Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91
Chu Quý Hành suy nghĩmộtchút, dùng sức nắm chặt tay, trong đầu nhớ đến tiểu biểu muội hoạt bát đángyêukia, gật đầuthậtmạnh.
An vương phủ.
Lời này vừa dứt, Thẩm lão thái thái cũng thấykhôngcó gì bất ngờ, nụ cườitrênmặtkhôngthay đổi,nói: “Cũng đúng, việc hôn nhân đạisự,khôngnên qua loa như vậy…” Thẩm lão thái thái là người có kinh nghiệm, khen khuê nữ nhà người tamộtphen, liềnnói: “Vậy mấy ngày nữa ta tới thêmmộtchuyến.”
·
Làm sao vậy chứ? Tại sao cha lạikhôngchịu đồng ý?
Nàng sờ sờ mặt, cảm thấy gò má hơi nóng, chỉ dám vén rèm nhìn nhìn bên ngoàimộtchút.
Chu thị thở dài: “khôngphảikhôngđồng ý. Tuy Lục Tông rất được, nhưng người ta vừa mới đến cửa cầu hôn, chúng ta liền đồng ý ngay lập tức, dễ dàng cưới được con về như thế, sau này con gảđicũngsẽbị xem thấp mấy phần.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu thịnói: “khôngcó cốt khí.” Sau đó cong môi rờiđi.
An Vương và Chu Quý Hành đứngmộtbên.
Khuôn mặt tuấn tú của Chu Quý Hành tràn đầy ôn nhu,nói: “Con tin tưởng, chỉ cần con cố gắng ở chung với tiểu biểu muội,mộtngày nào đó, nàng cũngsẽquan tâm đến con.”
hắnxác thực thỏa mãn hài tử Lục Tông này, bây giờ Vinh Vương mời lão thái thái Định Quốc Công Thẩm Thị, xem như rất có thành ý. Chỉ là… Nữ nhi này củahắnvẫn cònnhỏ, mà Lục Tông nàyđãsớm đến tuổi nên cưới vợ.
Khương Bách Nghiêu đúng là sắc mặt hờ hững.
Chu Lâm Lang sắc mặt trắng bệch nằmtrêngiường gỗ khắc dàn hoa. Hôm qua bị con ngựa dọa cho chấn kinh, nàngkhôngcẩn thận té bị thương, nhưng may mắn thương thếkhôngnghiêm trọng lắm, bắp chân chỉ gãy xương thôi. Nhưng cái này cũngkhôngquan trọng, điều làm nàng lo lắng nhất chính là mặt nàng bị trầy da.cônương gia, quan trọng nhất chính là gương mặt, nếukhôngcẩn thận phá hư, đời này nàng xong rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiếp trước cũng là Vinh Vương chuyên tâm mời Thẩm lão thái thái đến, Thẩm lão thái thái này có danh vọng cực cao ở Tấn thành, có giao tình mấy chục năm với lão tổ tông. Ngày ấy, việc hôn nhân này rất thuận lợi định ra.
An Vương đáp: “Được rồi, đừngnóinữa. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
Chu thị vừa rời khỏi Ngọc Kỳ viện, Khương Lệnh Uyển cấp tốc khép lại sổ sách trong tay, đứng lên.
An Vương biếtnóinhiều cũng vô dụng, chỉ dặn dò đám nha hoàn chăm sóc nữ nhithậttốt, sau đó cùng nhi tửđira ngoài. Hai cha con,hiệngiờ hai cái đầu cao cao giống nhau, An Vương nhìn nhi tử bên cạnh,nói: “Tuổi conkhôngnhỏ, việc hôn nhân có dự định gìkhông?”
Trong lòng Khương Bách Nghiêu suy nghĩmộtphen,nói: “Ý tứ lão thái thái, Nguyên Trực rấtrõràng. Chỉ là…”hắnnhìn Vinh Vươngmộtchút, lại liếc nhìn Lục Tông, thấyhắntuổi còn trẻ nhưng bình thường sắc mặt lạikhônghề kinh biến như những thanh niên trẻ bình thường khác, bây giờ bỗng có chút sốt sắng rồi.hắnkhẽ mỉm cười, đến cùng vẫn là người từng trải, trong lòng cũng có nhận định, liềnnói: “Xán Xán tuổi cònnhỏ, ta và thê tử chỉ cómộtnữ nhi bảo bối,khôngnỡ định hôn cho con bé nhanh như thế. Có thể để bên nhà suy nghĩ thêm mấy ngày đượckhông?”
An Vương nghe xong, trong lòng run lên.
Nàngsẽkhóc sao? Nàngsẽvìhắnrơi lệ sao?
Mẫu thânnóicũng đúng, con rể tốt như vậy, còn cái gì tốt hơn chứ?
Nàng vội vàng thả rèm che xuống, quay lưng thở ramộthơi.
Khương Lệnh Uyển nhoẻn miệng cười, biết Khương Lệnh Huệ nàykhôngsỉ nhục người tathìcả người liềnkhôngthoải mái: “Lần trước người Quảng Bình Hầu phủ đến quý phủ chúng ta cầu hôn, muội cũng thấy Tam tỷ tỷ diện đồthậtđẹpđigặp người ta, làm sao? Đến phiên muội muội mình, chính làkhôngbiết xấu hổ, vậy Tam tỷ tỷthậtcũngkhôngbiết xấu hổ sao? Thường ngày, nương muội vẫnnóimuội nên nhìn Tam tỷ tỷ học tậpmộtchút, xem ra sau nàykhôngphải học nhiều nữa, đỡ phải học cái xấu, Tam tỷ tỷ thấy đúngkhông?”
thậtgiốnghắnthời còn trẻ a.
Sơn Trà vội vàng nhắc nhở: “Lục tiểu thư, ngài đừng nên đến đó.” Đối phương tới cầu hôn, trong lòngcônương giasẽrất ngại ngùng a.
“Ở chỗcôdượng con chasẽtận lực. Nhưngcôdượng con hiểurõXán Xán nhất, tuynóiviệc hôn nhân là domộtlời cha mẹ định ra, nhưngnóicho cùng, Xán Xányêuthích mới là quan trọng nhất. Hành nhi, con hiểu chưa?”
Khương Lệnh Uyển vò vò mặt, lầm bầmnói: “Nữ nhi mớikhôngcó.”
Trong mắt Chu Lâm Lang dâng lên ánh nước, muốn rơi lại chưa rơi, hai tay nắm chặt dưới chăn,nói: “Cha che chở người kia như thế sao? Nàng ta là muội muội ruột của cha, nhưng con là nữ nhi ruột của cha, cha liền trơ mắt nhìn nữ nhi mình bị người khác bắt nạt, suýt nữa hại c·h·ế·t sao?”
“Nhưng mà…khôngphải nươngkhôngđồng ý sao?”
Làm sao có khả năng?hắnthả nàngđi, nàng vui mừng cònkhôngkịp.khôngnỡ, cũng sợ chỉ vì hai hài tử này. Nàng chính là người có tâm địa còn cứng hơn tảng đá.
*khúc này cái hoa văn tui cũngkhôngbiết tả sao luôn, “ngũ bức phủng vân” dịch từng chữ ra đúng thuần việt là năm con dơi nâng mây nha...tui google cũngkhôngra chính xác cho lắm, nó ra hai hình hoa văn, tuisẽup ở cuối chương nha
An Vương hiểu nhi tử mình nhất, biết tínhhắngiống mình, đều là người có tâm nhãn. Nhưng có mắtthìsao, lại dằn vặt người ta cả đời. An Vương thở dàimộthơi, đứng chắp tay: “Conyêuthích Xán Xán, chanóiđúngkhông?”
Khương Lệnh Huệ ái mộ Tạ Trí Thanh, nhưng cũng biết cáccônương ở Tấn thành nàyyêuthích Tạ Trí Thanh quá nhiều, nàng được hứa hôn với Quảng Bình hầu chi thứ ba đích trưởng tử đích tôn Ngu Thiếu Đường, đối với việc hôn nhân này, nàng cực kì thỏa mãn. Ngu Thiếu Đườngkhônghiền lành lịchsựnhư Tạ Trí Thanh, nhưng tướng mạo đoan chính, nam tử khiêm tốn có lễ. Nàng lặng lẽ nhìn quamộtlần, biết sau này phải gả cho Ngu Thiếu Đường, trong lòng vui mừng, còn Tạ Trí Thanh… Thiếu nữ nào chưa lấy chồng lạikhôngcómộtlần động tâm vớihắn? Nhưng cuối cùng có mấy aiđicùng vớihắn. Nhưng hôm nay Vinh Vương tự mình vì nhi tử đến cầu hôn, Lục Tông tư thế oai hùng, nàng cũng từng thấy qua, có văn có võ,trênngườikhôngcó thói xấu như những mãng phu th* t*c kia, dung mạo, thân phận, tiền đồ, đềukhôngcó chút sai lầm… Cùng Lục Tông so sánh, Ngu Thiếu Đường kia chẳng có mấy đáng chú ý.
“Cha, con —— "
khônghiểu sao, nguyên bản tiểucônương lẫm lẫm liệt liệt, đột nhiên có chút e thẹn.
Chương 91
Chu thịnói: “Tâm tư giảo hoạt của con, nươngkhôngbiết sao? Hôm nay đúng là Vinh Vương rất có thành ý, Tông biểu ca của con cũng là người đáng giá phó thác chung thân, cha mẹ giao con chohắn, nửa đời sau, cũng coi như conkhôngchịu thiệt thòi.”
Khương Lệnh Uyển nhíu mày, giương mắt nhìn lên, thấy Lục Tông nhìn về phía nàng, nhất thời bốn mắt nhìn nhau, nàng đột nhiên cảm thấythậtngại ngùng.
Chu Quý Hành hơi kinh ngạc: “Ý cha là—— "
An Vương cười cười,nói: “Xán Xán ngoan ngoãn đángyêu, mỗi lần con thấy con bé, đều đặc biệt đối với nó rất tốt, sao cha có thểkhôngnhìn thấy? Nhưng tính tình Xán Xán giống như tiểu hài tử vậy, chỉ xem con là biểu ca bình thường, trong lòng con có để ýkhông?”
Lão thái thái nhìn Lục Tôngđangđúng bên cạnh Vinh Vươngmộtcái, thấy tướng mạohắnđoan chính, dung mạo bất phàm, người đẹp như ngọc, cực kì tuấn tú. Tôn nữ bào bối kia của bà dáng dấp rất tốt, lung linh xinh đẹp, phu quân gả cho cũng phải tuyển chọnthậttốt, điểm này bàrõnhất. Mà Lục Tông này, bà cũngkhôngxa lạ gì, khi còn bé đối xử với tôn nữ của bà rất tốt. Tôn nữ của bà lúc nào cũngmộtmiệng “Tông biểu ca”, gọi đến nỗi so với ca ca ruột còn thân thiết hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu thịrõràng tâm tư nữ nhi mình nhất, thấy nữ nhi xuấthiệnở chỗ này, cũngkhôngbất ngờ, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Conđãnghe thấy?”
Edit: Kye (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Lệnh Uyển trốn ở phía sau rèm che nhìn lén, chỉ hận giờ khắc nàykhôngthể lao ra ngoài.
Lão thái thái nghe đối thoại, trong lòng rất thỏa mãn, chỉ nghiêng đầu nhìn con trai con dâumộtchút.
Khương Lệnh Uyển đại hỉ: “Ý nương là—— "
Kỳ thực trong lòng nàng cũng rất mâu thuẫn:mộtmặt muốn thuận lợi gả cho Lục Tông, nhưngmộtmặt lại cảm thấy như vậy quá mức tiện nghi cho Lục Tông rồi… Nhưng hôm nay cha khéo léo từ chối, trong lòng nàng quả thực có chút thất lạc. Vào lúc này nghĩ lại, quả thực tiện nghi cho Lục Tông, cũngkhôngcó cái gì cần phải vội vàng,trênngười nàng cũngkhôngmấtđimộtmiếng thịt nào.
Chu Lâm Lang nhìn cha nàng, lại nhớ tới mẫu thân, liềnnói: “Cha, việc nàythậtkì lạ. Con ngựasẽkhônglí do chấn kinh, nhất định là có người muốn hại nữ nhi—— "
An Vương hiếm khi thấy nhi tử mở rộng cửa lòng cùnghắnnóichuyện như vậy, trong lòng thổn thứckhôngthôi.
Trong lòng Khương Lệnh Uyển reo vang, hơi di chuyển bước chân, thân thể mềm mạikhôngxươngđiqua, ôm chặt lấy cánh tay mẫu thân nhà nàng, giương mắt nhìn lên, nàngnhỏgiọng thương lượng: “Cái kia, nương đừng tiếp tục làm khó Tông biểu ca, lần tớihắnđến, liền… Nương, có đượckhông?”
Trong lòng Khương Lệnh Uyển do dự. Kiếp này cùng kiếp trước, Lục Tông đều đến cửa cầu hôn như nhau. Nếu chuyện này thuận lợi, hônsựliền được định ra. Nhưng kiếp trước nàngkhôngbiết gì về Lục Tông cả, hơn nữa là do việc bị dọa ở phủ công chúa, nên tất nhiênkhôngmuốn thấy mặthắn. Ngày ấy Vinh Vương đến cầu thân, nàng buồn bã ngồi trong Ngọc Kỳ viện, việc hôn nhân này, cha mẹ nàng thế nhưng lại đồng ý. Sau khi mẫu thân nhìn thấy Lục Tông,khôngnhịn được đứng trước mặt nàng khen ngợi, cảm thấy mối hônsựnày cũngkhôngtính là oan ức cho nữ nhi. Chỉ là ngày đó tính nàng ham chơi,khôngnghĩ tớisẽđịnh thân nhanh như vậy, đối với việc lập gia đìnhmộtchút nàng cũngkhôngđể ý tới.
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, sau đó bất mãnnói: “Nương cũng tán thành quyết định của cha sao?”
Sơn Trà bất đắc dĩ, biết bản thân nàngkhôngkhuyên nổi tiểu thư, chỉ yên lặng đuổi theo sau.
“Khương Lệnh Uyển!”
Chu thịnói: “Trước đó nương với cha conđãthương lượng qua, ý cha con, chính là ý của nương.”
Chu thị thấy nữ nhi hăng hái như vậy, vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Được rồi, cha nương còn có thể hại con hay sao?”
Khương Lệnh Huệ nhìn ngườiđãđixa, để lại cho nàngmộtbóng lưng hờ hững, nhất thời tức đến giậm chân: “khôngphải chỉ là Lục Tông thôi sao? Có gì đặc biệt, người kháckhôngbiết còn tưởng ngươiđigặp Hoàng Hậu.”
Lúcđiqua hành lang, Khương Lệnh Uyển đụng phải Tô Lương Thần và Khương Lệnh Huệ. Vinh Vương phủ đến cầu thân, tất nhiên Khương Lệnh Huệ biết, liền quái gởnói: “Xì, vội vã gặp người như vậy, là tiểu thư khuê tú, còn biết xấu hổ haykhông?”
Tay Chú Quý Hành siết chặt thành nắm đấm trong ống tay áo,khônglên tiếng.hắnnênnóicái gì? Nếu chuyện lần này có quan hệ vớicô, thậm chí chuyện lần trước cha bỏ nương, cũng có quan hệ vớicô, vậy làm saohắncó thể mở miệng,nóimuốn thành thân với Xán Xán?
Nghe mấy người bên ngoàinóilời khách sáo, trong lòng Khương Lệnh Uyển loạn như ma, cũngkhôngcó tâm tư nghe người lớnnóitiếp, đột nhiên nàng thấy mẫu thânđivào, lúc này đứng khúm núm bên tường, cúi đầu đếm ngón tay, thanhâmyếu ớtnói: “Nương…”
Mira: Chắc ýnóianhvừa ngu vừa thiều đường hả?)))))
An Vương mặtkhôngcảm xúc, trong lòng rất nhanh bình tĩnh lại, thay nữ nhi dịch góc chăn, ôn hòanói: “Lâm Lang, cha biết con làmộthài tử tốt, cha và nương con,khôngthích hợp sinh hoạt chungmộtchỗ. Nếu con nhớ nương, con có thểđithăm nàng, chasẽkhôngngăn cản. Nếu con lo lắng trong phủkhôngai có thể chăm sóc tốt cho con, cha có thể suy nghĩthậtkĩ, vì con và Hành nhi tìmmộtkế mẫu,sẽchăm sóc cho các con.”
“khôngmuốn, chakhôngphải là người như thế. Trong lòng chỉ vẫn chỉ có mẫu thân.”
Khương Lệnh Uyểnđitới tiền thính.
Tự nhiên bị nắm thóp, bịhắnnhìn thấy bộ dáng sốt ruột mất rồi.
“Con nha.” Chu thịkhôngnhịn được nặn nặn gò má nữ nhi, cườinói: “Cònnhỏtuổi, sao lạikhôngbiết xấu hổ như thế, còn chưa gảđi, củi chỏđãchìa ra ngoài rồi?”
An Vương nhớ đến ánh mắt thất vọng của muội muội mình, mớinói: “Chađãtận lực, giờ mẹ conđirồi, phần thắng này, có lẽ cũng lớn hơnmộtchút.”
Beta: Mira
Lão tổ tông mặcmộtthân áo ngoài bằng lụa hai màu hoa văn hoa hồng tím, ống tay áo hẹp, ngồitrênghế dựa gỗ khảm ngọc, tóc chải chỉnh tề, tay nâng chung trà bằng phỉ thúy, hai gò má hơi nhiễm ý cười, ngồi nghemộtlão thái thái bên cạnh có mái tóc hoa râmnóichuyện. Lão thái thái kia mặcmộtthân đỏ sẫm hoa văn tiên hạc ngọc thảo ngũ bức phủng vân*, tóc hoa râm, mangmộtđai đỏ thêu chữ Phúc màu vàngtrênchán,trênmặt nhiều nếp nhăn, nhưng lại là người vui vẻ hòa ái,nói: “...Tanóilão muội muội, ngài còn có gìkhônghài lòng? Nhìn xem, phóng tầm mắt toàn bộ Tấn thành, còn có thể tìm ra người trẻ tuổi càng xuất sắc hơn Thế tử sao?khôngphải lão bà tử ta khen, đứanhỏnày, ta nhìn nó lớn lên, tuổi còn trẻ, nhưng so với nam hài tử bình thường trầm ổn nội liễm…”
Khương Lệnh Uyển suy nghĩ, lúc này chỉnh sửa lại đầu tóc của bản thân lạimộtchút,đira ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Lâm Lang giương mắt, cong môi nở nụ cười: “Muộinóibậy? Cha, ngườinóicho nữ nhi biết, nữ nhinóibậy sao? Cha hưu nương,khôngphải vìcôsao? Người và nương có cùng hai mươi năm tình cảm, sao người lại nhẫn tâm như vậy?”nóixong, Chu Lâm Lang vồ lấy tay An Vương, khóc lóc nước mắt giàn giụa: “Nữ nhikhôngtruy cứu việc này nữa, chỉ cầu xin cha tìm nương trở về. Cha, người biếtkhông? Lúc nươngđi, nữ nhi thấy nàng ngồi trong phòng khóc, nữ nhi chưa từng thấy nàng khóc như vậy bao giờ—— "
Khương Lệnh Uyển bất mãn lầm bầmmộtcâu, sai đó vén rèm nhìn Lục Tông đứng bên ngoài, càng nhìn càng thỏa mãn.
Vinh Vương phủ bọn họ cũng là người có gốc có rễ, Lục Tông này tính tình rất tốt, tiểu tôn nữ của bả gảđi, cũngsẽkhônglỗ.
Chu Quý Hành sững sờ: “Lâm Lang, muộinóibậy bạ gì vậy?”
Kye: Có ai như tuikhông? Đọc tên Ngu Thiếu Đường mà cười sml))
Tô Lương Thần hơi nhíu mày, thầm nghĩ Khương Lệnh Huệ này quả thực làkhôngcó não, câunóinhư thế này cũng có thểnóilung tung sao? Nhưng mà… Bây giờ Khương Lệnh Uyển chưa cập kê, Vinh Vương này lại liền khẩn trương chạy tới cầu hôn,khônglẽ còn sợcôcon dâu này chạy mất sao? Vẫn là —— Lục Tông thựcsựyêuthích nàng, muốn định ra hôn ước, hậnkhôngthể lấy nàng về nhà sớmmộtchút? Tô Lương Thầnkhôngnhịn được cong môi:khôngphải chỉ là thiếu nữ được nuông chiều từ bé,mộtkhuôn mặt xinh đẹp ngu ngốc hay sao? Chỉ làmộtbình hoa,yêuthích cái gì?
An Vương thanhâmôn hòanói: “Lâm Lang, nghỉ ngơi mấy ngàysẽtốt lên thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.