Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61
Khương Lệnh Uyển chớp mắt mấy cái: “Tranh biểu tỷ lại giỡn, dẻo miệng như vậy cònkhôngbằng bận tâm chuyện hôn nhân của tỷđi.”
Nàng thấy mẫu thânđirồi, mới lấy dưới đáy sọt thêumộthầu bao mới thêu xong từ nấy ngày trước.
Vinh Vươngnói: “Đúng vậy, cũng cao hơn takhôngít. Ngươi đừng thấy Tông nhi ngoan ngoãn biết điều như vậy, khí lực còn lớn hơn ta, lúc trước ta có chút hối hận, tiểu hài tửnhỏnhư vậy sao có thếđitheo cậuhắn, nhưng hôm nay nhìn lại cậuhắn, ngược lại ta vẫn có chút cảm kích.”
Khương Lệnh Uyển lắc đầunói: “khôngcó gì, muội nhàm chán đến mức sinh khí thôi. Đúng rồi, Vanh biểu ca đâu,khôngphảihắncũng tới sao?”
Khương Lệnh Uyển nhịnkhôngđược, nhíu mày ngượng ngùngnói: “Nương, người cho nữ nhi mặt mũi bên ngoàimộtchút đượckhông?”
Thấy Lục Tông,thậtlà kinh hỉ.
·
Tô Lương Thần.
Diêu thịnói: “thậtkhông? Lần tới nếu gặp được, chúng ta nhất định phải cảm ơnhắn.”
Qua năm Tiết Tranh liền mười bốn, đến tuổi cập kê, việc hôn nhân lạikhôngcó tin tức gì, tính tính nàng lại cứ hoang dã, bá đạo ngang ngược nổi danh Tấn thành.đãnhư thế, nhà ai lại dám cưới nữ nhân còn bá vương hơn nam nhân thế này? Hai năm quacôdượng nhà nàngđãtìm mọi cách muốn để nữ nhi có chút dáng vẻcônương khuê các, nhưng đôi tay này của Tiết Tranh, múa đao chơi rìu mọi thứ đều rất thành thạo, muốn nàng cầm kim khâu còn khó hơn cả lên trời.
Khương Lệnh Uyển biết mấy năm nay Tô Lương Thần vẫn giả bộ ngoan ngoãn, toàn tâm toàn ý lấy lòng lão tổ tông, bộ dáng kia, dường như muốn đoạtđivị trí của nàng vậy. Lão tổ tôngtrênmặt có vẻyêuthương rất nhiều, nhưng bà cũngđãsống hơn nửa đời người, lạikhôngphải người ngốc, con mắt còn rất sáng đây, những điểm thủ đoạn kia, chỉ là được tiểu hài tử mà thôi. Chuyện nàng đối xử với lão tổ tông, tuykhôngtheo kịp Tô Lương Thần, nhưng dù chỉ là chuyệnnhỏbé,đãlàm lão tổ tông rất vui rồi. Nàng sống lạimộtđời, biết lão tổ tông xem nàng như tròng mắt màyêuthương, thứ tình cảm đókhôngthể người nào cũng có thể tùy tiện thay thế được.
Vật liệu làm hầu bao vô cùng tốt, mỗi đường châm đều là do nàng nghiêm túc tỉ mỉ cận thân thêu, tốnkhôngít tâm tư. Kiếp trước nàng đấu đá với Chu Lâm Lang, đem tặng hầu bao cho Chu Quý Hành, làm Chu Quý Hành vui vẻmộthồi, làm nàng áy náykhôngngớt. Sau đókhôngbiết sao Lục Tông biết được, tỷ thí với Chu Quý Hành, thắng được hầu bao từ trong tayhắn. Nàng cũngkhôngbiết chuyện, chỉ là đêm đó Lục Tông cầm hầu bao quơ quơ trước mặt nàng, hỏi nàng nhận rakhông, đánh c·h·ế·t nàng cũngkhôngthừa nhận, cuối cùng bị Lục Tông bắt nạt cực thảm. Tuy chuyện này phát sinh trước khi thành thân với Lục Tông, nhưng đến cùng vẫn được coi là hành vikhôngkiềm chế được…
Diêu thị nghe kể chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy hung hiểm vạn phần, vội vàng ôm Khương Hữu vào ngực, hiển nhiên là bị dọa sợ. Khương Lệnh Uyển nhìn vẻ mặt lo lắng của Diêu thị, trong lòng có chút áy náy, vộinói: “Nhị thẩm thẩm, đều là do conkhôngtrông coi Hữu nhi cẩn thận.”
Khương Lệnh Uyển bĩu môi, tiếp tục quay đầyđira ngoài.
Chu thị gật đầu, hài tử Lục Tông kia quả thực rất tốt.
Khương Lệnh Uyển gật đầunói: “Con biết.”
Khương Lệnh Uyển gật đầunói: “Được, con biết rồi.” Nàng thấy Diêu thị cùng Khương Hữu mẹ mẹ con con hai người, cũngkhôngquấy rầy nữa. Khương Lệnh Uyển mới bước ra ngưỡng cửa, lại nghe thanhâmgiòn giã của Khương Hữu phía sau: “Nương, hôm nay đại ca ca kiathậtuy phong, Hữu nhi rất thíchhắn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước kia Chu thị rất có hảo cảm với Lục Tông, bây giờ thấyhắnkhí độ bất phàm, dáng dấp tuấn tú, trong lòng cũng cảm thấy trong thiên hạ này,khôngcó ai có thể so sánh vớihắn.
Khương Lệnh Uyển biết, kiếp này Lục Tông cũngkhôngcó gì khác kiếp trước, hẳn làsẽkhôngbị tứ hôn. Nhưng dù sao vẫn cómộtsố việc thay đổi,nóinhư vậy, trong lòng nàng vẫn có chút bất an.
Khương Lệnh Uyển bật cười, tất nhiên hiểu thâm ý lờinóimẫu thân, hai tay làm việc buông xuống, nghiêng đầu nhìn mẫu thânnói: “Nương trực tiếp hỏikhôngtốt hơn sao?”
Khương Lệnh Uyểnđangngồi trong phòng đọc sách,mộtlát sau có người đến mời nàng đến tiền thính gặp Vinh Vương.
Vẻ mặt Khương Lệnh Uyển nhàn nhạt, dường như cũngkhôngđể trong lòng, chỉ làmộtbuổi sáng trang điểm tới ba lần.
Vinh Vương cười cười, liếc mắt nhìn nhi tử màhắnvẫn lấy làm kiêu ngạo, trong lòngthậtvui mừng. Nhìn Vinh Vương có vẻ là nam tử thành thực ổn trọng, nhưngnóicho cùng vẫn làmộtngười phụ thân, bây giờ con trai trở về,thậtgiống như vật quý muốn mang ra phủ khoemộtvòng. Nhưng Lục Tông khi còn béđãlà người có chủ kiến, huống hồ bây giờ cũngđãsắp mười tám, làm sao có thể chịu được hành vi ấu trĩ của Vinh Vương kia? Nhưng hôm nay Vinh Vươngnóimuốn tới Vệ Quốc Công phủ,hắnliền đồng ý.
Nhìn nữ nhi hiểu chuyện như vậy, Chu thị nghĩ nàng cũngkhôngcầnnóinhiều nữa: “Được, vậy nươngkhônglàm phiền con nữa. Con thêu cẩn thận, thêumộtlúc liền nghỉ ngơi, đỡ bị tổn thương con mắt.”
Nàng vừa vào phòng, liền thấy nữ nhi yên tĩnh ngồitrêngiá thêu thêu bức bát tiên chúc thọ, bộ dáng này, hiếm khi thấy nàng yên tĩnh quyết tâm đến vậy.
*ngọc quan: trâm cài đầu nam tử thời xưa.
Tiết Tranh nhìn khuôn mặt tiểu biểu muội xinh như hoa đàonói: “mộtlúc nữa Vanh nhi mới đến, sao, nhớ?”
Khương Bách Nghiêu cũng là người làm cha, tất nhiên hiểu được lờinóicủa Vinh Vương, mong hài tử có tiền đồ, lúc này trong lòng có chút ghen tị.
Khương Bách Nghiêunói: “Tađãcho ngườiđigọi.”
Tuy rằng, dáng dấphắnxác thựckhôngtệ...
Diêu thị là người trông xa hiểu rộng, nàng biết Khương Lệnh Uyển xưa nay đối xử với Khương Hữu rất tốt, hơn nữa nhi tử thường xuyên quấn quít lấy nàng, tuy là đường tỷ, nhưng người ngoài nhìn vô,thậtgiống như tỷ muội ruột thịt. Diêu thị ngẩng đầu nhìn tiểucônương người nhìn người thích, ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, còn có thể trách cứ cái gì? Hơn nữa con trai nàng cũngkhôngcó chuyện gì là tốt rồi.
Vinh Vương nhìn tiểucônươngkhôngnhanhkhôngchậmđitới, thấy đầu nàng chải lên hai búi tóc, mặcmộtthân tiểu áo lụa màu đỏ điểm vàng, quần bông lua màu trắng bạc hơi xanh, lúcđilộ ra màu xanh nhạt ánh nhũtrêngiày thêu, bưngmộtbộ dáng khí độ thục nữ, nhưngtrênmặt cười dịu dàng, lại làmộttiểucônương hoạt bát tươi trẻ. Vinh Vương coi như nhìn nàng lớn lên, tuy là bà con, nhưng đối xử với nàng còn tốt hơn cháu ngoại ruột. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Lệnh Uyển biết tính tình Nhị thẩm này rất tốt, nhưng vẫn có chút chột dạ, rũ mắtnói: “Nhị thẩm thẩmthậttốt.”
Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn Vinh Vương diện mạo bất phàm, còn Lục Tông đứng bên cạnh Vinh Vương,mộtchút nàng cũngkhôngnhìn, chỉ ngoan ngoãnnói: “Xán Xán gặp qua dượng.”
Khương Lệnh Uyển cùng Tiết Tranh biểu tỷ xưa này quan hệ tốt, có vài lần Tiết Tranh chọc giậncôdượng, đều đến Vệ Quốc Công phủ né tránh khó khăn, buổi tối luôn ngủ cùng nàng. Nàngkhôngthích chung giường với người khác, nếu quan hệkhôngtốt tới mức như vậy, nàng đương nhiênsẽkhôngđể bản thân bị ủy khuất. Nhưng nàng thựcsựthích vị biểu tỷ này, buổi tối hai người ngủ chung, biểu tỷ thường chơi xấu kể chuyện ma quỷ ngày xưa cho nàng nghe, làm nàng sợ đến mức chui tọt vào trong lòng biểu tỷ.
Có cái gì tốt… Ngay cả tức phụ của mình cũngkhôngnhận ra.
Chu thịnói: “Cái này rất đúng. Nhiều nămkhônggặp, ngày mai chúng ta mờihắnđến phủ ngồimộtchút. Nương cũng rất nhớhắn, từnhỏhắnđãlàmộthài từ ngoan ngoãn ổn trọng.”
Diêu thị cười cười: “Được rồi, chắc con cũngđãbị dọa sợ, đừng để chuyện này trong lòng, đượckhông?”
Lục Tông nhìn tiểucônương xinh đẹp dị thường trước mắt, thấy lờinóinàng lộ ra xa cách, dường nhưđãquênđihắn.
Khương Lệnh Uyển nhớ hôm nay Lục Tông ngồitrênngựaanhkhí như vậy, nhất thời có chút thất thần. Đẹp trai tuấn tú cũng có cái tốt, thí dụ như nàng nhìn người xem mặt, mấy năm trước liền hạ quyết tâm đợi Lục Tông trở về, nhất địnhsẽkhôngđể ý đếnhắn, nhưng lúc này trong lòng có chút dao độngnhỏ, trong đầu thầm nghĩ nếuhắnbiểuhiệntốt, nàng liền tặng hầu bao này chohắn, đểhắnvui mừng. Nhưng nếu biểuhiệnkhôngtốt, nàng tình nguyện đưa cái này cho Tranh biểu tỷ.
Khương Lệnh Uyển rời tiền thính, lúc này buồn bực đến dậm chân, đến viện tử của nàng, nhìn Tiết Tranh đứng ở kia chờ nàng, ánh mắtkhôngkhỏi ngẩn ra,đitới đánh giámộtphennói: “Tranh biểu tỷ, sao tỷ lại mặc nam trang?”
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn người ăn mặcmộtthân nam trang,đangđứng sát bên cạnh nàng, nhất thời hiểurõ.
Cha mẹ lại cứ hay so sánh Tạ Trí Thanh với ca ca,nóiTạ Trí Thanh chỗ nào cũng tốt, nhưng trong lòng vẫn rấtyêuthương ca ca, dù sao đây mới là con trai ruột, cho dù người ngoài có tốt, cũng chỉ là người ngoài.
Khương Bách Nghiêu cười cười: “Đúng vậy, Xán Xán cũng tố khổ với takhôngít.”
Qua hai ngày, Vinh Vương phủ liền có động tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ ngẫm lại, cảm thấythậtngu ngốc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng nhìn, cảm thấy nữ nhi mình chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính tình có chút hoạt bát, mọi việc đềukhôngchịu thua thiệt.
Tiết Tranh ôm bả vai Khương Lệnh Uyển, vóc người nàng cao, Khương Lệnh Uyển đứng bên cạnh như chimnhỏnép vào người, Tiết Tranh bỗng “yêu”mộttiếng, nhìn người cách đókhôngxanói: “Tên kia là ai? Dáng dấp cũngkhôngtồi.”
Tiết Tranh trước mắt, mặcmộtthân trường bào cổ tròn xanh sẫm, mái tóc đen nhánh được búi lên, dùng ngọc quan* cố định, mặt mày tinh xảo tuấn tú, môi hồng răng trắng, cộng thêm vóc người cao gầy, trước ngực bằng phẳng, nghiễm nhiên làmộtcông tử tuấn tú phong lưu.
Sơn Trà nhìn, cảm thấythậtkì quái. Lục tiểu thư khỏe mạnh ngồi trong phòng, cũngkhôngăn gì, lạikhôngchảy mồ hôi, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm,khôngcó chỗ nàokhôngổn a. Hơn nữa Lục tiểu thư tuổi cònnhỏ,trênmặt chỉ bôi chút phấn, ngày đông khô ráo, liền bôi thêm chút son, nhìn rất có tinh thần, cái khácthậtkhôngcó gì đểnói, hôm nay lạikhôngxuất môn,khôngcần phải trang trọng như thếđi. Nhưng chủ nhân làm việc, hạ nhân bọn họ cũngkhôngdámnóigì.
Edit: Kye
Chu thị ngồimộtbên thấy chân tóc nữ nhi hơi ướt, biết có lẽ là do tuyết vô tình rơi xuống, bây giờđãtan. Nàng cầm trong tay lô sưởi được làm tinh xảo khéo nhét vào trong tay nữ nhi, vỗ về tóc của nàng,nhẹgiọngnói: “Nhìn xem, giống nhưmộttiểu hài tử vậy,khôngchịu để tâm đến bản thân, lạnh rồi phảikhông?”
Khương Lệnh Uyển rũ mắt, nhàn nhạt qua loanói: “Đúng là Tông biểu ca ưu tú hơn nam tử bình thường rất nhiều, nhìn rất có khí thái. Tuổikhôngnhỏ, thành thân chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Lục Tông đứng cạnh Vinh Vương,trênmặt lạikhônghề lộmộtchút cảm xúc gì.
Beta: Mira
Chu thị biết công phu đối phó bên ngoài của nữ nhi rất tốt, cũng rất mù mịt người ngoài, bản thân nàngrõlắm. Chu thị cũngkhôngcó cách với nữ nhi,nói: “Tóm lại cũng lớn rồi.khôngthể hồ đồ như hồi bé,cônương gia phải an tĩnhmộtchút mới tốt.”nóixong, liền giương mắt nhìn Lục Tông, Chu thị cười: “Nam hài tử, phải như Tông nhi mới tốt, đưa ra ngoài mặt đều sáng lên.”
Khương Lệnh Uyển thầm nghĩ Lục Tông quả nhiênkhôngbiết khen người, nàngrõràngkhôngphải cao,rõràng gầy hơn, xinh đẹp hơn có đượckhông? Nhưng nàng hiểu rất tính tình Lục Tông, cũngkhôngtính toán vớihắn,khôngnóigì nữa.
Tuổi cònnhỏ,đãbiết sĩ diện, Chu thị bật cườinói: “ Vinh Vương là dượng con,khôngphải người ngoài. Đúng rồi, con còn chưa gặp Tông biểu ca của con đâu.”
Khương Lệnh Uyển ngay cả mí mắt cũngkhôngnhấc lên, lạnh nhạtnói: “Được, ta biết rồi.” Sau đó chậm rãi đặt sách sangmộtbên. Kim Kết thấy thế, vội vàng lấy áo choàng treotrêngiá xuống, đeo lên vai tiểu thư nhà mìnhnói: “Hôm nay bên ngoài tuyết rơi, tiểu thưđicẩn thậnmộtchút.”
Bên ngoài,mộtthanhâmlanh lảnh dễ nghe đột nhiên vang lên.
đangnói, Vinh Vương liền hỏi: “Đúng rồi, Xán Xán đâu? Sao hôm naykhôngthấy Xán Xán? Lần trước Xán Xán đến thăm Bảo Thiền, đúng lúc ta lạikhôngcó ở phủ.”
Vinh Vương cười thực vui vẻ,nói: “Hài tử tốt.”
Tiết Tranh thấy sắc mặt Khương Lệnh Uyểnkhôngthích hợp, liền nhéo nhéo mặtnhỏKhương Lệnh Uyểnnói: “Mặc nam trang thoải mái hơn. Đúng rồi, nhìn muộikhôngvui, là ai chọc muội sinh khí?”nóixong liền làm dáng vuốt tay áo,nói: “Tỷ giúp muội xả giận.”
Chu thị cũng nghenóihôm nay Khương Hữu xảy ra chuyện, cố ý đến Ngọc Kỳ viện tìm nữ nhi.
Chu thịnói: “Được, vậy nươngkhôngvòng vèo nữa. Nương biết người kia là Tông biểu ca của con.” Khuôn mặt Chu thịhiệnlên ý cười: “... Hôm nay Phùng tướng quân trở về Tấn thành, danh tiếng đều bị Tông biểu ca con đoạtđi,cônương nhìnhắnđứng đầy đường, cũngkhôngbiếthắncó bao nhiêu tuấn tú a.hiệnnay Tông biểu ca của con lập côngkhôngnhỏ, ngay cả hoàng thượng cũngkhôngthểkhôngban thưởng… Nương thấy,khôngchừngsẽtứ hôn chohắn, dù sao tuổi Tông biểu ca của con cũngkhôngnhỏ.”
Chu thị nhéo nhéo gò má nữ nhi,nói: “Con còn cần khen, khen là cái đuôi lại vểnh lên tận trời.” Nàng sao có thểkhônghiểurõnữ nhi này, chỉ thích nghe những lời êm tai. Nàng thấy nữ nhi hiếm khi yên tĩnh cố gắng ngồi thêu, chỉnói: “Con nhìn xem, nếu con nghiêm túc yên tĩnh làm việc, bức bát tiên chúc thọ nàykhôngphảisẽcó thể nhanh chóng hoàn thành sao? Con nha, chính làkhôngchịu ngồi yên, có điểm nào kém hơn so với Lương Thần biểu tỷ?”
Nàng sốngkhôngphải vì người khác, cả ngày phải cân nhắc biểuhiệntrước mặt người khác như thế nào? Nàng cúi đầu nhìn bức bát tiên chúc thọ trước mặt, cong môinói: “Lão tổ tông đối xử tốt với nữ nhi, nữ nhi luôn ghi nhớ trong lòng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà ở tiền thính lúc này, Vinh Vương mặcmộtbộ áo bào lụa màu đỏ sẫm thêm năm bức thọ đoàn hoa ngọc* bưng chén trà trò chuyện vui vẻ cùng Khương Bách Nghiêu. Khương Bách Nghiêu nhìn Lục Tông đứng cạnh Vinh Vương, con mắt sáng lên,khôngkhỏi than thở: “Nhìn Tông nhi xem, còn cao hơn cả ta rồi.”
Chương 61
Trong lòng Khương Lệnh Uyểnkhôngthoải mái, ôm Khương Hữu mềm mại, xoanhẹmặthắnmấy lầnnói: “Lục tỷ tỷ của đệ là người nông cạn như thế sao?”
Bây giờ hônnhẹgò má, cũng chỉ là chuyện bình thường.
Khương Lệnh Uyểnkhônggiả ngu, giương mắt đánh giá tinh tế Lục Tôngđangđứngmộtbên hôm nayhắnmặcmộtbộ trường bào màu xanh ngọc, càng khiến chohắntuấn mỹ vô song, thấyhắnđangnhìn nàng, nàng liền cố dịch ánh mắtđi, khách khí goi: “Tông biểu ca.”
Chuyện đệ đệyêuthích tiểu biểu muội nàng biết rấtrõ, người mù cũng có thể nhìn ra a. Nàng cũng muốn cho đệ đệ sớm ngày ôm mỹ nhân về nhà, nhưng tiểu biểu muội cũngđãtừ chối qua, lạikhôngchỉ làmộtlần. Tiết Tranh là người háo thắng, thấy đệ đệ nuông chiều tức phụ của mình như vậy, đáng giậnkhôngbiết tranh giành, thân cận bên tiểu biểu muội nhất cũng chỉ có biểu cahắn, ngay cả Chu Quý Hành cũng phải đối thủ cạnh tranh, chỉ cần dùng chân tâm làm tiểu biểu muội rung động là được… Nhưng dáng vẻ bó tay bó chân của đệ đệ làm Tiết Tranh gấp đến độ mấy lần đều muốn tự động thủ, nhưng ai bảo từ khi nàng sinh rađãkhôngphải nam tử.
Nàngđitới, thấy nữ nhiđãthêu gần xong, lúc này mới hỏi: “Nghe Hữu nhinói, hôm nay người cứuhắntướng mạo xuất chúng, đại ca ca võ nghệ bất phàm?”
Khương Lệnh Uyển thấy Khương Hữu lên xe ngựa cònkhôngan phận, vội vàng ôm đầunhỏhắnvào, xoanhẹmấy cái: “Đừng nhìn nữa.”
Từnhỏđến lớn, ngoại trừ ca ca, nguồi luôn che chở cho nàng chính là biểu tỷ Tiết Tranh này.
Khương Lệnh Uyển thầm nghĩ mẫu thânkhôngcần khen, trong lòngđãcó hư vinh rồi, ngoài miệng lạinói: “Nương khen người như thế, saokhôngthấy người khen nữ nhi đây?”
Vinh Vương than thở: “Xán Xán ngoan ngoãn hơn rất nhiều.”
Vinh Vương dẫn nhi tử tiền đồ sáng lạn củahắntới Vệ Quốc Công phủ.
Sau đó hai tỷ đệ Tiết Tranh Tiết Vanh đến thăm nàng, Khương Lệnh Uyển như được đại xá, hành lễ với Vinh Vương, buồn bực trở về.
Khương Lệnh Uyển nghe tiếng nhìn qua, ánh mắt rơi vào nam tử áo lam đứng lẳng lặng dưới hành lang.
Đây cũngkhôngphải chuyện gì lạ, những năm gần đây Vinh Vương phủ cùng Vệ Quốc Công phủ giao tìnhkhôngtệ, ngày thường cũng thường xuyên qua lại.
Lời này đúng là động đến đúng tâm trong lòng Vinh Vương, nguyên laimộtnam tử nho nhã, lúc này lại cười đến nỗikhôngngậm miệng lại được.
Khương Lệnh Uyển gật đầu, vừa muốn nhấc chânđira ngoài, bỗng nhiên dừng lạimộtchút, quay lại ngồi trước gương nhìn lại mặt mìnhmộtcái. Thấykhôngcó sơ hở nào, mới dẫn theo hai nha hoànđitới tiền thính.
Tiết Tranh bị đâm trúng uy h**p, lông mày nhăn lại, sau đómộttay thân mật ôm tiểu biểu muội, k** r*nnói: “Tháng này sống rất yên ổn,khôngai kêu ta thêu loạn cái gì. Biểu muội a, lần tới nếu nương kêu ta thêu bức đông tuyết mai kia, muội phải giúp ta....”
Khương Lệnh Uyển hạ suy nghĩ,nhỏgiọngnói: “Hôm nay Tông biểu cứu Hữu nhi, chúng ta cần phải cảm ơnhắn.”
Tuy dung mạo Tiết Tranh giống Tiết Vanh đến bảy tám phần, nhưng hai người này cùng nàng lớn lên từnhỏ, rất là quen thuộc, bây giờ coi như Tiết Tranh ăn mặc nam trangđichăng nữathìnàng cũngkhôngnhận nhầm người thành Tiết Vanh.
Bắt chuyện xong, Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn đứng bên cạnh Chu thị, lơ đãng đánh giá Lục Tông hai lần, thấy khuôn mặthắnhờ hững,khôngnhìn nàngmộtchút, trong lòng cảm thấythậthoảng hốt. Tựhắnlàm sai, còn muốn nàng năn nỉhắnsao? Trả sắc mặt cho nàng nhìn, giống như nàng hiếm lạhắnlắm ý.
Dung mạo Tiết Tranh cùng Tiết Vanhđãkhôngthể chê, hơn nữa thường xuyên chơi với Khương Lệnh Uyển có khuôn mặt như hoa như ngọc, có thể được nàng khen “dáng dấpkhôngtệ”, điều này cũngthậthiếm có a.
Vinh Vương là biểu dượng, theo lí cần phảiđigặp.
Diêu thịnói: “Hữu nhi hay nghịch ngợm, ngay cả ta cũngkhôngquản được, huống hồ con chỉ làmộttiểucônương.”
·
Nhìn tiểu biểu muội dáng vẻ nhu nhược đángyêu, trong lòng Tiết Tranh bỗng nhiên sinh ra cảm giác thương hoa tiếc ngọc, sờ loạn khuôn mặt mập mập mềm mềm của tiểu biểu muội, tán dương: “Khuôn mặtthậtđẹp, nếu tỷ là nam nhânthìtốt rồi, nhất định cưới muội về nhà.”nóixong liền cúi người hôn lên mặt tiểu biểu muộimộtcái.
Khương Lệnh Uyểnnói: “Nương, người yên tâm, nữ nhisẽkhôngbị người khác hạ thấp.”
Khương Bách Nghiêu ngẩng đầu, nhìn khuê nữ nhà mình tiến vào,trênmặt tràn đầy vẻ phụ phân từ ái, vẫy tay với nữ nhi nhà mìnhnói: “Đến, cònkhôngđến gặp Vinh Vương.”
Khương Hữuthậtvô tội,mộtđôi mắt đen to tròn như quả nho, long lanh nước, nhìn Khương Lệnh Uyển nháy mắt mấy cái: “khôngphải Lục tỷ tỷ cũng giống Hữu nhi, đều thích cái đẹp sao? Đại ca ca kia uy phong như vậy, chẳng lẽ Lục tỷ tỷkhôngmuốn nhìn thêm vài lần sao?” Khương Hữu thông minh dường như nghĩ tới điều gì đó, mở to hai mắt “Ồ”mộttiếng, lúc này ôm chặt lấy cánh tay Khương Lệnh Uyển, bỗng nhiên tỉnh ngộnói: “Lục tỷ tỷ thẹn thùng đúngkhông, mẫu thân đệnóicônương gia rất dễ thẹn thùng.”
Nhắc tới hài tử, Khương Bách Nghiêu cónóicũngkhônghết: “...Dụ nhikhôngquản được, hôm nay cũngkhôngbiết chạyđiđâu, còn Xán Xán mấy năm qua rất ngoan ngoãn, cũng bị mẫu thân quản nghiêm, giả như mấy ngày gần đây, mỗi ngày nhốt mình trong phòng mân mê, còn vội vàng hơn cả ta nữa.”
Vinh Vương vô cùngyêuthích đứanhỏnày, khi còn bé êm dịu nhưmộttiểu bánh bao, bây giờ trổ mã dáng ngọcyêukiều, rất dẻo miệng người nhìn người thích. Vinh Vương cũng biết chuyện Tạ Cửu tiên sinh dạy học cho Khương Lệnh Uyển, than thở: “Tạ tiên sinh xưa nay nghiêm khắc, với tính tình Xán Xán, có thể trụ được cũngthậtlà có bản lĩnh.”
“Chađangnóigì nữ nhi đây?”
Nhưng saumộtkhắc Khương Lệnh Uyển có chút bất an, mày liều cau lại, thấy sắc mặt Lục Tông dường như có chútkhôngthích hợp.
Lục Tông khẽ vuốt cằm, mặt mày ôn hòanói: “Biểu muội lớn lên caokhôngít.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.