Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86
Khương Lệnh Uyển cảm thấy cũngkhôngphải chuyện gì to tát, cung nữ này hẳn là cũng có chuyện gấp, cũngkhôngtrách cứ, tùy tiệnnói: “khôngcó chuyện gì, ngươi đứng lênđi.”
Tuy nàng tin tưởng năng lực của Lục Tông, nhưng đời trước nàng cũngđãtận mắt nhìn thấy tài cưỡi ngựa bắn cung của Phù Châu vương tử, là bách phát bách trúng,khônglệchmộttên.
Thừa Đức đế vỗ mạnhmộtcái vào tay vịn, mặt rồng vui vẻ: “Tốt, tốt!”
Rất biết tranh thủ sĩ diện cho nàng!
Phù Châu vương tử lúc này liền đứng ra giải thích: “Ngọc Châu chính là thánh điểu của của Tây Khương, các đời vương hậu đều do nó lựa chọn. Chim Ngọc Chây có thể phận biệt ai là xử nữ, các vị nương nương ngồi ở đaykhôngcần phải lo lắng.”
An Vương phi hơi dừng lại, vẻ mặtkhôngcảm xúc nhìn nha hoàn Kim Xuyến bên ngườinói: “sựtình đều an bải thỏa đáng cả rồi chứ?”
Đột nhiên, Lục Tông lại bất ngờ liếc mắt nhìn về phía khán đài.
Khương Lệnh Uyển nghe xong, cũngkhôngvạch trần, chỉ khẽ gật đầu.
Sắc mặt của Thừa Đức đế lập tức liền thay đổi, hoàng hậu ngồi bên cạnhkhôngnhịn được châm chọc: “Tài bắn cung của Lục Tông này cũng chỉ đến như thế…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Tông xuấthiệnkhiến Khương Lệnh Uyển vừa buồn vừa vui, vui vìhắncó thể bình an trở về, buồn… đó chính là kết quả của cuộc tỷ thí này.
Khương Lệnh Uyển nhìn tấm khiên to lớntrênlưng Phù Châu vương tử,hắncưỡi ngựa song song với Lục Tông, khiến cho Lục Tông nhìn càng có vẻ tuấn tú nhã nhặn… Thấy thế nào cùngkhônggiống như đối thủ của Phù Châu vương tử.
Khương Lệnh Uyển cười cười, khen Lục Tông cũng giống như khen chính nàng vậy, vô cùng vui mừng.
Thừa Đức đếkhôngtiếc lời khen Lục Tông, sau đó mọi người cũng chuyển hướng đến Quỳnh Hoa đài tiếp tục lễ hội.
Lục Tông quay đầu, nhìn lêntrênkhán đài, sau đó mới lập tức ngồi thẳngtrênlưng ngựa, vững vàng giương cung, cánh tay hơi dung sức, có thể nhìn thấyrõtừng đường nét của cánh tay được vải áo bao quanh.hắndung lực kéo dài dây cung, cánh cung cũng vì vậy mà trở nên cong khoằm lại như trăng tròn, sức giãn mười phần, sau đó, “Vút”mộttiếng, mũi tên lao thẳng về phía hồng tâm. Tốc độ cực nhanh, mũi tên của Lục Tông vừa vặn găm trúng đuôi của chiếc tênđanggămtrênbia, lập tức liền xẻ mũi tên đó ra làm hai nửa, sau đó liền vững vàng găm trúng hồng tâm, còn mũi tên cũngđãrời khỏi bia, rơi xuốngtrênmặt đất.
Phù Châu vương tửkhônghề lệch tên, mũi tên củahắnmộtlần nữa ghim trúng hồng tâm.
Đến cùng cũng là người Man, thân xử nữ, lời này cũng có thể treo ngoài miệng.
Nếu nhưng vừa rồi suy đoán của nàngkhôngquá xác định, vậythì, thời khắc này, nàng chắc chắn có thể xác định —— Tranh biểu tỷ của nàng có mối quan hệ dính líu tới thái tử, hơn nữa còn là… dính líu chuyện tình cảm.
hắnđangnhìn nàng.
Trong vô vàn người, ánh mắt đầu tiên củahắnvẫn có thể tìm được nàng.
Nay thắng bạiđãphân, Phù Châu vương tử cười cợt nhìn về phía Lục Tông, lộ ra hai hàm rang trắng như tuyết, chỉ là vẻ mặt của Lục Tông vẫn vô cùng hờ hững,khôngnhanhkhôngchậm rút mũi tên thứ hai ra, lưu loát đặt lên cung. Phù Châu vương tử thấy thế,hắnlên tiếng nhắc nhở: “Bia thứ bađãbị ta bắn trúng hồng tâm, dù ngươi có bắn trúng, cũngkhônglàm nên chuyện gì cả.”
Đấu võ chủ yếu chính là bắn cung, hai người cùng ngồitrênlưng ngựa, mỗi người cầm hai mũi tên nhắm thẳng về ba tấm bia, ai bắn trúng hồng tâm nhiều nhất, người đósẽchiến thắng. Nếu bia thứ nhất bị bắn trúng hồng tâmthìkhôngthể tiếp tục bắn tấm bia đó, chỉ có thể bắn tâm bia thứ hai,nóicách khác, trong hồng tâm, chỉ có thể cómộtmũi tên, cho nên, lần tranh tài này,ngoại trừ độ chính xác rathìcònmộtchuyện trọng yếu hơn nữa chính là tốc độ.
Nàng nhìn Tiết Tranh, thấy quần áo của tỷ ấy có chút loạn, vẻ mặt lại vô cùng giận giữ. Nàng nhấc tay, kéo Tiết Tranh quamộtbên, tinh tế quan sát gương mặt của Tiết Tranh, nhất thời đôi mắt trợn lớn,nhỏgiọng hỏi: “Tranh biểu tỷ, môi của tỷ bị sao vậy?” Vừa rồi Tiết Tranh chỉ trang điểm nhạt, nhưngtrênmôi vẫn thoa son đỏ Bây giờ hai má lại ửng đỏ, son môi lại vô duyên vô cớkhôngcòn nhìn thấy, hơn nữa đôi môi còn có chút bị cắn sướt da. Nàngkhôngphải tiểucônương chưa lấy chồng,khônghiểu chuyện nam nữ, nhìn đôi môi của Tiết Tranh, sao, đương nhiên biết tại sao lại bị như vậy, nhưng đây là Tranh biểu tỷ a, sao lại có người dám cả gan xuống tay với tỷ ấy?
Hoàng hậu đương nhiên cũngkhôngnghi ngờ gì lời của thái tử, chỉ là khi vừa nghe thấy Lục Tông, sắc mặt nàng liền thay đổi,nói: “hắnthay còn nghênh chiến, tất yếu phải thắng trận này. Nếu thua, như vậy mới khiến Đại Chu chúng ta bị mất mặt. Được rồi, con ngồi xuống trướcđi, chờmộtlát mẫu hậusẽtự mình thoa thuốc cho con. Ôi trời, nhìn gương mặt này của con mẫu hậu liền đâu lòng.”
Hai hiệp hòa, kết quả này khiến co những ngườiđangquan sát thở phàonhẹnhõm, nhưngmộtkhắc sau, trái tim của bọn họ nhịnkhôngđược nhảy lên tận cổ. Phù Châu vương tử tán thưởng nhìn Lục Tông: "khôngsai."hắnhơi hạ mắt, đăm chiêu, trong đầu suy nghĩ kỹ càng, nhanh chóng sắp chuyển sang hiệp thứ ba.
Khương Lệnh Uyển lắc đầumộtcái, nàng luôn nhạy cảm với các loại mùi hương, đương nhiên làkhôngphải loại mùi mà nàng thường hay dùng, hẳn là của cung nữ lúc nãy. Nàng suy nghĩmộtlúc, Kim kết lại ở bên cạnh thúc d·ụ·c.
Nhìn hai người lần lượt cầm cung tên lên, lưng đeomộtchiếc túi đựng tên. Trong túi chỉ có ha mũi tên, mà phía xa lại có ba tấm bia. Trận thi đấu này vẫn mang tính nhã nhặn,khôngcó loại hình giống như vận lộn, điều nàykhôngkhỏi khiến Khương Lệnh Uyển thoáng thở ramộthơi, nếukhông, với hình thể vai u thịt bắp của Phù Châu vương tử, nàngthậtsẽđổ mồ hơi lo lắng thay cho Lục Tông.
Beta: Kye
Hai con mắt Khương Lệnh Uyển nhuộm đầy ý cười, biết được sau khi yến hội kết thúc, Lục Tông nhất địnhsẽchủ động tới tìm nàng, nhất thời cũngkhôngnóng lòng, thoải mái để Kim Kết và Sơn Trà cùng nàng tiến đến Quỳnh Hoa đài. Sơn Trà thấykhôngcó ai, lúc này mới nhưmộtchú chim sẻnhỏlíu ra líu ríunói, “Lục tiểu thư, lúc nãy Vinh thế tửthậtsựuy phong nha, trời ạ! Ngài nhìn, tim gan của nô tỳ đều muốn nhảy ra ngoài.”
Chương 86
Khương Lệnh uyển ăn xongmộtkhối bánh phù dung, liền cảm giác có gì đókhôngđúng.
Thời điểm Phù Châu vương tử mang chiếc lồng chim bằng vàng ra, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, nghehắnnóiChim ngọc Châu bên trong chiếc lồng nàysẽtháyhắnlực chọn vương hâu tương lại, mọi người đều cảm thấy hoang đường. Chỉ làmộtcon chim bình thường thôi, tuy rằng có chút xinh đẹp, nhưng bản lĩnh lớn như thế nào? Bạn nhất Chim Ngọc Châu nàykhôngcó mắt, đậu xuống vai phụ nhânđãkết hônthìphải làm thế nào cho phải?
Chuyện này...
Thừa Đức đế và hoàng hậu ngồi bêntrên, xung quanh còn có vương công đại thần cùng các vị nữ quyến ngồi hai bên trái phải của khán đài.
Khương Lệnh uyển cũngkhôngnghĩ nhiều nữa, chỉ đành nhanh chóng trở lại Quỳnh Hoa đài.
Kim Xuyến gật đầu, khóe miệng mỉm cười: “Nô tỳđãlàm việcthìVương phi ngày cứ yên tâm.”
Nàng ngẩng đầu.
Nâng mắt liền nhìn thấy chim Ngọc Châmđangnhìn lại lại, giống như gà con tìm thấy mẫu thân vậy, hung phấn kêu vài tiếng, thẳng tắp bay về phía nàng, sau đó vững vàng đậutrênvai trái của nàng hót "Líu lo… Líu lo —— "
Phù Châu vương tử cũng đổi xiêm y,mộtbộ kỵ mã màu xanh ngọc, rất thích hợp với đôi mắt củahắn, khiến cho vị Phù Châu vương tử này càng có vẻanhtuấn hơn rất nhiều,khônggiống như Lục Tông, vẻ đẹp củahắncòn mang theo mấy phần phong tình nơi dị vực, cũng coi như làmộtvị nam tử vô cùng khí phái. Nhưng Khương Lệnh Uyển cũng chỉ liếc nhìnhắnmấy lần, sau đó liền ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt,khôngnhìn nữa. Bất kể như thế nào, bây giờhắnvẫn là kẻ địch của Lục Tông, cho dù có ánh tuấn,thìnàng cũngkhôngsinh ra nửa phần hảo cảm, ai bảo nàng có bệnh bao che người nhà chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Tông làmộtngười hiểurõtình thế, nếu như hôm nayhắnkhôngra mặt, Thái tử chắc chắnsẽbại, khiến cho Thừa Đức đế mất mặt trước láng giềng, nhưng dù saothìcũngkhôngliên quan đếnhắn. Cho dùhắncókhôngđến xỉa đếnthìchuyện lớn hay chuyệnnhỏ,hắnvẫn có thể phân biệtrõràng. Nhưng cho dù kết quả là Lục Tông thắng,thìvị hoàng hậu luôn luôn thích tính toán chi li kia cũngsẽkhôngvì vậy mà đánh giá caohắn, nhưng nếu thua, chắc chắnsẽđem tất thảy trách nhiệm đổ lên đầuhắn.
Chủ tớ ba ngườiđitrênđường mòn lát đá, lại thấymộtcung nhân vội vã xông tới, bởi vì chạy có chút gấp, lập tức liền đụng phải người Khương Lệnh Uyển. Khương Lệnh uyển lùi lại sau mấy bước. Vị cung nữ kia mới nhanh chóng cúi đầu, cuống quít quỳ xuống: “Nô tỳ đáng c·h·ế·t, nô tỳ đáng c·h·ế·t.”
Khương Lệnh Uyển nhất thời cúi mặt xuống, có chútkhôngbiết phải làm sao.
Tiếng ủng hộ im bặt, vị Phù Châu vương tử nàyđãdẫn trướcmộtbước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Tông và Phù Châu vương tử đều cómộtloại khí phách nhưđãxâm nhập vào trong cốt tủy, từng người trước sau xoay mình lên ngựa.
Tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung tổ chức tại thao trường của hoàng gia.
Trận này là mấu chốt nhất, Phù Châu vương tử cũngkhôngnhanh chóng ra chiêu, chỉ cưỡi ngựa chậm rãiđimấy bước, sau đó đứng che trước người Lục Tông, tốc độ cực nhanh kéo cung tiễn b*n r* ngoài.
Lúc này, các vị danh môn quý nữ bắt đầukhôngtự giác cảm thấy sốt sắng, mỗi người đều nhìn về phía mẫu thân của mình, trong lòng thầm lo lắng vận rủisẽgiáng xuống đầu bản thân. Khương Lệnh Uyển lạikhônghề lo lắng, nàng chỉ đồng tình nhìn về phía cửu công chúađangngồi bên cạnh thái tử, nhớ lại sau khi cửu công chúa gảđi, cuộc sống trôi qua cũng coi nhưkhôngtệ, trong lòng cũng thay nàng cảm thấy vui mừng. Dù sao vị nhị vương tử kia, cũng coi như là phu quân của cửu công chúa.
Sơn Trà giống nhưmộtcon cúnnhỏngửi ngửi bên người Khương Lệnh Uyển, nháy mắtnói: “khôngphải là mùi hoa sắc vi tiểu thư thường thoa lên người sao?”
đãsớm biết được kết quả nên Khương Lệnh Uyển cũngkhônghiếu kỳ. Nhìn Phủ Châu vương tử mở lồng ra, chim Ngọc Châu lập tức bay khỏi lồng, hót từng tiếng lanh lảnh. Trong lúc nhất thồi, ánh mắt của mọi người đều hướng về chú chim nhonhỏkia, nàng lại thản nhiên cầm lấy bánh phù dung, miệngnhỏthông thả ăn.
Dứt lời, Thừa Đức đế liền nhíu mày lại, giống như có chút thất vọng, nhưng càng nhiều là mất mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên, thấyhắnquay đầu lại, ánh mắt hai người lập tức chạm vào nhau.
Phù Châu vương tử nhất thời thay đổi sắc mặt, sau đó rất sảng khoải nguyện thua cuộc, tươi cười nhìn về phía Lục Tông ôm quyền cúi đầu: “Tài nghệ của tiểu vươngkhôngbằng người, ngươi thắng.”
Chờ chọn xong người, bữa tiệc này cung kết thúc.
mộtlát sau,đãthấy Lục Tông thay xong trang phục kỵ mã bước ra, theo sau làmộtgã sai vặt áo xanh đáng dắtmộtcon ngựa. Dung mạo của Lục Tông vô cùnganhtuấn,khôngphải loại mãng phu thô lỗ,hắncàng có vẻ như văn nhã ôn hòa, chỉ là trang phục kỵ mã màu đen này càng có vẻ thích hợp vớihắnhơn áo gấm, nếumộtngười đầu tiên nhìn thấyhắnsẽcó cảm giác như vị thiếu niên này từnhỏđãcưỡi ngựa bắn cung chứkhôngphải làm thơ vẽ tranh. Lần trước Lục Tông khải hoàn trở về,khôngít quý nữđãtận mắt nhìn thấyanhtư của Lục Tông, lần này khí thế lạnh lùng cùng với diện mạo bất phàm củahắncàng khiến cho những tiểucônương chưa định hôn nhìn thấyhắnliền ngượng cùng cúi đầu cười đỏ mặt xấu hổ, dung khăn lụa cheđinửa gương mặt, ánh mắtkhôngnhịn được nhìn về phíahắn.
Khương Lệnh Uyểnnói: “trênđườngkhôngcẩn thận trì hoãnmộtchút.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có ngườiyêuthích Tranh biểu tỷ, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu người kia là thái tử, vậykhôngbiết là phúc hay là họa. Với thận phận của Tranh biểu tỷ,khôngphải làkhôngthể làm thái tử phi, nhưng chuyện ở đây là… Tính cách của biểu tỷ nàngkhôngthích hợp để làm thái tử phi. Tiết Tranh vẫn luôn mong có thể tự do tự tại,mộtnữ tử mong ước bản thân có thể trở thành loài diều hâu, có bay lượn về phía chân trời, chứkhôngphải làmộtcon hoàng yến bénhỏnhốt trong cái lồng vàng son, tù túng bế tắc như cung điện, hơn nữa, vị hoàng hậu kia khẳng định cũngsẽkhôngđồng ý.
Vị cung nhân kia thấy Khương Lệnh uyểnkhôngtrách tội, lập tứcnói: “Đa tạ tiểu thư.” Sau đó đứng dậy vội vàng chạyđi.
Chuyện cuối cùng của yến hội, chính là đề nghị kết giao.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại,nóivới Sơn Trà và Kim Kếtnói: “Các ngươi có ngửi thấy mùi gìkhông?”
Vương tử cưỡi ngựa khiến chohắncàng có vẻ tiêu sái hơn thường ngày, Khương Lệnh Uyển nhìn xa xa, thấy Phù Châu vương tử làmộtđộng tác có độ khó cực caotrênlưng ngựa, khiến cho những người vây xem bên khán đàikhôngkhỏi ủng hộ dồn dập, bầukhôngkhí của cuộc tỷ thí phảng phất như cũng trở nên ung dung hơn. Chính khi mọi ngườiđangthư giãn, Phù Châu vương tử lập tức ngồi thẳng lạitrênlưng ngựa, rútmộtmũi tên ra, nhanh chóng ngắm bắn vào bia, "Vút ——"mộttiếng, mũi tên vững vàng nằm ngay chính giữa hồng tâm.
Tim của Khương Lệnh Uyển liền thả lại chỗ cũ, tươi cười nhìn về phía Lục Tông, nếukhôngphải tình huốnghiệntại khiến nàngkhôngthể tự ý hành độngthìnhất định nàngsẽchạy tới ômhắnmộtcái.
Khương Lệnh Uyển vừa tới, Chu thị lập tức hỏi: “Làm sao lại lâu như vậy?”
Hoàng hậu nhìn thái tử, nhất thời ngẩn ra, sốt sắng hỏi: “Vân Nhi, mặt của con…”
Chu thị xưa nàykhôngthích người th* t*c, nghe xong đương nhiên làkhôngthích nhíu lông mày.
Chu thị thấy nữ nhikhôngsao, cũngkhônghỏi thêm nữa. Nhưng Khương Lệnh Uyển lại luôn liếc nhìn sang bên cạnh, vẫn chưa thấy Tiết Tranh đâu, trong lòng nghi ngờ, lại liếc mắt nhìn về vị trí bên cạnh Hoàng thượng, pháthiệnbên cạnh Hoàng thượng chỉ có Hoàng hậu và Cửu công chúa nhưngkhôngthấy bóng dáng thái tử ở đâu cả.
đanglúc Khương Lệnh Uyển suy nghĩ lung tung, Tiết Tranh liền trở về.
Phù Châu vương tử tiếp tục cưỡi ngựa, nhàn nhãđimấy bước, khi nhìn về phía Lục Tông, trong mắthắncó vài phần ngạo mạn: "Đa tạ."
Tốc độ của Lục Tông rất nhanh, khiến cho Phù Châu vương tửkhôngthể biết đượchắnđộng thủ từ khi nào.
Sơn Trà lạikhôngthích, gương mặt nhíu lại,nói: “Cung nữ trong cungkhôngphải đều rất quy củ sao? Làm sao còn cómộtngườikhôngcó mắt hơn cả ta? Nếu như khiến tiểu thư nhà chúng ta bị thương thử xem, xem nàng còn dám chạy kiểu gì!”
Tiết Tranh cầm chén nước uốngmộthớp, sắc mặt rấtkhôngtự nhiênnói: “vừa rồikhôngcẩn thận cắn phải, sau đó cũng tiện đườngđilau son môi. Xán Xán, muội cũng hiểu tỷ, vô cùngkhôngthích những thứ son son phấn phấn này.”
Thái tử theo bản năng sờ lên mặt. tuy rằng bị đánhmộtquyền, nhưng khi nhớ lại đôi môi mềm mại của tiểucônương, gương mặt ánh tuấn của thái i lại tửhiệnlên nụ cười đầy thâm ý, cườinói: “Nhi thần thấy biểu ca thắng tỷ thí, trong long vô cùng vui mừng. Vì vậy trong lúc úa vui mừngđãkhôngcẩn thận va phải cột. Mẫu hậu, nhi thầnkhôngsao, ngài đừng lo lắng.”
Lòng Khương Lệnh Uyển liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nàng tự nhiên hơn các tiểu thư khuê các bình thường rất nhiều, ánh mắt cũngkhôngtách khỏihắn, khóe miệng còn cong lên, miệngnhỏkhẽnói, giống nhưđangcỗ vũ chohắn, Xa như vậy, nàng cũngkhôngbiết Lục Tông có thể nhìn thấy đượckhông, chỉ thấy vầng trán củahắncó vẻ càng nhu hòa hơn so với vừa rồi, giống như dễ thân cận hơn rất nhiều.
Lục Tông khẳng địnhsẽnhanh chóng đến tìm nàng.
Thái tử cười cười, vui vẻ hớn hở ngồi xuống, hai mắt thỉnh thoảng còn nhìn về phía khán đài.
Tỷ thí bắt đầu, hai người lạikhônggấp gáp lập tức bắn tên, mà chỉ cho ngựa chạy quanh, giống nhưđanglàm nóng người.
Edit: Tiểu Huân
“Ừm.” An vương phi cong môi, giơ tay lên, tùy ý đỡ nàng đến Quỳnh hoa đài.
Nhưng mà, chờ đến khi thái tửđivào, nàng ngẩng đầu lên lại thấy bên má trái của thái tử cómộtvết bầmnhỏứ đọng lại, trong đầu lại nghĩ đếnmộtchiều hương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.