Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 76

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76


Hai con mắt Tạ Trí Thanh ngẩn ra,khôngngờ rằngsẽgặp được hai vịcônương ở chỗ này, nhanh chóngđicùng với hai người vào bên trongnóichuyện: “Nhị vị Khương tiểu thư,khôngbiết tới nơi này vì…”

Khương Lệnh Uyển vừa mới xuống ngựa, bên tai liền nghe thấy tiếng vó ngựa “Cộc cộc.”

Edit: Tiểu Huân

Khương Lệnh Uyển thấy tứ tỷ tỷkhôngmuốn, cungkhôngmiễn cưỡng, nàng biết Tứ tỷ tỷ và Lục Bảo Thiền có chútkhônghợp, càng đừngnóilà Tạ Tinh Tinh.

Khương Lệnh Uyển “Xì” cười ra tiếng, dùng sức xoanhẹmặt nàng, phồng mánói: “Vậy sau này thấyhắnchuẩn bị cườithìlập tức nhắm mắt lại.”

Khương Lệnh Đề biết Lục muội muội rất thích nghiên cứu những thứ này, phấn thơm thường ngày muội ấy hay thoa cũng là do muội ấy tự làm ra.khôngcầnnóiđâu xa, lần trước chỉ cần thoa ngọc dung tán mà Lục muội muội cho nàng, da ở hai bên gò má quảthậtmềm mại rất nhiều. Nhìn Lục muội muội, tuổi cònnhỏ, da dẻ thủy nộn, mặtkhôngmộtchút phấn, chỉ thoa ít son nhạt lên cánh môi béo nộn, tuykhôngphải loại đỏ sẫm như các loại son bình thường khác, nhưng lại rất thích hợp với tiểucônương tầm tuổi này. Khương Lệnh Đề tuyđãnhìn quen, nhưng vẫnkhôngthể rời mắt nổi, “Nếu là trang điểm, tỷ nghĩ làkhôngcần đâu,đira ngoài đường… Tỷ vẫn nên thu liễm bản thânmộtchút.”

Lục Bảo Thiền nhìn Khương Lệnh Uyển cười vui vẻ, thái độ cũngkhônghoạt bát như trước, chỉ gật đầumộtcáinói: “Ừm,thậtthích, Xán Xán đối với tỷ tỷthậttốt.” Nàngkhôngcó nhiều bằng hữu, ngoại trừ Lâm Lang, chỉ có Lâm Lang đối xử tốt nhất với nàng. Nhưng khi nàng nghĩ tới lờinóicủa bản thân ngày ấy với cha… Trong mắt Lục Bảo Thiền vương chút lệ, trong lòng có chút khó chịu. Hạ tầm mắt xuống, mi mắt đềuđãẩm ướt.

Xe ngựa vừa đến Vinh vương phủ liền dừng lại, Khương Lệnh Uyển được hai nha hoàn nâng xuống.

Nàng cònkhôngbiết trong lònghắnđangđánh chủ ý gì? Con mắt nhìn trừng trừng, kém chút muốn nuốt nàng vào miệng.

Khương Lệnh Uyển cười tươi, “Vậy muộiđigặp tỷ ấy.”nóixong liền nhấc váyđilên bậc tam cấp.

Nhưng thấy Tứ tỷ tỷ lo lắng như vậy, nếuthậtsựkhôngxuống xem, sợ rằng nàngsẽkhôngan tâm, chỉ đành gật đầunói: “Vậy chúng ta xuống xemmộtchút.”

“Thiền tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Khương Lệnh Uyển thấy Lục Bảo Thiền có chútkhôngthích hợp, giơ tay thử dò trán của nàng, pháthiệncũngkhôngphải sinh bệnh, hơi nhíu màynói, “Thiền tỷ tỷ…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng cũng vậy, từnhỏđãluôn coi Lục Bảo Thiền là em dâu đểyêuthương.

Cái tên Tạ Trí Thanhđãsớm vang vọng Tấn thành, rất nhiều thiếu nữ khuê cácâmthầm thu gom thơ từ hội họa củahắn, truyền cho nhau đọc, thậm chí là còn cảm thấy kiêu ngạo, khoe khoang so đo.hắnkhôngchỉ tài hoa hơn người, càng cómộtbộ dung mạo xuất chúng, khí chất thanh phong nhã nguyệt, nam tử như vậy, tâm tư củahắncòn vô cùng cẩm thận tỉ mỉ, xác thực là chỉ có thể gặp nhưngkhôngthể cầu. Chỉ là nam nhân tốt như Tạ Trí Thanh, đời này chỉ sợ làkhôngcó duyên trở thành nhị tỷ phu của nàng.

Chương 76

Lục Bảo Yên?

Lục Tông nhịnkhôngđược cườimộttiếng,hắnvốn vô cùng tuấn mỹ, nhưng lạikhôngthích cười, đột nhiên cười lên lại vô cùng mê người.hắngiơ tay xoa xoa đầu nàng,nóimộttiếng “Được”, sau đó xoay người về phòng của mình.

Nàng nhìn tiểucônương ngủ yêntrêngiườngnhỏ, cúi người xuống, dịch lại góc chăn cho nàng, sau đó mới đứng dậyđira ngời,nhẹgiọngnói: “Tiếp tục như vậysẽkhôngtốt, chúng ta phải suy nghĩ mới được, đúng rồi, ngươinóinửa tháng trước, vậy cụ thể là bắt đầu từ ngày nào?”

Xe ngựa hoa lệ dừng lại trước cửa tiệm cầm đồ, vô cùng khiến người chú ý. Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Đề cùng bước xuống xe, vừa vặn thấymộtthanh niên trẻ mặc xiêm y cẩm bào màu trắng.

Hai người thân thiết từnhỏcho nên khi ở trước mặt Khương Lệnh Uyển, Khương Lệnh Đề thường ngày ngoan ngoãn ítnóicũng trở nên hoạt bát hơn, lúc ở trước mặt trưởng bối lúc nào cũng phải cẩn thận cử chỉ từng ly từng tí sợ bản thân làm sai,nóisai, tính tình giống mẫu thân của nàng.

Lúc Sơn Trà hoàn hồn lại, mới trợn mắt lên kinh hô: “Trời ạ,khôngngờ Vinh thế tử lại cười với tiểu thư.”

Khương Lệnh Đề vô cùng kính trọng Tạ Cửu, thấy tình cảnh này,khôngkhỏi lo lắngnói: “Tạ tiên sinh thiếu bạc sao? Tỷ thấy bộ dạng gấp gáp của tiên sinh, trong lòng có chút lo lắng, Lục muội muội,khôngbằng chúng ta…”

Khương Lệnh Uyểnnói: “Để cho ta suy nghĩ kỹmộtchút. Tađitìm Tông biểu ca để thương lượng trước,mộtlát nữa lại đến thăm Thiền tỷ tỷ, hai ngươi phải chăm sóc cho Thiền tỷ tỷthậttỉ mỉ, tận lực chiều theo ý Thiền tỷ tỷ, đừng chọc giận tỷ ấy.”

Mới có nửa thángkhônggặp, nàng cũng rất nhớhắn.

Lúc này Tạ Cửuđangở tiệm cầm đồ, sắc mặt vội vã.

Khương Lệnh Uyển suy nghĩmộtchút, thấy rằng nàng nên nhắc nhở, “Chỉ là tính tình của Tạ tiên sinh vô cùng quật cường, sợ làsẽkhôngtiếp nhận ý tốt của Tạ công tử.”

Khinh La vô cùng có hảo cảm với vị Lục tiểu thư của Vệ quốc công phủ, lúc này thấy nàng quan tâm quận chúa như vậy, trong lòng có thể hiểu được tại sao quận chúa lại vô cùngyêuthích nàng. Tiểucônương vừa xinh đẹp lại quan tâm người khác như vậy, ai lạikhôngthích được a.

Lục Bảo Thiềnđangở Vân Đường viện, trong viện có rất nhiều loại Hải Đường, chỉ là chưa đến thời điểm hoa nở, chỉ có chút nụđangphát triển. Khương Lệnh Uyển thường đến đây, vô cùng quen cửa quen nẻo, vừa vào phòng, thiếp thân nha hoàn của Lục Bảo Thiền lập tức hành lễ đưa nàng vào. Bên cạnh Lục Bảo Thiền là mấy giá thêu, thấu Khương Lệnh Uyển đến, động tác ngừng lại, tự nhiên thả đồ thêu trong tay xuống,đira đón.

Khương Lệnh Đề nhấc mành lên nhìn ra bên ngoài, bỗng kinh ngạcnói: “Lục muội muội, muội nhìn kìa, người kiakhôngphải Tạ tiên sinh sao?”

Nàng nhớ đời trước Lục Bảo Thiền đối với ca ca làmộtmảng tình si, lại nhân Lục Bảo Thiền là muội muội ruột của Lục Tông, nênmộtlòng muốn kết giao. Nhưng bên cạnh Lục Bảo Thiền đến cùng vẫn còn cómộtChu Lâm Lang,mộtsố việc cũngkhôngthểnóivới nàng, tuy rằng hai người vô cùng thân mật, giống như tỷ muội tốt vậy, nhưng đến cùng trong lòng vẫn cómộttầng cách trở. Đời trước Chu Lâm Lang biếtrõBảo Thiền thích ca ca, nhưng vẫn gả cho ca ca lợi dụng tình cảm của ca ca, còn phản bội tình tỷ muội hơn mười năm với Bảo Thiền. Nàng tuy biết hết thảy mọi chuyện, cho dù lúc này Chu Lâm Lang vẫn chưa làm gì cả, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy chán ghét. Lục Bảo Thiền lạikhônggiống nàng, từnhỏBảo Thiềnđãcoi Chu Lâm Lang là bằng hữu tốt nhất, trong lòng của Lục Bảo Thiền, địa vị của Chu Lâm Lang còn cao hơn nàng, Nàng tuy muốn ly gián quan hệ giữa Chu Lâm Lang và Lục Bảo Thiền, nhưng cứ do dự mãi, đến giờ vẫn chưa hạ thủ được.

Khinh La gật đầunói: “Nô tỳđãbiết.”

Lục Bảo Thiền liên tục gật đầu, ôm nàngmộtcái,nói: “Xán Xán, tỷthậtsựrấtyêuthích muội, luôn coi muội là muội muội ruột của tỷ vậy.”

Khi còn bé Tạ Tinh Tinh và Khương Lệnh Uyển coi như là cùng chung hoạn nạn, cũng từ đấy, cái nhìn của Tạ Tinh Tinh đối với Khương Lệnh Uyển thay đổi rất nhiều, vẫn luôn coi nàng là bạn tốt, thỉnh thoảngsẽgọi nàng cùngđichơi, Tạ Trí Thanh lâu lâu cũng thấy xuấthiện, tiếp xúc vài lần, biết nàng là người hoạt bát lương thiện.

Khương Lệnh Uyển cũng có nghe về tính khí của Tạ lão gia tử, hôm nay thấy được hành động của Tạ Trí Thanh, trong lòng cũng mang mấy phần kính phục, “Tạ công tử có thể quan tâm Tạ tiên sinh như vậy, đúng là lòng tốt hiếm thấy.” Tạ Cửuđãrời khỏi Tạ gia hơn mười năm, lúc đó Tạ trí Thanh vẫn cònnhỏtuổi, bây giờhắncó thể nhớ kỹ như vậy, xác thực là vô cùng có tâm.

Beta: Mira

Khinh Lanói: “Hồi Khương lục tiểu thư, chính là lần trước khi Lục tiểu thư sinh bệnh, quận chúa sau khi đến vệ Quốc Công phủ thăm Lục tiểu thư, sau khi trở bề,nóichuyện với vương giamộtlúc, sau đó liền trở nên là lạ, còn phải nhờ Nhị tiểu như đỡ về.”

Khương Lệnh Uyển thấy vị này dung mạo thanh tuấn, khí chất ôn hòa như lan, cử chỉ lại vô cùng khiên tốn, còn có thể là ai khác ngoài đại tài tử Tạ Trí Thanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Lệnh Uyển vừa ra khỏi sân,đãthấy Lục Tôngđãthay xong xiêm y,đangtiến lại đây, Lục Tông này, mặc quần áo cũng như c** q**n áo, đều nhanh như vậy.

Khương Lệnh Uyển biết Lục Bảo Thiềnkhôngthích Lục Bảo Yên, khi đó lại đồng ý để nàng tiếp xúc tứ chi, còn phải nhờ nàng nâng về, đúng làmộtchuyện ngạc nhiên.

Cũng chỉ có Lục Tông mới chịu được.

Vừa nhắc tới Vinh vương phi, trong lòng Khương Lệnh Uyển cũng có chút khó chịu, Lục Tông tuy rằngkhôngnóira, nhưng cảm tình củahắnđối với mẫu thân lại rất sâu nặng. Lục Tông mấtđimẫu thân khi cònnhỏ,mộtđại nam nhân, tuy rằngkhôngthể mặc kệ hết thảy để phát tiết nỗi lòng như Bảo Thiền, nhưnghắnlại rất cần cómộtngườiyêuthươnghắn. Bây giờ nhớ lại, lòng nàng cũng có chút chua xót. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Lệnh Uyển mua cho Lục Bảo Thiền hai chuỗi kẹo hồ lô vàmộtbao bánh hoa quế, tuy Lục Bảo Thiền lớn hơn nàngmộttuổi nhưng sở thích lại rất giống nàng, đều thích ăn những món đồ ăn của tiểu hài tử.

Khương Lệnh Uyển nghe tiếng, cũng ngẩng đầu lên nhìn. Tuy rằng có chút xa, nhưng xác thực người kia là Tạ Cửu —— Tạ tiên sinh vẫn khoác chiếc áo dài mà thường ngày nàng hay mặc khi giảng bào cho bọn họ, áođãcó chút cũ, đầu búimộtkiểu tóc đơn giản, chỉ đeomộtcây trâm gỗ mộc mạc.

Khương Lệnh Đề giương mắt nhìn bóng lưngđixa, than thờnói: “Vị Tạ công tử nàythậtlà có lòng.”

Nghe được lời này của Lục Bảo Thiền, Khương Lệnh Uyển vô cùng vui vẻ.

“Tứ tỷ tỷ làm việc quá cẩn thận.” Khương Lệnh Uyển sờ sờ mặt Khương Lệnh Đề, cườinói: “Xem kìa, Tứ tỷ tỷ của chúng tathậtxinh đẹp, nếu nhưkhôngmặc trang phục đẹp đẽthìquảthậtlà đáng tiếc. Nếu muội là nam tử, nhất địnhsẽcướimộtcônương dịu dàng khả nhân như Tứ tỷ tỷ.”

Tạ Trí Thanh làmộtvị trạng nguyên tài năng, đọc đủ tứ thư ngũ kinh, làm người văn tĩnh nhã nhặn, hôm nay gặp phải hai vịcônương, nhất thời có chút căng thẳng, ngôn từ cũng có chút sốt sắng. Tạ Trí Thanh cũng hiểu, hai vịcônương làđangquan tâm đến Tạ Cửu, nhìn khối ngọc bội phẩm chất thượng thừa trong tay, cảm thấyhắncũngkhôngnên giấu giếm: “Mỗimộtvị nữ nhi của Tạ gia, từ lúc mới sinhđãđãđược trao tặngmộtmiếng ngọc bội,côcôtừnhỏđãvô cùng thông tuệ, tổ phụ vô cùngyêuthích người, chỉ hận rằng tài tình của nàng vượt qua nam tử, nhưng lại là thân nữ nhi…côcôđãrời nhà nhiều năm, tổ phụ cũngkhôngcho phép ai trong gia tộc được nhắc đến, cho dù ta lo lắng, nhưng cũng chỉ hữu tâm vô lực, vừa rồi ta thấycôcôcầm cố miếng ngọc bội kia, nghĩ đến hẳn làthậtsựgặp phải chuyện gian nan, nên muốn giúpcôcômộtchút.”

Tạ Trí Thanh khẽ mỉm cười, giống nhưđangtắm trong gió xuân,hắnnhìn vị tiểucônương trước mắt, ôn nhunói: “Đây vốn là chuyện của Tạ gia, hôm nay là ta nhiều lời. Đa tạ nhị vị Khương tiểu thưđãquan tâm đếncôcô, chuyện này, để ta suy nghĩ thêm biện pháp.” Lễ nghi của Tạ Trí Thanh vô cùng chu toàn, hào hoa phong nhã cúi chào hai người, sau đó mới rờiđi.

Khương Lệnh Uyển cũng tươi cười tiến đến, giờ kẹo hồ lô ra, quơ quơ trước mặt nàng, sau đó để Kim Kết đặt lại lên bàn,nói: “Thiền tỷ tỷ, mấy ngày rồi muội vẫnkhôngthấy tỷ,thậtcó chút nhớ, nhìn xem thửđi, kẹo hồ lô này vừa lớn lại vừa tròn, tỷ có thíchkhông?”

Khương Lệnh Uyển sờ sờ bím tóc trước ngực mình, nhìn về phía Khương Lệnh Đềnói: “Chờ mùa hoa này qua, Tứ tỷ tỷsẽđến lễ cập kê, như vậy có thể búi được kiểu tóc rất xinh đẹp. Muội chưa đến tuổi, vẫn phải búi kiểu nữ đồng, lần sau nếu muội muốn nghiên cứu chút kiểu tóc, có thể mượn tóc của Tứ tỷ tỷ đượckhông? Muội nhất địnhsẽbúi cho tỷthậtđẹp, có đượckhông?”

Sơn Trà che mặt ngượng ngùngnói: “Mê c·h·ế·t người.”

Khương Lệnh Đề nhìn về phía Lục muội muội, đánh giá kĩmộtlát,yêukiều cười khẽ: “Hôm nay Lục muội muội trang điểmthậtxinh đẹp.”

Nàng nghiêng đầu nhìn, thấy người đến là Lục Tông,khôngnhị đượcnóithầmmộtcâu: Đúng là có duyên.

Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay Tạ Trí Thanh, trong lòng có mấy phần hiểurõ, lại thấy Tứ tỷ tỷ căng thẳngkhôngnóira lời, lúc này mới lên tiếng: “Tạ tiên sinh chỉ dạy ta và Tứ tỷ tỷ nhiều năm, ân sư như núi, vừa rồi ta và Tứ tỷ tỷ thấy Tạ tiên sinh mới từ nơi nàyđira, lo là tiên sinhsẽcảm thấy khó xử, vẫnđangnghĩ cách để giúp cho tiên sinh.”

Khương Lệnh Uyển nghe, thấy Lục Bảo Thiền xác thựcđãgầyđirất nhiều, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Bản thân nàng tuy tốt, nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét, quả thực làmộtngười quá phiền toái, quá yếu ớt, cướimộtthê tử như vậy,khôngbiết là phúc hay họa.

Khóe miệng Khương Lệnh Uyển cong lên, sau đó lại sợ bị Khương Lệnh Đề nhìn ra manh mối nên thoáng cúi đầu.

Lục Tông lạnh nhạtnói: “khôngbận.”

Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu nhìn Sơn Trà nhát mắt mấy cái, xoa xoa gương mặt tròn tròn của nàng, “nóicái gì vậy?” Tại sao Lục Tôngkhôngthể cười với nàng?

Khương Lệnh Uyển hơi cong khóe miệng, để Kim Kết và Sơn Trà đứng đợi lại, nhấc chân tiến về phíahắn.

Lục Tông nhìn bóng lưng hoạt bát của tiểucônương, nghĩ muốn cùngđivới nàng, nhưng cúi đầu, thấy xiêm y của bản thân vẫn chưa thay ra, cả người đầy mồ hôi, sợ lát nữa đến gầnsẽảnh hưởng đến nàng. Lục Tông tiến lên vài bước đuổi theo tiểucônương, từtrêncao nhìn xuống, con mắt hơi dừng lạitrênbờ môi béo mập của nàng, cổ họnghắncó chút khô, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnhnói: “Tađiđổi xiêm y trước.”

Lục Bảo Thiềnnói: “khôngcó chuyện gì, chỉ là tỷ có chút nhớ mẫu thân thôi.”

Khương Lệnh Uyển hiểu ý của Tứ tỷ tỷ chỉ là nàng càng hiểurõcái tính cách ương ngạnh của Tạ Cửu, sợ là nàng cũngkhôngmuốn học sinh của mình thấy bộ dáng chán nản bất lực này của bản thân.

Khương Lệnh Uyển “Ân”mộttiếng, giơ hai xâu kẹo hồ lô trong tay lên, cườinói: “Muộithậtlâu chưa gặp Thiền tỷ tỷ, có chút nhớ tỷ ấy, hôm nay vừa vặn xuất mônmộtchuyến, nên muốn đến xem Thiền tỷ tỷ. Tông biểu ca, Thiền tỷ tỷkhôngbận gì chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Lệnh Uyển cười cười, giơ tay đánhnhẹvào ngựchắn, thúc giục: “Hôi muốn c·h·ế·t, mau mauđinhanh.”

Khương Lệnh Uyển ôm Lục Bảo Thiền vào trong lòng, vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhunói: “Được rồi, muội biết tỷ rất khó chịu, lần sau muội cùngđivới tỷ đến bái tế dì, cùng tỷđigặp người, có đượckhông? Tỷ a, phải sống chothậtvui vẻ, như vậy, dì ởtrêntrời có linh thiêng cũngsẽan tâm. Giống như nương của muội vậy, ngày thường tuy rằng quản lý muội rất nghiêm, nhưng mỗi lần muội khóc nương đềukhôngnỡ, chúng takhôngkhóc, có đượckhông?”

Khương Lệnh uyển trấn an xong tiểucônương trong ngực, chờmộtlát thấy Lục Bảo Thiềnkhôngbiếtđãngủ từ lúc nào. Nàng gọi nha hoàn vào đỡ người lên giường ngủ, hỏi nha hoàn của Lục bảo Thiền mới biết, mấy ngày nay Lục Bảo Thiền vẫn luônkhôngđược ngủ ngon. Nha hoàn có chút lo lắngnói: “Nô tỳ chưa từng thấy quận chúa như vậy bao giờ, luôn lăn qua lăn lạikhôngthể ngủ được, nô tỳ cóđimua chút hương liệu và trà an thần, sau khi quận chúa dùng xong, tuy rằng ngủ được, nhưng luôn nằm ác mộng,đãnửa tháng nay ròi, mặt dường nhưđãhốc hác hết cả.”

khôngphải đặc biệt đến thămhắn.

Lục Bảo Thiền là tiểu quận chúa của Vinh vương phủ, chỉ có nàng bắt nạt người khác, chứkhôngai có thể bắt nạt nàng, huống hồ, vừa rồi nàng mới gặp Lục Tông, Lục Tông cũngkhôngnóigì, sợ là… sợ là bản thân Lục Bảo Thiềnđangcó tâmsự. Khương Lệnh Uyển thầm suy nghĩmộtchút, đỡ Lục Bảo Thiền ngồi xuống, sau đó ôn nhunói: “Thiền tỷ tỷ, nếu như tỷ có thể tin tưởng muội, vậy hãynóicho muộiđi, đến cùng làđãxảy ra chuyện gì vậy?”

Khương Lệnh Đề lập tứcnói: "Ừm."

Sau đó, Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Đề cùngđitới cửa hàng son, sau khi mua đồ xong, Khương Lệnh Uyển vốn muốn mang Khương lệnh Đềđidạo Vinh vương phủ, nhưng Khương Lệnh Đề lại lắc đầunói: “Lục muội muội, tỷkhôngđicó đượckhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Đề cùng ngồitrênxe ngựa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76