi mới biết thế nào là tình cảm nam nữ, phàng phất so với độ tuổi biếtyêuthông thường còn cháy bỏng hơn.
Sau khi ăn xong ngọ thiện, Khương Lệnh Uyển cùng mẫu thân tản bộ trong sân để tiêu cơm, nàng nghiêng đầunhẹnhàngnói: “Nương, Xán Xán nhớ Tông biểu ca, ngày mai Xán Xán có thể đến Vinh Vương phủ gặp Tông biểu cakhông?”
Chỉ là khuôn mặt tươi cười của nàng có nhiều hơnmộtphần mị hoặc, khuôn mặt mềm mại hồng hào, lúc đầu thanh nhã kiêu ngạo nha bông hoa lan trong u cốc, bây giờđãđược tưới nước, phảng phất nhưđãnở thànhmộtđóa tường vi nũng nịu mê hoặc lòng người.
Thẩm Như Ý mừng như điên, trong lòng lẩm bẩm:thìrahắncũng có ý với nàng…
Tình cảnh này làm Chu thị giật mình.
Đại phu lắc đầu, lạnh nhạtnói: “Đây là hỉ mạchkhôngthể sai được, nhìn qua chắcđãhơnmộttháng.”
Nàng rũ mắt,khôngnhịn được lại giương lên,mộtđôi mắt sáng dịu dàng như hồ nước mùa xuân, sóng mắt lưu chuyển, hàm chứa chútyêukiều nhìn trộmmộtcái, sau đó lỗ tai liền nóng lên.
Mẫu thân Khương Lệnh Huệ vừa rờiđi, bây giờ nàng đặc biệt quấn quít người cha này. Hôm nay hiếm khi Khương Nhị gia thân thiết với nàng như vậy, khuôn mặtnhỏnhắn vui như nở hoa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Lương Thầnkhôngphải tiểu nữ oa sáu tuổi chân chính, tính tình tất nhiênkhôngtrẻ con như Khương Lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệ,khôngnhìn ra vị đại tài nữ tự cho mình là thanh caođangđộng tâm đến nỗikhôngthể kiềm chế. Gầnmộttháng, mỗi ngày Thẩm Như Ý đều đến Vệ Quốc Công phủ rất sớm, cả ngày khuôn mặt đều treomộtnụ cười, thậm chí khi Khương Lệnh Huệ phạm lỗi cũngkhôngtrách phạt… (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng cũng cao a —— có điều hơi mậpmộtchút, nhìn nhưkhôngcó gì khác biệt.
Thẩm Như Ý theo bản năng sờ mặt mình, nhìn Chu thịnói: “Chắc là do hôm qua ngủ hơi trễ, làm phiền Quốc Công phu nhân quan tâm, Như Ý chuẩn bịđidạy lớp buổi chiều…”
Nếu nhưkhôngphải nữ nhi tuổi cònnhỏ,hắncònthậtlo lắng sợ trí nhớ nữ nhi có vấn đề.
Nhìn Thẩm Như Ý nhíu mày, khuôn mặt trắng nõn của Tô Lương Thần bày ra nụ cười tươi, hướng Thẩm Như Ý cung kính hành lễ, xong mớinói: “Thẩm Tiên sinhkhôngvui sao?”
Chu thị nghe xong nhất thời bối rối, thầm nghĩ: Thẩm Như Ý này chưa lấy chồng, sao lại có hài tử?
Áo mũ chỉnh tề, quân tử khiêm tốn, nhìn qua thực trầm ổn nho nhã, phong hoa tuyết nguyệt.
thậtsựlàhắnsao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu thị thấy nữ nhikhôngchịu, cũngkhôngkhuyên nữa, chỉnói: “Vậy Xán Xán ngủ sớmmộtchút, ngày mai nương sang thăm con.”
Trước mắt bỗng chốc đen kịt.
‘
Thấy bên trongkhôngcó động tĩnh gì, Thẩm Như Ý nhíu mày suy nghĩ, lúc này mớinhẹnhàng đẩy cửađivào.
Chu thị phối hợp gật đầu,nói: “Xinh đẹp. Tông biểu ca con tay nghềkhôngtệ, có điều ——" Chu thị ôm nữ nhi vào ngực, nắm lấy khuôn mặtnhỏcủa nàng, cúi đầu nhìn ngọc bội đeotrêncổ nữ nhi,nói: “Xán Xán, ngọc bội kia, chúng takhôngcần, lần tới trả lại cho Tông biểu ca, có đượckhông?”
nóithế nào Thẩm Như Ý cũng làmộtngười phụ nữ xinh đẹp, nam tử viết thơ tình cho nàngkhôngthiếu, nhưng tuổi nàng càng ngày càng lớn, những người ái mộ nàng cũng ngày càng ítđi. Bây giờ đột nhiên nhận được hai câu thơ này, Thẩm Như Ý giật mình, trong lòng cũngkhôngcó bao nhiêu cảm giác, cho đến khi ánh mắt dừng lại ở chỗ kí tên, nàngthậtlà sửng sốt.
Thẩm Như Ý lập tức phải dạy ba đứa hài tử,khôngchỉ có chút đau đầu. Nhưng cũng may có hai vị nàng đềuđãdạy qua nên thoải máikhôngít. Hôm nay sau khi học xong, Khương Lệnh Huệ hoan hômộttiếng liền vội vàng chạy ra ngoài, Thẩm Như Ý nhíu mày,đãthấy Tô Lương Thần ngoan ngoãn cầm vở lên hỏi nàng mấy vấn đề. Thẩm Như Ýmộtmực giảng giải, càng ngày càng thêmyêuthích hài tử chăm chỉ này, cảm thấy Tô Lương Thần làmộtđứa trẻ thiên tư thông tuệ, dạymộtchút liền hiểu.
… Huống hồhắncònyêunàng như vậy.
Thẩm Như Ýkhônghiểunói: “Quốc Công gia làm gì vậy?”
Hơi thở nam nhân đột nhiên áp sát, ngay sau đó,mộtđôi môi mềm mại đặt lên môi nàng.
Khương Lệnh Huệ quay đầu, vui mừng vẫy tay với Khương Lệnh Dung. Khương Nhị gia ngẩng đầu nhìn đại nữ nhi, ánh mắt bất ngờ rơi vào người Thẩm Như Ý đứng cách đókhôngxa.
Nhận rađãhơnmộttháng nàngkhôngthấy Lục Tông.
khôngphải quý báu gì, mà là do người tặng mà thôi.
Hơnmộttháng qua, nàng tổng cộngđitới Thanh Đường viện ba lần, chuyện kiađãthân mật tận xương, lúc đầu vẫn còn trúc trắc thẹn thùng, bây giờ lạithậtlưu luyến, điểm mấu chốt trong lòng kia, dường nhưđãkhôngcòn chịu nổimộtđòn. Thậm chí nàng còn nghĩ, chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình thích cả đời, coi nhưkhôngcó danh phận chính thê, nàng cũngkhôngthèm để ý.
Mới vừa rồi vẻ mặtyêukiều nữ thẹn thùng của Thẩm Như Ý đều lọt hết vào mắthắn, làm saohắncó thểkhôngbiết Thẩm Như Ý động tâm với Khương Bách Nghiêu? Khương Nhị gia cười cười, tay xoa đầunhỏnữ nhi, vẻ mặt đăm chiêu.
Chuyện sau đó, xảy ra rất tự nhiên.
Nàngthậtnhớhắna, trong lòng suy nghĩ phải tìm cơ hộiđithămhắnmộtphen.
Nàngkhôngkiêng nể lạm dụngsựsủng ái củahắnnhưng lạikhônglàm tròn trách nhiệm củamộtngười vợ, ngay cả thân phận Thế tử Phu nhân Vinh vương phủ nàng cũng chưa từng quý trọng.
hiệnnay Thẩm Như Ý mang thai hài tử, dĩ nhiênsẽkhôngthích hợp dạy hai hài tử chi thứ hai… Dù sao, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, danh tiếng các tiểu thư của chi thứ hai cũngsẽbị liên lụy.
Thân thể mập mạp của Khương Lệnh Uyển linh hoạt từtrênngười cha nàng trèo xuống, chạy đến bên người Lục Tông, thân mật ôm cánh tay củahắn, ngửa đầunói: “Tông biểu ca, bồi Xán Xán đến viện tử chơi đùađi.”
Khương Nhị gia cùng Khương Bách Nghiêu là huynh đệ ruột, ngũ quan có chút tương tự, nhưng người xưa thườngnói“Tướng sinh từ tâm”, Khương Bách Nghiêu đọc đủ thứ thi làmộtquân tử ôn tồn nho nhã, mà Khương Nhị gia suốt ngày lưu luyến phong hoa chơi bời ph*ng đ*ng, tất nhiênkhôngcòn gì phảinóinữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.