Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 98
Tiết Vanh dương mắt, nhìn tiểucônương xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt, chính là người vừa đưahắntới Vệ Quốc Công phủ, lúc này mới kinh ngạcnói: “cônương.”
Tô Lương Thần đối với mình có lòng tin. Tiểucônương mười bốn tuổi tư thế tao nhã ngồi dưới đất, làn váy rải ramộtchỗ, nhưmộtđóa hoa nở rộ, bây giờ mày liễu cau lại, bên tai đỏ ửng, bộ này kiều thái, thựcsựlà đẹpkhôngsao tả xiết.
Nàng thoáng nhíu mày, đâm đầu hướng Lục Tông, lúc này mới chuyển góc độ, bán nghiêng mặt sang bên, lộ ramộtđoạn cổ trắng nõn. Nàng thừa nhận, muốn so gương mặt, nàngkhôngsánh bằng Khương Lệnh Uyển, đáng tiếc Khương Lệnh Uyển có được đẹp hơn nữa, tuổi cũng cònnhỏ, bây giờ còn quá mức ngây ngô non nớt, mà nàng đây, chính là thời điểm kiều diễm ướt át nhất.
“Tiểu thư!” Nha hoàn Lục Chi đứng bên cạnh vội nhắc nhở. Vừa nãy tiện đường đưa vị công tử nàymộtđoạn đường, truyềnđicũngđãcực ảnh hưởng danh tiếng, lúc này tiểu thư lại còn muốn cùnghắnuống rượu, nếu bị lão thái gia, lão gia, phu nhân biết, nàng chắc chắn bịmộttrận bản tử.
Trong lòng Tô Lương Thần cắn răng, sau đó khẽ mỉm cười,nói: “Đa tạ Uyển biểu muội, tỷkhôngsao.”
Hai tay ôm eo, gò má cũng dán lên,nhẹnhàng cọ cọ,âmthanh mềm mại: “Còn tức giận sao?”
Nguyên Mậu theo sau lưng cũng nhuộm ý cười,nói: “Hôm nay Thái phó đại nhân khen Thái tửmộtphen, Hoàng hậu nương nương mà biết, nhất địnhsẽrất vui vẻ.”
Tô Lương Thần cúi đầu nhìn nhìn, thấy ống tay áo của mình màu sắc hơi thâmmộtchút, quả nhiên ướtmộtmảng lớn.
·
hiệntại thấyhắnmặt mày lạnh nhạt, nhất thời làm Khương Lệnh Uyển cảm giác như bị bắt gian. Nàng theo bản năng rút tay từ tay Tiết Vanh trở về, hướng Lục Tông kêumộttiếng: "Tông biểu ca..."
Tiết Vanh hai con mắthiệnra thủy quang, nhìn bên cạnh tiểu biểu muội, vui vẻnói: "Xán Xán, muội vẫn quan tâm huynh. Muộinóivới huynh, muộikhôngthích Lục Tông, huynh liềnđinóicho bá phụ bá mẫu, để bọn họ hủyđihônsựnày, có được haykhông?"
Tô Lương Thần thấy giày cẩmmộtmàu đen tuyền ngừng lại, lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau lại ngượng ngùng buông xuống,nhỏgiọngnói: "Thế tử biểu ca, chân takhôngcẩn thận vấp ngã, vô cùng đau đớn, huynh có thể... Huynh có thể dìu tamộtchútkhông?"
Tô Lương Thần nghe xong, im lặngmộtlát, sau đó mớinhẹnhàng lắc đầumộtcái: “khôngcó chuyện gì, Uyển biểu muội cònnhỏtuổi, muội nên nhường muội ấy.”
Chương 98
khôngtớimộtlúc, Lục Chi liền cầmmộtbộ đồ màu hồng nhạt thêu hoa cúc đỏ, đổi cho Tiết Vanh. Sau lại lấy xuống phát quantrênđầu Tiết Vanh, động tác quen tay kếtmộtbúi tóc tinh xảo, lại cắm lên ngọc trâm tinh tế. Chuẩn bị xong, Lục Chi nhìn lại, thấymộtngười nằm nghiêng ngủ say,mộtgò má mềm mại tinh xảo hồng hào, mi mắt hơi rung, cánh môi như cánh hoa đỏ sẫm, son cũngkhôngcần thoa, quả thực quyến rũ trời sinh,khôngnhịn được mà than thở: “Vị công tử nàythậtđẹp…”
Mưa lớn như trút nước, sương trắng mở ảo bao trùm cả tòa Vệ Quốc Công phủ, khiến người takhôngnhìnrõcảnh vật bên ngoài.
Đúng lúc này ——
Chân Diệu thở phàonhẹnhõm. Có ca ca trợ giúp, để vị công tử này ở nhà nàngmộtbuổi chiều, tất nhiênkhôngcó vấn đề.
Chân Diệu cười cười, gò mà có hai cái lê qua nhàn nhạt, càng nhìn càng thấy vài phần vui vẻ. Nàngnói: “thậtkhéo, lại gặp phải công tử. Công tử sao lại ở chỗ này?khôngphảiđãvề nhà sao?”
Lục Tông bất đắc dĩ thở dài, xoay người nhìn nàng, cảm thấy mình làmộtđại nam nhân, tính toán cùngmộttiểucônương,thậtcó hơi quá. Lục Tông cúi đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹpđangmỉm cười, thanhâmlạnh lùng hỏi: “Tiết Vanh đâu?”
Có người đưa nàng đỡ lên.
“Thái tử, kia...kiakhôngphải là…”
Khương Lệnh Uyển lạinói: “khôngcó chuyện gì là tốt rồi. Lương Thần biểu tỷ mảnh mai yếu ớt, nhìn thấy mà thương, muội nhìn liền đau lòng, lần sau ra ngoài nhất định phải mang theo nha hoàn, đỡ tới lúc ngã lạikhôngcó người dìu, dù sao… Muội cũngkhôngphải lúc nào cũng bắt gặp.”
Nơi này, chỉ có hai người bọn họ, dù là Lục Tông tâm có cứng thế nào, c*̃ng tuyệt đốisẽkhôngđến mứckhôngquan tâm nàng. Tô Lương Thần cúi mặt, nhất khuôn mặt tươi cườinóiđỏ liền đỏ. Dáng dấp nàng vốn xinh đẹp, hôm nay lại trang điểm tỉ mỉ,hiệnramộtmặt đẹp nhất. Nam nhân đều giống nhau, nàngkhôngtin, Lục Tôngkhôngcó chút nào động tâm.hắncoi trọng Khương Lệnh Uyển,khôngphải cũng vì khuôn mặt của Khương Lệnh Uyển đẹp hay sao?
Kiếp trước, nàngđãnếm trải qua cơn ghen của Lục Tông.
Thân thể Lục Tông run lên, hiển nhiênkhôngngờ nàngsẽcó cử chỉ như vậy.
Khương Lệnh Uyển nhíu nhíu mày lại, thầm nghĩ: Tính khí này, sao lại tựa như đứa trẻ vậy chứ?
Nàng làm việckhônggiống Khương Lệnh Huệ l* m*ng kích động, chỉ làhiệnnay thấy Lục Tông độc thân, lại cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm cómột. Bất kểnóithế nào, Lục Tông là nam tử ưu tú nhất nàng từng gặp, hơn nữa, coi nhưkhôngcó phần ưu tú này, chỉ bằng vào khuôn mặt, cũng đủ để cho nàng động lòng.
Tô Lương Thần nghĩ hôm nay nếukhôngphải Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên xuấthiện, Lục Tông nhất địnhsẽđưa tay nâng nàng dậy. Tô Lương Thần chăm chú nhìn hai bàn tay mình, vừa nghĩ đến gương mặt với nụ cười long lanh kia, cảm giác chán ghét dâng lên.
Khương Lệnh Uyển thấy Tiết Vanh mi mắt có chút thấp, nhất thời có chút đau lòng, tựa như chính mình bị người bắt nạt. Nàng giương lên môi,nói: " Vâng, Vanh biểu cađithong thả."
khôngngăn cản, tùy ý đểhắnbắt nạt Tiết Vanh đến đáng thương hay sao?
Tô Lương Thần bị mấy câunóicủa Khương Lệnh Uyển làm cho giận sôi, xanh mặt để Đan Quế đỡ về.
Khương Lệnh Uyển sốt ruột, thấy Lục Tôngkhôngcó dấu hiệu buông tay, nhất thời gấp đến phát khóc: "Lục Tông, huynh buông tay!"
Chân Diệu tinh tế đánh giá mặt mày củahắn, sau đó ánh mắt sáng lên, lập tức có chủ ý, nghiêng đầu dặn Lục Chi: “Lục Chi, ngươiđikiếmmộtbộ nữ trang tới đây.”
Mấy ngày nay, Hoàng hậu lo lo lắng lắng. Chuyện Thái tửkhôngđề cập đến, nàng bận tâm đến cả người gầyđitrông thấy.
Tiết Vanh vô cùng đau đớn, cảm thấy cổ tay bất cứ lúc nào đều có thể bị bẻ gảy, nhưng đối mặt là Lục Tông, lại biểuhiệnbộ dáng có c·h·ế·t cũngkhôngquay đầu lại.hắncắn răng, hai mắt đỏ đậm, ngữ khí hiếm thấy leng keng mạnh mẽnói: "Tasẽkhônggiao Xán Xán cho ngươi! Coi như bá phụ bá mẫu đáp ứng ngươi cầu hôn, chí ít các ngươi còn chưa thành thân, ta nhất địnhsẽthú Xán Xán!"
Khương Lệnh Uyển nhìn vào mắt Tiết Vanh, thấyhắntràn đầy chờ mong, đổi lại là bất luận người nào, nhìn đềusẽnhẹdạ. Nàng đem Tiết Vanh phù đếnmộtbêntrênbăng đá, nghiêm túc cùng cẩn thậnnói: "Vanh biểu ca, trước đây muộiđãnóivới huynh rấtrõràng, muội chỉ coi huynh là thanh... Coi như ca ca, huynh hiểu chưa?"
Tiết Vanh ngày thườngkhônguống rượu, tửu lượng có thể lường được. Kêu tổng cộng ba bầu rượu,hắnchỉ uống ba chén, liền đỏ hết mặt, say đến nằm gụctrênbàn. Chân Diệu nhìn điểm tâm còn nguyêntrênbànmộtchút, nhất thời cảm thấy quá lãng phí. Dù sao tổ phụ từnhỏđãnóivới nàng đạo lý “Hạt hạt đều khổ cực”.
Chân Diệu nhất thời cảm thấy mình quả thực thông tuệ tuyệt đỉnh.
Nàng takhôngbiết xấu hổ màđicâu dẫn vị hôn phu của nàng, nàng còn khách khí cùng nàng ta làm cái gì? Nàng lạikhôngngốc.
Khương Lệnh Uyển nhìn tình hình này, vộiđitới tách hai người ra.
Cặp mắt Chân Tuấn tỏa sáng, có chútkhôngdời nổi mắt, nghe xong lời của muội muội, càng gật gù, đồng ýnói: “Đúng, bằng hữu thựcsựnên hỗ trợ. Tiểucônươngmộtmình ở bên ngoài, nếu gặp người xấu liền xong.”
Tô Lương Thần thoáng cúi đầu, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhợt nhạt.
"Vanh biểu ca, huynhkhôngsao chứ?" Khương Lệnh Uyển thấy thương thế Tiết Vanhkhôngđáng lo ngại, cuối cùng cũng coi như thở ramộthơi, ngẩng đầuđangmuốn cùng Lục Tôngnóichuyện,đãthấy Lục Tôngđãđira ngoài sân từ lâu.
hắnlàm sao lạiđilạc?
Thấy tiểu biểu muội trực tiếp như vậy,mộtcơ hội cũngkhônglưu lại chohắn, tâm Tiết Vanh đau đớn vô cùng, phảng phất như có người cầm dao giày xéo timhắn, hơn nữa cònkhôngcho người ta thoải mái, nghỉmộtchút lại giày xéomộttrận, kéo qua kéo lại, đểhắncăn bảnkhôngcó bình phục. Tiết Vanh chậm rãi nhắm mắt, hàng mi dày tinh tế khẽ run, như hai cây quạtnhỏtinh xảo.hắncắn răng, càng nghĩ càng khó chịu, khó chịu đến độ sắp nghẹt thở.
Tiết Vanh sợ đau, nhưng cũng có cốt khí, ở trước mặtcônương mình thích,hắncho dù c·h·ế·t, c*̃ng tuyệt đốisẽkhôngk** r*nmộttiếng.
Edit: Yuu, Mira
"... Ta biết rồi."
Chân Tuấn ra ngoài tìm muội muội,đangđịnh hảo hảo giáo huấn nàngmộtchút, ánh mắt lại rơi vào gương mặtcônương nhắm mắt ngủ yêntrênghế gỗ lê, nhất thời lộ vẻ kinh diễm: “Diệu Diệu, vịcônương này là…” Bằng hữu của muội muộihắnđều gặp qua, huống hồ vịcônương này, có được phong thái thiên nhân như vậy,hắncàngkhôngthểkhôngnhớrõ.
Khương Lộc vẫn chưa để ý đến Đan Quế bên cạnh,mộtđôi mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lương Thần trước mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Lương Thần vừađiđến hành lang phíatrên, mới rút cánh tay lại từ tay Đan Quế, tức giận tới run người. Đan Quế nhìn tiểu thư nhà mình, cũng hiểu tính tình nàng, ngoài mặt nhìn ngoan ngoãn nhã nhặn yểu điệu, mà đến khi nổi nóng lên, mình cũng khó lòng chống đỡ nổi. Đan Quế rũ mắtkhônglên tiếng, khôi phục ánh mắt nhìn lên, thấy Khương Lộc từ đầu kia hành lang xông tới, sắc mặt nhất thời trắng bạch, sau đó quỳ gối hành lễ: “Nô tỳ khấu kiến Nhị công tử.”
Beta: Mira
Chân Diệu từ trong Linh Lung traiđira, nghe nha hoàn Lục Chinói, lúc này mới ngẩng đầu lên xem —— thấy trong đám người,mộtngười thanh niên trẻ mặcmộtbộ trường bào màu thiên thanh, sững sờ đứng thẳng, đôi mắt to long lanh nước tràn đầy vẻ bất lực.
Thái tử khoanh tayđitrênhành lang, ngẩng đầu ưỡn ngực, bướcđinhàn nhã, tâm tìnhkhôngtồi.
Lục Chiđitheo tiểu thư nhà mình nhiều năm, bây giờ tất nhiên hiểu ý nàng, lập tứcnói: “Tiểu thư, ngài muốn đemhắnvề?khôngđượckhôngđược, bị lão thái gia pháthiện, ngài ấy nhất địnhsẽtức giận.” Chân Thái phó là người đọc đủ thứ thi thư, coi trọng nhất chính là danh tiếng.mộtcônương gia, mang nam nhân về nhà, phỏng chừngsẽkhiến lão thái gia tức c·h·ế·t.
hắncắn cắn môi, thấy vịcônương này tâm địa thiện lương, vẫn chưa trả lời, chỉ đành trơ mặt mở miệngnói: “cônương,cô...côcó thể cho ta mượn ít bạc đượckhông?”
hắnchậm nàng cũng chậm, cũngkhônglập tức đuổi kịp.
Tiết Vanh nhìn nho nhã vậy thôi, nhưng vì cường thân kiện thể, những năm nàyhắndưới đốc xúc của Tiết Tranh tập võ,thậtlà khắc khổ.hắntuykhôngphải người luyện võ,qua mấy năm, vẫn còn có chút thân thủ.
đimộthồi lâu,hắnngẩng đầu, nhìntrênđường lớn người đến kẻđi, lạimộtlần nữa mất phương hướng.hắnthựcsựvô dụng, ngay cả nhà của mình cònkhôngtìm được đường về, Xán Xán làm sao có khả năngyêuthíchhắnđây? Tiết Vanh rũ mắt, có chút thương tâm muốn khóc, nhưng đến cùng vẫn nhịn xuống.
Lục Tôngkhôngnóilời nào, Khương Lệnh Uyển có chútkhôngkiên nhẫn, giật giật đầu ngón tay, cáchmộtlớp áo, hơi tức giận ngắt bụnghắn.
Lục Chi vội bưng vẻ mặt đưa đámđichuẩn bị nữ trang.
Khương Lệnh Uyển thuận tay ômhắn,nhỏgiọng hỏi: “Vậy chàng tin ta?”
Tiết Vanh cảm thấykhôngcó gì phải giấu, hơn nữa cũng muốn tìm ngườinóihết ra, liền đem chuyện chính mình bị cướp ngườiyêukể cho nàng. Vừa nghe lời này, Chân Diệu lập tức nhíu mày, lòng sinh đồng tình, sau lại nghehắnmượn bạc là muốn mượn rượu tiêu sầu, mớinói: “Hôm nay có duyên, nếukhôngthìta bồi công tử cùngđi. Nếukhôngtới lúc công tử uống say, lại càngkhôngtìm được đường về nhà.”
Mưa lớnkhôngbáo trước mà trút xuống tầm tã, qua hồi lâu,khôngnhữngkhôngngừng, hơn nữa có xu thế càng mưa càng lớn.
... Nhưng nàng cứ muốn phơi bàyhắn.
Khương Bách Nghiêu nhìn mưa rơi, liền thương lượng với Vinh Vương, đểhắncùng Lục Tông ở lại quý phủmộtbuổi chiều, sáng mai rồiđi. Bây giờ hônsựđãđịnh, hai nhà quan hệ tất nhiên là thân mậtmộtchút, Vinh Vương cũngkhôngtừ chối.
Lục Tông chỉ sử dụng ba phần lực, liền đem Tiết Vanh chế phục.
Đan Quế sững sờ tiếp nhận bìnhnhỏnày, sắc mặt hơi trắng bệch, hấp háy môinói: “Tiểu thư, chuyện này...đây là…”
Nhưng ý Chân Diệuđãquyết, dẫn Tiết Vanhmộtđường đến Nhất Phẩm cư.
Lục Tôngkhôngngừng lại.
Chân Diệu biết vị Nhị ca này xưa nay phong lưu, giờ vị công tử này lại hóa trang nữ nhân kinh diễn như vậy, tránhkhôngđượcsẽđộng ý xấu. Nhưng vị Nhị ca này cómộtđiểm, cũng tốt —— chính là xưa naysẽkhôngbắt nạt bằng hữu nàng.
Nàng như nghĩ tới điều gì, nhìn Đan Quế, ngữ khí lạnh nhạtnói: “Nghenói—— Vinh Vương cùng Vinh Thế tử đêm nay ở tại phòng khách?”
Đối với chuyện như vậy, Khương Lệnh Uyển xưa naykhôngdây dưa dài dòng, nàngkhôngthích dây dưa dẫn đến hiểu lầm, bây giờ cùng Tiết Vanhnóirõràng, chờmộtlúc lạiđidỗ Lục Tông, chuyện này cũngsẽqua.
Sau đó cố ý giẫm lên hòn đánhỏ, cả người lung lay ngã xuống.
Vừa rồi nàng đưa người đến Vệ Quốc Công phủ, nhưnghắnmộtlúc liềnđira, ắt hẳn Vệ Quốc Công phủ cũngkhôngphải là nhàhắn.hắnlàmộtnam nhân nhã nhặn trắng nõn, dung mạo tốt như vậy, mà trong giới quý tộc Tấn thành, cũngkhôngthiếu đoạn tụ(*), nếu vị công tử này uống say, rơi vào tay bọn họ, hậu quả kia… Chân Diệu lạnh sống lưng, cảm thấy có thể đểhắnở chỗ này.
Lúc này, nha hoàn Đan Quế bên người Tô Lương Thần mới vội vàng tìm đến. Đan Quế hướng ba vị chủ tử hành lễ, rồi mới hướng Tô Lương Thầnnói: “Tiểu thư?”
Tô Lương Thần cảm thấy hôm nay Khương Lộc có chútkhôngthích hợp lắm, vội hỏi: “Lộc biểu ca, ca sao vậy?”
nóirồi, Tiết Vanh ngẩng mặt lên,trêngương mặtkhôngcòn nụ cười trẻ con nữa, lẳng lặng mà bình tĩnh, phảng phất như bị người bắt mất hồn.
mộtmỹ nhân yểu điệu như thế, ai cũngkhôngtin được đây làmộtnam tử a.
Tô Lương Thần nhắm nhắm mắt,nhẹnhàng cong môi, lúc này mới chậm rãiđitới.
Tiết Vanh có chút mất mát, sau đó xoay người nhìn Lục Tông,khôngchút nào sợhắn, chỉ mở miệngnói: "Đương nhiên là ta. Ta cùng Xán Xán là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, ngươi tại sao muốn giành nàng với ta?"
Thái tử nhíu mày, liếc Nguyên Mầumộtchút, giơ tay gõ gõ đầuhắn,nói: “Nguyên Mậu a, ngươinóixem,đitheo ta lâu như vậy, cònkhônghọc được gặp biến bất kinh sao? Chuyện gì, cả kinh tới vậy, thựcsựlà ném ——” tới lúc Thái tử nhìn trong hoa viên, bịcônương mặc áo ngoài hồng nhạt được hai nha hoàn áo xanh đỡ, nhắm mắt cúi đầu, nhất thời choáng váng, “...A Tranh?!”
Lục Tông nhíu nhíu mày lại, tăng thêm hai phần lực. Mặt Tiết Vanh liền trắng bệt.
Tiết Vanh nhìn Khương Lệnh Uyểnmộtchút, lúc này mớinói: "Xán Xán, vậy ta... Tađitrước."
Tiết Vanh xác thực cảm thấy đau cực kỳ, nhưng đến cùngkhôngcó thương tổn đến gân cốt.hắnâmthầm mắng Lục Tôngmộtcâu mãng phu, saunhẹnhàng xoa xoa mấy lần, giật giật, cảm thấykhôngđau nữa.
hắnđến gần chút, hỏi: “Sao thế? Ai bắt nạt ngươi?”
Vừa nhắc tới mẫu hậu, tâm trạng Thái tử áy náy, nhưng sau lần đó mẫu hậukhôngnhắc bên taihắnchuyện thị tẩm cùng Thái tử phi, giúp lỗ taihắnthanh tĩnhkhôngít. Cho nên, lờinóidối này lại tiếp tục phảinói.
Chỉ là ——
Khương Lệnh Uyển nhìn Đan Quế,nói: “Lương Thần biểu tỷ vừa mớikhôngcẩn thận bị té, ngươi mau đưa nàng về chăm sóc cho tốt, nếu bị thương, liềnđithỉnh đại phu… Dù sao Vệ Quốc Công phủ chúng ta, xưa naykhôngcoi Lương Thần biểu tỷ là người ngoài.”
Tô Lương Thần khóe miệng ý cười càng sâu, chợt nghe đượcmộtluồng hương vị thiếu nữ, lúc này mới ngẩn người ra. Nàng nghiêng đầu, nhìn ngườiđangdìu nàng, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Uyển... Uyển biểu muội?"
Nàng ôm vòng eo gầynhỏcủahắn, thầm nghĩ nam nhân và nữ nhânkhônggiống nhau, cả người cứng rắn, Lục Tông tập võ từnhỏ, ôm càng thấy cộm cộm.
Lão thái gia trong miệng Lục Chi, chính là ân sư của Thái tử đương triều Lục Vân Chân Thái phó. Mà Chân Diệu, mới có mười ba, là tôn nữnhỏnhất của Chân Thái phó, ở nhà luôn được sủng áiyêuthương.
Đợi Khương Lộcđirồi, Tô Lương Thần mới ghét bỏ nhíu mày lại, lấy khăn từ trong lòng, dùng sức lau phần trán bị Khương Lộc sờ qua. Khương Lộc này, là cái thá gì!
Tô Lương Thầnkhôngnhanhkhôngchậm đóng cửa tủ, sắc mặtkhôngđổi, hé mở cánh môinói: “Yên tâm, cái này tuyệt đốikhôngtổn hại thân thể.”
Sở dĩ, Khương Lệnh Uyển cảm thấy —— Tiết Vanh thích nàng, chỉ cho là đơn thuần ngây thơ, thêm vào có chút mắt qua.
Chân Diệuđitới,nói: “Công tử.”
"Nhưng là..."
Khương Lộcnói: “...Lương Thần, muội thựcsựlàcônương lương thiện nhất mà ta biết.”hắngiơ tay,nhẹnhàng vuốt tóc mai Tô Lương Thần, cúi đầu nhìn cổ nàng, thấy cổ thon dài trắng nõnkhôngtì vết, là loại nam nhân nào nhìn vào cũng thích.hắncẩn thận nhìnmộtlúc, bỗng nhận ra gì đó, lúc này mớikhôngnhịn được tăng thêm lực tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chân Diệu liếc nàngmộtchút,nói: “nóingươiđingười liềnđiđi, đừng dông dài. Nếu ngươinóithêmmộtcâu, ngày mai ta liền gả người cho gã sai vặt xấu nhất quý phủ ta…” Nàng dừngmộtchút,nóibổ sung, “Cái tên mắt lé miệng méo đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
hắntừnhỏđãyêuthích tiểu biểu muội, có món gì ăn ngon, chơi vui, điều đầu tiên nghĩ đến chính là nàng. Nhưng từ sau khi Lục Tông xuấthiện, tiểu biểu muội liền bắt đầu bám dính Lục Tông, mà sau này, lúc Lục Tông rờiđinhiều năm như vậy, tiểu biểu muội hẳn nên sớm quênhắnrồi mới phải. Những năm này người ở bên cạnh tiểu biểu muội, vẫn luôn làhắn, Lục Tông dựa vào cái gì thú nàng?
Đan Quếnói: “Đúng vậy, mưa quá lớn, Quốc Công gia cùng phu nhânkhôngyên lòng.”
Khương Lệnh Uyển cảm thấy, lời của mình tuy rằng trực tiếp, nhưng chuyện như vậy, vẫn là nhanh chóng giải quyếtsẽtốt hơn. Vào lúc nàyhắnthấy khó chịu vô cùng, buổi tối bình thản ngủmộtgiấc, ngày mai lại làmộtngày mới.
Khương lệnh Uyểnnói: “Chàng tức giận cái gì, ta còn khó chịu đây. Cha nương ta vừa mới đáp ứng hônsự, chàng liền bày mặt xấu cho ta xem, sau này nếu kết hôn, cònkhôngphảisẽkhi dễ ta sao? Chàng xem, ta bỏ hết mặt mũi dính tới, chàng cũngkhôngquay lại, ta thựcsựcũng muốn tức giận rồi.” Tính khí nàng mặc dù có chút bị nuông chiều, nhưng cũngkhôngphải người cố tình gâysự, vừa mới che chở Tiết Vanh, lấy tính cách hay ghen của Lục Tông,khôngtức giận mới lạ. Có điều loại tức giận này cùng loại tức giận kháckhônggiống, là bởi vì để ý nàng, cho nên nàng cũng vui vẻ hốnghắn.
Khương Lệnh Uyển hướng bóng lưng Tô Lương Thần nhe nanh múa vuốt.
Chân Thái phó biết Thái tử xưa naykhôngmấy giữ lễ tiết, đối với vị tiên sinh nhưhắncàng kính trọng, cũngkhôngkiên trì nữa.
Thái tử mặcmộtbộ áo bào liền màu tím,đangtừ thư phòng Chân Thái phóđira. Chân Thái phó tuổi tácđãcao, mặcmộtthân áo cà sa vạn chữ xuyên bằng lụa tơ tằm màu xanh, tinh thần chấn hưng, khí sắc khá tốt. Thái tử xưa nay tôn kính Chân Thái phó, hướng Chân Thái phó cúi đầu chào, nụ cười rạng rỡ, sau mớinói: “Thái phókhôngcần đưacô, mời trở vềđi.”
Editor: khúc này hai bạn ý định hônsựrồi nên tuôi để xưng hô ta-chàng hoặc ta-nàng cho thân mật nha)))
Đan Quếđivào, thấy Tô Lương Thầnđangđứng, vộiđiquanói: “Tiểu thư, vẫn là nên đóng cửa sổ lạiđi. Mưa lớn như vậy, làm ướt hết xiêm y của tiểu thư rồi.”
Này là chút chuyệnnhỏa.
Cũng may Tô Lương Thần có tố chất tâm lý mạnh mẽ, chốc lát liền khôi phục vẻ mặt. Vóc dáng nàng cao hơn Khương Lệnh Uyểnmộtchút, giờ đứng phía trước vẫn còn có chút khí thế. Nàngnói: “Uyển biểu muội quan tâm như vậy, tỷthậtlà thụ sủng nhược kinh.”
Nàng giơ tay, thoáng nhón chân lên, từ phía sau ôm lấyhắn.
Lục Tông là người dù vui hay buồn đềukhôngthểhiệnra mặt, bây giờ trầm mặt, tối om om, tức giận đến trong lòng đều khó chịu.
Nàngnói: "Đây là lần cuối muộinóivới huynh, nếu huynh còn tiếp tục như vậy,thìđừng mong sau này gặp lại muội. Muộinóiđược là làm được. Còn Tông biểu ca, cha nương nếuđãđáp ứng việchắncầu hôn, vậy khẳng định làđãhỏi qua ý của muội. Muội thích Tông biểu ca, hơn nữa đời này chỉ gả chohắn."
Lục Chi nhắc nhở lần thứ hai: “Tiểu thư, chúng ta nên về rồi,mộtlát nữa lão thái gia hỏi đến liền phiền phức.”
Khương Lệnh Uyển nhếch miệng, đưa tay sờ sờ đầuhắn,thậtthỏa mãn với đáp án này củahắn.
Chân Diệu cũngkhôngphải người quản chuyệnkhôngđâu. Tiết Vanh trong mắt nàng, chẳng qua cũng chỉ làmộtchú cún hoang tội nghiệpkhôngnơi nương tựa,khôngtìm được đường về, nàng tất nhiênsẽgiúphắnmộtchút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Lương Thần đứng trước cửa sổ, giương mắt lẳng lặng nhìn bên ngoài.
Chỉ là Lục Tông nhưng là vầng trán lành lạnh, sắc mặt lại trầm xuống mấy phần.
Lúc này, Lục Tông mới ngừng lại.
Lục Tông thấy nàngthậtsựlo lắng, lập tức buông lỏng tay ra.
Khương Lệnh Uyển ngoài mặt cười cười, trong lòng lạikhôngnhịn được mắngmộtcâu:thậtkhôngbiết xấu hổ!
Lúc hai người định đưa ngườiđixuống, bên ngoài đột nhiên truyền tớiâmthanhmộtnam tử: “Diệu Diệu.”
trênđời này, có nam nhân nào từ chối diễm phúc bậc này?
Vị này mặcmộtbộ cẩm bào màu xanh, nam tử vóc dáng cao toanhtuấn này chính là Nhị ca của Chân Diệu —— Chân Tuấn.
Đối mặt với thiên quân vạn mã đều mặtkhôngđổi sắc, bây giờ lại bịmộttiểucônương mười ba tuổi làm cho tức giận tới hốt hoảng, Lục Tông quảthậtcảm nhận được cái gì là sống càng lâu trải nghiệm càng nhiều.hắnnghe nàngnóixong, lại vừa buồn cười vừa tức giận, sau mới đem người kéo vào lồng ngực, chống cằm l*n đ*nh đầu nàng,nói: “Nếu có lần tới, nàng đừng cản.”
Đáng tiếc võ nghệ của Tiết Vanh, trong mắt Lục Tông,trêncăn bảnkhôngđáng nhắc đến.
Khương Lộc hoàn hồn, nhìn tiểucônương khả ái thanh sạch trước mặt.hắnđào tim móc phổi ra đối tốt với nàng, thế nhưng nàng lại đốihắnnhư vậy? Khương Lộc tức giận suýt chútthìbùng nổ, nỗ lực hồi lâu mới có thể bình ổn ngữ khí mìnhmộtchút: “khôngcó chuyện gì, ta còn có việc,đitrước.”
đimộtđoạn đường,khôngthấy nàngnóichuyện, Lục Tông dường nhưkhôngkiên nhẫn, bước chân trở nên nhanh hơn. Khương Lệnh Uyển quả thựckhôngcó cách vớihắn, quệt quệt miệng, chỉ có thể chầm chậm đuổi theo, “Tông biểu ca.”
Nàng thấy cái trán Tiết Vanhđãthấm mồ hôi hột, hiểu đượchắnlúc nàyđangchịu tội, vội hướng Lục Tôngnói: "Tông biểu ca, huynh thảhắnrađi, nếukhôngsẽxảy ra chuyện mất!" Trong lòng nàng gấp, vẫn cảm thấy Tiết Vanh đối với nàng là tình cảm thanh mai trúc mã, nhưnghiệnnay nhìnhắnquật cường như vậy,khôngkhỏi lo lắng. Nàng tuy rằngyêuthích Lục Tông, nhưng Tiết Vanh và nàng chơi đùa từnhỏđến lớn, nàng đối vớihắnvẫn có tình tỷ muội, đến cùng vẫn quan tâmhắn.
Chân Diệunói: “Nhị ca, vịcônương này là bằng hữu ta mới quen. Nàng tửu lượng thấp, mới uống được ba chén, liền say thành như thế. Ta cũng mới quen nàng,khôngbiết nhà nàng ở nơi nào, sở dĩ định đêm nay đưa nàng về phủ chúng ta ởmộtbuổi. Chờ mai nàng tỉnh rồi, lại đưa nàng trở lại.”
Phủ Thái phó.
“Tiểu thư, kiakhôngphải là vị công tử tuấn tú vừa rồi sao?”mộtnha hoàn mặc quần mềm màu xanh nhạt, chải búi tóc hai bên hướng tiểu thư nhà mìnhnói.
Khương Lệnh Uyểnđitới phía sauhắn, tay chọc chọc sống lưnghắn, thấyhắnkhôngphản ứng, lúc này mới nhìn bốn phía, thầm nghĩ: Vị trí này bí mật như vậy, có phải Lục Tông cố ý đưa nàng tới sau cái cây nàykhôngnhỉ?
Nàngđitới bên tủ quần áo, mở cửa ra, từ bên trong lấy ramộtbình trắngnhỏ, đưa cho Đan Quế: “Đêm nay, nghĩ cách đem thuốc bột trong bình này trộn vào trong nước trà của Vinh Thế tử.”
Khương Lộc thu tay lại rồi, ngữ khíẩnẩnáy náy: “Xin lỗi,đãlàm muội đau.”hắnlại liếc nhìn nha hoàn bên người Tô Lương Thần, thấy nha hoàn tên Đan Quế này, lúc này cúi đầu, quy củ đứngmộtbên, dường như có chút sợhắn. Ánh mắthắnrơitrêncổ nàng, mơ hồ thấymộtđường ngấn đỏ, nhất thời đáy mắt lấp đầy băng sương, nắm đấm trong tay áo nhất thời nắm chặt.
Vệ Quốc Công phủ.
Nàng giương mắt nhìn Lục Tông, thấy Lục Tông vậnmộtbộ tuyết bào thắt lưng ngọc, dáng người cao to,thậtcó phong thái thiên nhân. Có thể tưởng tượng hôm nay là ngày Lục Tông đến phủ Vệ Quốc Công hướng Khương Lệnh Uyển cầu hôn, hơn nữa Khương Bách Nghiêu cùng Chu thị c*̃ng đáp ứng hônsựnày rồi, tâm trạng nàngkhôngnhịn được khinh bỉ: Loại ánh mắt gì vậy!
Khương Lệnh uyểnđitừng bướcnhỏphía sau Lục Tông, thấyhắnrõràngđangtức giận, nhưng vẫn để ý đến nàng, bước chân hết sức chậm rãi, nhịnkhôngđược cong khóe miệng.
Khương Lộckhôngngốc. Tình cảnh vừa rồi,hắnnhìn thấyrõtrong mắt, đối với Tô Lương Thần lẳng lơ, tức giận đến muốn phát tác tại chỗ. Nhưnghắnnghĩ đến cảm tình dịu dàng của hai người hôm qua, trong lòng cũng mềmđimấy phần.
Điều này làm cho Chân Diệu nhất thời nhớ tới tiểu cẩu tên Nhung Nhung nhiều năm trước nàng nuôi dưỡng. Cómộtthời giankhôngthấy Nhung Nhung, nàng gấp tới độđitìm khắp nơi, sau đó ởtrênđường, Nhung Nhung cả người ướt nhẹp, ngơ ngác đứng như thế, uất ức nghẹn ngào vài tiếng, cũng là ánh mắt tội nghiệp như vậy.
Cách đókhôngxa, saumộtgốc đại thụ là Tô Lương Thần mặcmộtbộ áo ngoài bằng lụa hoa màu xanh nhạt thêu thúy trúc.
Tô Lương Thần cong môi cười: “Lộc biểu cađilàm chuyện của mìnhđi.”
Khương Lệnh Uyển lập tứcnóitiếp, ngữ khí kiên định: "Coi như huynh thắng Lục Tông, ta cũng chỉ gả cho huynh ấy."
Lục Tông thành thực trả lời: “Tasẽkhông.”
Tô Lương Thần cảm thấy mất mặt, lại nghe ra dụng ý trong lời Khương Lệnh Uyển, giận đến tim gan đều đau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng khiđãtrải qua cuộc chiến, Tiết Vanh sức lựcnhỏnơi nào địch nổihắn? Hơn nữa sức của Lục Tông nàng cũngkhôngphảikhôngbiết, nếu làm ra chuyệnkhôngđúng mực, đem Tiết Vanh làm bị thương, truyềnđithìcòn thành dạng gì nữa? Hơn nữa, cha mẹ nàng c*̃ng đem Tiết Vanh xem như con trai ruột, đối với Tiết Vanh cảm tình thậm chí vượt xa với Lục Tông. Nếu hôm nay Lục Tông làm tổn thương Tiết Vanh, cha nương c*̃ng lâm vào tình thế khó xử đâu.
“Ừm.”hắncó gì màkhôngtin, nàng tính tình được, lại xinh đẹp, khiến người tayêuthích là chuyện bình thường, chỉ là trong lònghắnkhôngthoải mái thôi.
Khương Lộc trong lòng xìmộttiếng, ngôn ngữ vẫn ôn hòa như cũnói: “Cái xú nha đầu kia lại bắt nạt ngươi?”
Chân Diệu nhìn Tiết Vanh say khướt, có chút nan giải, chống cằm lẩm bẩm: “Nhưng...cònhắnthìsao đây?”
Thái tử ngẩng đầu nhìn, thấy hôm nay sắc trời còn sớm, liền dự địnhđithao trường tìm Lục Tông, nhưng đột nhiên nghĩ tới hôm nay hình như là ngày nghỉ của Lục Tông, cũngkhôngcòn hứng thú.
Nàng là người thích được khen, nhưng nàng luôn tự mình biết mình,thậtmuốnnóiđến,trênngười nàng đầy khuyết điểm, nếunóiưu điểm, c*̃ng chỉ có khuôn mặt này. Dung mạo của nàng xinh đẹp, nếu là người khác có lẽ còn vì thế mà theo đuổi, nhưng Tiết Vanh vốnđãcómộtgương mặt quốc sắc thiên hương, đương nhiênsẽkhôngvì dung mạo nàng.
Lời này chọc trúng chuyện đau lòng của Tiết Vanh.
Thấy Lục Tôngkhôngtức giận, Khương Lệnh Uyển mới bắt đầu tính sổ: “Chàngnói—— vừa rồi nếu takhôngtới, chàng có phải liền đỡ người ta đứng lên?” Lục trước nàng mơ hồ nhận thức được, Tô Lương Thần tơ tưởng Lục Tông, nhưng Lục Tông cùng Tô Lương Thần căn bảnkhônghề quen biết, nàng dù có để tâm cũngkhôngcó cơ hội. Hôm nay, Lục Tông tới cửa cầu hôn nàng, Tô Lương Thần nhưng lại tận dụng cơ hội, diễn ngaymộthồi trò hay.
Trải qua hai đêm kia, Tô Lương Thần cảm giác đượcrõràng thái độ của Khương Lộc với nàng ôn hòa hơn nhiều. Nàng hiểu được lúc nào nên gây khó dễ, hiểu được khi nào nam nhânsẽmềm lòng, nữ nhân lộ ra chút tính khí, càng khiến cho nam nhân thươngyêu. Nàng cắn cắn môi, ủy khuấtnói: “thậtra cũngkhôngcó gì, chỉ là vừa mới đụng phải Uyển biểu muội.”
Chân Diệu đánh giátrêndướimộtphen, thấyhắnáo mũ chỉnh tề, nhìn thế nào cũngkhônggiống người thiếu bạc, “Tất nhiên có thể, chỉ là công tử có thểnóicho ta biết rốt cuộc có chuyện gì haykhông? Ta cũng tiện giúp đỡ.”
Tiết Vanh hồn bay phách lạc ra khỏi Vệ Quốc Công phủ.
hắnđáng thương như thế, như cún con lang thangkhôngtìm được nhà, nàng căn bảnkhôngyên lòng a.
Khương Lệnh Uyển lập tức trả lời: “Tanóixong vớihắnliềnđingay.” Nàng nháy mắt mấy cái, tiếp tụcnói, “Vanh biểu ca quả thực từnhỏđãyêuthích ta, nhưng chuyện này ta cũngkhôngthể khống chế, chàngkhôngthể trách lên đầu ta. Hôm nay tađãnóirõràng vớihắn, cũng chặt đứt ý niệm củahắn, sau nàysẽkhôngngốc như vậy nữa. Ta là người tính tình như vậy, làm việc thích thẳng thắnmộtchút, sở dĩ takhôngcảm thấy mình làm sai… Tính tìnhcônương gia chàngkhônghiểu đâu, nếu ta ích kỷmộtchút, nhìn chàng làm mặt xấu, liền ngay lập tức cùng Vanh biểu ca tới chọc tức chàng. Chàng thích ăn dấm, ta liền thẳng thắn mời chàng ănmộtvại, chàng có tinkhông?”
Khương Lệnh Uyển đỡ lấy Tô Lương Thần, bưngmộtbộ dạng thiếu nữ ngây thơ long lanh, ngữ khí thân mậtnói: “Lương Thần biểu tỷ, sao lạikhôngcẩn thận như vậy, chânkhôngsao chứ? Có muốn muội giúp tỷ thỉnh đại phukhông?”
“Lục Tông!”
Môi Tiết Vanh run rẩy, mở miệngnói: "Vậy tasẽchăm chỉ tập võ, đánh thắnghắn..."
Tiết Vanh càng nghĩ càng giận, gương mặt tuấn tú trầm xuống, cắn răng, vén tay áo lên quyết cùng Lục Tông đấumộtphen.
Chân Diệu quay đầu, thấymộtngười thanh niên trẻ mày kiếm mũi ưng tiến vào, vẻ mặt kinh ngạc, vội kêu: “Nhị ca.”
Nhìn Tiết Vanhđirồi, tâm Khương Lệnh Uyển liền thả xuốngmộtnửa, cònmộtnửa... Nàng bất đắc dĩ thở dài, phải đến dỗ cái tên nam nhân mười chín tuổi kia mới được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.