Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92
Lục Tôngnói: “Con lớn tuổi hơn Xán Xán,sẽhết lòng bao dung bảo vệ nàng. Từnhỏconđãquen tự mình làm việc,khôngcần người hầu hạ, hơn nữa … nàng là thê tử con cưới vào cửa,khôngphải nha hoàn hầu hạ. Xán Xán cònnhỏkhônghiểu chuyện, con có thể chăm sóc nàng, có thể kiên trì đợi nàng trưởng thành. Nếu trong lòng dì dượng lo lắng rằng sau này consẽphụ nàng, Tông nhi có thể đảm bảo với hai ngườimộtcâu, cả đời này con tuyệt đốikhôngnạp thiếp.”
Nhất thời Khương Bách Nghiêukhôngnóiđược gì, cũngkhôngbiết nênnóitiếp như thế nào, lại nghe Lục Tông tiếp tụcnói: “... Nếu sau này dượng dì nhớ Xán Xán, Tông nhi có thể nhiều lần đưa nàng về thăm Vệ Quốc Công phủ. Còn Vương phủ, dượngkhôngcần lo lắng, gia phụ vẫn chưa có ý định tái giá, việc hậusựtrong phủ, tạm thời giao cho trắc phi Phạn thị quản lý, nếu Xán Xán gảđi, chính là chủ mẫu Vương phủ, liền do nàng chủ trì việc bếp núc,sẽkhôngđể nàng chịu bất cứ oan ức nào.”
Khương Lệnh Uyển thích hoa cỏ, Ngọc Kỳ viện có phòng chuyên môn về hoa, bây giờ là mùa hoa mẫu đơn nở,mộtchậu Diêu Hoàng, Ngụy Tử, Triệu Phấn, Diệp Tử, loài nào cũng nở rất đẹp. Tiểucônương gia luôn luôn có lòngyêuthích những loài hoa tuyệt sắc như Triệu Phấn, Khương Lệnh Uyển cũngkhôngngoại lệ, nàng cầm bồn tưới,nhẹnhàng tưới nước cho hoa, lúc này liền thấy Kim Kết hoang mang hoảng loạn chạy vào. Hai gò má Khương Lệnh Uyển nhuộm ý cười, hỏi: “Chuyện gì hoang mang hoảng loạn như vậy?”
Mặt Khương Lệnh Uyển nóng lên: “Nhìn xem có phải huynh hẹn tiểucônương nhà nàokhông?”
Lão thái tháinói: “Con nha, trong lòng vừa ý Lục Tông như thế, lúc nãy còn giả vờ giả vịt.”
Di An Quận Chúa giương mắt, nhìn tiểucônương trước mặt, cắn cắn môinói: “Nhưng mà thân thể của tỷ, tỷ sợ…”
Lão thái thái cười cười, rồi lạikhôngnhịn được thở dài, bà khoanh tay đứngtrênhành lang, liếc mắt nhìn mái đình Tử Yên Hồng, lão thái thái nghỉ chân, bỗng nhiênnói: “Nhớ lúc Xán Xán cònnhỏ, tựa như nắm bột, chỉ thích dán lấy người. Thanhâmmềm mại ôn nhu, giống như con mèonhỏ, làm người nghe tâm đều mềmđi.khôngngờ chớp mắtmộtcái,đãtrở thành đạicônương rồi…”
Khương Lệnh Uyển cười cười: “Muội biết trong lòng ca ca nghĩ cái gì.”
Nhưng lầu hai toàn là phòng riêng kín cửa, lúc này cũngkhôngcó khách nhân nào, bên trong yên lặng,khôngcóâmthanh. Khương Lệnh Uyển nhíu mày, nghĩ hay là nàng ngồitrênxe ngựa chờ Tiết Tranhđira, dù sao nàng cũng làcônương gia,khôngthích hợp xuất đầu lộ diện.
Tuy Di An Quận Chúa là người hướng nôi, nhưng là ngoại nhu nội cương, nàng gật đầu “Ân”mộttiếng,nói: “Tỷ thích Khương đại ca, nếu cha mẹ muội đồng ý, nương tỷ bên này, tỷ tự có cách thuyết phục.”
Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông, cómộtcảm giác rất như mẫu thânđanggiáo huấn nàng, chép miệngkhônglên tiếng, saumộtkhắc, lại bị tay Lục Tông kéo vào phòng. Đầunhỏnàng nhìn vào phòng, ngó ngó, thấykhôngcó người nào, lúc này mới thở phàomộthơi. Lục Tông thấy phản ứng của nàng, có chút dở khóc dở cười, giơ tay nhéo nhéo gò má nàng, hỏi: “Tìm cái gì đây?”
Vậy mà lúc nàng mới xoay người, cửa phía sau lại mở ra.
Lục Tông mặt mày nhu hòa,nói: “Được rồi, muội trở về phòngđi, huynhđiđây.”
Lục Tông gật đầu.
Khương Lệnh Uyểnnói: “Muội từng xem qua bức họa của ca ca, biết ý trung nhân của ca ca là ai rồi.”
Khương Bách Nghiêu gật đầu, khuôn mặt tuấn lãng nho nhã mang theo ý cười: “Nhi tử hiểu ý mẫu thân.”
Sau khi Khương Bách Nghiêu đưa lão thái thái trở về, lúc này mới chậm rãiđiđến tiền thính.
Khương Lệnh Uyển tiến vào Phẩm Trúc hiên, cũngkhôngcấm kị, trực tiếpđivào, nhìn ca ca nhằm nhoàitrêngiườngnhỏ,mộtbên là nha hoàn Tuyền Họađangcẩn thận từng li tưng tí bôi thuốc chohắn. Tuyền Họa thấy nàng, liền vội vàng đứng dậy hành lễ. Khương Lệnh Uyển gật đầuđitới, Khương Dụ thấy muội muội, vội vàng mặc áo vào, sau đónói: “Sao muội lại qua đây?”
Khương Dụ biết chuyện nàyđãlửa xém lông mày, cũngkhôngngại xấu hổ, thoải máinói: “Nghĩa khí,khônghổ danh là muội muội của Khương Dụ huynh, sau này có em rể, huynh nhất địnhsẽkhônglàm khóhắn.”
Lão thái thái tự mình tiễn Thẩm lão thái thái ra cửa, lúc này mới cùng nhi tử mình trở về sân.trêntay lão thái thái đeo chiếc nhẫn bằng vàng ròng khảm bảo thạch tam sắc, tay cầmmộtchuỗi phật châu bằng gỗ tử đàn: “Nương sống đến tuổi này, ánh mắt xem ngườikhôngsai được. Lục Tông xác thực làmộtđứa trẻ tốt, đối xử với Xán Xán của chúng ta rất tốt, từnhỏđãrất thươngyêu. Tuy hơi lớn tuổimộtchút, nhưng chỉ hơn nhau năm, sáu tuổi cũngkhôngsao. Nếu gả Xán Xán cho nam tử mười lăm mười sáu tuổi khác, nương cũngkhôngyên lòng. Bản thân vẫn còn là con nít, tâm tính chưa định, còn che chở thê tử như thế nào?”
Khương Bách Nghiêunói: “May mà Vinh Vương phủ cách phủ nhà chúng takhôngxa, sau này Xán Xán gảđi, qua lại cũng tiện.”
Lục Tông ngẩn ra: “Dượng?”
Khương Lệnh Uyển nhíu mày, cố chấp muốn kéo Lục Tông dậy,khôngchịu trở về.
Khương Lệnh Uyển nhìn thấy Lục Tông quỳtrênmặt đất, thựcsựbị dọa sợ hết hồn, lúc này nàng vội vàng chạy tới đỡ lấy cánh tay Lục Tông, trong lòng bao che, vội vàng nhìn về phía cha mìnhnói: “Cha, sao người có thể để Tông biểu ca quỳ xuống như vậy?” Lớn như vậy, nàng còn chưa thấy Lục Tông quỳ trước mặt ai bao giờ đâu. Trong lòng nàng sốt ruột, cho rằng việc hôn nhân xảy ra chuyện gì, lại nghe Lục Tôngnói: “khôngcó chuyện gì. Xán Xán, mau trở về.”
Trong lòng Khương Bách Nghiêu oán thầm: Tác thành cái gì?hắncòn có thểkhônggật đầu, cùi chỏ nữ nhi nhàhắnvươn ra đến tận chân trời rồi.
Khương Lộc đặt ngón trỏ lên môi Tô Lương Thần, “Xuỵt”mộttiếng,nói: “Nếu muội đồng ý gả cho huynh, vậy chúng ta sớm trở thành vợ chồngmộtchút, có gì vội vàng? Lương Thần, nếu muội tin huynh, sau này huynh quyếtkhôngphụ lòng muội, nhưng nếu muội lừa dối huynh, trong lòng chứa nam nhân khác, vậy Khương Lộc ta cũng phải là kẻ ngồikhông.”
Khương Lệnh Uyển nhìn phòng đối diện.
Khương Lộc cũngkhôngphải chưa từng lưu luyến bụi hoa, nhưng với Tô Lương Thần, làhắnthậtlòngyêuthích. Nhưng đến cùng nàng vẫn là biểu muội củahắn, lại là ngoại tôn nữ lão tổ tôngyêuthương,hắnkhôngthể gần gũi quá với nàng, chỉ có thể làm vậy cho đỡ nhung nhớ. Bây giờ nghe Tô Lương Thầnnói, Khương Lộc mừng như điên, bàn tay đặt lên n** m*m m** trước ngực nàng dùng sức xoanhẹmấy cái,nói: “Tốt.”
Nghe lão thái thái trêu chọc, khuôn mặt Khương Bách Nghiêu cũngẩnấn ý cười. Thiếu niên tuổi trẻ nóng tính,hắnlà người từng trải, saokhônghiểu cho được? Khương Bách Nghiêu lạinói: “Vẫn là để nhi tử đưa nương về thôi. Nếu muốn thành thân với nữ nhi của con, đểhắnchờmộtchút cũngkhôngsao.”
Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ, dùng tay chọc vào ngực Lục Tông,nói: “Là Tranh biểu tỷ. Muội sợ tỷ ấy xảy ra chuyện, nên mới —— "
Cái trán Khương Bách Nghiêu thình thịch nhảy lên, quát lớn: “Thành hình dáng gì? Mau quay về phòng.”
Khương Lệnh Uyểnnói: “khônggạt tỷ, lúc trước muội có thăm dò qua ý tứ nương, nương có chút lưu ý đến vấn đề này. Nhưng nươngthậtlòng thích tỷ, muội cũng rất thích tỷ. Ca ca muội làmộtngười cố chấp, mấy ngày nay, vài vịcônương tốt cha nương chọn cho huynh ấy, ca ca đềunóikhôngmuốn thành thân, hôm qua còn bị cha muội đánh chomộttrận... "
Khương Lệnh Uyểnđira phủ Công chúa, đúng lúc gặp Tam huynh đệ Hoắc gia, nàng liền hành lễ. Hoắc Tam công tử Tử Thượngđilên trướcmộtbước, nụ cười ôn hòa,nói: “Lại đến thăm Gia Nguyệt sao?”
Sắc mặt Di An Quận chúa lập tức trắng bệch, lo lắng hỏi: “Khương đại cakhôngsao chứ?”
Khương Dụ bĩu môi.
Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Khương Bách Nghiêu tràn đầysựkhôngmuốn.thậtvất vả mới nuôi lớn nữ nhi bảo bối, dáng ngọcyêukiều, nhưng đểhắnphải chắp tay đưa nữ nhi tới nhà người khác, saohắncó thể cam lòng đây?
Khương Lệnh Uyển nghe xong cũngkhôngnhịn được vui mừng thay cho ca ca, nếu chuyện này thành công, vậy Gia Nguyệt chỉ cần cố gắng chăm sóc thân thểthậttốt, đứanhỏrồisẽcó, hơn nữa thân thểsẽtừ từ tốt lên.nóinhư thế nàođinữa, kiếp này tốt hơn kiếp trước nhiều lắm. Khương Lệnh Uyển ôm chặt lấy Di An Quận Chúa,nói: “Gia Nguyệt, tỷthậttốt.”
Beta: Tiểu Huân, Twins
Vừa nãy lão thái thái còn nghiêng về phía Khương Bách Nghiêu, nhưng vừa tiễn ngườiđi. Trong giọng toàn là những lời khen ngợi Lục Tông.
Cửa hỏng rồi, chia năm xẻ bảytrênmặt đất, màtrênđất, còn cómộtnam tử mặc xiêm y màu tím, cả người chật vật.
hắnnhấc chân bước vào,đãthấymộtnam tử khôi ngô mặcmộtbộ xiêm y mà xanh ngọc thêu văn, an tĩnh ngồitrênghế diệp, vừa thấyhắnđến, lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ: “Dượng.”
_____
Khương Lộckhôngphải kẻ ngốc, lúc trước Tô Lương Thần ở Quỳnh Hoa đài tạo nên thanh danh, dùhắnkhôngtận mắt nhìn thấy, nhưng sau khi thấy trong cung ban thưởng, cùng với việc người Tô phủ muốn mời nàng trở về, liền biết nàng chói mắt bao nhiêu. Lúc trước nàng ở Vệ Quốc Công phủkhôngnơi nương tựa, nhu nhược đángyêu, làmhắnđem lòngyêumến, liền để ý nàng hơnmộtchút. Nàng xinh đẹp như vậy, đương nhiênhắnđộng tâm, nhưng hôm nay… Dường như cánhđãcứng rồi, muốn leo lên cành cao.
Khương Bách Nghiêu đến gần, mới nhận ramộtđiều, đứanhỏnày hình nhưđãcao hơnhắnrồi. Khương Bách Nghiêu gật đầu, sau đó ngồi xuống, nha hoàn nhanh chóng tiến lên dâng trà,hắnmở nắp ấm ra, vuốtnhẹlá trà nổi trong ấm, nhấpmộtngụm, sau đó mơi chậm rãi hỏi: “Tông Nhi tìm ta có việc gì sao?”
Khương Lệnh Uyểnđinhanh lên lầu hai.
Lục Tôngkhôngnhanhkhôngchậmđitới, giúp người nằmtrênmặt đất đứng lên: “Thái tử.”
Khương Lệnh Uyển tưới nước chomộtcây hoa, sau đó để cho nha hoàn bên cạnh làm tiếp, nhìn Kim Kếtnói: “Ngươiđivới tamộtchút.” Mấy ngày nay, cha nàng vì việc hôn nhân của ca ca mà hao tâm phí sức, nhưng đánh c·h·ế·t ca ca cũngkhôngchịu cưới người ta, nàng có cách gì chứ? Trong lòng nàng cũngthậtkhó chịu, ca ca thích Gia Nguyệt, nàng vốn vui mừng mười ngàn lần, nhưng thân thể Gia Nguyệtkhôngtốt, cha mẹ và nãi nãi chắc chắnsẽkhôngđồng ý.
Lục Tông cười cười: “Huynh biết.”hắnbiết hônsựnàysẽkhôngxảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là người làm cha mẹ, tất nhiênkhôngnỡ để nữ nhi bảo bối gảđi, mới muốn gây khó dễ chohắn, chuyện này có thể lí giải, màhắncũng cam tâm tình nguyện phối hợp.
Tô Lương Thần rũ mắt nhíu mày, gắt gao cắn môi, cố nén buồn nôn trong lòng.
Lục Tông vẫnkhôngngồi xuống, chỉ tiến lên vài bước, “phù phù”mộttiếng quỳ xuống trước mặt Khương Bách Nghiêu: “Tông nhi hi vọng dượng đồng ý gả Xán Xán cho con, xin dượng chấp thuận.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Edit: Kye
Ngày tiếp theo Khương Lệnh Uyển đến phủ công chúa, đem chuyện ca ca ái mộ Di An Quận Chúanóicho nàng biết. Di An Quận Chúa nghe xong,mộtkhuôn mặt cười đỏ phừng phừng, da nàng trắng, da mặt mỏng, nhất thời cúi đầu mắc đỡkhôngra hình thù gì. Khương Lệnh Uyển nhìn, trong lòng cũng chắc chắn, nắm tay Di An Quận Chúanói: “Gia Nguyệt, tỷnóichuyệnthậtlòng a.”
Lục Tông còn kinh ngạc hơn nàng, nhíu màynói: “mộtmình nàng?”
Khương Lệnh Uyển chỉ xe ngựa cách đókhôngxa,nói: “Đa tạ Hoắc Tam công tử, xe ngựa của muội vẫn còn ở đó, xin cáo từ, ngày khác muộisẽtới thăm Gia Nguyệt.”
Nhắc đếncônương mình để ý, lỗ tai Khương Dụ nóng lên. Cũngkhôngbiết xảy ra chuyện gì, lúc trướchắncứ mãi tâm tâm niệm niệmcônương mặc xiêm y trắng thêu hoa mai kia, nhưng sau khi gặp Di An Quận Chúa,hắnliềnkhôngnhịn được nhớ đến nàng, phần nhớ nhung này, còn sâu hơn lúc trước. Coi như bây giờnóichohắnbiết, dùcônương mặc xiêm y trắng thêu hoa mai lúc trướckhôngphải Di An Quận Chúa, trong lònghắnvẫn chỉ thích nàng.mộtbộ xiêm y, làm sao có thể bù đắpmộtngườiđangsống sờ sờ thế kia?
Khương Lệnh Uyển cúi đầu, đếm đầu ngón tay “ồ”mộttiếng.
Mặt Khương Dụ có chút đỏ, sau đó giả vờ ung dung trêu chọcnói: “Xem ra sau nàykhôngthể tùy tiện cho muội vào thư phòng của huynh.”
Lục Tông nhìn sắc mặtkhôngthích hợp của Khương Bách Nghiêu, mở miệngnói: “Dượng, chuyện này…”
Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn Lục Tông,mộtđôi mắt to ngập nước, nàngnhỏgiọng hỏi Lục Tông: “Cha muội thựcsựkhônggây khó dễ gì cho huynh?”
Khương Lộc dẫn người đếnmộtnơi kín đáo, đặt nàng dựa vào thân cây khô dùng sức hônmộttrận, hai cánh tay du tẩutrênlưng nàngmộthồi,mộtlát sau thở hổn hểnnói: “Làm sao? Muội coi trọng Lục Tông? Lương Thần,khôngphải muộiđãnóitrong lòng muội chỉ có huynh thôi sao?”
Hoắc Tam công tửnhỏtuổi nhất, bây giờ mới có mười sáu, mày kiếm môi mỏng, da trắng hơn Hoắc Nhị công tửmộtchút, nghe Hoắc Nhị công tửnóixong, lỗ tai có chút hồng, tức nổ phổi đánh cahắnmộtquyền. Hoắc Nhị công tử rênmộttiếng, che ngực kêu đau, Hoắc Tam công tử Tử Thượngđilên, hiếm khi ngại ngùngnói: “Huynh đưa muội về.”
Đảo mắtđãđến cuối tháng tư.
Đềunói“Dưới gối nam nhi có hoàng kim”, huống hồ Lục Tông từ thuở thiếu niênđãchinh chiến sa trường, quỳ gối như vậy là đại lễ cỡ nào a? Khương Bách Nghiêu cũng ngẩn ra, tay cầm chén trà run rẩy, suýt chút nữa làm đổ hết trà. Có điềuhắncũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, Khương Bách Nghiêu vẫn chưa đứng dậy nâng người, chỉ để chén trà sangmộtbên, mở miệngnói: “Mười bốn tuổi con tiến vào quân doanh, cuối năm ngoái trở về, cũng chưa thấy mặt Xán Xán mấy lần, nhưng lại muốn gấp gáp thành thân với con bé như vậy?”
Đối với Khương Bách Nghiêu, lời này tác độngkhôngnhỏđếnhắn. Thường ngàyhắnthấy Lục Tông ngoan ngoãn biết điều, yên lặng, là người rất trầm ổn, bây giờ lạinóichuyện hùng hồn như vậy, bản thân còn là người xuống nước trước. Hơn nữamộtcâu “Tuyệt đốikhôngnạp thiếp”,nóithìdễ nhưng làm lại là chuyện khó. Lục Tông dù sao cũng là người lớn lên trong quân doanh, người làm tướng, chú trọng nhất là chữ tín, lờinóira, chính là quân lệnh hạ xuống.
Tâm tình Khương Lệnh Uyển hôm nay rất tốt, bây giờ thấy Gia Nguyệt quả cảm trực tiếp như vậy, càng ngày nàng càng cảm thấy Gia Nguyệt và ca ca là trời đất tạomộtđôi. Nàng cong môi cúi đầu cười, nàng và Lục Tông thuận lợi, ca ca cũng thuận lợi cưới Gia Nguyệt,khôngcó chuyện gì có thể khiến người ta hài lòng hơn. Nàngđangcúi đầu nhớ đến Lục Tông, Sơn Trà đứngmộtbên bỗng mở miệng: “Lục tiểu thư, kiakhôngphải Tiết tiểu thư sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoắc Nhị công tử khoác tay lên vai Hoắc Tam công tử, hai gương mắt tuấn tú có bảy tám phần giống nhau, trêu ghẹonói: “khôngthăm Gia Nguyệt, chẳng lẽ thăm đệ?”
Trong lòng Tô Lương Thần giật mình,khôngngờ Khương Lộc hiểurõtâm tư của nàng như vậy, nhất thời cũngkhôngphản kháng nữa, chỉ ủy khuất hỏi: “Lộc biểu cakhôngtin muội?” Nàng thấp giọng nức nở, viền mắt ửng hồng. Nếu như trước chiêu này với Khương Lộc trăm lần bách linh, bây giờ tuyhắnmềm lòng hơnmộtchút, nhưng cũngkhôngcó lập tức trách mắng nàng, chỉ giơ tay nâng cằm nàng, hôn lên môi nàngmộtcái, bốn mắt nhìn nhau,nói: “Lương Thần, muốn huynh tin muội, tốt… Vậy tối nay chờ huynh.”
Kim Kếtnói: “Vừa rồi công tử chọc tức Quốc Công gia, bị Quốc Công gia đánh chomộttrận, mới bị đuổi về Phẩm Trúc hiên.”
Khương Bách Nghiêu đứng dậy,đangmuốn nâng Lục Tông dậy, liền thấy khuê nữ nhà mình bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Tông đáp: “Vâng.”
Khương Lệnh Uyển mỉm cười, nhấc váy khẽ hát bước về Ngọc Kỳ viện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe lời Sơn Trànói, Khương Lệnh Uyển mở màn nhìn lên, quả nhiên thấy Tiết Tranh lén lén lút lútđivào Nhất Phẩm cư, hành động kia, như tên ăn trộm,khônggiống tác phong thường ngày của nàng. Trong lòng Khương Lệnh Uyển nghi ngờ, liền bảo xe dừng lại ngoài Nhất Phẩm cư, sau đóđivào tìm Tiết Tranh.
Hoắc Nhị công tử nhìn bộ dạng uất ứckhôngcó tiền đồ của đệ đệ mình, ngẩng đầu nhìn tiểucônương lên xe ngựa cách đókhôngxa, than thởnói: “Nhìn đức hạnh của đệ kìa.”
Mấy ngàykhôngthấy, Lục Tông có chút nhớ nàng, có điều hôm nay gặp nhau ở đây, quả thực là kinh hỉ. Lục Tông ôm người vào lòng, lạikhôngnhịn được ôm sát thêmmộtchút,hắnnhớ nàng, nhớ đến đau lòng. Lục Tông cúi đầu hôn l*n đ*nh đầu tiểucônương,nói: “cônương nào? Huynh ở chỗ nàynóichuyện với mấy vị đồng liêu, bây giờ họ vừa mớiđi, huynh cũng định rờiđi,khôngnghĩ vừa mở cửađãthấy nàng. Nàngnóixem, nàng đến đây làm gì?”
Kim Kếtđihỏi thămmộtphen,nói: “Nô tỳ hỏi, nghenóiTiết Tranh tiểu thư lên lầu hai.”
Khương Lệnh Uyển thấyhắnxoay ngườiđirồi, lúc này mớikhôngnhịn được kêumộttiếng, Lục Tông nghe thấy thanhâmcủa nàng liền quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng. Nàngkhôngbiết lúc nãy xảy ra chuyện gì, chỉ muốnnóimấy câu động viên, liềnnói: “thậtra… Cha nương muội rất thích huynh.”
Khương Bách Nghiêu ngẩn ra, lão thái thái lạinói: “Đứanhỏnày nhìn thận trọng nội liễm,khôngngờ lại coi trọng Xán Xán nhà chúng ta như thế, con nha,khôngcần đưa nương trở về nữa. Trước tiênđinhìn xem, thuận tiện thử chút cảm giác được làm nhạc phụ đại nhân như thế nào.”
Nhìnmộtcái kìa, bây giờđãđau lòng cho người ta rồi. Khương Lệnh Uyển cười cười, động viênnói: “Tỷ yên tâm được rồi, ca ca muội người kia, từnhỏđãnhư tiểu hầu tinh, mỗi lần gặp rắc rối đều bị trách phạt, huynh ấy da dày thịt béo, mấy ngày nữa là tốt rồi, tỷ đừng lo lắng.”nóixong, nàng dừngmộtchút,trênmặthiệnlên nụ cười ám muội,nhỏgiọngnói: “Tỷ quan tâm ca ca muội như vậy, có phải là…”
Nàng yên tâm cái gì?nóithậtchẳng lẽ muốn gả chohắnlắm sao, nàng đâykhôngphải ai cũng cưới được.
Khương Lênh Uyển lạinói: Ngược lại ca ca đánhkhôngđược Lục Tông.
Tô Lương Thần đứng sau rừng cây, nhìn thấy cảnh này,khôngkhỏi cắn môi. Bàn tay trắng nõn đểtrêncành cây khô thoáng dùng sức, cành cây gãy lìa. Nàngđangđịnh rờiđi, đúng lúc có hơi thở nam nhân tới gần, sau đó đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo của nàng. Tô Lương Thần vùng vẫymộthồi, thấy là Khương Lộc, đôi mắt rũ xuống, mang theo ánh lệ, ủy khuấtnói: “Lộc biểu ca…”
Nàng sững sờ ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt,khôngkhỏi kinh ngạc hô lên: “Tông biểu ca?”
Lời vừa dứt, liền nghe bên ngoài có tiếng nổ vang, Khương Lệnh Uyển sợ đến nỗi tim gan run rẩy, chỉ biết hướng vào lòng Lục Tông. Chờ khi có thể phản ứng lại, hai người mới mở cửađira bên ngoài nhìnmộtchút.
Dù sao, nàng tốt đẹp như vậy.
Khương Bách Nghiêu bất đắc dĩ: “Xán Xán là bảo bối nhà chúng ta, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy?”
Khương Bách Nghiêu bất đắc dĩ,thậtlàmộtchữ quý như vàng.hắnlạinói: "Xán Xán bị ta và mẫu thân nàng làm hư, tính tìnhkhôngtốt, lại thích ồn ào, sợ khi gảđi, cũngkhôngthể thuận tình hầu hạ tốt cho con.”
Có thểnóira lời này, đủ thấy tỷ ấyyêuthích ca ca của nàng.
Lão thái thái cũng cười, dù sao vị cháu rể Lục Tông này, nhìn thế nào cũng thỏa mãn, có thể coi trọng Xán Xán, cũng coi như người tinh mắt. Mẹ con hai ngườiđangnóichuyện, gã sai vặt bên người Khương Bách Nghiêu chạy tới, thở hồng hộcnói: “Quốc công gia, Vinh Thế tửđangở tiền thính,nóimuốn gặp ngài.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Lương Thần thất sắc, hô lên: “Lộc biểu ca, muội—— "
Khương Lệnh Uyển nhìn người đứng đối diện: “Tranh biểu tỷ?!”
Tô Lương Thần và nữ tử bảo thủ nơi nàykhônggiống nhau, nàngkhôngquá coi trọng trinh tiết. Lúc trước nàng xem Khương Lộc như tiểu hầu nhi, nhưngsựthậtchứng minh, Khương Lộc cũngkhôngphải ngườikhôngcó đầu óc.hắncho rằnghắncó thân thể nàng, liền có thể làm cho nàng khăng khăngmộtmực theohắn,khôngkhỏi có chút ngây thơ. Nhưng hôm nay nếu nàngkhôngđồng ý, Khương Lộc tuyệt đốisẽkhôngchịu giải hòa,hắnđãnghi ngờ, chuyện nàng cần làm bây giờ, chính là gạt bỏđisựnghi ngờ củahắn, sau đó mới có thời gian làm chuyện kế tiếp. Tô Lương Thần giả vờ e thẹn cúi đầu, dựa vào lồng ngực Khương Lộc,nói: “Chỉ cần Lộc biểu ca tin muội, muội… Đêm nay muội chờ huynh.”
khôngnghĩ tớimộtngười ngày thườngkhôngnóiđược mấy câu, bây giờ nghiêm túc cẩn thậnnóichuyện, làm người ta quả thực chống đỡ được. Khương Bách Nghiêu nhìn Lục Tông, những lo lắng trong lòng đều bỏđi, cũngkhôngmuốn làm khó dễ gìhắnnữa. Đứanhỏnày, giống như Khương Bách Nghiêuhắnlúc trẻ, còn dũng cảm, quả quyết hơnhắn.
Khương Bách Nghiêu phất tay,nói: “Quênđi,khôngcần phảinói.”
Khương Lệnh Uyển suy nghĩmộtchút,nói: “Tốt như vậy, ngày mai muội đến phủ công chúamộtchuyến, hỏi ý tứ Gia Nguyệt. Nếu Gia Nguyệt có để ý đến huynh, muộisẽthay huynh suy nghĩ biện pháp.” Nếu ca ca để ýcônương khác, tự nhiênkhôngcần phải lo lắng gì, nhưng thân thể Gia Nguyệtkhôngthích hợp sinh dưỡng, cho dù ca canóira,khôngchỉ cha mẹ phản đối, phỏng chừng con muốn đốc thúchắnthành thân sớm, hi vọnghắncắt đứt đoạn ý niệm kiađi.
Chương 92
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới yên tâm, lưu luyếnkhôngrờiđira tiền thính.
Khương Lệnh Uyển chờ ở bên ngoài vẫn chưa chịuđi, nàng thấy chađira rồi, lúc này liền chạy về phía Lục Tông. Lục Tông cũng nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, nhất thời dừng bước chờ nàng. Tiểucônương hôm nay mặcmộtthân váy hồng thêu hoa sen hai bên vạt áo, phía dưới là váy xòe tua rua, cả ngườimộtđóa hoa mẫu đơn mới chớm nở, kiều diễm ướt át. Trong lònghắnvui mừng, nhưng ở chỗ này cũngkhôngdám hành động gì, chỉ mở miệngnói: “Mấy ngày nữa huynh đến cầu thân, muội yên tâmđi.”
“Người quen?”
Nàng thích mùi hươngtrênngười Lục Tông,khôngnhịn được ngửi nhiều hơn mấy lần, sau đó nâng lên khuôn mặtnhỏnói: “Muội mới nhìn thấy người quen, nên mới…”
Khương Bách Nghiêu thở dài, nhìn vẻ mắt sốt sắng hiếm thấy của Lục Tông, bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đóđitới bên cạnhhắn, giơ tay vỗ vỗ bả vai củahắn: “Được rồi, đừngnóinữa, cũng đừng quỳ nữa. Mấy ngày nữa—— tìm ngày tốt, tới cửa cầu thânđi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.