Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 44

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44


· (đọc tại Qidian-VP.com)

Xưa nay Khương Bách Nghiêu rấtyêuthương nữ nhi, biết nữ nhi thích chơi đùa, liền cho người thiết kếmộtbàn đu dây vững chắc đặt ở trong vườn, hơn nữa bàn đu dây được trang trí cực kì tinh xảo, cây hoa đằng quấn hai bên, tiểucônương vừa nhìnđãthích.

Đầu ngón tay ấm áp, Diêu thị nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh,mộtkhuôn mặt tươi cười đỏ ửng.

Khương Lệnh Uyển chớp mắt,thìrahắnkhôngbiết a.

Khương Lệnh Uyển cũng cảm thấy cao hứng thay cho Nhị thẩm, ngồimộtlúc liền muốnđira ngoài chơi, liền để Đào ma ma gọi Khương Lệnh Đề,điđến xích đu dây ở đông viện.

Kiếp trước xem như là nàng đùa giỡn với cảm tình thiếu niên ngây thơ Chu Quý Hành, tuy nàngkhônghứa hẹn gì vớihắn, nhưng nàng vẫn luôn vô tình hoặc cố tình đểhắnhiểu lầm nàng có ý vớihắn, hạihắnuổng công vui vẻmộthồi, nên bây giờ khi Chu Quý Hành chỉ làmộttiểu nam hài, nàng cũngkhôngdámđilại quá gần với vị biểu ca này… Cuối cùng, vẫn là ân oán kiếp trước của nàng với Chu Lâm Lang làm liên lụymộtít người vô tội.

Tô Lương Thần rất giỏi,rõràng ưu tú hơn Khương Lệnh Dung nhưng mỗi lần tới thời điểm kiểm tra, kết quả chỉ ngang hàng với Khương Lệnh Huệ… Nhưng cố tình giấu dốt như vậy, người mù cũng nhìn ra được.

*bà dì: chu kì của mấy chị em ý

Chu thị ngồi bên cạnh nhìn chữ viết nữ nhi,khôngkhỏi nhíu màynói: “Nghiêm túc hơnmộtchút, chờ năm sau nương mờimộttiên sinh tốt đến dạy cho con,hiệnnay chữ cũngkhôngkhá hơn là bao. Hôm qua nghe lão tổ tôngnói, Lương Thần biểu tỷ kia chỉ lớn hơn conmộttuổi, còn nhận được nhiều mặt chữ hơn ca ca con…”

Kiếp này, nàngđãchuẩn bị tốt tư tưởng chung thânkhônggả,khôngngờ Vệ Quốc Công lại đến cửa cầu hôn.

“A...Nhị gia.” Diêu thị đẩy đẩy lồng ngực Khương Nhị gia, vội vàngnói: “khôngđược.”

Diêu thịđangkhâu rất chăm chú, căn bảnkhôngnghĩ sau lưngsẽcó người đột nhiên ôm lấy nàng, nhất thời kinh hômộttiếng, hai tay run rẩy, kim châm liền đam vào đầu ngón tay.

Lục Tôngmộtmặt dạy nàng viết chữ,mộtmặt nhìn gò má của nàng, trầm thấpnói: “Xán Xán, ngày mai… HuynhsẽđiCẩm Châu với cữu cữu.”

Nhớ chuyện cũ, Khương Lệnh Uyển thấy nàngthậtnông cạn.

Chu thị nhìn nữ nhi mở to mắt, dáng vẻ thèmnhỏdãi,khôngkhỏi cười lên.

Chu thị có chút bất đắc dĩ,khôngkhỏi cười ra tiếng.

Khương Lệnh Uyển thưởng thức cây bút trong tay,nói: “khôngcó chuyện gì, chỉ là hôm lúc chơi bàn đu dây,khôngcẩn thận bị ngã.”

Khương Lệnh Uyển cũng cong môi cười.

Gia đình mọi người an ổn hòa thuận,khôngcó gì quan trọng hơn điều này.

Lúc đầu Diêu thị rất vui mừng, chờ đến lúc ngửi thấy mùi son phấn xa lạ, ánh mắt hơi ngưng lại, sau đó rũ mắt cắn môi, yên lặngkhôngnóigì thêm.

Khương Nhị gia nhìn nhìn, biết nàng lại khiêm tốn.

Nhị gia làmộtnam nhân cực kì tuấn tú, có lẽ vìhắnlớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nên trông có vẻ khác với những công tử trẻ kia. Nàngkhôngtiếp xúc với quá nhiều nam tử, ngay cả những nam tử hứa hôn qua trước kia cũng chưa từng gặp mặt, đối với chuyện nam nữ tất nhiên là tỉnh tỉnh mê mê.

trênmặthắnngày ngày treo lên nụ cười, chỉ sợ người kháckhôngbiếthắnvừa mới cướimộtnương tử xinh đẹp mỹ miều.

Nhớ tới Diêu thị, Khương Nhị gia cảm thấy diễm phúc củahắnthậtkhôngbao giờ cạn, sợ là do ông trờikhôngchịu nổi cảnhhắnbị Từ thị chèn ép, nên bây giờ mới ban chohắnmộtmỹ nhân yểu điệu như thế.

Đến lúc tay có chút mỏi, Khương Lệnh Uyển để Đào ma ma đẩy thay, còn nàng đứngmộtbên nhìn.

Chương 44

Chu thị rất hợp ý với vị đệ muội Diêu thị này, tiếp xúc lâu, liền biết Diêu thịtrênmặt nhìn có vẻ làmộttiểu thư khuê các đoan trang hiền thục, nhưng thực tế lại cómộttâm hồn tiểu nữ nhân đơn thuần, trong lòngkhôngcó suy nghĩ gì xấu, ở chung cũngkhôngcần quá đề phòng. Tuy Diêu thị mới là phụ nữ, nhưng mọi việc lại rất thông minh, họcmộtlần liền hiểu, Chu thị cũng rất vui vẻ dạy cho nàng. Hơn nữa có thể làm cho Khương Nhị gia phong lưu hoa tâm mỗi ngày đúng giờ về phủ, Diêu thị cũng thực là có bản lãnh.

Tên như nghĩa, bánh hoa sen giống nhưmộthoa sen, được chia làm sáu cánh hoa, tầng tầng lớp lớp, tinh xảo xinh đẹp, từ trong ra ngoài, màu cánh hoa nhạt dần, ở giữa làmộtmàu xanh biếc, nhìnthậtmê người.

MiệngnhỏKhương Lệnh Uyển ăn bánh hoa sen, tay múcmộtmuỗng chè hạt sen, chớp chớp đôi mắt to long lanh, trong lòngkhôngkhỏi than thở: Phúc khí Nhị thúc cũng quá lớnđi.

Khương Lệnh Uyển biết Phùng Hoài Viễn ái mộ mẫu thân của nàng, nhưng bất luận là kiếp trước hay kiếp này, nàng đềuđãtiếp xúc qua với Phùng Hoài Viễn, biếthắnlàmộtngười quang minh chính đại, tuy trong lòng nhớ thương nhưng chưa làm ra chuyện quá đáng gì. Còn về mẫu thân nàng, ánh mắt lúc nhìn Phùng Hoài Viễn cũngkhôngcó nửa điểm trốn tránh, rất bằng phẳng.

Yểu Yểu là nhũ danh Diêu thị, đêm động phòng hoa chúc Khương Nhị gia thấy nàng căng thẳng ngượng ngùng, liền hàn thuyên với nàngmộtchút, thuận tiện hỏi luôn nhũ danh của nàng.

Vừa nghe hai chữ này, đôi mắt Diêu thị trợn to, hiển nhiên điều nàykhôngnằm trong dự đoán của nàng. Nhưng nghĩ tới có thể có khả năng này,trênmặt nàngkhôngkìm nổi vui sướng, sau đó gật đầunói: “Đúng đúng, vậy làm phiền tẩu tẩu rồi.”

Chu thịnói: “Đệ muội có lòng.”

Hôm nay Diêu thị mặcmộtthân áo ngoài màu đỏ viền song hỉ màu vàng, vì mới tân hôn, tất nhiên trang phục hơi vui mừngmộtchút.

Việc riêng của nữ nhân, dù Chu thị cũng là nữ nhân, nhưng Diêu thị vẫn có chút ngại ngùng.

Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn dựa vào lòng mẫu thân,nói: “Xán Xánkhôngđau, nương đừng lo lắng.”

Nha hoàn có khuôn mặt trònnhỏthanh tú, chính làmộttrong những nha hoàn hồi môn của Diêu thị, tên Lục Thược. Lục Thược giương mắt liếc nhìn Khương Nhị gia, thấy dáng ngườihắncao lớnanhvĩ, mặt tiểucônương mới biếtyêukhôngkhỏi nóng lên, liền cúi đầu trả lời: “Phu nhânđangthêu đồ ở trong,khôngmuốn có người quấy rầy, lệnh cho nhóm nô tỳ chờ ở bên ngoài.”

Lục Tông cũngkhôngthần thông quảng đại đến trình độ này, khi nhìn thấy thuốc mỡ bôitrênmặt tiểu bánh bao, lúc này mới quan sát tỉ mỉ hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Có lẽ trong mắt người khác,hắnlàmộtcon người phong lưu, nhưng nàng tin tưởng chỉ cần nàngthậttâm chờhắn,sẽlàm chohắnhồi tâm chuyển ý, ngoan ngoãn ở nhàkhôngđilung tung nữa.

Beta: Mira

Khương Lệnh Uyển quyệt miệngnhỏkhôngnóitiếng nào.

Chu thị nhìn bánh hoa sen tinh xảo, mắt cũng sáng lên,khôngnhịn được thán phục: “Tay nghề đệ muộithậttốt.”

Khương Lệnh Đề lông tóckhôngchút tổn hại, đến lúc nhìn thấy Lục muội muội nằm ở bên dưới, khuôn mặtnhỏliền trắng bệch, vội vàng nâng vai tiểu muội lên hỏi: “Lục muội muội, muộikhôngsao chứ?”

Thê tử quá tốt, kẻ làm phu quân nhưhắncó chút lo được lo mất là điều đương nhiên.

TaynhỏKhương Lệnh Uyển cầm lấy bánh hoa sen từ trong tay Chu thị, nhìn Diêu thịnói: “Xán Xán cảm ơn Nhị thẩm thẩm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hơn nữa, nếu như thường ngày, ngồitrênbàn đukhôngphải Tứ tỷ tỷ, mà là bản thân nàng…

Khương Lệnh Uyển gật đầu, dướisựgiúp đỡ của Đào ma ma liền ngồi lên giá bàn đu, sau đó nàng bỗng nghĩ ra điều gì, liền nghiêng đầu nhìn Khương Lệnh Đề ——

Diêu thị da mặt mỏng, nghe xong lời khen từ hai mẹ con Chu thị, hai gò má liền ửng hồng, có chút ngượng ngùngnói: “Chỉ là những món quen tayyêuthích thường ngày mà thôi, nhưng Nhị gia lạikhôngthích ăn đồ ngọt, luôn có suy nghĩ đồ ngọt chỉ giành cho nữ nhân ăn. Nhưng muội ngứa tay, đúng lúc Xán Xán cũng rất thích ăn đồ ngọt.”

Khương Lệnh Đề liếc nhìn giá bàn đu, có chút kinh hỉ, có chút khát vọng, nhưngmộtkhắc sau lại lắc đầu,nhẹnhàngnói: “Tỷ là tỷ tỷ, làm gì có chuyện để muội muội đẩy xích đu cho.”

“Tứ tỷ tỷ chuẩn bị xong chưa?” Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu hỏi.

Đại phu bắt mạch cho Diêu thị xong,nóirằng nàngđãmang thai nửa tháng.

Tiểu nữ oa năm tuổi làm gì có khí lực lớn như vậy? Tay nàng lại toàn là thịt, rất khó cầm được bút. Kiếp trước nàngkhôngcó hứng thú với những thứ này, tư chất mỗi mặt đều rất bình thường, có mẫu thân chỉ dạy mới có thể miễn cưỡng qua cửa, có thể so sánh được với những quý nữ bình thường ở Tấn thành. Nàngkhôngthích tranh cường háo thắng, chỉyêuthích cái đẹp, những cuộc so tài câu đối làm thơ nàngkhôngcó hứng thú, nhưng nếu ở phương diện kia, càng nhất địnhsẽđứng thứ nhất.

Chẳng lẽ là vương bát khán lục đậu*?

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, xoa xoa cái mông của nàng, ngoài trừtrênmặt có chút đau, dường nhưtrênngười cũngkhôngcó thương tích gì khác. Nàng thấy Khương Lệnh Đề khóc đến hai mắt hồng hồng, lúc này liền vội vàng an ủi: “Tứ tỷ tỷ, Xán Xánkhôngsao.”

Nguyên laimộtĐại tướng quân tang thương trầm ổn, khi nhìn thấy dung nhan xinh đẹptrênlầu kiathìlông mày nhu hòađimấy phần.

Chu thị nhìn tình cảnh này, tâm trạng vô cùng bằng phẳng, cong môi nhìn Phùng Hoài Viễn cười cười, xem như chúc mừnghắnlần thứ hai lập công, cũngkhôngcó tình cảm gì dư thừa.

Vị Nhị thẩm thẩm này của nàng tính tìnhkhôngchỉ tốt, hơn nữa dung mạo cũng rất xinh đẹp, hiểu tri thức lễ nghĩa, bây giờ lại có thêmmộttay trù nghệ tinh xảo,thậtlàm người ta thán phụckhôngngớt.cônương tốt như vậy, lại bởi vì số khắc phu màkhôngcó người dám đến cầu hôn, đúng là làm cho vị “C·h·ế·t dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu” Nhị thúc của nàng nhặt được món hời lớn, cũngkhôngbiết Nhị thúcđãtu luyện phúc phận bao lâu mới có thể cưới được nương tử tốt như thế.

Khương Nhị gia nhéo nhéo khuôn mặt Diêu thị, da dẻ non mềm nộn nộn, trắng như trứng gà bóc.hắncúi đầu nhìn xiêm ytrêntay Diêu thị, nhíu mày hỏi: “Làm cho ta?”

Khương Bách Nghiêu biết nữ nhi luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp Lục Tông, tất nhiênkhôngquá kinh ngạc, nhưnghắnbiết hôm nay là ngày Phùng Hoài Viễn khải hoàn…

Nha hoàn đứng bên ngoài nghe những thanhâmkhác thường truyền đến từ phòng ngủ, mặt mỗi người đều đỏ tới mang tai, cúi đầu im lặng.

·

Chu thị mỉm cườinói: “Để cho nàng vàođi.”

Tuy Lục Tông ngẫu nhiênđira ngoài đánh giặc, nhưng chuyện phòng the hai người cũngkhôngphải là ít a.

Thời gian này đường làm quan của Khương Nhị giathậtrộng mở.

Vết thươngnhỏkhôngquá quan trọng.

Lúc nàytrênbàn vuông ba chân trạm trổ hoa sen, taynhỏKhương Lệnh Uyểnđangcầm bút lông, khuôn mặtnhỏnhăn lại, trắng trắng mềm mềm như cái bánh bao.

*cận hương kế:mộtloại búi tóc, mị cũngkhôngbiết nên tả thế nào….thôi hay là mình đừng quan tâm tới nó nhỉ...các bạn có thể search gg để biết thêm chi tiết (up hình lên nhìn nókhôngđẹp...tiêu chí chỉ up hình đồ ăn)

Khương Nhị gia thấy hai gò má Diêu thị ửng hồng, hàm răng khẽ cắn môi,mộtbộ dáng yểu điệu, so với phụ nhân bình thường còn nhiều hơn mấy phần ngây ngô, làm lònghắnsinh ra cảm giác muốn bảo vệ che chở nàng, bên cạnh đó còn có nhiều hơn mấy phần kiều diễm. Khương Nhị gia vui vẻ ôm lấy eonhỏDiêu thị, đem xiêm ytrêntay nàng để quamộtbên, đến gần ngậm môi nàng.

Tiểu nữ oa năm tuổi da dẻ mềm mại, bây giờ bị trầy da, mấy ngày nữa là khỏi,khôngcó gì ngạc nhiên.nóira cũngthậtkì quái, đổi lại là kiếp trước, nếutrênmặt nàng cómộtvết gì đó, nàngsẽgấp gáp muốn đòi mạng. Mà bây giờ… khuôn mặt này cũngkhôngquan trọng quá như vậy.

Tóc đen như mực, cận hương kế*, trâm mẫu đơn, khuyên tai hoa sen, phối hợp với dáng người hòa nhã,thậtlàmộtđại mỹ nhân xinh đẹp.

Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Lục Tông nháy mắtmộtcái, khuôn mặt mập mạp tràn đầy mong đợinói: “Tông biểu ca, huynh dạy Xán Xán viết tên Tông biểu cađi, Xán Xán vẫn chưa biết viết đâu.”

Lục Tông cúi đầu, nhìn chữ xiên xiên vẹo vẹotrêngiấy,khôngkhỏi cong môi.

Khương Lệnh Uyển lắc đầu.

Nhìnmộtcái, chỉ mới luyện chút chữ thôi, lại làm cho mặt dính đầy mực nước, khuôn mặt trắng nõnnhỏbé dính đầy mực trôngthậtlà chật vật. Chu thị xoa mặt nữ nhi, lúc này nàng cầmmộtkhối bánh hoa sennói: “Cònkhôngmau cảm ơn Nhị thẩm.”

Nữ nhi cònnhỏ, lờinóichắc chắn làthật, Khương Bách Nghiêu nghe nữ nhi dẻo miệng, gương mắt tuấn tú vui tít mắt gật đầunói: “Vẫn là Xán Xán tinh mắt.”

Khương Lệnh Uyển nhìn Diêu thị như vậy, nàng lập tức ngừng ăn, quan tâm gọimộttiếng: “Nhị thẩm thẩm?”

nóisao Diêu thị cũng là tiểu thư khuê các, lúc trướckhôngbiết có bao nhiêu nam tử đánh nhau chảy máu đầu muốn cưới nàng vào cửa, nhưng cuối cùng đều vì cái mạngnhỏcủa mình màkhôngdám đến cửa cầu hôn.

Nhưngmộtkhắc sau——

Khương Lệnh Uyển tiếp tục im lặng viết chữ Tam Tự Kinh trước mặt.

Sau khi hồi phủ, Khương Lệnh Uyển vừa nhìn thấy cha liền vội vàng giơ hai tay “thịch thịch thịch” chạy tới.

hắnkhôngsợ c·h·ế·t, vậy nàng cũngkhônglo gả sai người.

Khương Lệnh Đề rất thích Lục muội muội, ngày thường chăm sócyêuthương nàng khỏinói, dường như còn xem nàng như tỷ muội ruột thân thiết, làm người takhôngnhịn được càng muốn thân thiết hơn.

Nàng ở trong phủ hơnmộttháng, tất nhiên ít nhiều cũng hiểu được tính tình Khương Nhị gia, cũngđãnghe qua những chuyệnhắnhồ đồ trước đây. Nàng cũng thử thăm dò qua tính tình củahắn, biếthắnkhôngthích bị quản giáo, nên mỗi lầnhắnđinàng cũngkhônghỏi gì, bây giờhắnlại chủ động giải thích với nàng, đúng là nàng có chút giật mình.

Quả nhiên, trở về nhà, Chu thị thấy khuôn mặtnhỏcủa nữ nhi bị trầy da, vội vàng ôm người vào lòng.trêntrán cùng má trái nữ nhi trầy da, hồng hồng, tuykhôngquá nghiêm trọng, nhưng nàng vẫn đau lòng a.

Khương Lệnh Uyển tùy ýhắnnắm, taynhỏchậm rãi viết xuốngmộtchữ “Lục” chỉnh tề ngay ngắn, nàng cong môi, trong lòng đắc ý.

So sánh như vậy, người trong lồng ngực nàykhôngbiết tốt hơn biết bao nhiêu lần.

Diêu thị thấyhắnđau lòng cho nàng, liềnnói: “Nhị gia, thiếp thânkhôngsao.”

Lúc này nàng nghiêm túc cẩn thận nhìn chữ “Tông” vừa mới viết xongtrêngiấy, nghe xong lời Lục Tông cũngkhôngquá để trong lòng, chỉ gật đầu như gà mổ thóc, thanhâmgiòn giã: “Được, vậy Tông biểu ca nhớ mang quà về cho Xán Xán.”

Diêu thị uống nước xong, cảm thấy thoải mái hơnmộtchút, liền trả lời: “Tháng này đến chậm, cũngkhôngbiết là có chuyện gì.”

Khuôn mặtnhỏnhắn của Diêu thị nhuộm ý cười, nghe Chu thị căn dặn, lúc sau liền được nha hoàn cẩn thận từng li từng tí dìu nàng về tây viện.

Thai nghén.

Vừa vào cửa mới có hai tháng liền mang thai hài tử,khôngbiết Nhị thúc nàngsẽvui thành cái dạng gì nữa.

Khương Lệnh Uyển ôm cổ Khương Bách Nghiêu, nở nụ cười xán lạnnói: “Xán Xán thấy cậu rất uy phong, nhưng trong mắt Xán Xán, cha uy phong nhất.”

Khương Lệnh Uyển biết trong lòng Khương Lệnh Đề rất muốn chơi bàn đu dây, chỉ là nàng quá mức hiểu chuyện mà thôi. Nàng kéo hai tay Khương Lệnh Đề, đôi mắt mở tonói: “Xán Xán cũng muốn Tứ tỷ tỷ vui vẻ. Tỷ yên tâm, chờ khi Xán Xán mệt, liền để Đào ma ma đẩy, tỷ biết xưa nay muộikhôngbao giờ để bản thân mệt mỏi mà.”

Trước đây Khương Nhị gia luôn hồ đồ, đối với những nữ nhân mới mẻ,khôngthiếu nhất chính làsựôn nhu săn sóc, nhưngsựnhiệt tình này chỉ duy trì được khoảng mười ngày nửa tháng, sau này cũngkhôngcòn hứng thú gì nữa. Ban đầu quả thực làhắnnhìn trúng dung mạo cùng dáng người Diêu thị, nhưng thành thânđãhơnmộttháng, nhiệt tình trong lònghắnlại chưa giảmđichút nào, ngược lại càng ngày càng nhiều, chỉ muốn đem nàng nâng trong lòng bàn tay mà sủng ái.

Diêu thị rấtyêuthích hài tử, đối với tiểu bánh bao phấn điêu ngọc mài trước mặt, càng nhìn trái tim nàng càng đập mạnh hơn. Nàng nhận hộp cơm gỗ hoa lê từ tay nha hoàn phía sau, đặt hộp cơm lên bàn nhìn Chu thịnói: “Tẩu tẩu, hôm nay rảnh rỗi, muộiđingó qua nhà bếp, làmmộtít bánh hoa sen. Muội nghenóiXán Xán rất thích ăn đồ ngọt, muốn làm cho Xán Xán nếm thử, nhân tiện làm luônmộtbát chè hạt sen, để Xán Xán ăn giải nhiệt mùa hè.”

·

Chu thị hôn lên mặtnhỏnữ nhi, ôn nhu hỏi: “Xán Xán, có đau haykhông?”

Khương Lệnh Uyển biết lần trước Lục Tông cùng Phùng Hoài Viễnđiđến Nghi Châumộttháng, lần này tất nhiên nàng cũngkhôngsuy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lục Tôngđilâu lắm hai tháng thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

·

Khương Nhị giakhôngnghe, ôm lấy Diêu thị trấn anmộtchút, liền ôm ngang người lên, xoải bướcđiđến bên giường.

Nhưng nông cạn thế nào vẫn cứ thích Lục Tông.

Chu thị thấy nữ nhi nghiêm túc hơn, vừa lòng mỉm cười, lúc này Đào ma mađivào hành lễnói: “Phu nhân, nhị phu nhân đến.”

Diêu thị ngượng ngùng gật đầunói: “Ân. Chờ làm xong, thiếp thân để Nhị gia mặc thử xem…” Nàng có chútkhôngtự tin cúi đầu: “Nhưng thiếp thân chỉ là người mới học nghề, lần đầu tiên làm xiêm y cho nam tử, nếu làmkhôngđược, nhị gia cũng đừng chê cười thiếp thân, sau này thiếp thânsẽcố gắng cải thiện.”

Cómộtsố việc, cómộtsố người, so với dung mạo của nàng còn quan trọng hơn.

hắnhơi nâng mắt nhìn về phía lầu hai Nhất Phẩm cư.

Nàng là chính thê chi thứ hai, ngoại trừ xiêm y của Nhị gia, còn có cả của mấy hài tử kia, nàng đều có trách nhiệm phải làm, châm tuyến đương nhiên phải luyệnthậttốt.

Thiết hán nhu tình cũngkhôngphảikhôngcó.

Diêu thị rũ mắt,khônglên tiếng.

Nàng biết nam nhânkhôngthể chỉ quan tâm tớimộtnữ nhân, nhưngmộttháng qua, Khương Nhị gia thựcsựrất sủng ái nàng, nàng còn tưởng rằng… Tuổi Diêu thị lớn hơncônương bình thườngmộtchút, vừa tinh ý nhưng lại có chút đơn thuần, tâm tình như thế nào đềuhiệnhếttrênmặt,thậtkhôngthể giấu nổi chuyện gì.

Nhìn hai cha con này, kẻ xướng người họa…

Khương Nhị gianói: “Hôm nay ta cùng mấy người bạn tốtđiuống rượu, quảthậttrong bữa ăn có mấy ca cơ khá xinh đẹp, dù sao đây cũng là phương thức xã giao giữa các nam nhân,khôngthể phòng ngừa hết được. Quả thực trước đây ta quá hồ đồ, thế nhưng hôm nay các nữ nhân kiamộtđầu ngón tay ta cũngkhôngchạm qua, Yểu Yểu, nàng tin takhông?”

Khương Lệnh Uyển nhìn Khương Lệnh Đề vui vẻ nở nụ cười, trong lòng thực thoải mái, hai tay đẩymộtchút, lúc đầu Khương Lệnh Đề còn rất câu nệ, về sau lại cười vang như chuông bạc.

Cũng đúng, chuyệnnhỏnày sao có thể truyền tới Vinh Vương phủ nhanh như vậy.

Khương Nhị gia nghe tin thê tử mang thai, nhất thời vui đến rối tinh rối mù. Dù là lúc trước Từ thị mang thai cũng chưa từng thấyhắnkích động như vậy, như vậy vị Khương Nhị gia lãng tử này có lẽsẽquay đầukhôngchừng. (ýnóiổng hết phong lưu á.) (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng biết mấy ngày chasẽcho người kiểm tra bàn đu dâymộtlần, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện, nhưng hôm nay mới chơimộtlát,khôngcó lý do, dây thừng liền đứt.

Về điểm này nàng thực khâm phục mẫu thân, nếu đổi lại là nàng, sợ rằng nàngkhôngthể bình tĩnh như vậy.

Khương Lệnh Uyểnđangnghĩ ngợi, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân ngườiđiđến, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Tông, nàng có chút kinh hỉ, vội vàng giương mặtnhỏngọt ngào gọi: “Tông biểu ca.”

Sau đó cắnmộtmiếng.

Món ăn đẹp như vậy, giống như đồ trang sức tinh xảo, ai cam lòng ăn a?

Khương Nhị gia phất taykhônguống trà, chỉ nhìn nha hoàn áo lục đứng bên cạnh hỏi: “Phu nhân đâu?”

Khương Lệnh Uyển luyện chữ cánh tayđãmuốn mỏi, nhìn Diêu thị mở nắp hộp cơm, hai mắt lập tức trợn to, nhìn bánh hoa sen bên trong.

Khương Bách Nghiêu có chút bất đắc dĩ.

Nàng cảm thấy chuyện nàykhôngphải là ngoài ý muốn

Khương Nhị gia là con thứ Vệ Quốc Công phủ, mà nàng là thứ nữ, thân phận cũng rất xứng đôi, nhưng mà lúc trướchắnđãtừng có quamộtđời thê tử, đồng thời lại có bốn nhi nữ, gả chohắnxem như oan ức nàng, ngay cả cha cũngkhôngchịu. Khi đó nàng chưa từng nghe qua danh tiếng phong lưu lưu truyền củahắn, nhưng nàng cảm thấy có lẽ đây làmộtloại duyên phận, nàngđãlỡ dở đến vậy,khôngbằng liều mìnhmộtphen.

Diêu thị thấy tiểu chất nữ rấtyêuthích, mặt cười tủm tỉm, sau đó nàng bỗng cảm giác trong dạ dày có chút khó chịu, mày liễu nhíu lại, liền che miệng cúi đầu sangmộtbên,khôngnhịn được mà nôn khan.

Trong lòng có hơi chua, giương mắt nhìn thể tử của mình, đến lúc chạm với ánh mắt thê tử, mới biết rằng bệnh cũ củahắnlại tái phát rồi.

Nàng thấy năm Tứ tỷ tỷ lớn rất nhanh, sắc mặt hồng hào,mộtchút cũngkhônggiống cái vẻ gầy gò bệnh tật năm ngoái. Sau khi Diêu thị vào cửa, Khương Lệnh Dung Khương Lệnh Huệ có vẻkhôngthích nàng lắm, Diêu thịthậtbất đắc dĩ, thấy Tứ tỷ tỷ nàng ngoan ngoãn, Diêu thị vừa nhìnđãthích, đối với vị thứ nữ này cũng lưu tâm chăm sóc hơn mấy phần, có vật gì tốt, đềukhôngquên kêu người đưa đến Thanh Hà cưmộtphần. Cứ như vậy, Tứ tỷ tỷ liền trải qua những tháng ngàythậtthoải mái.

Diêu thị nghe xong có chút bất ngờ, con mắt đầy nước, giương mắt nhìn Khương Nhị gia, sau đó mỉm cườinói: “Thiếp thân tin Nhị gia.”

Cái này đương nhiên nàng hiểu.

Chu thịnói: “Phiền toái vớikhôngphiền toái gì? Đệ muộithậtquá khách khí, Vệ Quốc Công phủ chúng tađãlâukhôngcó hỉsựnhư thế này, năm nay đệ muội gả tới, chính là song hỉ lâm môn, là Vệ Quốc công phủ chúng ta nên cảm ơn muội mới đúng. Ta xem ra chắc chắn là tám chín phần đúng rồi, chờmộtlúc đại phu qua bắt mạch xong phải chăm sóc tốt bản thân, mang thaikhôngphải chuyệnnhỏ.”

Khương Nhị gia thấy ngón tay ngọc ngà của nương tử chảy máu, lập tức đau lòng nhíu mày, vội vàng cầm ngón tay bị thương của nàng ngậm vào miệng.

Khương Lệnh Uyểnđangviết chữ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diêu thị ngọt ngào gọimộttiếng: “Nhị thẩm thẩm.”

Dây thừng bàn đu dây vững chắckhônghề trong dự liệu “Oành”mộtcái đứt đoạn, Khương Lệnh Đề hét lênmộttiếng, tiểu thân thểkhônggiữ được thăng bằng liền té nhào về phía trước....

Ví như chuyện nàng với Chu Quý Hành.

Khương Nhị gia nhìn thê tử dịu ngoan nhíu mày, liền hôn lên gò má của nàngmộtcái, ôn nhu hỏi: “Sao thế? Vẫn còn đau?”

Phùng Hoài Viễn khẽ vuốt cằm, trong lòng hiểurõ, tiếp tục kẹp chặt bụng ngựa tiến liền, cũngkhôngnhìn nhiều nữa.

Đào ma ma hành lễ ra ngoài đón Diêu thị vào.

Khương Lệnh Đề giống như thường ngày đỡ giá bàn đu, quay về phía Khương Lệnh Uyểnnói: “Tỷ đỡ muội, muội ngồi lênđi, tỷ đẩy cho muội.”

Đây hẳn là chuyện tốt.

Tay Diêu thị cầmmộtphiến quạt màu trắng hoa văn đen, khuôn mặt trắng nõn đầy ý cười, thấy Chu thị thân mật gọimộttiếng: “Tẩu tẩu.”

Thấy hai tiểu nữ oa té đè lên nhau, mấy ngoài lập tức liền lên đỡ hai người dậy.

Có lẽ bên ngoài hơi nóng, Diêu thị lại rất ghét nóng,trênchóp mũi thấm vài giọt mồ hôi, hơn nữa xưa nay nàng rất kính nể thân cận với Chu thị, lúcnóichuyện nghe như tiểucônương, bây giờ nhìn càng thêm vẻ trẻ con ngây ngô, khiến người tathậtthoải mái.

Khương Bách Nghiêu nhìn nữ nhi đángyêu,hắncong người ôm nàng lên, hônmộtcáitrênkhuôn mặtnhỏhỏi: “Sao bây giờ mới về?”

Có điều Diêu thị này quả thực cũngkhôngchịu thua kém.

Nhìn Diêu thị ngây ngô mờ mịt, Chu thịkhôngkhỏi nở nụ cười, sau đónói: “Ta thấy, phản ứng của đệ muội đại khái là thai nghén, lúc này đệ muội nên nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, tasẽsai người mời đại phu đến bắt mạch cho muội.”

Nàng là tỷ tỷ, hơn nữa còn là thứ nữ, hơn nữa… thường ngày Lục muội muộiđãđối xử với nàng rất tốt.

Khương Lệnh Uyển nhìn taynhỏcủa nàng, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Khương Nhị gia vào phòng, nha hoàn ma ma hành lễ, cung kính dâng trà lên chohắn.

Khương Nhị gia nghe xong mặt mày nhu hòađivào.

Khương Lệnh Đề rất thích chơi đùa, bây giờ lại bị Lục muội muội thuyết phục, tất nhiênkhôngthể từ chối, liền để Đào ma ma đỡ nàng lên giá bàn đu, ngồithậtvững.

Tuy nàngnóinàng chỉ mới học nghề, nhưng châm tuyến kia lại vô cùng tinh xảo. Hơn nữa màu sắc xiêm y cũng cực kì phù hợp với sở thích củahắn,khônggiống như Từ thị trước đây, đều muốnhắnăn mặc khiêm tốnmộttí, đềukhôngnghĩ tới thể diện của nam nhân bên ngoài.

Trong lòng lại nghĩ: Lục Tông cũngthậtđau lòng tiểu tức phụ, chạy đến nhanh như vậy. Nàng mới xảy ra chuyện cómộtcanh giờ,hắnđãtới rồi.

Sau khi thoa thuốc xong, Khương Lệnh Uyển lại ngồi lên ghế thêu cầm bút luyện chữ, trong lòng suy nghĩ đến chuyện hôm nay.

hắnnhìn tiểu bánh bao ngoan ngoãn hài lòng trong ngực, cũngkhôngnóigì thêm nữa, chỉ rũ mắtnói: “Được.”

Khương Lệnh Uyển vui mừng, bỗng nhiên nhớ đên chuyện của bản thân —— người ta gả vào cửamộtnăm chắc chắn cái bụngsẽcó động tĩnh, chỉ có nàng năm năm cũngkhôngsinh được hài tử.

Bánh hoa sen rất mềm, vị ngọt vừa phải, mang theo mùi thơm ngát của hoa sen và hạt sen, dù có ăn thêm mấy miếng cũngkhôngngán.

Phi phi phi, ai là vương bát ai là lục đâu.

Khương Nhị gia nhìn Diêu thị rũ mắt, dung mạo đoan trang xinh đẹp, lại biết tính nàng dịu dàng ôn hòa, đượchắntỉ mỉ chăm sóc, còn mấy hài tửkhônghiểu chuyện kia, nàng cũng xem như con đẻ mà chăm sóc, bị ủy khuất cũngkhôngdám than vãn vớihắnmộtlần. Nữ nhân tốt như vậy,hắnlần đầu gặp được, nhớ lại mấy nămkhôngkiềm chế trước đây, Khương Nhị gia bỗng cảm thấyhắnthậtkhôngxứng đáng với nàng. Ý nghĩa vừa lóe lên,hắncảm thấythậtbuồn cười ——hắnquan tâm nhất là mặt mũi, bây giờ lại cảm thấy bản thânkhôngxứng với thê tử? Nếu đổi lại thành người khác, khẳng địnhkhôngnhịn được cười nhạomộtphen.

Khương Lệnh Uyển hiếm khi có chút thẹn thùng, “A”mộttiếng, hai tay chetrêngiấy, vội vàng giải thích: “Tiểu nhân gia cònnhỏ, chờ sau này muội viết chữ, chữ viết ra chắc chắn cũng xinh đẹp như muội.”

Đào ma ma cùng mấy nha hoàn đứngmộtbên đều bị dọa sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Tông nhíu mày, cũngkhônghỏi gì thêm. Nàng phản ứng như vậy, cũng chỉ là bị trầy damộtchút thôi, nếukhônglấy tính cách của tiểu bánh bao, sao có thể hờ hững như vậy?

Đôi mắt Khương Lệnh Uyển sáng lên, khen: “ Nhị thẩm thẩmthậtlợi hại.”

Khương Lệnh Uyển cắn bánh hoa senmộtcái,thậtkhônghiểurõ, tiểu lông mày nhăn lại.

Lục Tông ngẩn người

Đúng lúc này, Phùng Hoài Viễnđitrong đội ngũ dường như cảm nhận được ánh mắttrênlầu.

“Ừm.” Khương Lệnh Đề mỉm cười gật đầu.

Đêm động phòng hoa chúc là lần đầu tiên nàng gặphắn, thấyhắnđangmặcmộtthân hỉ bào đỏ, tuy uống rượu đến say mèm nhưngtrênmặt lạikhôngkiềm chế đượcsựvui sướng.

Khương Lệnh Uyển nhảy khỏi giá bàn đu, nhìn Khương Lệnh Đề,âmthanh mềm mạinói: “Tứ tỷ tỷ, trước đây tỷ đều đẩy cho muội, hôm nay Tứ tỷ tỷ ngồi lênđi, để Xán Xán đẩy cho tỷ.”

Hôm nay được gặp Lục Tông, Khương Lệnh Uyển rất vui vẻ, khóe miệngyêukiều, con mắt cong congnói: “Xán Xán tình cờ gặp Tông biểu ca, cùng Tông biểu ca ăn cơm trưa.”

Diêu thị mặcmộtthân váy màu hồng, vạt áo thêu những lá trúc, hoa mai, lúc nàyđangcúi đầu ngồi may xiêm y. Khương Nhị gia liếc mắt nhìn qua liền nhận ra đó là xiêm y nam tử,mộtkhuôn mặt tỏ vẻ mừng rỡ, lập tức ôm lấy thê tử từ phía sau.

Khương Lệnh Đề thấy khuôn mặt mập mạp của tiểu bánh bao có vài chỗ bị sượt trầy da, luống cuống muốn khóc lên.

Được,hắnchờ. Lục Tôngkhônglên tiếng.

Lục Tông nghe xong gật đầu,đira phía sau nàng, nắm taynhỏđangcầm bút của nàng bắt đầu dạy.

Đào ma ma nhìn khuôn mặt Lục tiểu thư, trong lòng “lộp bộp”mộttiếng, thầm nghĩ: Thế này màkhôngcó chuyện gì? Bị phu nhân biết rồi,khôngbiết lạisẽđau lòng thành dạng gì nữa.

Biết được nữ nhi vì Khương Lệnh Đề, lòng Chu thị có chút oán giận, nhưng đều là do nữ nhi thiện tâm, hơn nữa cònthậtlòng xem Khương Lệnh Đề là tỷ tỷ, nàng làm sao có thể trách cứ?

Chu thị thấykhôngthích hợp, vội vàng vỗ lên sống lưng Diêu thị mấy lần, nhìn khuôn mặtnhỏDiêu thị trắng xám, nàng lại có phản ứng như vậy, trong lòng cũngđãcó kết luận, hỏi: “ Cái kia, bà dì* của đệ muộiđãđến chưa?”

Khương Lệnh Đề dung mạo thanh lệ, bây giờ cong môi cười xán lạn,đãkhôngcòn vẻ khúm núm thường ngày, lại có thêm vẻ ngây thơ rực rỡ mà tiểu nữ hài tuổi này nên có.

*Vương bát khán lục đậu: Rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu

Mày liễu Chu thị nhíu lại, khẩn trương nhìn khuôn mặtnhỏcủa nữ nhi, thầm nghĩ: Cũng may chỉ bị thương ngoài da, nếu bị thương những chỗ khác, vậykhôngphải làm nàng đau lòng muốn c·h·ế·t sao.

“Tứ tỷ tỷ!”

Khương Lệnh Uyểnkhôngnghĩ quá nhiều, thấy Khương Lệnh Đề ngã xuống, lập tức chạy tới đem bản thân lót ở bên dưới.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44