Ngôi Sao Hi Vọng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167: Chúng Ta Còn Gì Để Lo Lắng ? (1)
"Trận đấu này sẽ là tiền đề để Belenenses có đầy đủ tự tin đối đầu với Sporting Lisbon trong trận đấu cuối cùng của mùa giải năm nay, giữa Belenenses và Sporting Lisbon trong trận chung kết cúp Liên Đoàn. Nếu có thể thi đấu với tinh thần như thế này, thì không thể không lo lắng cho sự thống trị của Sporting Lisbon trước người hàng xóm này."
Đột nhiên, chuông điện thoại của ông vang lên. Đi lại bàn, ông ngồi một tư thế thoải mái nhất, bắt máy lắng nghe :"Tôi nghe"
Trận đấu tiếp theo, có lẽ là trận đấu khó khăn nhất của Jesus trong mùa giải năm nay. Sporting Lisbon đã trắng tay ở giải Ngoại hạng, chỉ còn trông chờ vào chiếc cúp Liên Đoàn để gỡ gạc lại một ít mặt mũi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Với khả năng nói sống thành c·hết như ông, thì nghề phóng viên cũ có vẻ hợp với ông hơn đấy" Mendes cười nói.
"Các cầu thủ Belenenses đã thực hiện một chiến thuật phòng ngự cực hạn, đầy tính quyết liệt và tập trung, hết sức hạn chế sức mạnh của Sporting Lisbon, nhất là ở vị trí nguy hiểm nhất, Liedson. Một trong những tiên phong hàng đầu của Bồ Đào Nha, nay bị đông kết một cách không tưởng, bằng cách hạn chế những đường lên bóng của Bồ Đào Nha từ hai cánh và trung lộ"
"Tôi sắp sửa về lại Porto để nghỉ phép. Haizzz, quả thật là mệt mỏi. Nếu biết như thế, tôi đã không làm huấn luyện viên rồi"
Đương nhiên, điều này cũng phải quy công cho chiếc giày vàng tên này vừa nhận được sau trận đấu với Sporting Lisbon, trong ánh mắt như muốn g·iết người của Liedson. Tên này còn mang đôi giày này đi vòng quanh sân vận động, nhất là khu vực ghế dự bị của Sporting Lisbon, làm gã tiền đạo siêu sao này tức nổ phổi, bỏ ngang quay về phòng thay đồ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Jorge Jesus nhìn bảng dữ liệu thu thập được từ đội huấn luyện, tâm lý cũng thoải mái không ít.
Với số điện thoại cá nhân này, hẳn chắc chắn phải là người quen của ông, nên ông khá thoải mái khi nghe.
Nhìn lại bảng báo cáo doping của Tùng và Dady trong tay, ông cũng hết chỗ nói rồi. Có thể nói, tên nhóc này là khác quen của tổ kiểm tra doping. Mỗi khi có kiểm tra, hầu như lúc nào cũng có mặt tên nhóc này trong danh sách.
Mắt của Mendes lóe lên đầy bất ngờ, nói nhỏ :"Ông chỉ vừa kết thúc trận đấu hôm qua, mà hôm nay đã có thời gian gọi cho tôi rồi ư?" giọng ông đầy bất ngờ trước cuộc gọi này.
Mendes lắc lắc điện thoại trong tay, cười khổ. Ông cũng không hiểu lý do vì sao lại khá vui vẻ khi tên cuồng nhân này quay trở lại Porto. Có lẽ, những người tự tin có đồng một quan điểm, từ đó dễ dàng thân cận với nhau hơn. Mourinho cũng vậy, Ronaldo cũng vậy, thậm chí bây giờ, tên nhóc Tùng Nguyễn cũng như vậy.
Tùng hữu khí vô lực ngồi phệt xuống sân, sau khi hoàn thành hết một loạt động tác theo hướng dẫn của Monteiro. Vị huấn luyện viên thể lực này nhìn tên nhóc này, sắc mặt cổ quái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mourinho cười cười nói :"Tốt lắm, tôi còn trong chờ chai rượu Porto cất giữ của ông đấy. Nhớ phải chừa cho tôi một chai".
Đúng là mấy năm qua khi làm huấn luyện viên của Chelsea, ông đã quá mệt mỏi với đám phóng viên không biết điểm giới hạn là gì ở Anh quốc. Ngay cả người có khả năng chặt chém như Mourinho mà nhiều lúc còn phải bó tay toàn tập với đám này, đủ hiểu sức chiến đấu của họ đáng sợ như thế nào.
"Điều đó tưởng chừng như đơn giản, nhưng nếu có thể nhìn thấy các cầu thủ Belenenses đã mất sức ngay khi tiếng còi tan cuộc của trọng tài, đủ hiểu các cầu thủ đã phải chịu sức ép đến mức nào"
Do đó, khi đến thời gian thảo luận chiến thuật, Jorge Jesus hết sức căng thẳng nhìn đám cầu thủ, ý tứ không cần nói cũng biết. Điều mà ông mong muốn cũng giống như điều mà các cầu thủ mong muốn.
"Những Chiến Binh Quả Cảm"
Ánh mắt của Mendes lóe lên vẻ khác lạ, cười nói :"Thật trùng hợp, tôi cũng sẽ đến xem trận đấu này. Có lẽ sau đó, chúng ta có thể gặp mặt một chút." giọng ông từ từ đầy vẻ thân cận, không lộ ra chút ý vị nào khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người quyết định thời gian, nhanh chóng tắt máy.
Cũng không trách được, ai nhìn thấy tên này chạy liều mạng trên sân như vậy, cũng sẽ nghĩ ngay đến việc sử dụng c·hất k·ích t·hích để duy trì hưng phấn khi thi đấu. Nhưng ông thì lại thấy, đó là thành quả của những nỗ lực không ngừng nghỉ mỗi ngày của Tùng. Đến mức ông phải ra tay ngăn cản, vì lo sợ Tùng huấn luyện nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến quá trình dậy thì.
Mendes cười cười, không đáp lại, hỏi nhỏ :"Khi nào ông trở lại đây?"
"Thôi, đừng nhắc nữa, tôi đã ngán với hai từ phóng viên lắm rồi. Đám kí giả Anh quả thực là ông tổ của Paparazi, ông không thể tin nổi đám người này có thể làm được những gì đâu" Mourinho vừa mắng, vừa thở hổn hển.
Ta là đường phân cách
Vậy nên, không có gì phải khó hiểu, khi toàn tập thể Belenenses đều mong muốn có thể không lưu bất kì tiếc nuối nào mà chiến đấu một cách sòng phẳng nhất với đối thủ. Ít nhất, dù sao, Belenenses cũng không có gì để lo lắng cả. Chỉ có một bầu nhiệt huyết muốn đốt cháy cả cầu trường và đối thủ, đưa chiếc cúp Liên Đoàn lần đầu tiên trong lịch sử của Belenenses về với sân vận động Estádio do Restelo.
Nhưng nhìn thân thể cường tráng như trâu hiện tại của tên nhóc này, ông cũng không nói gì nhiều, mà lẳng lặng thu thập số liệu, rồi xoay người bỏ đi. Nhiều lúc, có những lời không nên nói ra, quá đau đớn tâm hồn.
Chương 167: Chúng Ta Còn Gì Để Lo Lắng ? (1)
"Là tôi đây, Jorge." một thanh âm trầm thấp nhưng tràn ngập từ tính, giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi.
Từ năm 1946 đến nay, Beleneses chưa từng đoạt được một chiếc cúp vô địch nào. Lần gần nhất họ đến với một chức vô địch chính là năm nay, khi đã từng bước loại bỏ được rất nhiều đối thủ, để đến với trận chung kết.
Ánh nắng nhẹ khiến cho thời tiết ở Lisbon trở nên ấm áp hơn bình thường. Tùng và các đồng đội thực hiện những động tác khôi phục, sắc mặt nhăn nhó. Dù sao, trải qua một trận đấu kịch liệt như hôm qua, đều không thể dễ dàng hồi phục chỉ trong một đêm được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Jesus không có ý định nhường nhịn. Mùa giải này với Belenenses cũng được tính là thành công mỹ mãn. Nhưng nếu có thể tô điểm thêm sự mỹ mãn này bằng một chiếc cúp Liên Đoàn, có lẽ sẽ hoàn mỹ hơn rất nhiều.
Khép lại tờ A Bola, Jorge Mendes tâm trạng vô cùng không tệ. Ông nhấp một ly cà phê, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mourinho mệt mỏi nói :"Khoảng hai ngày nữa, tôi còn có một cuộc hẹn với Madail. Có lẽ tôi sẽ đến gặp ông vào ngày hôm sau, trước khi tham dự trận chung kết cúp Liên Đoàn với Henrique. Thiệt là, không để ai nghỉ ngơi thêm chút nào nữa".
Nhân số không có vấn đề, những vị trí cần thiết đều có phong độ ổn đinh, nhất là Dady, hiện đang như một con trâu đực hiếu chiến.
Dòng người vội vã bên dưới dường như không ảnh hưởng đến suy nghĩ của ông cho lắm. Mỗi lúc ông suy nghĩ về một chuyện quan trọng gì đó, ông hay đờ người ra nhìn về cửa sổ, nơi dòng người di chuyển có thể cho ông thêm nhiều luồng linh cảm.
Nếu không nhìn biểu hiện của Tùng mạnh mẽ đến mức nào ngày hôm qua, thì ông cũng không thể liên tưởng được mối liên hệ giữa một cầu thủ vừa đông cứng siêu sao Liedson của Sporting Lisbon với một thằng nhóc chạy một bài tập hồi phục cũng phải làm đến ba lần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.