Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 99

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 99


Trung Dũng Hầu đến cùng vẫn là nam nhân, tâm thô, tất nhiên cũngkhôngcó pháthiệnra vấn đề giữa Thái tử cùng nữ nhi, chỉ phất taynói: “điđi.”

Thái tử thấy cái trán mình nảy lên thình thịch, vừa liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: Học cái gìkhônghọc, lại thích học cách giảgái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đan Quế hành lễ với Chu thị, trả lời: “Tô tiểu thư lúc nàyđangở cùng với Nhị công tử, nô tỳ ở bên ngoài nghe ngóng, đại khái là cãi nhau ạ.”

Chu thị nghe xong vuốt cằm. Việc này trách ai? Yên ổn ở Vệ Quốc Công phủ mà sống, ăn được uống được, có người hầu hạ, còn chưa đủ,mộtmực muốn làm chuyện thiêu thân như vậy. Lục Tông đúng là tốt, sau nàykhôngtránh khỏi việc nữ nhân hướng vềhắn, nhưng ở dưới mí mắt của nàng, lại trắng trợn táo bạo muốn đánh chủ ý lên con rể của nàng, nàng thựcsựkhôngnhịn được.

Đan Quếđivào hầu hạ, thấy tiểu thư nhà mìnhmộtbộ dángkhôngbiết chuyện gì, liền rũ mắt,khôngnóitiếng nàođiqua.

Nếu là ngày thường, Chu thị tất nhiênsẽkhôngcự tuyệt, nhưng hôm nay lão tổ tông nhất địnhsẽnhắc đến chuyện Tô Lương Thần, nàngkhôngmuốn chuyện dơ bẩn này đến lỗ tai nữ nhi, liềnnói: “khôngcần. Cha conđangở tiền thính, con qua xem Vinh Vương cùng Tông nhiđi.”

Chu thị nghiêng đầu, nhìn Đan Quế đứngmộtbên,nói: “Oan ức ngươi.”

Sắc mặt Đan Quế trắng bệch, đem chuyện hôm quanóira toàn bộ.

Gần quan được ban lộc,hắnkhôngtinkhôngtheo đuổi được tức phụ!

Trung Dũng Hầu dừngmộtchút, thấy ngữ khí và biểu tình vô hại của Thái tử, nhất thời cũng ít mấy phần câu nệ,nói: “Tự nhiên có thể, chỉ cần Thái tửkhôngchê là được. Thầnsẽlệnh ngườiđichuẩn bị.”nóixong,hắnliền liếc mắt ra hiệu cho thê tử Khương thị đứng bên cạnh.

Khương Lệnh Uyển bĩu môi. Ở phương diện này, quả thực hai người có thể sánh vai.

Mưa rơi càng ngày càng lớn, nước mưa “bụp bụp bụp” rơitrênmui xe. Ngheâmthanh vangtrênđỉnh, Thái tử ngồi bên trong buồn bực xoa mi tâm, nghiêng đầu nhìn Tiết Vanhđangngồi chênh chếch tựa vào trong góc, toàn bộ lồng ngực đều muốn run lên. Lúc này,hắncòn tưởng là A Tranh, chờ đến lúcđitới nhìn,mộtphát liền nhận ra người nàykhôngphải A Tranh. Nhưnghắnbiết A Tranh cómộtđệ đệ long phượng thai có dung mạo cực kì giống nàng - Tiết Vanh.

Trong bụng nàng vui mừng, nhưng hiểu lần đầu tiênsẽbị đau, liền rótmộtchén nước để uống, cơn đau lúc này mới miễn cưỡng giảm xuống.

Đan Quếnói: “Nô tỳ cũngkhôngbiết xảy ra chuyện gì…”

Trung Dũng Hầu Tố Văn nghenóitính tình Thái tử táo bạo, là ngườikhôngthể đắc tội, bây giờ thấyhắnkính trọng với mình như vậy, đúng là có chút thụ sủng nhược kinh.hắnthấy áo bào Thái tử ướt đẫm, liềnnói: “Nếu Thái tửkhôngchê, xin người hay đổi xiêm y, đỡ bị cảm lạnh.”

Thái tử cười cười. Cùng người mình thích trú dướimộtmái hiên, saohắnlại ghét bỏ?

Chỉ là—— nếu nươngkhôngmuốn nàng biết chuyện kia, vậy nàng liền giả vờkhôngbiết.

Thấy Đan Quế im lặngkhônglên tiếng, Tô Lương Thần cảm thấy là lạ, nhấc mắt lên, hỏi: “Làm sao?”

*áo tơi: áo mưa làm bằng rơm rạ

Mà ở phòng khác, Tô Lương Thần hỗn loạn tỉnh lại, đến lúc thấytrênngười mình toàn những vết xanh tím, lại nhớ đếnmộtđêm kịch liệt hôm qua,khôngkhỏi mặt đỏ tai hồng.

Trong tay Nguyên Mậu cầm ô giấy dầu, thấy Thái tử chạyđi, mặthắnbiến sắc, lập tức đuổi theo: “Thái tử điện hạ, người chạy chậmmộtchút a—— "

“A Tranh.” Thái tử gọimộttiếng, thế nhưng bị mưa to átđi,âmthanh yếu ớt căn bảnkhôngthể nghe thấy.hắnsốt ruột, cũngkhôngnhớ trờiđangmưa to, vội vàng chạy thẳng về phía Tiết Tranh.

Đan Quế ra khỏi phòng, bước ra bên ngoài đúng lúc gặp phải Khương Lộc, vội vàng quỳ gối hành lễ. Lúc này Khương Lộc mới tinh tế quan sát nha hoàn trước mặt này, thấy nàng tuy rằng mặcmộtthân xiêm y bình thường của nha hoàn, nhưng mặt mày thanh tú xinh đẹp, xác thực có mấy phần tư sắc. GiọngnóiKhương Lộc cũng mềm hơn mấy phần, động viênnói: “ Ngươi yên tâm, chuyện này tasẽkhôngđể tiểu thư nhà ngươi biết. Sau này tiểu thư nhà ngươiđitheo ta, ra liền có cớ đem ngươi thu phòng, dù sao… Chúng ta cũng có phu thê chi thực*.”

Khương Lệnh Uyển kéo cánh tay Chu thị, thân mậtnói: “Nữ nhi cùng nươngđithỉnh an bà nội.”

Chu thị biết Đan Quế trung thành với nàng tuyệt đối, cho nên mới lệnh nàngđigiám sát nhất cứ nhất động của Tô Lương Thần, nhưng đứa ngốc này, lại hi sinh thân thể của bản thân, lúc sau mớinóicho nàng biết.

Thái tử cười cười, đôi mắt rơi vào khuôn mặt Tiết Tranh, dường như cảm thấy nhìn cỡ mấy cũngkhôngđủ, mặt dày mày dạnnói: “Ngươi có đánh ta, ta cũngkhôngđi.”

Sơn Trànói, xấu hổ che mặt, khe hở lộ ra hai con mắt, sẵng giọng: “Có ngườinóiTô tiểu thưkhôngmảnh vải che thân cưỡi lên người Nhị công tử, hơn thế tất cả bọn hạ nhân đều nhìn thấy.”

Chu thị nhìn nữ nhi, cười cười, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt tươi tắn của nữ nhi,nói: “Sao hôm nay lại chạy qua đây?”

Lòng nàng run lên, nhưng hôm nay quan trọng nhất vẫn chính là đệ đệ, nên nàng dứt khoát giả bộkhôngnhìn thấy.

Tiết Tranh nhíu mày, sắc môi trắng bệch, ngữ khí kiên địnhnói: “khôngđược, Vanh nhi nhát gan,khôngtìm được đường về nhà, nhất địnhsẽsợ hãi.” Từnhỏnàngđãche chở đệ đệ của mình, bây giờ làm sao có thể trơ mắt để đệ đệ lưu lạc bên ngoài, mà chính bản thân chỉ biết trốn trong phòngkhônglàm gì? Tiết Tranh muốnđira ngoài tìmmộtlần nữa,đãthấymộtchiếc xe ngựa dừng lạimộtbên,mộtbóng người quen thuộc bước xuống.

Xe ngựa dừng bên ngoài Trung Dũng Hầu phủ.

Sau khinóira, Sơn Trà dễ chịu hơn rất nhiều, cònnói: “Còn tưởng rằng lúc trước Tô tiểu thư ở Quỳnh Hoa đài gây nên danh tiếng vang dội, là người tâm khí cao ngạo, bên ngoài còn có người so sánh tài hoa của Tô tiểu thư có thể ngang bằng với Chu tiểu thư, nhưng hành vi này thựcsựlà…”

Dứt lời, ánh mắt Tiết Tranh lúc này mới sáng lên: “thậtsao?”

Kim Kết, Sơn Trà bưng chậu sứ men xanh khắc hoa văn cỏ cây cùng bách điểuđivào, hầu hạ Khương Lệnh Uyển rửa mặt. Khương Lệnh Uyển để ý hôm nay cái miệngnhỏcủa Sơn Trà hôm nay im bặt, đúng là kì quái, nàng hỏi: “Thường ngày sáng sớmkhôngphảisẽlíu ríu sao? Sao hôm naykhôngnóilời nào, tối qua xảy ra chuyện gì sao?”

Đối với Thái tử có hành vi ngủ lại trắng trợn, mí mắt Tiết Tranh cũngkhôngthèm nhấc lên, nàng chỉ nhìn về phía Trung Dũng Hầunói: “Cha, nữ nhiđixem Vanh nhi.”

“A Tranh.” Thái tửđitới, nhìn Tiết Tranh đội nón đeo áo tơi, trong lòngthậtkhẩn trương. Nhưng Tiết Tranh chỉ nhìnhắnnhư kẻ ngu đứng dầm mưa, nhíu mày, vội vàng kéo người đến dưới mái hiên, ngẩng đầunói: “Ngươi tới làm cái gì? Muốn ăn đòn sao?”

Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, Thái tử cũngkhôngdám chơi xấu nữa, chớp mắtnói: “Ta biết nàngđangbận chuyện gì…”hắnthấy Tiết Tranh vẫnkhôngnhìnhắn, có chút thất lạc, nhưng tiếp tụcnói: “Ta ở phủ Thái phó gặp đệ đệ Tiết Vanh của nàng,hắnuống say, ta liền tiện đường đưahắnvề.”

Ở trong lòng người ta, phân lượng của mình và đệ đệ của nàng hoàn toànkhôngthể so sánh, Thái tử luôn luôn kiêu ngạo được mọi người phủng trong lòng bàn tay có chút bất mãn: “Ta đương nhiênsẽkhônglừa nàng, chínhhắncònđangởtrênxe ngựa của ta…”

Xưa nay tuy Sơn Trà hay tùy tiện, nhưng vào lúc này lỗ tai cũng có chút nóng,nhỏgiọngnói: “Tối hôm qua, nha hoàn hầu hạ bên người Tô tiểu thư tên Đan Quếkhôngthấy chủ tử của nàng, liềnđitìm. Nàngkhôngtìm được, bên ngoài lại mưa lớn, tâm trạng sốt ruột, liềnđitìm phu nhân. Sau đó phu nhân liền lệnh bọn hạ nhân hỗ trợ tìm kiếm, kết quả…” Gò má Sơn Trà đỏ ửng,nói: “Kết quả pháthiệnTô tiểu thư ở gian phòng dành cho khách ở Tây viện, cùng Nhị công tử… ở…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Muốn gạo nấu thành cơm? Được, nàng đồng ý. Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Chu thị giương mắt, nhìn bóng lưng nữ nhi, thấy nàng dáng dấp hoạt bát,khôngnhịn được thở dàimộthơi. Chuyện hôm qua, nàng còn có thể quản, ít bữa nữa nữ nhi gảđi, nàng muốn quản cũngkhôngđược. Tất cả đều dựa vào bản thân con bé mà thôi.

Tô Lương Thần tâm tình tốt, thấy Đan Quế, liền hỏi: “Là ngươi đưa ta trở về sao?” Tối hôm qua Lục Tông uống nước trà kia, dù là chính nhân quân tử cũngkhôngthể chịu được.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, ra hiệu cho nàng tiếp tụcnói.

Tô Lương Thần vừa nghe, mặt mày nhất thời tái mét, bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy vai Đan Quế: “khôngthể nào, làm sao lại là Khương Lộc!”rõràng đến đến phòngnhỏTây viện, là gian phòng của Lục Tông.

Đan Quế vâng lời, chờ Khương Lộcđivào, có điều quamộtlúc, liền nghe bên trong truyền raâmthanh ầm ỹ. Đan Quế thở phàomộthồi, sau đóđivề phía sân phòng Chu thị.

*”Phu thê chi thực”: cụm này ý là đôi ‘thiện nam tín nữ’ kiađãlăn lộn ga giường với nhau. Vì thấy dịch thô quá nên chú thích cho mọi người nha~ Thân.

Được nhạc phụ đại nhân quan tâm, Thái tử cong môi, cuối cùng coi như cảm nhận đượcmộttia ấm áp.hắnkhôngchút dấu vết liếc nhìn Tiết Tranhmộtchút, lại quay về phía Trung Dũng Hầunói: “Hầu gia có tâm…” Sau đó giả vờ giả vịt nhìn ra bên ngoài, nhíu mày sầu ưu: “Mưa lớn như vậy, có lẽsẽkhôngngừng trong hôm nay,khôngbiết Hầu phủ có tiện haykhôngcho ta ở nhờmộtđêm?”

Tiết Tranhkhôngđếm xỉa đếnhắn, xoay người rờiđi. Thái tử kéo lấy cánh tay nàng, u oánnói: “Nàngkhôngmuốn để ý đến ta sao?”

Sơn Trà cũng nghẹn đến hoảng, bây giờ tiểu thư nhà mìnhđãhỏi đến rồi,mộtmặt nàng chải tóc cho tiểu thư,mộtmặtnói: “Là Tô tiểu thư, tối qua…”

Khương Lệnh Uyển cườinói: “Được, nữ nhiđixem Tông biểu ca.”

Đan Quế lạinói: “Tiểu thư, chuyện này tất cả người trong phủ đều biết, đêm qua… Đêm qua có rất nhiều hạ nhân nhìn thấy… Chỗ lão thái thái, chắc cũng…” Đan Quế vộinói: “Tiểu thư mauđigặp lão thái thái van nài, nếukhôngtiểu thưsẽkhôngxong mất.”

Tô Lương Thần cố gắng tìm lại thanhâmcủa bản thân, nhìn Đan Quếnói: “Ngươi ra ngoài, để ta yên lặng suy nghĩmộtchút.”

Sáng sớm Khương Lệnh Uyểnđitìm mẫu thân mình, nhưng lại thấy Đan Quế theo mẫu thânđira khỏi viện. Nàng suy nghĩmộtchút, đôi mắt sáng lên, nghi hoắc nhất thời liền có đáp án. Nàng bước nhanh vào, nhìn Chu thịđira, liền ngọt ngào kêumộttiếng: “Nương.”

Chu thịđãdùng hết đồ ăn sáng, định qua chỗ lão thái thái thỉnh an, tiện đường giải quyết chuyện của Tô Lương Thần. Nàng thấy Đan Quếđivào, lúc này mới hỏi: “Làm ầm ỹ lên sao?”

Khương Lộc, Khương Lộc. Tô Lương Thần nhất thời nổi cơn buồn nôn. Cũng đúng, Khương Lộckhôngphải kẻ ngốc, chắc làđãnhận ra điều gì, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền, cùng nàng… Tô Lương Thần nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, giờ khắc này hậnkhôngthể cầm bămhắnthành vạn đoạn.

Đan Quếđãhầu hạ bên cạnh nàng mấy nắm, cũng là nha hoàn nàng tín nhiệm nhất. Hơn nữa lần trước Khương Dụ muốn qua đêm với nàng, nàng cũng nên thay mận đổi đào đưa Đan Quế lên giườnghắnđi. Nàngrõràng, nha hoàn thời đại này, đều trung thành tuyệt đối với chủ nhân, huống chi còn là ngườiđãở bên cạnh nhiều năm như vậy. Nhưng mànóicho cùng hạ nhân chỉ là phương tiện để sai khiến, chỉ cần cho điểm ngon ngọt, đừngnóilà hiến thân, coi như là lấy cái mạngnhỏcủa nàng, đoán chắc cũngsẽkhôngsuy nghĩ nhiều.

Quản gia đứngmộtbên vội vàng tiến lên: “Tiểu thư, người xem xiêm y và tóc của người đều ướt hết rồi, người vẫn nên về phòng thay xiêm yđithôi, nếu bị bệnhsẽkhôngtốt.” Thường ngày tuy dũng mãnh, nhưng đến cùng vẫn chỉ là thân thểcônương a.

Đan Quếnói: “Tiểu thư, vậy nô tỳđira ngoài trước. Có việc gì người cứ gọi nô tỳ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước kia Thái tửđãquên gần hết chuyện hồi còn bé rồi, nhưng sau khi biết Tiết Tranh, tất nhiên phải điều tramộtphen. Sau khi nghe tên Tiết Vanh, mặt Thái tử cũng muốn táiđirồi. Nhưng màhắnđịnh muốn thành hôn với Tiết Tranh, hơn nữa đời này chỉ cướimộtmình nàng, mà Tiết Tranhyêuquý vị đệ đệ Tiết Vanh này nhất,hắnchỉ biết giữ lại trong lòng. Nhưng hôm nay nhìn thấy ngườithật, vẫnkhôngnhịn được bài xích.

Đan Quếnói: “Đây là nô tỳ cam tâm tình nguyện, nô tỳkhôngcảm thấy oan ức.”

Chương 99 (đọc tại Qidian-VP.com)

·

Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc mặt Khương Lệnh Uyển hồng hào, tinh thần vô cùng tốt.

Beta: Twins

khôngThái tửkhôngnóichuyện nữa, Tiết Tranh liền vội vàng chạy về phía xe ngựa. Ánh mắt của Thái tử cũng ảm đạmđivài phần.

Thái tử liếc nhìn bóng lưng xa dần của Tiết Tranh, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy nàngkhôngnhớrõràng lắm, nhưng thân thể cực nóng vàsựnhiệt tình của nam tử kia, đến giờ phút này nàng cũngkhôngquên được. Khóe môi Tô Lương Thần mang theo nụ cười, thầm nghĩ nam nhân đềukhôngphải cùngmộtbộ dáng sao, thường ngày tính tình lạnh như băng, đến lúctrêngiường lại như sói đói.

Đan Quế quỳ xuống,nói: “Nô tỳ đều nghe theo phu nhân, muốn cả đời làm việc cho phu nhân.”

Tuy mưa rất lớn, nhưng vẫnkhôngcó ít hạ nhân mặc áo tơi* ra vào Trung Dũng Hầu phủ. Công tử trong phủ mất tích, chuyện này quảthậtlàm Trung Dũng Hầu cùng thê tử Khương thị vạn phần lo lắng. Lúc này Tiết Tranh mặcmộtthân áo xanh biếcđãqua chỉnh sửa rất tiện lời, nàng tháo nón che đầu xuống, khuôn mặtnhỏnhắn ướt nhẹp, tóc cũng ướt mấtmộtnửa. Đệ đệkhôngthấy, nàng ngồi ở nhàkhôngyên. Nhưng mà còn chưa tìm được… Tiết Tranh suy nghĩmộtchút, tiếp tục đội nón lên, chuẩn bịđira ngoài.

Tiết Tranh sững sờ nhìn Thái tử, ngàn lầnkhôngnghĩ tới vào lúc nàyhắnlạisẽxuấthiệnở đây…

Gây ra chuyện gièm pha bậc này, đừngnóilà lúc trước nổi bật trước mặt hoàng thượng, dù là tiểu thư cành vàng lá ngọc, bất quá chỉ làmộtkẻ ong bướm lả lơikhôngbiết xấu hổ.

Nghe những lời này của mẫu thân, trong lòng Khương Lệnh Uyển mới chắc chắn.

Khương Lệnh Uyển nghe xong cả kinh, cũng xấu hổ thay cho Tô Lương Thần. Nàng biết Tô Lương Thần và Khương Lộc có tư tình, nhưng thường ngày thấy nàng làmộtngười khéo đưa đẩy,khônggiống loại ngườisẽlàm ra những chuyện khác người,khôngngờ ban ngàyđiquyến rũ Lục Tông, buổi tối lại ở cùngmộtchỗ với Khương Lộc. Nhưng mà… Khương Lệnh Uyển dừngmộtchút, mơ hồ cảm thấy có cái gì đókhôngđúng.khôngđúng, nếu Tô Lương Thần muốn vụng trộm với Khương Lộc, căn bảnkhôngcần chạy đến phòng dành cho khách ở Tây việnđi, chỉ là, nếu người mà nàng ta để ý chính là Lục Tông… Đêm quarõràng Lục Tông ở phòng khách tại Đông viện.

Nghe lời của Đan Quế, biết nàngkhôngphải loại người bán chủ cầu vinh, hôm qua quyết định đem chuyện của Tô Lương Thầnnóichohắn, cũng chỉ vìkhôngmuốn chủ nhân của mình tiếp tục làm sai.đãnhư thế, Khương Lộc tự nhiên lại đánh giá cao nàng hơn mấy phần,nói: “Ngươi có lòng, ta nhất định… Chăm sóc tiểu thư nhà ngườithậttốt.” Khương Lộc cố ý tăng thêm hai chữ vào trong đó.

Edit: Kye

Trung Dũng Hầu cùng thê tử Khương thị thấy nhi tửđãđược tìm về, kích độngkhôngnóira lời, nhưng vừa nghe là Thái tử đưa con mình về,mộtđại gia đình vội vàngđira quỳ nghênh đón. Thường ngày Thái tử rất quen thuộc việc này, nhưng hôm nay nhìn Tiết Tranh cũng quỳ xuống hành lễ, trong lòng liền cảm thấykhôngthoải mái.hắnbiết nàng có ý tránhhắn, cũngkhôngở trước mặt nhiều ngườinóichuyện với nàng, chỉ khom lưng tự mình nâng Trung Dũng hầu đứng dậy: “Hầu giakhôngcần đa lễ, đều đứng lên cảđi.”

Tiết Tranh dùng sức hất tayhắnra: “Thái tử điện hạ, ta còn có việc,khôngrảnh chơi với ngươi.”

Mưa to rơi xuống, Khương Lệnh Uyển dùng xong bữa tối rồi lên giường ngủ rất sớm. Chỉ là đêm nay Lục Tông ở lại quý phủ, làm nàng cómộtcảm giácthậtkì quái. Khoảng cách hai người bỗng nhiên được rút ngắn lại. Bây giờ nàng với Lục Tông mới định hôn, dưới mí mắt cha mẹ, tất nhiên Lục Tông cũngkhôngdám làm bừa, đêm nayhắnchắc chắnsẽkhônglàm ra việc trộm hương ngọc gì. Khương Lệnh Uyển nghĩ nghĩ, liền nhắm mắt ngủ.

Chu thị nâng Đan Quế đứng dậy,nói: “Được rồi, ta hiểu ý của ngươi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 99