Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74
Khương Lệnh Uyển biến sắc, vội đẩy Lục Tôngmộtcái: “Huynh đứng sangmộtbên.” Sau đó oạchmộtcái chui vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm im.
Lục Bảo Thiền có gặp qua Tô Lương Thần mấy lần. Nàng biết quan hệ giữa Khương Lệnh Uyển và Tô Lương Thầnkhôngtốt, Tô Lương Thần này qua lại rất gần với Khương Lệnh Huệ bên chi thứ hai. Nàng biết Khương Lệnh Huệ xảo quyệt ngang ngược thế nào, bản năngkhôngthích, nên cũngkhôngcó ấn tượng tốt với Tô Lương Thần. Ca ca nànganhtư xuất chúng, tự cao tự đại, từ lúc ca ca trở về, nhữngcônương từng nhìn thấy ca ca kia, đều nghĩ cách để quen thân với nàng. Từng người trước kia né tránh nàngthậtxa, bây giờ lại như ba ba dính người. Nàng rất ghét bỏ, nhưng đó là với những vịcônương ái mộ ca ca, mà vị trước mắt này… Nhìn thấy ca ca cũng chỉ liếc mắtmộtcái chứkhôngnhìn thêm nữa,thậtlà ngạc nhiên.
Chu thị cười cười, sắc mặt như thường: “Tông nhi cũng tới a.” Nàng nhìn toàn phòng, thấymộtnha hoàn cũngkhôngcó,khôngkhỏi nhíu mày. Còn nữ nhi nàng, nằmtrêngiườngnhỏ, đắp kín chăn hồng, yên lặng,thậtngoan ngoãn. Nàngđitới, ngồi xuống ghế thêu bên cạnh giường, giơ tay sờ mặt nữ nhi,nói: “Sao mặt đỏ thế này, vẫn còn nóng sao?”
Nghe lời như thế, Khương Lộc yên tâm hơn phần nào. Cũng đúng, Lương Thần cũngyêuthíchhắna. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt Khương Lộc trầm xuống, nhìn Thanh Bình hỏi: “Chuyện này là kẻkhôngmuốn sống nào luyên thuyên? Xem ta có lột da người kia haykhông.”
Lục Tông hôn miệngnhỏ, ôn nhu mềm mại, dùng sức hôn mấy lần, muốn khắc sâu hơnmộtchút. Nhưnghắncũng nhớ rấtrõđây là khuê phòng của nàng, chẳng mấy chốc nha hoàn hầu hạsẽđivào, còn có Khương Dụ và Bảo Thiền. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tính cách Thái tử rất thẳng thắn, ngay cả Hoàng thượng cũng làmộtngười khoan dung rộng lượng, tuy rằng trước kia có khoảng cách với Vinh Vương, nhưng cũng chưa chân chính làm gì hại đến Vinh Vương phủ, ngược lại vị Hoàng Hậu kia… Quá mứcnhỏnhen. Phùng Hoài Viễn còn nhớ, lúc Lục Tông mười tuổi, thi cưỡi ngựa thắng Thái tử, vị Hoàng Hậu này liền mang lòng oán hận hạ độc thủ, suýt nữa hại cái mạngnhỏcủahắn. Bây giờ Lục Tông lập chiến công, Hoàng thượng nhìnhắnvới ánh mắt khác xưa, khenkhôngdứt miệng, chỉ có Hoàng hậu xemhắnnhư cái đinh trong mắt.
Khương Lộc sao có thểkhôngbiết đạo lí này, nhưnghắnthựcsựkhôngyên tâm. Mỗi ngàyhắnđều nhớ đến nàng, buổi tối cũng ngủkhôngyên.
Nhưng mà hai chữ biểu ca, nàng cũng có thể mở miệng gọi sao?
Nếu như nàngmộtchút thẹn thùng ngượng ngùng cũngkhôngcó, vậy nàng cũng mặt dày quáđi. Khương Lệnh Uyển suy nghĩmộtchút, định tỏ vẻ xấu hổ, liền nghe được thanhâmLục Bảo Thiền từ bên ngoài truyền đến: “Dì.”
Edit: Kye
Vinh Vương chậm rãiđitới, hỏi: “Xán Xán làm sao?khôngcó chuyện gì chứ?”
Phùng Hoài Viễn hiểurõtính tình cháu ngoại này của mình, là người ngoài lạnh trong nóng, cũng coi như lớn lên cùng Thái tử, sau này Thái tử kế vị, tất nhiênhắnsẽche chở địa vị vững chắc cho Thái tử,sẽkhôngcó ý nghĩ sợ phiền phức. Chỗ ngồi kia,khôngphải kẻ nào cũng có thể ngồi lên.
Lục Tông và Lục Bảo Thiềnnóilời tạm biệt với Chu thị, lúc này mới rời khỏi Ngọc Kỳ viện. Vừa ra ngoài, Lục Bảo Thiền luôn thíchnóichuyện cũngkhôngnóilời nào nữa, nàng liếc mắt nhìn ca ca, mày liễu nhíu lại, dường như có tâmsự.
Lục Tôngnói: “sẽkhông. Thái tửkhôngcó ý đồ gì xấu, chỉ có chút tranh cường háo thắng.”
Lục Bảo Thiền thấy Khương Lệnh Uyển uống thuốc xong muốn nghỉ ngơi, liềnnói: “Vậy...Dì, con cùng ca ca trở về, ngày mai chúng con lại đến thăm Xán Xán.”
Khương Lộc nhìn bóng dáng yểu điệu ngày càng xa, nhớ đến nước mắt của nàng, lòng đau như kim châm.
Lục Bảo Thiền trở về Vinh Vương phủ, hơi mất tập trung. Ở hành lang đụng phải Lục Bảo Yên, cũngkhôngnhư ngày xưa ác ý đối mặt, mà làkhôngđể vào mắt, trượt tiếpđingang qua. Nàngđiđến viện tử, thấy Vinh Vương, lúc này mớiđitới, kêumộttiếng: “Cha.” Mà nàng cũngkhôngthèm để ý Phan trắc phiđangđứng bên cạnh Vinh Vương.
Ánh mắt Lục Tông sáng lên, nhìn Thái tử,khôngphủ nhận.
Lục Bảo Thiền “ân”mộttiếng, cũngkhôngnóigì nhiều, chỉnói: “Vừa rồi chanóiviệc hôn nhân của ca ca, là có chuyện gì? Lần trướckhôngphải ca cađãnóikhôngvội thành thân sao? Nếu cha ép buộc, với tính khí ca ca, chỉ sợ…”
*beta: cái này tui cũngkhôngbiết giải thích sao nữa, đại khái trong trường hợp này chắc mọi người cũng hiểu ha, có ý là dù phong lưuthìcũngsẽcó lúc bị kìm chân lại mà té nhào ấy (có thể là vậy...tui chỉ hiểu theo ý tui thôi….) (đọc tại Qidian-VP.com)
•
Chương 74
Phan trắc phi nắm chặt tay áo, nhìn nam nhân bên cạnh, vừa tức giận, lại vừa thất vọng.
Đôi mắt Vinh Vương sáng lên, cúi đầu nhìn nữ nhi, hỏi: “Con hay ở bên cạnh ca ca, lẽ nào lạikhôngđể ý ca ca có thích ai haykhông? Xưa nay Tông nhi ítnói, chuyện này cũngsẽkhôngnóivới cha, connóicha nghe xem, có phải ca ca con thíchcônương nào rồikhông?”
Tuy Khương Nhị gia phong lưu, nhưng nam nhân cũngsẽcó lúc bị té nhào*, cưới Diêu thị xong, tính sủng thê cũngkhôngkém Khương Bách Nghiêu là bao. Khương Lộc giống tính Khương Nhị gia, từ đáy lòngyêuthích vị biểu muội này, cũngthậttâm muốn thành thân với nàng.
Phùng Hoài Viễn cưỡi ngựa đến bên cạnh Lục Tông, nhìn Thái tử cách đókhôngxa,nói: “Thái tử trẻ tuổi nóng tình,mộtphen cử chỉ vừa rồi, con đừng để trong lòng.”
Nếu đổi lại là những ngày thường, Lục Bảo Thiền còn có thể mở miệng châm chọcmộtphen, dù sao nàng cũngkhôngphải người đối nghịch với Xán Xán. Nhưng bây giờ quảthậtnàngkhôngcó tâm trạng gì, trong lòng lộn xộn, chào hỏi xong liền rờiđi.
Nương nàng đến a!
Gân xanhtrêntrán Khương Lộc nổi lên, xiết chặt nắm đấm mạnh mẽ đấm vào cây khô bên cạnh, nghiến răng nghiến lợinói: “thậtlàmộtchủ nhânkhôngcó đầu óc, dạy dỗ nha hoàn cũngkhôngcó đầu óc.”
Khương Lệnh Uyển giả vờ lim dim mở mắt ra, mềm mại gọimộttiếng: “Nương.” Sau đó nũng nịunói: “Nữ nhikhôngsao, chắc là do nóng quá.”
Như vậy Vinh Vương cũng yên lòng,hắnrấtyêuthích hài tử, cómộttiểu bối băng thanh ngọc tuyết đángyêunhư vậy, lại nhìn con bé từnhỏđến lớn, tất nhiên quan tâm hơn mấy phần.hắngật đầunói: “khôngcó chuyện gìthìtốt rồi, Xán Xán từnhỏđãrất có phúc, cha nhìn thấy liềnyêuthích.”
Tô Lương Thần cong môinói: “Đúng vậy.” Lục Tôngkhôngchỉ có dung mạo xuất sắc, gia thế cũng cao quý, hơn nữa trẻ như vậyđãcùng Phùng tướng quân chinh chiến sa trường, vì Đại Chu lập ra chiến công, là đại tướng mà Phùng Hoài Viễn tỉ mỉ vun đắp, sau này Phùng Hoài Viễn lui xuống vị trí Đại tướng quận, tất nhiênsẽđể Lục Tông kế thừa. Nam tử như vậy, mới là phu quân lí tưởng của nàng.
Phùng Hoài Viễn nhìn, thấy lỗ tai Lục Tông đỏ lên, lúc này mới hài lòng cười to, vỗ bờ vai củahắnnói: “Được, cậu ủng hộ con.” Cháu ngoại này củahắnxưa nay trầm ổn hơn nam tử bình thườngmộtchút, bây giờ thanh niên trẻ tuổi, có tiểucônương mình thích,thậttốt. Tuổi trẻthậttốt a. (đọc tại Qidian-VP.com)
Beta: Mira
Tô Lương Thần rũ mắt nghĩ.
Lục Bảo Thiền rũ mắt.
Trong lòng Vinh Vương trấn định, nếu là hồi còn bé, nữ nhi thấy Phan thị, nhất địnhsẽồn àokhôngmuốn gặp nàng, bây giờ hiểu chuyện, ngược lạirõràngđanglàm khó người làm cha làhắn. Vinh Vươngnói: “Được, vậy chađitheo conmộtlúc.” Vinh Vương nghiêng đầu nhìn Phan trắc phimộtchút,nói: “Việc hôn nhân của Tông nhi, ngươi trở về suy nghĩthậtkĩ, nghĩ thêm cách.”
Nàng liếc mắt nhìn chén thuốc sứ trắngnhỏđểtrênbàn gỗ tử đàn ba chân, bưng lên, oán giậnnói: “Ca ca con làm việcthậtkhôngđáng tin cậy, nươngđãdặn dòhắnmuốnhắntận mắt nhìn con uống hết chén thuốc, bây giờkhôngbiết ngườiđãchạyđiđâu. Nhanh, Xán Xán, ngoan ngoãn uống hết thuốcđicon.”
Quan hệ giữa Phùng Hoài Viễn và Lục Tông như cha con ruột thịt, ở chung lại càng giốnganhem kết nghĩa.hắnsuy nghĩmộtchút,nói: “Đợi thêmmộtnăm nữa.”
Chu thịnói: “Vậythìtốt.”
Lục Bảo Thiền dựa vào người Vinh Vương, liếc nhìn Phan trắc phi bên cạnh, liền nhớ tới mẫu thân sinh bệnh ngày đó. Tuy rằng cònnhỏ, nhưng cũng rất nhớ chuyện hồinhỏ. Nương sinh bệnh, nàng ta lại thừa lúc mẫu thân vắng mặt mà chen vào, cướpđisựsủng ái của cha, lại còn mang thai hài tử. Lục Bảo Thiền nhớ tới mẫu thân hai mắt cay cay, liềnnhỏgiọngnói: “Cha, cha bồi Thiền nhimộtchútđi.”
nóixong, Thái tử vung roi ngựa trong tay, “giá”mộttiếng, kẹp chặt bụng ngựa chạy ra xa,mộtngườimộtngựa, tiểu sái rong ruổi.
Tô Lương Thần biếthắnhổ thẹn, nhíu màynói: “Cảm ơn Lộc biểu ca, muội còn muốn lên lớp, muộiđitrướcmộtbước.”nóixong, liền vội vã chạy về phía Ngọc Thạch đường.
Vinh Vương đáp: “Chuyện hôn nhân đạisự, lời cha mẹ mai mối,hắncó thểnóicái gì? Chẳng lẽ cưới tức phụ rồihắncòn có thể lui thân sao?” Vinh Vương rất thươngyêunhi tử, nhưng việc hôn nhân này quả thực làm khóhắnrồi. Lớn tuổi nhường này, cả chỉ biết khua đao múa kiếm, thế nào cũng phải cómộtngười vợ quảnhắn.
Theo lí thuyết Phan trắc phi là thiếp thất,khôngcó tư cách quản việc hôn nhân của Thể tử, nhưng bây giờ trong phủkhôngcó nữ chủ nhân, chuyện hậusựnhững năm nay, đều domộtmình Phan trắc phi quản lí. Nhiều năm như vậy, xử lí rấtrõràng ngay ngắn,khôngxảy rasựcố gì.
Lục Tông đáp: “Thăm bệnh.”
Nhìn chén thuốc đen thui thùi lùi, mùi hơi đắng, Khương Lệnh Uyển đứng dậy, lông mày nhíu lại, có chút ghét bỏ. Đúng lúc này Kim Kết cầm bưngmộtdĩa mứt hoa quảđivào, Khương Lệnh Uyển liền uống thuốc rồi bỏ mứt hoa quả vào miệng, đôi mắt đầy nước tỏ vẻ oan ức. Thuốc này đắng quá.
hắnhonhẹmộttiếng, cúi đầu nhìn nàng.
Khương Lộc biết trong phủ có lời đàm tiếu, cũng biết hôm qua Tô Lương Thần bị lão thái thái gọiđihỏi chuyện. Hôm quahắnmuốnđian ủi nàng, nhưng dù sao bây giờ cũngđangở đầu ngọn sóng, nếuhắncòn xuấthiện, thanh danh của nàng sợ rằngsẽbịhắnhủy mất. Thấy nàng khóc, Khương Lộc vội vàng cách xa ramộtchút, lại sợ nàng chạyđi, liềnnói: “Lương Thần, chuyện này là huynhkhôngđúng. Muội yên tâm, huynhsẽbảo vệ thanh danh của muội, nãi nãi có hỏi huynh cũngsẽnóilà do huynh bắt nạt muội,khôngliên quan tới muội. Lương Thần, muội đừng tức giận đượckhông? Muội sinh khí trong lòng huynh rất khó chịu.”
Phùng Hoài Viễn gật đầu, cũng rất tán thành.
Phùng Hoài Viễn nghĩ Lục Tôngđãmười chín, liềnnói: “Tuổi conkhôngcònnhỏ, vẫnkhôngcó thành thân, đừng bảo học ta nha? Tông nhi, cha con có chút oán ta, sợ ta đưa conđiđến hỏng rồi,khôngmuốn thành thân a.” Chínhhắnkhôngphảikhôngmuốn thành thân, chỉ làkhôngthành thân được với người muốn thành thân. Nếu trong đầu toàn là người kia, cướimộtngười khác, cũng chính là phụ lòng đối phương, cũng phụ chính mình.
Phùng Hoài Viễn hiểu Lục Tông nhất, nghe xong ánh mắt liền sáng lên,nói: “Làm sao? Thích tiểucônương nào sao?”
Khuôn mặtnhỏnhắn của Khương Lệnh Uyển hơi hồng, đôi mắt đầy nước mang theo ý cười nhợt nhạt. Kỳ thực nàngkhôngnắm chắc được nàng và Lục Tông có thể ở chung với nhau haykhông, nhưng kiếp trước hai người từng là phu thê, gắn bó keo sơn với nhau. Lục Tông làmộtđại nam nhân, nam nhân có chuyện mà nam nhân nên làm, về điểm này xưa nay Lục Tông chưa từng hồ đồ, buổi tốikhôngchỉ chăm sóc nàng chu đáo, đến nỗi làm nàngkhôngmuốn động đậy, đều làhắnlau rửa cho nàng. Nàng ỷ lạihắn, tin tưởnghắn, nên bây giờ hônhắn, cũngkhôngphải chuyện gì ghê gớm. Nếuhắnnghe lời nàngmộtchút, sau này nàng lại chohắnhôn, hơn nữa còn mở miệng trước.
Tô Lương Thần hồi thần, liền nhìn thấy Khương Lộc. Mặt nàng lập tức đỏ lên, kéo nha hoàn xoay người rờiđi. Khương Lộc có chút vội, mau chóng đuổi theo, chặn trước mặt nàng, vội vàngnói: “Lương Thần, nàng đừng nóng giận, huynh…”
Tuyhắnlà Vương gia, nhưng cũng thê tửđãchết phu thê tình thâm, hy vọng có thể hưởng thụ cuộc sống gia đình hạnh phúc bình thường, liềnyêuthích cách xưng hô “Cha” này, màkhôngphải hai chữ mạnh mẽ lạnh như băng “Phụ vương”.
Thái tử sang sảng cười to,nói: “Nhìn ngươi uy phong lẫm liệt như vậy, sau này thành thân, cònkhôngđể tức phụ quản chặt mình sao. Sao? Vẫn là tiểu bánh bao lần trước?” Thái tử cẩn thận nhớ lại, đại khái quá khứđãtrôi qua nhiều năm, có chútkhôngrõràng, chỉ nhớ tiểu nữ oa bụ bẫm, nhìn rất đángyêu.hắnnhìn Lục Tông, trong mắt có chút ước ao,hắnước ao tựhắncó thể thành thân vớicônương mình thích.
Nhưng Lục Tôngkhôngbiết a.
Gò má Vinh Vương giương lên nụ cười tươi, vươn tay xoa đầunhỏnữ nhi, than thở: “Bất tri bất giác, Thiền nhi của chúng tađãtrở thành Đạicônương.
Vinh Vương thấy nữ nhi bảo bối, trong lòng vui mừng.
Rời khỏi Vệ Quốc Công phủ, Lục Tông đưa muội muội Lục Bảo Thiền trở về Vinh Vương phủ, sau đó liềnđiđến doanh trại. Thái tử Lục Vânđãchờ ở đó từ lâu. Lục Tông thấy thái tửmộtthân trang phục cưỡi ngựa, tuổi trẻ nóng tính,anhtư bộc phát, cầm cung tên trong tay,đangchỉnh cung.
Hôm qua như chuồn chuồn lướt, ngoại trừ đụng môimộtcái, răng còn suýt va vào nhau. Nếunóilà tư vị gì,thìsẽgiống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, ăn tươi nuốt sống, dù biết đó là bảo vật, lạikhôngcảm giác được mùi vị gì.
Rốt cục cũng trưởng thành rồi.
Hai huynh muộiđiđược nửa đường, liền gặp phải Tô Lương Thần và nha hoàn thiếp thân bên cạnh nàng ta, Đan Quế.
Cuối cùng Lục Tông hônmộtcái, rất nhanh ngẩng đầu lên.
Phan trắc phi lẳng lặng đứngmộtbên, nhìn Vinh Vương sủng ái Lục Bảo Thiền như vậy, trong lòng cũng vì nữ nhi nhà mình cảm thấy oan ức. Yên nhi của nàng, hiền lành ngoan ngoãn, mỗi lần nàng oán giận, vẫn là nữ nhi an ủi nàng,nóicái gì mà “ Tỷ tỷkhôngcó mẫu thân rất đáng thương, cha nên sủng ái tỷ ấy nhiều hơn mới đúng.” Đúng, cònnhỏmất mẫu thân rất đáng thương, nhưng từ khi nàng sinh rađãlà Quận chúa, thân phận cao quý, Yên nhi của nàng gọi nàng tamộttiếng tỷ tỷ, nhưng nàng ta có từng đối xử với Yên nhi như muội muội của mìnhkhông?
Ngay sau đó, Chu thị và Lục Bảo Thiền cùng nhauđivào.
Tay cầm cung tên của Thái tử vẫn chưa hạ xuống, mũi tên chĩa thẳng vào trán Lục Tông, lắp sẵn cung, chỉ cầnhắnbuông lỏng tay, Lục Tông chắc chắn phải c·h·ế·t. Phía sau, Thái giám thiếp thân của Thái tử là Nguyên Mậu nhìn thấy, bị dọa sợ đổ đầy mồ hôi, chỉ lo Thái tử nhất thời trượt tay, bắn cung ra ngoài. Nhưng Thái tử mỉm cười, ánh mắt thanh minh.hắnnhìn vầng trán quạnh quẽ của Lục Tông, sau đó thu hồi cung, đem cung tên trong tay ném vào lồng ngực Nguyên Mậu.
Hai người rong ruổimộtphen, vẫn là Lục Tông thắng hơn Thái tửmộtbậc. Có lẽ quen thua rồi, hôm nay Thái tử cũngkhôngtỏ vẻ khó chịu, dù sao cũng lớn rồi, trầm ổn hơn còn bé mấy phần.hắnngồitrênlưng ngựa nhìn về phía Lục Tông, tùy ý hỏi: “côđợi ngươimộtlúc lâu, người làm gì giờ mới tới?”
Thanh Bìnhnói: “Theo như tiểu nhân nhìn thấy, tóm lại Tô tiểu thư làđangở nhờ nhà chúng ta, cũngsẽkhôngrờiđingay, chờ mọi chuyện quađi, nhị công tử lại đến. Tiểucônương gia mà, thích nhất trang điểm son phấn, nhị công tử tìm đúng cách là được. Nhị công tử si tình, cùng Tô tiểu thư cũng là hai bên tình nguyện, Tô tiểu thưsẽnhanh chóng quênđithôi.”
Lục Bảo Thiềnnói: “Chỉ là bị phong hàn, nữ nhi thấy khí sắc Xán Xánkhôngtệ, xem nhưkhôngcó chuyện gì.”
Chu thị nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của Lục Bảo Thiền, lại nhìn Lục Tôngmộtcái,nói: “Conthậtcó tâm.”
Nguyên Mậu run lên, vội vàng nâng cung tên, trong lòng thở phàonhẹnhõm.
Thái tử xoải bướcđiqua, vỗ bả vai Lục Tông,nói: “đi, bồicôcưỡi ngựa.”
Tô Lương Thầnđangđến Ngọc Thạch đường để học tập, đụng phải hơi người trước mắt quảthậtcó chút kinh hỉ, nhưng rất nhanhđãlấy lại tinh thần, hai gò má tươi cười khéo léonói: “Biểu ca và tiểu quận chúa cũng tới, hai người đến thăm Uyển biểu muội sao?”
Thanh Bìnhnói: “Tiểu nhân có tra qua, là nha hoàn bình thường ở viện Lục tiểu thư, tên Hạnh Nhi… Hạnh Nhinóinhìn thấy nhị công tử và Tô tiểu thư thân thiết,khôngcó đầu óc liềnđinóilung tung, ngài xem…”
hắnnhìn xa xa, gió thổi áo choàng bay phần phật: “Kỳ thực ta cũng ước được giống như ngươi.côcũng muốn như ngươi ra chiến trường g·i·ế·t địch, làm chuyện nam nhi nên làm.”hắnthoáng cúi đầu, lẩm bẩmnói: “... Cũng muốn nuôi dưỡngmộtcôvợ từnhỏ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau giàđi, màkhôngphải là những danh môn quý nữ của những quan lại được ứng tuyển vào vị trí Thái tử phi đầyâmu tử khí kia, nhữngcônương kia,mộtbữa ăn bao nhiêu cơm,mộtmiếng cơm nhai bao nhiêu lần, rất quy củ. Lục Tông, nếu có thể,cômuốn đổi với ngươi.”
Chu thị nhìn Lục Tông đứng bên cạnh cửa sổ, có chút kinh ngạc, Lục Tông sắc mặt hờ hững kêu: “Dì.”
Đan Quế nhìn hai huynh muộiđixa, than thở: “Tiểu thư, Vinh Thế tửthậttuấn tú.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Tông sắc mặtkhôngđổi, cung kính hành lễ.
Lục Tông khẽ vuốt cằm,đitheo Thái tử ra ngoài.
Thái tử vừa thấy Lục Tông, liền nhắm mũi tên hướng trước mặthắn.
Hôm nay miệng đối miệng, tuy rằng hai người có chút câu nệ, nhưng thắng ở chỗ bầukhôngkhí,mộtngười bị bệnh, tiểucônương nhu nhược đángyêu, quần áo đơn bạc, lông mày đen nhánh, môi hồngkhôngtô son, bịmộtđại nam nhân máu nóng ôm vào ngực, nếukhôngcó hành động gì, quả thực làkhôngcòn gì đểnói.
Khương Lệnh Uyển cảm giác tuy tuổi nàng cònnhỏ, thân thể chưa nảy nở, nhưng so với tiểucônương cùng tuổi mànói, cũng coi như thướt tha yểu điệu, hai tiểu bánh bao trước ngực cũngkhôngnhỏ. Nàng lặng lẽ mở to mắt, thấy Lục Tông nhắm mắt, biểuhiệnchăm chú, hôn rất cẩn thận, mi mắt dài đảo qua mặt nàng, có chút ngứa, làm nàng muốn bứtmộtcái, so sánh xem lông mi ai dài hơn.
Phan trắc phi “dạ”mộttiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Vinh Vương và Lục Bảo Thiền ngày càngđixa.
Lục Bảo Thiền ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn cha, nhớ hôm nay nhìn thấy cảnh đó ở Ngọc Kỳ viện, lại nhớ đến nam tửyêucười sảng khoái kia. Nàng do dựkhôngquyết định,mộtlát mới hấp háy môi,nhỏgiọngnói: “Nữ nhi cảm thấy, ca ca… hình như thích Lâm Lang.”
Ngắn gọn sáng tỏ, dường nhưkhôngmuốnnóivớihắnnhiều hơn. Thái tử nhìn vầng trán Lục Tông, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, suy đoán: “đithăm tức phụ?”
Cây cao chức lớn,thậtkhôngthể chê vào đâu.
•
Thanh Bình là gã sai vặt của Khương Lộc, cũng hiểu chuyện giữa Khương Lộc và Tô Lương Thần.hắnbiểu được tính tình của vị biểu tiểu thư này, dung mạo xuất chúng, hằng ngày hay lui tới với Tam tiểu thư, vì thếsẽqua lại trước mặt Nhị công tử nhiều hơn, là nam nhân đềusẽđộng tâm. Thanh Bình khom lưngnói: “Nhị công tử chớ nóng vội, tiểu thư chẳng qua bận tâm mặt mũi hai bên, nếu bây giờ Nhị công tử cứ đuổi hoàikhôngbuông, sợ rằngsẽdọa người chạy mất.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.