Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 62

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62


Nhìn Tiết Tranh dằn vặt vị trí này như vậy, Khương Lệnh Uyển vội vàng dặn dò: “Tranh biểu tỷ, nơi này tỷkhôngthể quấn lại, cẩn thận sau nàykhôngtrưởng thành được.” Khương Lệnh Uyển tự nhận mình là ngườikhôngbiết xấu hổ, mà Tiết Tranh cũng là người thẳng tính, lúcnóichuyện thường rất trực tiếp.

Tiểu biểu muội thích dáng vẻ sạchsẽ, ăn mặc chỉnh tề củahắn.

Khương Lệnh Huệ sắp cập kê, tất nhiên đến tuổi chiêu mộ hôn phu, nhưng nàngyêuthích những nam tử dịu dàng nho nhã lịchsự, thí dụ như trạng nguyên tài năng Tạ Trí Thanh. Nhớ đến Tạ Trí Thanh, hai gò má Khương Lệnh Huệ nhất thời đỏ ửng. Lần trước ngẫu nhiên gặpmộtlần, nhìn nam tử xiêm y trắng phiêu trong gió, nam tử tuấn nhã, quảthậtôn nhuận như ngọc.

Tiết Tranh ôm lấy bả vai Tiết Vanh, động viên vỗ vỗ mấy lần,nói: “Đệ yên tâm, tỷ là tỷ của đệ,khônggiúp đệ còn giúp ai a.đi, chúng ta về nhà luyện võ, chờ đệ luyện xong, sau này trước mặt Xán Xán tỷ thí với Lục Tông, đem tiểu tử kia đánh ngã, Xán Xán chính là của đệ.”

Tiết Tranh quơ quơ nắm đấmnói: “Thể lực của đệ phải vượt quahắn, tiểucônương, thích nhất ba điều ở nam tử,mộtlà khuôn mặt tuấn tú, hai là hiền lành lịchsự, ba là đánh võ mạnh mẽ. Xán Xánkhôngthích người như Chu Quý Hành, vậynóirõta nên giống như loại thứ ba trọng võ, đệ trời sinh quyến rũ xinh đẹp, gã sai vặt kia cũngkhôngtồi, nhưng người ta từnhỏluyện võ, đệ ở phương diện này thua người tamộtđoạn dài…”

Cũng đúng,hắnthông minh như vậy, thủ đoạn trốn tránh của nàng làm sao qua được mắthắn? Nàng tức giận ngẩng đầu, đôi mắt óng ánh nước sáng như sao, nhìn Lục Tông trước mặt, giấu đầu hở đuôinói: “Muội chỉ đến tìm nương.”

Tiết Tranh là người thông minh, liền nhìn ra vấn đề, lại thấy nam tử kia tuấn lãng, khí độ bất phàm, là loại hình được cáccônương giayêuthích. Nàng cúi đầu nhìn tiểu biểu muội nhà mình, trong lòng có chút lo lắng cho đệ đệ,mộtlúc sau nghĩ tới điều gì, vội vàng cầm tay Khương Lệnh Uyểnnói: “Xán Xán, bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào trong nhànóichuyện đượckhông?”

Tuy cùng là nữ tử, nhưng Khương Lệnh Uyển cũng bị cử chỉ dũng mãnh của Tiết Tranh dọa sợ rồi, nhanh nhanh thu tay về, khóckhôngra nước mắtnói: “Tranh biểu tỷ, tỷ muốn làmộttiểu thư danh môn a.”

Sau đó lại nghehắnlạnh nhạtnói: “... Yên tâm, huynhsẽkhôngăn thịt muội.”

Khương Lệnh Huệ nghe xong liền hiểu, nam tử kia tuy rất tuấn mỹ vô song, nhưng khí chất quá mức lạnh lẽo, nhìn qua là ngườikhôngdễ dàng thân cận, hơn nữa… Nếu nàng nhớkhôngsai, khi còn bé quan hệ giữa Vinh Thế tử và Khương Lệnh Uyển rất tốt, lần đầu tiên tới quý phủ, Vinh Thế tử còn cùng nàng ta kết thù.đãnhư thế, coi như Vinh Thế tử có đẹp hơn bao nhiêu, nàng cũngkhôngthưởng thức nổi. Khương Lệnh Uyển quệt miệngnói: “Đánh nhau có gì hay, chỉ làmộtmãng phu th* t*c mà thôi.”

Khương Lệnh Huệ nhìn hai tỷ muội tình thâm,khôngkhỏi xìmộttiếng, lạnh nhạtnói: “Chim trĩ chính là chim trĩ, coi nhưtrênđầu đeo đồ đẹp tới đâu, cũngkhôngthể biến thành phượng hoàng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Lệnh Huệ nhìn mông Khương Lệnh Uyển, khóe môi đậm ý cười, nhìn Tô Lương Thầnnhỏgiọngthìthầm: “Xem nàng tađira ngoài có mất mặt haykhông.”

Tính Khương Lệnh Huệ là thế,khôngthích cái gì liền sỉ nhục người khác, Khương Lệnh Đề thấy Khương Lệnh Uyển muốn phát tác, vội nắm tay nàng khẽ lắc đầu.

Cócônương nhà nào lạikhôngthích đồ trang sức? Khương Lệnh Đề nhìn rất thích, liền gật đầu “ân”mộttiếng.

Khương Lệnh Huệnóixong, thấy dưới hành lang có người, vẫn là ngoại nam, vừa muốn mở miệng nổi giận,đãthấy nam tử kia xoay người, mặt mày bị sương lạnh che kín, dù rất tuấn mỹ, nhưng cũng rất đáng sợ.

Nếu nàng giải thích người hôm nay là Tiết Tranh, Lục Tôngsẽcảm thấy nàng nhớhắnhaykhông?

Buộc chặt áo choàng, Lục Tông mới chậm rãi thu tay về: “Dìđãtrở về phòng, bên ngoài trời lạnh, muội trở về sớmmộtchút.”

Edit: Kye

Khương Lệnh Uyển cùng Khương Lệnh Đề ngồi cùngmộtxe ngựa, Khương Lệnh Huệ ngồi cùng Tô Lương Thần, còn Khương Lệnh Dung là ngườikhôngthích xuất môn, hôm nay cũngkhôngđi.

Vậy mà lời này lại rất hợp ý Tiết Tranh, thấy nàng trừng mắt nhìnnói: “Tỷđanglo lắng, mấy ngày nay cảm thấy hơi đau, có vẻ lớn hơnmộtchút,thậtphiền toái.”nóixong nàng liền nắm tay Khương Lệnh Uyển đưa về ngực nàng nhấn nhấn: “Nhìn xem, có phải rất đáng ghét haykhông, như vậy sao tỷ có thể mặc nam trang được?”

Tiết Vanh khóckhôngra nước mắt, ôm lấy cánh tay tỷhắn, mắt to chớp long lanhnói: “Vậy tỷ phải giúp đệ.”

Khương Lệnh Uyển vội vàng tránh thoát cánh tay Tiết Tranh,mộtkhuôn mặt tươi cười bây giờ tức giận đỏ bừng, người ngoài nhìn vô, còn tưởng là tiểucônương thẹn thùng, mặt đầy đào hoa.

Ngày thường đều là đặt đồ của Lung Linh trai để người ta mang tới phủ để các nàng chọn lựa, nhưng Khương Lệnh Uyển lại có chủ ý khác, thích đến nơi tự nàng chọn lựa, xưa nay Khương Lệnh Huệ luôn thích tranh đấu với Khương Lệnh Uyển,đãnhư vậy, cũng muốnđitheo, dần dần, các tiểu thư trong phủ đều cùng nhau xuất môn.

Khương Lệnh Huệ cằn nhằn liên miên, nhưng Tô Lương Thần đứng bên cạnh nàng ta lạikhôngnghe lọt câu nào, lẳng lặng nhìn nam tử xiêm y màu lam đứng dưới hành lanh, đôi mắt liền sáng lên. Hôm nay Vinh Vương cùng Thế tử Lục Tông đến Vệ Quốc Công phủ, mà hai ngày trước Thế tử trẻ tuổi lập xuống chiến côngkhôngnhỏ, ngay cả hoàng đế cũng rất thưởng thứchắn, thanh danh vang dội Tấn thành, cònnóidung mạo Vinh Thế tử vô cùng tuấn mĩ.đãnhư vậy, người trước mắt kiakhôngphải làhắnthìcòn ai vào đây?

Khóe miệng Tô Lương Thần cong lên, trong lòng suy nghĩ Khương Lệnh Huệ này thựckhôngcó mắt nhìn người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiến vào Lung Linh trai, Khương Lệnh Đề thấy Khương Lệnh Uyển chọn cho nàngmộtbộ trang sức hồng ngọc cực kì quý giá, vộinói: “Lục muội muội,khôngđược, cái này quá quý giá…”

Mặc xong xiêm y, Tiết Tranh mới nhớ tới nam tử kia,nhỏgiọng hỏi: “Nam tử vừa rồi là ai vậy? Sao xưa nay tỷ chưa từng gặp qua?”

hắnchậm rãi giương mắt, nhìn bóng lưng của nàng, sau đó rũ mắt,khôngnhanhkhôngchậm bướcđi.

Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Huệkhônggiống nhau, nhà mẹ đẻ Chu thị đều là người có danh dự, còn bé Khương Lệnh Uyểnđãlàmộttiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài, được người tayêuthích chính là chỗ tốt, tiền lì xì tích góp được, có thể tạo thànhmộttiểu kim khố,thậtsựkhôngkhuếch đại chút nào. Tuynóivàng bạc là tục khí, có thể tiêu xài cũng làmộtloại bản lĩnh,khônggiống như Khương Lệnh Huệ phồng má giả làm người mâp*, lúc nào cũng chỉ nhắm đến người khác, vậythìnàng cũngkhôngkhách khí nữa, tiêu tiền chọc giận người khác cũngkhôngtồi.

Tô Lương Thầnđangmuốn tiến lên khuyên nhủ, nhưng thấy Khương Lệnh Huệ lấy từ trong lòng ramộthộp son, mở nắp cố ý chà xát mấy cái, sau đóđitới phía sau Khương Lệnh Uyển, cố ý đụng vào.

Tiết Tranh vỗ lên ót đệ đệmộtcáinói: “Đệ ngốc a, tiểucônương để ai trong lòng, còn muốnnóicho đệ biết sao?”

Giương mắt nhìn lên,trêntuấn mã màu đen, làmộtnam tử tuấn mỹ mặc áo bào huyền sắc.

Tô Lương Thần nhớ rất kĩ, ngày xưa Vinh Thế tử rất thân thiết với Khương Lệnh Uyển,khôngkhác nàoanhem ruột.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, cảm thấy việc làm của Khương Lệnh Huệthậtấu trĩ, cũngkhôngso đo với nàng ta, mấy người chọn xong đồ trang sức liền rời Linh Lung trai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Lục Tôngkhôngtrả đồ cho nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiết Tranh cũngkhôngquá lo lắng, tùy ý để Khương Lệnh Uyển mặc xiêm y giúp nàng, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của tiểu biểu muộinói: “Vậythìtốt, tỷ có thể tìm người ở rể.”

TừnhỏTiết Tranhđãluyện võ, tay chân tinh tế của Khương Lệnh Uyển, làm sao địch nổi sức mạnh của nàng?mộtmặt Khương Lệnh Uyển sợ Lục Tông hiểu lầm,mộtmặt lại hiếu kì phản ứng của Lục Tông, nhưng khi nàng giương mắt lại nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo củahắn, lúc nãykhôngcó gì khác thường mà, trong lòng ngày càng hoảng hốt. Nàng thở dài, cũngkhônggiãy giụa nữa, tùy ý để Tiết Tranh kéo mình về phía Ngọc Kỳ viện.

Beta: Mira

Nhưng Khương Lệnh Uyển biết Khương Lệnh Đềđãnhìn bộ trang sức kia mấy lần,rõràng là rất thích, vộinói: “Tứ tỷ tỷ yên tâm, hôm nay nãi nãi cố ýnóivới muội, qua năm tỷsẽcập kê, đến đặt mua mấy bộ trang sức, dặn muội thay tỷ quyết định. Tỷ nhìn xem, có thíchkhông?”

TừnhỏKhương Lệnh Đềđãhiểu thân phận của bản thân,khôngbao giờ dám mơ ước những cáikhôngnên mơ ước, chọn đồ trang sức, cũng nên phù hợp với thân phận. Những năm này tuy Diêu thị xem nàng như congáiruột mà chăm sóc, nhưngnóitóm lại, nàng vẫn do di nương sinh ra.

Khương Lệnh Uyển đội mũ che, xuyên qua khe hở nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cũngkhôngđể ý nhìn nhiều hơnmộtchút.

Thường ngày Tiết Tranhkhôngquá chú ý, lại luônkhôngngồi yên, cả ngày múa đao động thương,khôngcó nửa điểm gì củamộttiểu thư khuê các. Bây giờ tuổi dần lớn, tính tình dù giống nam tử cỡ mấythìvẫn chỉ làmộttiểu thư thế gia mà thôi.

Là người quanh năm ở quân doanh, lưng Lục Tông theo thói quen ưỡn thẳng, dù đứng như thế, dáng người vẫn cao như thân trúc, thon dài cao gầy,khôngthểkhôngnóikhí vũ hiên ngang, quan quý bất phàm. Cộng thêm dung mạo xuất chúng, các nha hoàn trẻ tuổiđiqua tất nhiênkhôngnhịn được liên tục giương mắt ngắm nhìn, hai gò má đỏ ửng, hưng phấn như vậy, giống như trong ngực nhiều thêmmộtkhối vàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Lương Thần tự nhiên hào phóng, thoáng cúi người: “Vinh Thế tử.”

Khương Lệnh Uyển nở nụ cười tươi sáng,nói: “Được, vậy lấy bộ này.”

Nam tử tầm thường cưỡi ngựa,khôngquan tâm ra sao, đềuanhtư hơn ngày thường mấy phần, nếu khuôn mặt kia vô cùng tuấn tú, còn cưỡi ngựa tốt,khôngđáng chú ý mới kì quái.

Tiết Tranh nhíu mày, cởi xiêm y ra, sau đó cởi dải bạch lăng* trước ngực ra, thở phàomộtcái: “Ngộp c·h·ế·t tỷ.”

Tiết Tranh ngồi ở Ngọc Kỳ việnmộtlúc, sau đó Tiết Vanh đến, liền nhanh chóng kéo đệ đệ mình ra ngoài. Tiết Vanh biết tiểu biểu muội thíchhắnnhất, mỗi lần đến Vệ Quốc Công phủ đều phải trang điểmmộtphen, vốnhắncómộtkhuôn mặt thanh tú tinh xảo, bây giờ mặc xiêm y màu trắng, nhìn như hoa như ngọc. Tiết Vanh thấy tỷ tỷ kéo mình ra ngoài,khôngcó cách nào ngăn cản, chỉ nhíu mày bất mãnnói: “Tỷ, tỷ buông tay đệ ra đượckhông, xiêm yđãbị tỷ vò nát rồi.”

Nhưng có người nhanh hơn nàngmộtbước.

·

·

Khương Lệnh Uyển nháy mắt mấy cái: “Ta tự mình bỏ tiền.”

Tuy Lục Tông rời Tấn thành gần năm năm, nhưng Tiết Vanh vẫn đem người này đặt ở vị trí tình địch sốmột, bây giờ được tỷ tỷ nhắc tỉnh, biểuhiệncàng ngày càng căng thẳng, khuôn mặt thanh tú nghiêm túc.

Khương Lệnh Uyển bịhắnnóimặt đỏ tới tận mang tai.

Nhắc đến Lục Tông, trong bụng Khương Lệnh Uyển là cảmộtbụng hỏa, lạnh nhạtnói: “Thế tử Vinh Vương phủ, Lục Tông.”

Nhưng bây giờ nàng bị Tiết Tranh ôm vào ngực, hành vi nàykhôngai cản trở, vừa nhìn liền hiểu.

Khương Lệnh Uyển nhìn trước ngực Tiết Tranhmộtchút,khôngnhư dĩ vãngmộtvùng đất bằng phẳng nữa,hiệnnay hơi nhô lên, bắt đầu lộ ra đường cong nữ tử. Theo lý thuyết, Tiết Tranh lớn hơn nàngmộttuổi, nhưng thân thể lạikhôngquá nảy nở, cũng giống nàng đều là hai cái bánh baonhỏ.

Ngườiđãđixa, Khương Lệnh Huệ tức giận mắng to: “thậtkhônglịchsự, giống như khối băng.” Nàng nhìn về phía Tô Lương Thần: “Đúng rồi, tỷ vừa gọihắnlà gì?”

Tiết Tranh kéo đệ đệ mình đếnmộtgóc, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí, vỗ vai Tiết Vanh,nóichuyện về Lục Tông mang theo ý vị sâu xa.

*phồng má giả làm người mập: ý chỉ những người giả vờ cao sang, ra vẻ uy thế trước mặt người khác, tui nghĩ vậy, tui tra GG rồi QT rathìnó ra như này: vì sĩ diện, giả vờ làm những việc mà mìnhkhôngthể làm, đại khái là thế

mộtđầu khác của hành lang, Khương Lệnh Huệ mặcmộtthân váy gấm đỏ khoác áo lông bên ngoài nhìn Khương Lệnh Uyển cùng Tiết Tranhđixa, nhíu màynói: “Lục muội muội này cũngthậtlà, mấy ngày nữa cũng sắp mười ba, cũngkhôngchú ý. Tuy Tiết Vanh là biểu ca, nhưng chung quy vẫn là nam tử, nếu bị người ngoài nhìn thấy, còn tưởng tác phong các tiểu thư Vệ Quốc Công phủ đều như vậy, vậy chẳng phải danh tiếng của chúng tasẽbị liên lụy sao?”

Nàng nhìn Lục Tông khom lưng nhặt áo choàng,nhẹnhàng vỗ cho tuyết rơi ra, liền giơ tay muốn nhận: “Cảm ơn Tông biểu ca…”

Lục Tông cúi đầu, nhìn tiểucônương trước mặt hai gò má đỏ ửng, xinh đẹp kì lạ, hơn nữa càng nhìn càng đẹp, lại thấy ánh mắt nàng quật cường, sáng lấp lánh. Đôi mắt nàykhôngkhác hồi bé là bao.

“Ai nha, xin lỗi a, Lục muội muội.” Tay Khương Lệnh Huệ nấp dưới tay áo, nhìn về phía Khương Lệnh Uyển, cong cong khóe môi.

Khương Lệnh Huệ giận run người,nói: “Ngươi… Hôm nay nãi nãikhôngnóingươi có thể mua nhiều như vậy.”

Mấy ngườiđira ngoài, giữa lúc Khương Lệnh Huệ chờ xem chuyện cười của Khương Lệnh Uyển, lại nghe xa xa truyền đến thanhâmtiếng vó ngựa “cộc cộc.”

Tiết Tranh tính tình mạnh mẽ,khôngcó nửa phần tiểu thư khuê các, vừa vào phòng ngủ Khương Lệnh Uyển, liền cởi xiêm y ra. Khương Lệnh Uyển nhìn bộ dáng này, vộiđitới che xiêm y của nàng lại,nói: “Tỷ làm cái gì vậy?”

Bên trong mặc thân váy đơn bạc,mộtthân váy đỏ thêu chỉ vàng ở viền áo, bây giờ cũngkhôngcó cách nào khác, chỉ đành trơ mặt quay lại nhặt áo choàng lên.

Tiết Vanhnói: “Tỷ, vậy đệ nên làm gì?”

Tiết Tranh cùng Khương Lệnh Uyển trở về Ngọc Kỳ viện.

Mặthắnkhôngcảm xúc,mộtđôi mắt từtrêncao nhìn xuống, khoác áo choàng lên vai nàng, ung dung thong thả giúp nàng buộc lại dây lưng. Ngày thường nàng là ngườikhôngbiết xấu hổ, lúc này mặt lại có chút nóng, cúi đầu nhìn đôi bàn tay kia, nguyên lai rất đẹp, bây giờ nhìn lạiđãcó mấy chỗ bị thương thành sẹo, dường nhưđãrất lâu rồi. Nàng nhìn mà đau lòng, nhưng khi há miệng, có mấy lời vẫnkhôngthểnóira.

Nhưng oán giậnthìoán giận, đôi mắt nàng vẫn hướng về phíahắn, đến lúc nhìn thấy rồi, liền nhanh xoay người trở về. Nàng trốn rất nhanh, chuyện Tiết Tranh vừa rồi làm nàng rất rối a. Đáng tiếc lúcđiđến cửa, dây lưng áo choàngkhôngbuộc chặt, chạy được vài bước “xoạt”mộttiếng rơi xuống đất.

Nhưngmộtkhắc sau,đãthấy người kiađingang qua, đột nhiên cúi xuống, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo nàng, trực tiếp nhấc nàng lên ngựa.

Thanhâmkiều khí của tiểucônương có chút yếu ớt, Lục Tông nghe xong liền cười to trong lòng.

Sơn Tràđivào phòng,nóiKhương Lệnh Uyển rằng Tiết Tranh Tiết Vanhđãhồi phủ. Khương Lệnh Uyển nhíu mày,khôngkhỏi có chút bồn chồn, xưa nay thời điểm Tiết Vanh đến tìm nàng, mặt dày mày dạn, nàng phải mở miệnghắnmới chịuđi, hôm nay là làm sao? Có điềuhiệnnay lòng nàngđangrối loạn, cũngkhôngrảnh chiêu đãi Tiết Vanh,đirồi ngược lại cũng tốt.

Khương Lệnh Uyển nhanh chóng rút tay về.

Nể mặt Khương Lệnh Đề, Khương Lệnh Uyểnkhôngtính toán với Khương Lệnh Huệ, chỉđiđến, liếc mắt nhìn Khương Lệnh Huệđangdo dựkhôngbiết nên chọn cây trâm nào, quay về phía chủ quánnói: “Những cây trâm trong khay này, đều gói lại cho ta, đưa đến Vệ Quốc Công phủ.”

Cho dù tốt, cũng có thể hơn Tạ Trí Thanh sao?

Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn vài lần, chợt cảm thấy Lục Tông quá mức trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nàng sững sờ giương mắt, nhìn Lục Tông cách đókhôngxa, thầm nghĩ: Lắc lư đến chỗ nào cũng gặphắn.

Tuy lờinóicó vẻ hơi vô lí, nhưng Khương Lệnh Uyểnkhôngthểkhôngthừa nhận—— biểu tỷ Tiết Tranh còn có khí khái nam nhân hơn Tiết Vanh rất nhiều, nhưng cũngkhôngphải chuyện gì tốt a. Nàngkhôngnóilời nào, chỉ giúp Tiết Tranh mặc lại xiêm y, giống nhưmộtcôvợnhỏ,mộtbên nhắc nhở: “Tranh biểu tỷ,khôngphải muộinóivới tỷ rồi sao, chúng ta là tiểu thư danh môn, khi còn bé tính tình hơi mạnh mẽkhôngnói, nhưng lớn lên tỷ cũng nên có dáng vẻ củamộtvị tiểu thư, tỷ cứ như vậy, sau này khó mà tìm được nhà chồng a.”

Khương Lệnh Uyển bĩu môikhônglên tiếng.

Khương Lệnh Huệ xưa này kiêu căng, nghe xong lời này lại càngkhôngthích, khuôn mặtnhỏrũ xuống, trong lòng tràn đầy xem thường Lục Tông.

Tiết Tranh lạinói: “Đó là cha mẹ tỷ đem tỷ và đệ đệ sinh ngược.”

Tiết Tranh giương mắt đánh giá vẻ mặt tiểu biểu muội, trong lòng sáng như gương, ngoài miệng chỉ “Ồ”mộttiếng.

Nghe từ ngữ ôn hòa củahắn, Khương Lệnh Uyển theo thói quen gật đầu, nhưng bỗng nhiên cảm thấy là lạ—— sao lúc ở trước mặthắnnàng lại ngoan như thế? Ngoan giống nhưcôvợnhỏ. Tiểucônương gia ănkhôngđược, đều giở tính tình trẻ con, chớnóikim tôn ngọc quý như nàng được phủng trong lòng bàn tay,khôngnháokhôngcáu kỉnh cũngkhôngphải tác phong của nàng.

Lục Tông ngay cả mí mắt cũngkhôngnhấc lên, khuôn mặt căng cứng xoay ngườiđivề phía tiền thính.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày.

Tiết Tranh trừng mắt nhìn, nhìn về phía tiểu biểu muội cười cười, cườithậthiền lành, nhưng tay lại càng nắm chặt hơn.

Chương 62

Nàngkhôngnóilời nào, Lục Tông lại mở miệng: “Xán Xán.”

Kim Kết và Sơn Trà biết tiểu thư là người có chủ ý, cũngkhôngđitheo nữa.

Nàng bĩu môi,đivề phía trước: “Vậy muội tìm cha.”

Khương Lệnh Huệ là nguồi hay bắt nạt người thiện sợ người ác, lần này liềnkhôngdámnóinữa.

Lấy tuổi Lục Tông bây giờ, khí độ, năng lực, sau này chắc chắnsẽcó tiền đồ lớn. Có điều bây giờ nàng cũngkhôngmuốn tốn nước miếng giải thích, chỉnói: “Danh tiếng Vinh Thế tử vang danh đầy trời, chúng ta trêu chọckhôngnổi.”

Khương Lệnh Uyển ngồi trong phòngmộtlúc, lát saukhôngnhịn được, đội mũ cheđira bên ngoài, nàng thấy Kim Kết và Sơn Trà muốnđitheo, liềnnói: “Hai ngươi làm việc của mìnhđi,khôngcần theo ta.”

Thay đổi cái gì? Tính tính nàymộtchút cũngkhôngthay đổi.

Trước Tết Tiểu thư Vệ Quốc Công phủ thườngsẽđimua mấy bộ trang sức, dù sao ăn tếtđithăm người thân cũng phảithậtxinh đẹp, huống hồ các tiểu thư trong phủ đềuđãđến tuổi làm mai,khôngcó mấy bộ trang sức sao mà được? Khương Lệnh Uyển có vài hộp đồ trang điểm, nhưng lúc nào cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó. Hôm nay lão thái thái lên tiếng, để mấy vị tiểu thư tự mình chọn đồ,khôngquá quan tâm mức quý giá,mộtngười hai bộ,khôngthiên vị, đối xử bình đẳng.

*bạch lăng: dải lụa trắng

Tô Lương Thầnkhôngnóigì, dù sao chuyện này cũngkhôngphải do nàng gây nên… Nàng cũng muốn nhìn xem Khương Lệnh Uyểnsẽphản ứng như thế nào.

Ai, lại chọc đến nỗi đau của nàng.

bà Tiết Tranh này max hài))))

nóinhư vậy, Tiết Tranh lại càngkhôngnắm chắc, nhưnghắnnghĩ tới việc mấy năm qua chỉ có mìnhhắnbên cạnh nàng, liềnnói: “Có lẽ Xán Xánđãquên Lục Tông, đệ chưa nghe muội ấy nhắc qua lần nào.”

Khương Lệnh Uyển nghe, trong lòng run rẩy, giống nhưmộtcon thỏ con.

Khương Lệnh Huệ tứckhôngchịu nổi, ánh mắt bình tĩnh đứng tại chỗ.

Tô Lương Thần nhíu mày, cảm thấy Khương Lệnh Huệ có chút ngu xuẩn, nhưng mặt lại ôn hòanói: “Tỷ nghenóihôm nay Vinh Vương đưa Thế tử đến quý phủ chúng ta, khi tỷ cònnhỏcó duyên gặp qua mấy lần, nhìn qua có chút quen, cảm thấy chắc chắn đây chính là Vinh thế tử.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62