Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89
Khương Lệnh Uyển ôm tiểu oa nhi lật người, cúi đầu nhìn tiểu hài tử nằm nhoàitrênvai nàng, miệngnhỏmềm mềm gặm gặm mặt nàng, dínhmộtngụm nước.thìra trong lòng nàng là Thập Nhị hoàng tử, còn người trước mặt chính là Thập Nhất hoàng tử. Khương Lệnh Uyển ôm hài tử có chútkhôngtiện, chỉ hơi chúi người, “thìra là Thập Nhất hoàng tử.”
Khương Lệnh Uyểnmộttay nhấc váy, ra sức nhảymộtcái, vẫn kémmộtchút.
Khương Lệnh Uyển đứng chờmộtlát, nhìn thấy hai thiếp thân nha hoàn của Lục Bảo Thiền nâng nàng ấy xuống xe, lạikhôngthấy Lục Tông, lúc này mớiđitới chào hỏi, “Thiền tỷ tỷ.”
Lục Bảo Thiền hôm nay mặcmộtbộ trang phục rất đẹp, bộ trang phục hồng nhạt thêu hoa sen, khuỷu tay khoác hờmộtchiếc khăn lụa màu xanh lam, búi tóc tinh xảo, càimộtchiếc trâm ngọc, khuôn mặtnhỏnhắn trắng nõn thủy nộn, mắt to nhìn nàngmộtcái, theo bản năng hơi né tránh, có chút chột dạ.
Trong lúc Lục Bảo Thiềnđangsuy nghĩ, nha hoàn của Chu Lâm Langđãqua đây, khách khí hành lễ với nàng, “Quận chúa, tiểu thư mời quận chúa đến trò chuyện.”
Lục Bảo Thiền cắn môi, để người hầu của phủ công chúa dẫn tới hậu viện, lúc này mới thấy Chu Lâm Lang lẻ loi đứngmộtmình trong chòi bát giác cách đókhôngxa. Nàng giương mắt lên nhìn, chợt nhớ tới lời ca ca nàng… Tuy nàng ngốc nghếch, nhưng saokhôngthể thấy được rằng Chu Lâm Lang cũng có ý với ca ca mình? Chu Lâm Lang lợi dụng nàng, làm bằng hữu nhiều năm như vậy, lòng nàng đương nhiên cũng rất khó chịu. Nhưng mà chuyện bản thân nàng làm, còn ác liệt hơn Lâm Lang rất nhiều.
Chu Lâm Lang tự giễu cười, “Tông biểu ca thông minh như vậy, khẳng định là huynh ấyđãnghĩ đến. Tông biểu cakhôngthích ngươi lui tới với ta, đúng haykhông?”
Vẻ mặt Thập Nhất hoàng tử liền trở nên ảm đạm: “Đây là con diều mấy ngày trước Thái tử ca ca tự mình làm cho đệ.”
Khương Lệnh Uyển có chút thất lạc, lạinói: “Thôi, chúng ta cũng vàođithôi.” Tính tình của nàng chính là như vậy. Nàngkhôngthể ép buộc Lục Bảo Thiền, từ từ rồi mọi chuyệnsẽtốt. Dù sao, sau này mọi người cũng là ngườimộtnhà.
Khương Lệnh Uyển lè lưỡimộtchút, sắc mặt lúng túng.
“Y y y…” Tiểu tử kia nhanh chóng vươn cánh tay mập ra, ánh mắt lấp lánh nhìn Khương Lệnh Uyển. Ma makhôngcòn cách nào, đànhnói: “Vậy được rồi, phiền toái tiểu thư.” Ma ma sợ tiểu thư này cònnhỏ,khôngcó kinh nghiệm ôm hài tử, đành cẩn thận từng li từng tí giao vào tay nàng,khôngngờ tiểucônương ôm hài tử vô cùng thành thạo, khiến nàng có chút giật mình. Khương Lệnh Uyển ngửi mùi sữa thơm của hài nhi trong lòng ngực,yêuthíchkhôngbuông tay, quay về phía ma ma hỏi: “khôngbiếthắntên là gì?”
Thái tử nhún nhún cai. Tiểu thê tử ở ngay trước mặt, nhưng lạikhôngcó dũng khíđigặp,hắnmuốn gặp cònkhônggặp được đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đời trước nàngkhôngthích cưỡi ngựa, nếukhôngphải Cửu công chúa tự mình mở miệng, nàng tuyệt đốisẽkhôngtrèo lên lưng ngựa.
Lúc này, lá cây vang lên tiếng rì rào. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người nâng tay lên, sau đó rất dễ dàng lấy con diều kia xuống.
Thập Nhất hoàng tử cúi đầu nhìn diều, lại nhấc mắt nhìn thấy hai ngườiđãđixa, vào lúc này Thái tử mới bước ra ngoài. Thập Nhất hoàng tử nhìn về phía Thái tửnói: “Tỷ tỷ vừa rồithậtxinh đẹp. Sau khi Thập Nhất lớn lên,sẽcưới tỷ ấy làm nương tử.”
Hai người tương giao nhiều năm, nàng chưa từng thấy bộ dáng thương tâm như vậy của Chu Lâm Lang. Dù là quyết định ngày sausẽítđilại với nàng, nhưng khi thấy tình cảnh này, nàng lại nhịnkhôngđược có chútnhẹdạ. Lục Bảo Thiềnnhẹnhàng vỗ vỗ lưng Chu Lâm Lang, từ trong lòng lấy ra khăn tay lau nước mắt cho nàng, an ủi: “Ngươi đừng khóc…”
Khương Lệnh Uyển tạm thời coi lời này là lời khích lệ nàng, nhất thời nhịnkhôngđược cong khóe miệng. Thấy vị Thập Nhị hoàng tử này vươn bàn taynhỏmập mạp víu lấy cổ nàng, đối với nàng vô cùng thân cận. Nàng vẫn rấtyêuthích hài tử, cho dù là nam oa hay nữ oa, khẳng định đều là những tiểu tử đángyêungọc mài.
Thập Nhất hoàng tửnói: “Thập Nhị đệ thích nhất nhữngcônương xinh đẹp, dung mạo của tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tỷ nhìnđi, tỷ vừa ôm đệ ấy, đệ ấy lập tức liềnkhôngkhóc.”
Lúc này, tiểu nam hài nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnhkhôngnóigì mới mở miệng, nghiêng đầunhỏnói: “Đệ đệ tên là Thập Nhị, còn đệ là Thập Nhất.” Tiểu nam hài dừngmộtchút, thanhâmgiòn giònnói, “Tỷ tỷ, tỷ tên là gì? tỷthậtxinh đẹp, còn dễ nhìn hơn mẫu phi của đệ.”
Kim Kết và Sơn Trà cũng biết quan hệ giữa tiểu thư nhà mình và Vinh Thế tử, nhìn tình huống này, trong đầu liền nhận định, Vinh Thế tử sau nàysẽlàcôgia, bây giờ hai người qua lại thân cận, chỉ cầnkhôngkhiến người khác chú ý, vậythìkhôngcó gì phải vội vàng. Khương Lệnh Uyển quay lại tìm kiếm, liền thấy Lục Tôngđangở khúc quanh bên hành lang.
Khương Lệnh Uyển thấy vậy, mím môi cười,đitới.
Chu Lâm Lang giương mắt nhìn Lục Bảo Thiền, đôi mắt mời sáng, giống như nhìn thấy được người mà nàng có thể tin cậy, lúc này mới để cho bọn nha hoàn lui ra. Nàngnói: “Bảo Thiền, ta… nương ta về nhà mẹ rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe thấy giọngnói, ma ma mới ngẩng đầu.
Tuyđãquyết địnhkhôngkết giao, tuy nhiênkhôngthểkhôngnể mặt mũi như vậy. Lục Bảo Thiền gật gù, bước chân khoan thai tiến về phía chòi bát giác. Nàngđitới trước mặt Chu Lâm Lang, mới pháthiệnthiên chi kiêu nữ thường ngày luôn luôn chói lóa ánh mắt mọi người, nụ cười luôn xinh đẹp rạng rỡ, nhưng khí sắc hôm nay lạikhôngtốt, cho dùđãtỉ mỉ trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn rasựtiều tụy.
Chương 89
Khương Lệnh Uyển sững sờ đứng tại chỗ, nghe Thái tửnói, ký ức của nàng cũng dần dần trở nên trùng hợp.
Vai Chu Lâm Lang hơi rung động,nói: “Bảo Thiền, cómộtsố việc, ta vẫn chưanóicho ngươi biết. Trong lòng tađãnghẹn rất lâu, bây giờ vô cùng khó chịu… Kỳ thực, kỳ thực ngày ấy ta khi nghe ngươinóingươi thích Dụ biểu ca, ta muốn giúp ngươi, nhưng trong lòng cũng tồn tại tư tâm.”
Lục Tông là người biết sai liền sửa,hắnnói: “Được ròi, vậy sau này tasẽmua ítmộtchút.” Sau đó lạinói, “Lần trước muộinóivới ta, chờ ta từ Lạc Châu trở về, muộisẽtặng tamộtmón lễ vật.”
Lục Bảo hiềnnói: “Lân Lang, người cũng đừng quá khổ sở, kỳ thực… Tuy rằng takhôngquá hiểurõchuyện của cha mẹ ngươi, nhưng mà ta cảm thấy, cha người đối xử với mẹ người rất tốt. Nếu như tính tình của nương ngươi có thể buông lỏngđimộtchút, cha người nhất địnhsẽnhẹdạ, Lâm Lang, ngươiđikhuyên nhủ mẹ ngươiđi.”
Khương Lệnh Uyển biết trong lòng nàng nhớ cái gì, liềnnhỏgiọngnhẹnhàngnói: “Thiền tỷ tỷ, mấy ngày trước nương của muội còn nhắc đến tỷ,nóicó phải muội chọc tỷkhôngvui haykhông…”
Chu Lâm Lang lại lắc đầu, thở dàinói: “Sao ta có thể chưa khuyên nương? Nhưng mà… Nhưng mà ngươi cũng biết tính khí kia của nương ta, tuyệt đốisẽkhôngcúi đầu.” Chu Lâm Lang lau nước mặt, nửathậtnửa giả, chờ khi nhìn thấy Khương Lệnh Uyển ở cách đókhôngxa, lúc này nàng mới khóc càng thêm thương tâm, cả người tựa vào lòng Lục Bảo Thiền, trầm thấp nức nở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Suy nghĩ hồi lâu, Khương Lệnh Uyển quyết định giả khờ, nháy mắt mấy cái: “Có sao? Muội quên mất rồi.”
Beta: Mira
Lục Bảo Thiềnkhôngngờ Chu Lâm Lang lại thông suốt như vậy, nhất thờikhôngbiết nên làm saonóichuyện với nàng. Lúc này nàngnhẹdạ, nhưng mà mấy ngày nay, cũng làm cho nàng hiểurõràng, kỳ thực nàng nhìn thấy Chu Lâm Lang, chỉ là bề ngoài thôi. Những năm nay, nàng luôn coi Chu Lâm Lang là bằng hữu tốt nhất, trong lòng nàng, thậm trí còn quan trọng hơn Xán Xán, nhưng khi nghĩ lạithậtkĩ càng, Xán Xán đối với nàng quảthậtlà tốt đến móc tim móc phổi…
Lục Bảo Thiền trầm mặc.
Lục Bảo Thiền chột dạ vô cùng, vội vàng lắc đầu: “khôngphải, ta chỉ là —— "
Lục Tông muốn dẫn nàngđichỗ khác trò chuyện, nhưng Khương Lệnh Uyển lại lưu luyếnkhôngrời, lấymộtbông hoa càitrênđầu xuống đau cho Thập Nhị hoàng tử, lại hôn lên gương mặtnhỏmộtcái. Lục Tông nhìn có chút ước ao.
Lục Tông nghe xong, chỉ trầm mặcmộtlúc, sau đó dứt khoát trả lời: “khôngcần.”
Khương Lệnh Uyển ôm Thập Nhị hoàng tửmộtchút mà tayđãhơi mỏi, lúc này mới trả Thập Nhị hoàng tử lại cho ma ma. Thập Nhất hoàng tửđangchơi thả diều ở bên cạnh, nhưng thảmộthồi lâu mà diều vẫnkhôngbay lên, liền buồn bực trách cứ chúng nha hoàn. Khương Lệnh Uyển chuyện khác nàngkhôngbiết nhiều, nhưngnóiđến chơi đùathìkhônggìkhônggiỏi, cho dù là đá cầu, nhảy dây hay chơi diều, trốn tìm, nàng chưa từng sợ bất kì ai, ngay cả bắn cung, nàngđãđặc biết trốnđihọc với Tiết Tranh. Khương Lệnh Uyển liềnđiqua, giúp Thập Nhất hoàng tử chơi diều. Dù so cũng là tay già đời, tuyđãlâu ngày chưa thả diều, nhưng nàng vẫn rất quen cửa quen nẻo kiến con diều uy phong này thả bay lên trời. Thập Nhất hoàng tử đứng ởmộtbên, con mắt sáng lấp lánh, vỗ taynói: “Tỷ tỷkhôngchỉ xinh đẹp mà chơi diều cũng rất lời hại.”
Khương Lệnh Uyển vẫnkhôngđivề phía trước, mà nghe thấymộttiếng cười lanh lảnh vô cùng dễ nghe, lúc này mớiđivề phía viện.
Nàng vừa muốnđivào, liền thấy xe ngựa của Vinh Vương phủ tiến đến.
Hai người cách nhau rất gần, nàng chỉ đến ngực củahắn,hắnởtrêncao nhìn xuống nàng, có thể nhìn thấyrõxương quai xanh xinh đẹp trong cổ áo nàng, còn có hai nơi hơi nhô lên. Lỗ tai của Lục Tông nhất thời đỏ lên, nhanh chóng dời mắt, nhét diều vào trong ngực nàng,nói: “Bản thân cũng chỉ là nửa hài tử, còn dám ở trước mặt Thập Nhất tỏ vẻ uy phong.”
Nàng nhìn thấymộtma ma ômmộtnõa oa béo trắng trong ngực, ngồitrênbăng đá, bên cạnh làmộttiểu nam hài bốn, năm tuổi,đangnóichuyện với tiểu oa nhi. Nhưng tiểu oa nhi này lại làmộtđứanhỏkhó hầu hạ, quệt miệng phun bong bóng, sau đó “Oa”mộttiếng khóc lên. Ma ma vội vàng dụ dỗ, nam hài kia giống như bị dọa sợ, ngơ ngác đứngmộtbên, bộ dáng có chút oan ức.
Đối với Chu Lâm Lang, đến cùng nàng vẫn có chút cảm tình, kinh ngạc hỏi: “Lâm Lang, ngươi sao vậy?”
Lời này nàngkhôngthích nghe.
Lục Bảo Thiền sợ hết hồn.
Lục Bảo Thiềnnói, “Xán Xán, tỷ có chútkhôngthoải mái, tỷ vào trước.”
Thái tử nghe xong sang sảng cười to,nhẹnàng vỗ vỗ đầunhỏcủa tiểu Thập Nhất,nói: “Dám cướp nương tử với biểu ca đệ, có tiền đồ!”
Phủ công chúa có nhiều người, nàng và Lục Tôngkhôngnên ở cùngmộtchỗ quá lâu, sau đó liền tách ra. Khương Lệnh Uyểnđimấy bước, nhớ tới ánh mắt thất lạc của Lục Tông, nàng vẫnkhôngđành lòng. Sờ sờ hầu baođãsớm chuẩn bị trong ngực, quyết địnhđitìm Lục Tông.
Chu Lâm Langnói: “Quênđi,khôngnóicũng được. Ta chỉ cảm thấy thua thiệt trong lòng, nhưng mà mọi ngươi đều ích kỷ,khôngphải sao? Bảo Thiền, ngươi có thể tha thứ cho takhông?”
đimấy bước, Lục Tông mới hỏi: “Có thích phấn hươngkhông?”
Nàng chỉ là cái gì?
Ở hanh lang cách đókhôngxa, Thái tửđangnóichuyện với Lục Tông, “... Mấy ngày trước đâycôđãnóivới phụ hoàng, lần tới nếu Thuần Vu quốc còn xâm phạm biên giới nước ta,côsẽtự xuất trinh ra trận, đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá, ngay cả mẹ ruột cũngkhôngnhận ra… Uy, Lục Tông,côđangnóichuyện, ngươi có nghekhông?”
Chỉ là có chút tư tâm, bởi vìyêuthích ca ca của Xán Xán, cho nên mới nghĩ cách phá hoại việc hôn nhân của muội ấy và ca ca? Câunóinày, sao nàng có thểnóira được? Lục Bảo Thiền hạ mắt,nhẹnhàng cắn môi, nàng nhớ tới ca ca của mình, cũng biết tiểucônương trước mắt làmộtngười tâm địa thiện lương. Nhưng cómộtsố việc, trong lòng nàng còn khúc mắckhôngthể đối mặt, cầnmộtchút thời gian để thích ứng.
Khương Lệnh Uyển nhấc váy xuống xe, nhìnmộtđoàn xe ngựa tụm năm tụm ba bên ngoài, cũng biết nàng đến đâykhôngtính quá sớm.
Khương Lệnh Uyển là người rất tự phụ, rất thích được khen, tiểu nam hài vừa khen, nhất thời đuôi nàng đềuđãvểnh lên tận trời rồi. Nàng nhoẻn miệng, nhanh chóng chuyển động que gỗ trong tay, thảmộtchút, diềukhôngcẩn thậnđãbị mắc lên cây, con diều cứ như vậy nằm c·h·ế·t cứngtrênngọn cây.
Lục Bảo Thiềnnói: “Lâm Lang, ngươi…”
Ma ma là người rất có nhãn lực, đương nhiên cũng biết được vị trước mắt này hẳn là danh môn khuê nữ nhà vị đại nhân nào, lại cúi đầu xem xét hài tử vẫn khóc ồn ào trong ngực, đànhnói: “Tiểu chủ nhân rất khó hầu hạ, nô tỳ sợ tiểu thư…”
Kim Kết và Sơn Tràkhôngbiết nội tình, trong lòng cũng cảm thấy Lục Bảo Thiền hôm nay có chút kỳ quái, Sơn Trà nhìn bóng lưng của Lục Bảo Thiền, nhíu màynói: “Hôm nay tiểu quận chúa bị sao vậy? Bình thườngkhôngphải rất hoạt bát đángyêuhay sao? Luôn luônnóicười với tiểu thư nhà chúng ta, hôm nay tiểu thư chủ động tiếp lời, quận chúa lạikhônglạnhkhôngnhạt,thậtkhiến người khác tức giận.”
Khương Lệnh Uyển nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Lục Bảo Thiền dang ở cũng với Chu Lâm Lang, hơn nữa —— Chu Lâm Lang còn khóc vô cùng thương tâm, mà Lục Bảo Thiềnthìđangan ủi nàng. An Vương phi bị hưu, Chu Lâm Lang phải xa nương đương nhiên là vô cùng thương tâm, chỉ là… Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn, liền hạ mắt. Đời trước nàng chưa từng dụng tâm để kết giao vớimộtngười như vậy, tìm mọi cách để tốt với nàng, nhưng hôm nay nàng mới pháthiện, cho dù bản thân có chủ động dán lên,thìở trong lòng người ta, nàng cùngkhôngtrọng yếu ngang bằng như vậy. Lục Bảo Thiền kiếp trước, và Lục Bảo Thiền kiếp này, đến cùng là vẫn giống nhau…
hắncũng từng làm cho nàng mấy con diều, nhưng chưa từng thả chung với nàng.
Thái tử thấy tiểucônương ôm Thập Nhị đệ trong ngực, nụ cười long lanh,đangnóichuyện với Thập Nhị đệ, có cảm giác như đại hài tửđangdỗ dành tiểu hài tử, rất buồn cười, “Thê tử của ngươi đúng là rấtyêuthích hài tử.”
“Có thể để ta ômmộtcái sao?”
Lục Tông suy nghĩmộtchút, lạinói: “khôngcần.” Hôm nay phủ công chúa mời quá nhiều người, nàng rất sĩ diện, nếu bị người khác nhìn thấy, sợ làsẽlại tức giận. Sau này muốn gặp mặt cũng khó khăn.
Thái tử xoay người nhìn theo tầm mắthắn, thấy ánh mắt của Lục Tông hướng đến tiểucônương cách đókhôngxa. Tiểucônương búi hai búi tóc giống như nụ hoanhỏ, mặcmộtbộ y phục màu phấn nhạt, trước ngực đeomộtkhóa trường mệnh, vừa nhìn liền biết là tiểu thư nhà quý tộc. Tiểucônương tuy rằngnhỏtuổi, nhưng môi hồng răng trắng, xinh dẹp kinh người. Thái tử bỗng nhiên mỉm cười, đương nhiên cũng nhận ra người kia là ai, lờinóikhôngkhỏi có chút trêu ghẹo: “khôngngờ, bản thân ngươi loại mãng phu này, da dày thịt chắc, nhưng đôi mắt chọn nương tử lạikhôngtệ, đưa bé mập mập ngày xưa sau khi lớn lên, quảthậtrất xinh đẹp…”
nóiđến phấn hương, Khương Lệnh Uyển laikhôngnhịn được bĩu môi, dừng bước chân lại oán giậnnói: “Tông biểu ca, huynh phá sảnđilà vừa, có bạc cũngkhôngthể tiêu như huynh được, nương muộiđãgiáo huấn muộimộttrận.”
Xe ngựa ngói phỉ thúy châuanhdừng lại bên ngoài phủ công chúa.
Edit: Tiểu Huân
Thái tửnói: “Nếuđãnhìn thấy, có muốn đến trò chuyệnkhông?”
Lục Tông hơi nhíu mày lại, giống như có chút thất vọng, sau đó “Ừm”mộttiếng, lạikhôngcó sau đó.
Thấy tiểucônương trước mắt, nàng mới mười hai mười ba tuổi, đôi mắt linh động, bộ dáng thủy linh, khuôn mặt khi cười còn dễ nhìn hơn các vị chủ nhân trong cung.
Khương Lệnh Uyển đột nhiênđãquên mất. Lúc trước xác thực nàng muốn đưa chohắnmộtcái hầu bao, nhưng hôm nay nương nàngđangchuẩn bị làm mai cho nàng, thời điểm mấy chốt như vậy, nếu nàng đưa hầu bao cho Lục Tông,khôngphảinóirõmuốn Lục Tông tới cửa cầu hôn sao? Nàng đương nhiên là vừa ýhắn, nhưng cũngkhôngphải tự đưa mình tới cửa, nếu nhận được quá dễthìsẽkhôngbiết quý trọng, đạo lý này nàng vẫn hiểu, Bây giờ Lục Tông cònđangthích nàng, tình cảm củahắncòn nóng, nhưng sau này nàngkhôngthể chắc chắn. Chờ khi thành thân được mấy năm, Lục Tônghắnlại nghĩ: Nga, lúc trước bản thân nàng nhất định muốn gả chohắn. Như vậy, chẳng phải nàngsẽchịu thiệt rồi sao?
Lục Bảo Thiền ngạc nhiên, vừa định hỏi tại sao, nhưng lời đến miệng, may làkhônghỏi ra, “Sao có thể chứ? Cha ngươikhôngphải luôn rất tốt với nương ngươi hay sao?” Chu Lâm Lang hạ mắt, mi mắt rất thấp, sạchsẽđángyêu, thanhâmcủa nàng có chút nghẹn ngào,nói: “Chuyện này, takhôngbiết nênnóivới ai, nhưng mà, lòng tathậtkhó chịu. Bảo Thiền, hai ta từnhỏđãlà bằng hữu tốt nhất, ở trong lòng ta, ngươiđãlà tỷ muội ruột, cho nên ta mớinóichuyện này cho ngươi.”
Nàng có lỗi với Xán Xán.
Đời trước, Lục Tông xác thực cũng cứu nàng trong tình huống này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Tông, nghĩmộtchút, cũng biết từnhỏnàngđãchơi diều.
Nàng vừa địnhđiqua,đãthấy Thái tử cũng ở,khôngkhỏi dừng bước chân lại, dự định chờ Thái tửđirồi nàngsẽqua.
Khương Lệnh Uyển phồng quai hàm, bất mãnnói: “Sao chứ? Muộiđãlâu chưa được chơi diều, ngượng tay mà thôi, nếu sothật, chưa chắc huynh có thể thắng muội đâu.”
Nàng hôn gương mặt mềm mềm thịt thịt của Thập Nhị hoàng tửmộtcáinói: “thậtngoan.”
Lục Tông lẳng lặng nhìn tình cảnh này, thấy nàng cười vui vẻ như vậy, đúng là rấtyêuthích hài tử. Có điều, chuyện nàyhắnđãsớm biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lục tiểu thư, kiakhôngphải là quận chúa sao?” Kim Kết nhắc nhở.
Thôi.
Thấy trang phục của tiểu hài tử, có thể thấy được làmộtbé nam, đôi mắt đen to trònđangđong đầy nước, nhưng cũng chỉ mở to miệng gào, nước mắt lạikhônghề rơi xuốngmộtgiọt,mộtđức hạnh giống như nàng khi còn bé.hắnngẩng đầu nhìn nhìn, nháy mắtmộtcái, lúc này mới a a a a mở cánh tay mập ra.
Lục Tông chỉ nhàn nhạt “Ân”mộttiếng.
Mặtnhỏcủa nàng hơi rũ xuống, đúng làkhôngcó cách cào.
Khương Lệnh Uyển nhanh chóng đứng thẳng, nghiêng đầu nhìn Lục Tông, ánh mắt sáng lên, gọimộttiếng: “Tông biểu ca.”
Thái tử vòng tay đứng bên cạnh Lục Tông, vóc dáng thấp hơnhắnnửa cái đầu, gương mặt củahắncũng rất tuấn tú,hắnnói: “Thấy ngươi chịu khổ như vậy, bản Thái tử đúng làkhôngđành lòng, nếu coi trọng tiểucônương người ta, vậy vì saokhôngđịnh ra sớm? Được rồi, coi như ngươi vì Đại Chu chúng ta lập công lao lớn như vậy,côsẽthay ngươi nghĩ chút biện pháp —— được rồi, thế này, trong phủ Tiểu Cửu cómộtcon tuấn mã vừa được Tây Khương tiến cống, dáng dấpkhôngsai, rất được tiểucônươngyêuthích, chờ lát nữacôsẽnghĩ cách để Tiểu Cửu nhờ nương tử ngươi lên thử mã, chờ đến khi tình cảnhkhôngthể khống chế, ngươi chạy quaanhhùng cứu mĩ nhân. Ừm… tiếp xúc da thịt trước mặt mọi người, ngày mai người liền tới quý phủ cầu hôn, cha mẹ người ta đương nhiênsẽđồng ý gả nữ nhi cho người… Như thế nào? Có phải thấycôrất đầy nghĩa khí?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.