Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 88

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88


Edit: Tiểu Huân

Beta: Mira

Từ khi Chu thị quyết định muốn định việc hônsựcho nữ nhi, nàng lúc nào cũng quản chặt nữ nhi trong phủ, tự bản thân dạy cho nữ nhi cách quản lý sổ sách gia vụ. Đời trước Khương Lệnh Uyểnđãtừng gả cho Lục Tôngmộtlần, cũng học đượcmộthai phần, nhưng chuyện trải quađãlâu, nàng cũngđãsớm quên gần hết. Họcmộtngày, Khương Lệnh Uyển trở về phòng, cả người nhưkhôngcòn chút sức lực nằmtrêngiường. Sơn Trà mangmộtchiếc chén phù dung đến, bên trong là trà hoa nhài, mùi thơm thoang thoảng, uống rất ngọt ngào, Khương Lệnh Uyển hợpmộtngụm, sau đó mới nhìn về phía Sơn Trà, “Hôm này Tông biểu ca có tặng quà đếnkhông?”

Sơn Trà gật gù, nhận lấy chén từ trong tay Khương Lệnh Uyển, để lêntrênbàn,nói: “ Cómộtchiếc rương gỗ màu đỏ,khôngbiết bên trong có thứ gì. Lục tiểu thư chưa trở về, chúng nô tỳ cũngkhôngdám đụng đến.”

Khương Lệnh Uyển “Ân”mộttiếng, thấy bọn nha hoàn cẩn thận từng li từng tí mở rương gỗ ra, nàng đành tự mình qua xem.

Vừa mở ra, nhìn những món đồ lấp đầy trong rương, nàng đúng là kinh hãi.

Sơn Trà kinh hô, sau đó khom lưng cầm lấymộthộp phấn thơm khắc đồ án phù dung, than thở: “Trời ạ, ngài ấy mua tất cả phấn thơm trong cửa hàng chuyến đến đây sao?”

Khương Lệnh Uyển có chút dở khóc dở cười.

Nàng chỉ muốn Lục Tông tiện đường mua cho nàng hai hộp là được, dù đối vớimộttiểucônương, đương nhiên rất hiếu kỳ với các loại phấn thơm. Nhưng mà Lục Tông…hắnlàm quá rồi.

Nguyênmộtrương này, cho dù để nàng dung mười năm cũngkhôngdùng hết a.

Tuynói, đồ mà Lục Tông cho nàng, nàngkhôngmuốn tặng cho người khác, nhưng nhìn những hộp phấn này, nếu để lâu, bị hỏngsẽkhôngtốt. Khương Lệnh Uyển liền chia ra cho người trong phủ, tuy quan hệ giữa nàng và Khương Lệnh Huệ, Khương Lệnh Dung, Tô Lương Thầnkhôngđược tốt lắm, nhưng dù sao cũng phải ý tứmộtchút, còn Tứ tỷ tỷ, nàng đương nhiênsẽtỉ mỉ lực chọn mấy hộp thích hợp với tỷ ấy nhất.

Khương Lệnh Uyển chọn ra năm hộp, đưa cho Kim Kết, “… Năm hộp này ngươi đưa cho Nhị thẩm,nóilà bằng hữu của ta từ Lạc Châu mang về.”

Kim Kết nhận phấn hương, đếm đếm, sau đó nhắc nhở: “Tiểu thư, bị dưmộthộp.”

Khương Lệnh Uyển cườinói: “Hộp này cho ngươi. Dù sao cũng là đạicônương, cũng nên biết chăm chút bản thân.”

Cócônương nào lạikhôngthích phấn son, thấy tiểu thư hào phóng như vậy, Kim Kết liềnnóimộttiếng “Cảm ơn Lục tiểu thư.”

Khương Lệnh Uyển lại chọn ramộthộp đưa cho Sơn Trà. Khiđangchia phấn thơm, Khương Lệnh Uyển đột nhiên nghe đượcmộtchuỗi tiếng bước chân. Nàng giương mắt, nhìn thấy người đến, con ngươi cong cong, ngọt ngào gọimộttiếng: “Nương.”

Chu thị đương nhiên cũng biết những thứ này là Lục Tông đưa tới, qua đây nhìn, thấy bên trong chất đầy phấn son, có chút kinh hãi.

Khương Lệnh Uyển lè lưỡi tinh nghịchmộtcái, đúng làkhôngtiện giải thích: “Trước đó mấy ngày Tông biểu ca phảiđiLạc Châu, phấn son của Lạc Châu rất có tiếng, nữ nhi thuận miệng dặn biểu ca mangmộtchút cho nữ nhi.”

Chu thị nhíu mày lại,nói: “Con nha,thậtđúng làkhônghề coi Tông biểu ca như người ngoài, đểmộtđại nam nhânđimua son phấn, cũng mệt con có thể nghĩ ra được. Hơn nữa son phấn của Lạc Châu cũngkhônghề rẻ,mộtrương lớn như vậy, ót nhất cũng phải ba, bốn trăm lượng… Ngày thườnghắnđưa chút quà đến nương cũng mởmộtmắt nhắmmộtmắt, nhưng Tổng biểu ca của con chung quy cũng chỉ là biểu ca thôi, sao con có thể dùng bạc củahắnđược?”

Vừa nghe lời này, Khương Lệnh Uyển chột dạnói: “Nữ nhi chỉnóiTông biểu ca muamộtchút, ngày sau nữ nhi nhất địnhsẽtrả lại chohắn. Nữ nhi có tiền riêng.” Tiền mừng tuổi mấy năm qua nàng tích góp cũng đủ cho nàng tiêu xài.

Chu thị lạinói: “Con cảm thấy Tông biểu ca của consẽnhận tiền của con sao?”

“Nương…” Khương Lệnh Uyển mím mím môi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Lục Tông đương nhiênsẽkhôngthu bạc của nàng. Nhưng mà… Nàng có thể mua lễ vật cho Lục Tông a, lần trước nàng mua tua kiếm chohắn, lần này lại muamộtphần lễ vật khác thôi, có gì phải gấp. Nàng đương nhiên cũng biết làkhôngnên tiêu bạc củahắn, nhưng nàngkhôngnghĩ tới Lục Tôngsẽmua cho nàng nhiều phấn thơm như vậy. Khương Lệnh Uyển có chút khó xử, nháy nháy mắtnói, “Vậy, nữ nhi mua chút lễ vật cho Thiền tỷ tỷ, coi như hoàn lại bạc chohắn, có đươckhông?”

Chu thị nghe xong mới gật gù, bỗng nhiên lẩm bẩmnói: “Mấy ngày naykhôngthấy Bảo Thiền qua đây, con với Bảo Thiền có xích mích gìkhông?”

Khương Lệnh Uyển lắc đầu lia lịa,nói: “Sao có thể a, quan hệ của nữ nhi với Thiền tỷ tỷ tốt lắm, nương yên tâm di.” Bảo Thiềnkhôngtới gặp nàng, hẳn là vì chuyện lần trước của ca ca nàng. Nhưng mà nàng từng nhiều lần vô tình hoặc cố ý thăm dò ca ca, ca ca cũng chỉ coi Bảo Thiền là biểu muội bình thường, hơn nữa, còn thường xuyênđivới nàng kiếm Gia Nguyệt. Ca ca của nàng tính cách thô lỗ, khihắnđãyêuthíchmộtcônương, liếc mắt liền có thể nhìn ra, còn Gia Nguyệt,rõràng cũng có ý với ca ca nàng, chỉ là mẫu thân nàngsẽkhôngđồng ý. Hơn nữa, vì chuyện lần trước ở Tương Nguyên tự, ba vị ca ca của Gia Nguyệt đều nhìn ca ca nàngkhôngvừa mắt, thựcsựlà khó đối phó vô cùng.

khôngcó chuyện gì là tốt rồi. Ấn tượng của Chu thị đối với Lục Bảo Thiền cũng tốt, giống như nghĩ tới điều gì đó, Chu thịnói: “Việc hôn nhân của Tam tỷ tỷ, coi nhưđãđịnh ra rồi.”

"Là công tử nhà ai?"

Chu thịnói: “Là con trưởng phòng thứ ba của Quảng Bình hầu phủ,hắncũng làmộtnhân tài, bây giờđanglàm việc ở bộ binh, lão tổ tông cũng rất hài lòng chuyện hônsựnày.”

thậtkhôngtệ.

Khương Lệnh Uyển gật gù, đời trước Khương Lệnh Huệ gả cho tứ công tử Ngô Thiếu Đường của Quảng Bình Hầu phủ. Sau khi Khương Lệnh Huệ lập gia đình, bụng của nàng đúng làkhôngchịu thua kém,anhem tỷ muội từng người từng người lần lượt ra ngoài, Ngô Thiếu Đường này đối với thể tửhắncũngkhôngtệ, là người đường hoàng, chỉ có chút ham món hờinhỏ, tính tình cũng vẫn ôn hòa. Khương Lệnh Uyển lạinói: “Vậy còn Nhị tỷ tỷ?”

Vừa nhắc tới Khương Lệnh Dung, Chu thị liền trầm mặc,nói: “Lúc trước có mấy gia đình tới hỏi hôn, nhưng mà Nhị tỷ tỷ con lạikhôngchịu, ban đầu Nhị thẩm con còn tưởng nàng thẹn thùng, kết quả… Ai, quênđi, Nhị thẩm conđãtốn rất nhiều tâm tư. Khi còn bé, trong mấy tiểucônương, Nhị tỷ tỷ con ngoan ngoãn nhất,khôngngờ sau khi lớn lên lại thay đổi nhiều như vậy. Nhị thúc con cònnói, nếu như nàng tiếp tụckhôngnghe lời,khôngchịu lập gia đình,sẽtrực tiếp đưađiam nicô, cả đờikhôngcần gả cũng được.”

Lời này, quá chuẩn xác với tính cách của Nhị thúc thúc nàng.

Khương Lệnh Uyển hạ mắt, Khương Lệnh Dungsẽtới mức độ như vậy, dù chuyện nàykhôngliên quan với nàng, nhưngnóiđến cùng, cũng bởi vì mẫu thân của Khương Lệnh Dung là Từ thị. Dù sao cũng là người từng hãm hại nàng, hơn nữa Khương Lệnh Dung này lại như rắn độcẩnmình trong bụi cỏ bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới cắn nàngmộtngụm… Nàngkhôngcó cách nào để đồng tình với Khương Lệnh Dung. Nàng chỉ là người bình thường,khôngcó hoài bão bảo vệ quốc gia giống Tiết Tranh, nàng chỉ muốn vui vẻ lớn lên, chăm sóc cho phụ mẫu, sau đó gả cho Lục Tông, sinh con dưỡng cái chohắn, cứ đơn giản như vậy sống đến hết đời, thậm chí… Nàng căn bản cũngkhôngmuốn để Lục Tông ra ngoài chiến trường.

Chu thịnói: “Con nha, trước phải quản tốt bản thân con, tađãnghenóiVanh biểu ca của conđangồn ào muốn đến quý phủ chúng ta cầu hôn…”

Tiết Vanh.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, lầm bầmnói: “Nương, ngài cũngkhôngphảikhôngbiết, con chỉ coi Vanh biểu ca như…”

“Tỷ muội. Nương biết. Chỉ là nếu Vanh biểu cathậtsựcó thể thuyết phục đượccôvà dượng của con đến đây cầu thân, như vậysẽtình hìnhsẽtrở nên khó xử rất nhiều, hai nhà cũngsẽtrở nên vô cùng lúng túng. Ta thấy a, lúc nào đó con tự mìnhđigặp Vanh nhinóirõràngđi, đừng trì hoãnhắnnữa.” Chu thị vẫn luôn thươngyêuTiết Vanh, đương nhiên cũng muốnhắnsớm thành gia lập nghiệp, đừng chỉ mãi nghĩ đến nữ nhi nàng.

“Vâng, nữ nhi biết rồi.”

Chu thị giãn mày, khuôn mặt xinh đẹp nhìnkhôngthấy tuổi, lạinói: “Vừa rồi phủ công chúa nhận được thiếp mời, mời các vị quý nữ cùng đến phủ, Cửu công chúa đồng ý gả đến Tây Khương, dũng khí của nàngthậtkhiến người tin phục…”

Nghe mẫu thân nàngnóiđến chuyện này, Khương Lệnh Uyển đột nhiên nghĩ đến chuyện đời trước.

Kiếp trước, chính là lúc nàng tham gia yến hội của Cửu công chúa, bởi vì hiếu kì muốn ngồi thửtrênlưng con ngựa Tây Khương tiến cống, kết quả, con ngựa kia lại mất khống chế, nàng suýt nữa c·h·ế·t dưới móng ngựa, cuối cùng còn là Lục Tông xuấthiệncứu nàng.

Chỉ là như vậy, mà nàng và Lục Tôngđãcó tiếp xúc, hơn nữa còn là trước mặt mọi người. Tuy rằng chuyện này trôi quađãrất lâu, cũngkhôngbiết vì sao nàng vẫn nhớrõ. Ngày ấy, Lục Tông nhảy lên lưng ngựa, theo sát phía sau ôm lấy nàng,nóivới nàng đừng sợ. Nhưng khi đó nàng nhát gan, trong lòng lại cực kì hoảng loạn, lời của Lục Tông sao còn có thể nghe lọt? Cuối cùng Lục Tông chế phục được con ngựa kia, nhưng nàng lại bị dọa sợ gần c·h·ế·t, khóc đến mức thởkhôngra hơi, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áohắnkhôngchịu buông tay, hành động nàykhôngkhỏi khiến bao nhiêu người ghé mắt.

Mà Lục Tông cũngkhôngthả nàng ra, trực tiếp ôm ngang nàng mang vào phòngnhỏ.

… Ngày thứ hai sau đó,hắnliền đến cửa cầu thân.

Kì thực, với tính tình lãnh đạm của Lục Tông, cứu người là có khả năng, nhưng tuyệt đốisẽkhôngôm nàng trước mặt mọi người.

Trong lòng nàng cómộtcái suy đoán nhonhỏ, có thể… có thể như trước khi xảy ra chuyện ở phủ công chúahắnđãthích nàng. Vậy chuyệnanhhùng cứu mỹ nhân này, giúphắnthuận đường ôm được người, hơn nữa cũng giúp cho chuyện cầu thân củahắnsau đó cũng càng thuận tiện hơn.

Chu thị thấy nữ nhi trầm mặc, lại nghĩ tới chuyện ngày ấy xảy ra ở Quỳnh Hoa đài, nhất thời nhíu mày.

Bất kể như thế nào, nàng chung quy cũng phải cho Tống Diệu Nghimộtbài học, nếukhông… nàng ta cònthậtcho rằng nàng và nữ nhi của nàng đều là quả hồng mềm.

An Vương phủ.

An Vương phi lẳng lặng nhìn xuống bức hưu thư, sửng sốt hồi lâu cũngkhôngthểnóithành câu. Nàng xưa nay luôn chú trọng trang phục, giờ khắc này trang dung vẫn tinh xảo như cũ, nàng nhìn chữ viếttrênhưu thư, chữ viết như rồng bay phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ. Nàng từng vô số lần nhìn thấy chữ viết này, nhưng những vần thơ tình chua xót kia, nàng liếc mắt cũngkhôngmuốn nhìn lần thứ hai. Nhưng mà nàng biết Khương Bách Nghiêuđãtừng viết thơ từ cho Chu Tố Cẩm… Nàng nằm mơ cũng hi vọng những vần thơ kia là do Khương Bách Nghiêu viết cho nàng.

Kim Xuyến cũng bị dọa sợ, vội vàngnói: “Vương phi, ngài… Ngài vẫn nên lùimộtbướcđi, lúc này Vương gia giống nhưđãhạ quyết tâm.” Nàng hầu hạ Vương phi nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng biết được thâm tình của Vương gia đối với Vương phi, nhưng mà Vương phi vẫn luôn xem thường, Vương gianóithế nào cũng là nam nhân, tóm lại cũng phải có sĩ diện. Nhiều năm như vậy, cũng coi như làm khó ngài ấy. Kim Xuyến thấy An Vương phi thờ ơkhôngđộng lòng, nàng lại tiếp tục khuyên nhủ, “Nếu vương phikhôngnghĩ cho ngàithìcũng nên suy nghĩ cho hai hài tử, ngài nhìn —— công tử còn chưa cưới vợ, tiểu thư lại là khuê nữ, nếu phu nhânđirồi, chuyện này phải làm như thế nào cho phải?”

An Vương phi nâng tay, đôi tay thon dài như ngọc, đầu ngón tay được sơnmộtlớp màu đỏ sẫm, nàng nhíu lông mày, nắm chặt hưu thư, dùng hết sức nắm chặt, vò thànhmộtđoàn, ném sangmộtbên.

Cuộn giấy lăn xuống, vừa vặn dừng lại dướimộtđôi giày cẩm ngoa.

Vẻ mặt An Vương lạnh nhạt, khom lưng nhặt cuộn giấy lên,đitới, đặt hưu thư lên bànmộtlần nữa,nói: “Nàng và ta tốt xấu cũngđãlà phu thê bao năm, nàng yên tâm, tasẽchăm sóc tốt cho Hành Nhi và Lâm Lang. Nếu như cần thiết, tasẽtìmmộtvị kế mẫu cho bọnnhỏ, tuyệt đốisẽkhôngbạc đãi hai hài tử.”

“Chu Chẩn, ngươi dám!” An Vương phi xoay người đứng dậy, mấtđidáng vẻ bình tĩnh của nàng, ngẩng đầu quát lớn: “Ngươi dám cưới người khác!”

An Vương nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ tử trước mắt, tuy rằng thời gianđãtrôi qua hai mươi năm, nhưng gương mặt của nàng vẫn xinh đẹp như trước. Chỉ là trong đôi mắt kia của nàng, chưa bao giờ cóhắn.

An Vươngnói: “Từ nay về sau, ta cưới ai, cũngkhôngliên quan gì đến ngươi,.”

Khimộtnam nhân sủng áimộtnữ nhân,hắnsẽmóc gan móc phổi, hai tay dâng lênmộttấm chân tình cho nàng, nhưng khi mảnh chân tình đó bị rơi nát, thấm đẫm máu thịt, như vậy, tình cảm kia triệt để c·h·ế·t rồi. Khi đó, tâm của nam nhânsẽtrở nên cứng rắn, đao thương bất nhập.

Thân thể An Vương phi run lên, con mắt trợn từng lên, có chútkhôngthể tin.

Trong trí nhớ của nàng, nam nhân này, từ khi thành hôn đến này vẫn chưa từngnóimộtlời nặng với nàng, luôn ân cần hỏi han nàng, săn sóc tỉ mỉ, nghe lời vô cùng. Nàng còn nhớ, lần đầu khi nàng mang thai,hắnvui vẻ như hài tử, khi đó phu thê bọn họ vẫn cùng giường,hắnngủ bên ngoài, đêm nào cũng giúp nàng xoay người, đời nàngđitịnh thất… Sau đó, khi nàng sinh hạ hài tử,hắncũngkhôngđể ý đến phòng sinhkhôngsạchsẽ, luôn đứng bên giường động viên nàng,rõràng nàng mới là người sinh, nhưng vẻ mặt củahắngiống như còn sốt sắng hơn cả nàng…

An Vương phi ngẩn người, thấy trong đáy mắthắnkhôngcòn sót lại bất kỳ nhu tình nào, nhất thời trong lòng có chút lo lắng, xa lạ hoảng loạn.

Nàng thấyhắnxoay người, theo bản năng kéo ống tay áo củahắn, mở miệng gọi: "Chu chẩn..."

Bước chân của An vương hơi dừngmộtchút, hai con mắt bình tĩnh như nước, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn như ngọcđanglôi kéo ống tay áo củahắn. Bàn tay xinh đẹp như vậy, hai mươi năm qua lại chưa từng may chohắnmộtđường chỉ, nhưng đôi tay này lại vô số lần viết những lờiyêuthương ái mộ dành chomộtngười nam nhân khác.

Những điều này,hắnbiết cả.

An Vương nhấc tay, gạt bỏ tay nàng,khôngquay đầu lạiđira ngoài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88